Q1 – CHƯƠNG 329: ÁN KIỆN HÌNH SỰ
Dịch giả: Luna Wong
Hắn mang theo hơn mười tụng sư tổ chữ giáp không chọn Trình Công Phục, vừa không nhờ vả Đỗ Cửu Ngôn, đến chỗ của Đỗ Cửu Ngôn.
“Hai phe bọn họ không có nơi trông cậy, hội trưởng.” Trịnh Nhân chắp tay nói.
Đỗ Cửu Ngôn đánh giá bọn họ, rất kinh ngạc, “Không đi chỗ Trình Công bên kia sao?”
“Không có đi.” Trịnh Nhân nói: “Đều là hài tử thành thật, sẽ bị thua thiệt.”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Hiện tại đi viết, tự tiến cử giống như bọn họ!”
Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, Trịnh Nhân gật đầu phân phó nói: “Đi viết đi.”
Mọi người rất kinh hỉ, thật không ngờ Đỗ Cửu Ngôn dứt khoát như vậy, vội vàng đều tự đi học phủ mượn giấy bút viết ngay.
Một buổi xế chiều, tuyển hai mươi mấy người, ngày thứ hai tiếp tục, mấy vòng kế tiếp công khai công chính, cuối cùng định mười người.
Học phủ hai người, tổ chữ giáp bốn người còn dư lại còn lại là tổ chữ ất hai người bính đinh mỗi tổ một người.
“Phục không?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi mọi người, “Nếu không phục ai, hoan nghênh khiêu chiến, biện luận hạ hắn, thì đổi thành ngươi.”
Trịnh Nhân nhìn thẳng cau mày, “Như vậy sẽ ảnh hưởng đoàn kết giữa bạn cùng trường và giữa đồng nghiệp, có phải không tốt lắm hay không?”
“Tiên sinh xem.” Đỗ Cửu Ngôn để Trịnh Nhân xem.
Trịnh Nhân sửng sốt, cư nhiên không ai đứng lên phản đối, vẻ mặt hắn nghi hoặc, hỏi: “Không ai phản đối mười người này được tuyển?”
“Không phản đối, ” có người cười nói: “Hội trưởng nói không phục liền khiêu chiến, ta phỏng chừng ta khiêu chiến ai trong bọn họ cũng sẽ không thắng.”
“Không có việc gì, đi thử một chút.” Người được tuyển Đoàn Ứng cười nói: “Biện tụng thì không nên lưu tình cảm.”
Mọi người đều cười lên, có người hô: “Năng lực của Đoàn sư huynh chúng ta đều biết, người cùng Yến sư huynh, Tạ sư huynh bản thân Ân sư huynh, ở tổ chữ giáp không người có thể địch a.”
“Sao lại nói đến chỗ ta rồi, ngươi khiêu chiến Đoàn sư huynh là được rồi, đừng tới tìm ta, bởi vì ngươi khẳng định nói không lại ta.” Yến Thông cười nói.
Mọi người đều cười lên.
“Tốt!” Trịnh Nhân khiếp sợ không thôi, lại cấp tốc minh bạch, Đỗ Cửu Ngôn làm hết thảy kỳ thực nàng cũng không có tham dự, mười người này là mọi người tự chọn ra, nên, cho dù mọi người có tâm tình cũng chỉ là tiếc nuối mà không phải là không phục.
“Cao hứng nhất đều là Trì sư huynh còn có Trâu sư huynh, sao ta cảm thấy nhất phi trùng thiên.” Tụng sư bên kia có người cười nói.
Trâu Khải Huyền chắp tay nói: “Đó là bởi vì ta thật có năng lực, chỉ là trước đây bị mai một mà thôi.”
“Đúng, vậy hy vọng lần này ngươi có thể tranh (vinh) quang cho chúng ta, tranh (vinh) quang cho Tây Nam!” Mọi người nói.
Trâu Khải Huyền gật đầu, ý chí chiến đấu tràn đầy, “Nhất định, toàn lực ứng phó!”
“Phó Nguyên Ngô ngươi và Đồng Nhẫn phải theo học thật tốt a, đừng làm cho học phủ chúng mất mặt a.”
Phó Nguyên Ngô gật đầu.
“Bên kia chọn xong chưa?” Có người thấp giọng hỏi.
“Không biết, không thanh âm gì, một hồi ta đi hỏi thăm một chút.” Mắt của Phương Hiển Nhiên quay tròn vừa chuyển, lần này hắn không có được chọn thượng như trong dự liệu, Cửu ca nói, bằng học lực này của hắn lịch lãm thêm hai năm vẫn là có khả năng.
Hiện tại hắn liền học tập với sư huynh đệ phía sau.
Phản chính hắn còn trẻ. Lời này cũng là Cửu ca nói.
Buổi chiều, Trình Công Phục bên kia chọn ra mười thí sinh, Đỗ Cửu Ngôn thấy danh sách hơi sửng sờ, đưa cho Lưu Vanh Cần và Yến Thông xem, “Học phủ bên này chỉ có một.”
“Nghe nói, bên trong đa số là đệ tử của các vị tiên sinh.” Trong tụng hành, hầu như mỗi vị tiên sinh đều ở học phủ đã từng dạy học, đều là quan hệ tiên sinh và học sinh, nhưng chân chính xưng làm đệ tử cũng rất ít.
Đây đều là sư môn bái riêng, có tiên sinh sẽ thu rất nhiều, có người lại rất ít.
“Cái đó giống các vị đại nhân trong triều thu môn sinh vậy.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Lập bang kết phái, kết giao đồng đảng, lấy đó củng cố thế lực của mình.
“Cũng không phải, ” Yến Thông có chút xấu hổ, “Ta, ta còn là đệ tử của Phó tiên sinh. Chỉ là, chỉ là ngưỡng mộ Phó tiên sinh, Phó tiên sinh cũng cảm thấy ta có tiền đồ, liền thu làm đệ tử. Làm việc sẽ được quan chiếu, nhưng hết thảy tất cả đều lấy lợi ích của toàn Tây Nam làm trọng.”
“Đây là điểm mấu chốt của người Tây Nam chúng ta ” Yến Thông nói: “Nếu mọi người bất hòa, cũng sẽ toàn lực khứ giữ gìn lợi ích của Tây Nam.”
Ở điểm này Đỗ Cửu Ngôn rất tán thành, coi như là Phó Hoài Cẩn, cũng là giữ gìn Tây Nam, đừng nói Tiết Nhiên.
Bookwaves.com.vn
Bên này trò chuyện, một bên khác, Mã Dịch lôi kéo mấy người tức giận bất bình ngồi xổm trong đường hẻm, “Học phủ cũng chỉ có Chu Nham được chọn, Trình Công đây rõ ràng chính là bất công.”
“Tụng hành bên kia đều cải vả, chính là không có người dám đi nháo mà thôi.” Diêu Diễm nói.
“Chu sư huynh tuy rằng học tốt hơn chúng ta, nếu là biện tụng, hắn còn không bằng chúng ta.”
“Chu sư huynh rất được Lục tiên sinh xem trọng, các ngươi cũng không biết đi.” Mã Dịch nói: “Tựa như Trình Công và Lục tiên sinh, tất cả mọi người cho rằng Lục tiên sinh và Tiết tiên sinh có quan hệ tốt, sư huynh đệ cùng tiến cùng lui, nhưng sau khi Tiết tiên sinh gặp chuyện không may, Lục tiên sinh cũng không có đi thăm.”
“Cây đổ bầy khỉ tan, ai sẽ thật tình với người nào chứ.” Diêu Diễm phỉ nhổ không ngớt, nghĩ đến túc xá của mình có bốn người, một người đã chết hai người đi, hôm nay chưa lại một mình hắn cô đơn, thật muốn đi luôn cho rồi.
“Bên kia đánh nhau, ” có người đẩy cửa tiến đến, “Tụng hành bên kia đánh nhau.”
“Là vì chuyện chọn người mà đánh sao?” Mã Dịch rất hưng phấn.
“Cũng không nói là vì chuyện chọn người, nói là Ân sư huynh đi ngang qua, Tạ sư huynh nói hắn đạp hắn chân, hai người liền đánh nhau.”
Ân Siêu và Tạ Lâm đều là đệ tử của Vương Đàm Linh, nhưng lần này chỉ chọn một người. Tạ Lâm mất hứng nhất định là có.
“Đi xem.” Lúc mấy người chạy tới xem náo nhiệt, đã ngừng đánh, hai người đánh nhau quỳ gối trước bức họa của tổ sư gia trả《 Chu Luật 》.
Vương Đàm Linh tức giận chỉ vào mọi người mắng: “Đều nhìn cái gì, trở về làm việc.”
Mọi người phẫn nộ nhiên mà tản, nhưng trong lòng lại nhìn có chút hả hê.
“Ân sư huynh nào có tốt như Tạ sư huynh, năm đó bọn họ từng biện tụng, Ân sư huynh thua.”
“Ta cũng nhớ kỹ, lần này tiên sinh chọn người cũng quá thiên vị. Đều chọn đệ tử của mình! Còn không bằng hội trưởng bên kia, tự tiến cử tái tiến cử, hành sự theo phiếu bầu, phiếu của người nào nhiều người đó được chọn, công bằng công chính.”
“Đúng. Hội trưởng còn nói không phục thì khiêu chiến, hắn làm giám khảo. Phản chính có thời gian, chọn ra mười người tùy thời tiếp thu khiêu chiến.”
“Tuy rằng không nói nhân tình, nhưng tất cả mọi người có cơ hội. Nào giống như vậy, chọn người thật không minh bạch.”
Mọi người nói nhao nhao ồn ào đi, sắc mặt của Trình Công Phục phát chìm đứng ở dưới hành lang.
“Bọn họ biết cái gì, cũng không hiểu lòng tốt của người dành cho bọn hắn.” Lục Trán khuyên lơn.
“Ta không tức giận, nếu lúc nào cũng giận bọn họ, ta chẳng phải là chuyện gì cũng không thể làm sao.” Lúc nói chuyện, Trình Công Phục nói: “Cùng ta đi nha môn đi, xem có án kiện gì hợp.”
Hai người đi nha môn, Tiêu Tam vừa lúc mang theo một đám bộ mau ra đây, Trình Công Phục chắp tay nói: “Tam gia, chúng ta tới tìm bản án cũ năm xưa, người xem có tiện để chúng ta đi tìm đọc không?”
“Tìm cái gì bản án cũ năm xưa, hiện tại có án kiện mới, các ngươi có lên hay không?” Tiêu Tam hỏi: “Ngươi đây là chuẩn bị cho cuộc thi năm nay?”
Trình Công Phục nói: “Tháng mười Tây Nam phải đi kinh thành tỷ thí với Yến kinh. Chúng ta quyết định chọn án đặc biệt, chọn lựa một số người lại mọi người một ít cơ hội tôi luyện.”
“Án tử mới gì, là án kiện gì?” Trình Công Phục hỏi.
“Một án kiện hình sự, có rãnh cùng đi, xem sẽ biết.” Tiêu Tam nói.
Trình Công Phục xác nhận.
Bookwaves.com.vn
Đoàn người đi hướng bắc, Thiệu An nhai đến đầu cùng quẹo phải hai hẻm nhà đầu tiên.
Là một viện tử phía trước là lưỡng tiến kì thực hậu viện mở rộng thành tam tiến, chủ nhân của viện tử Đinh Thắng, năm nay bốn mươi có hai, dưới trướng có hai nhi một nữ, trưởng tử Đinh Ngọc năm nay hai mươi mốt tuổi, dưới trướng có một nữ nhi Đinh Mẫn ba tuổi, tức phụ Vương thị trong bụng còn có một hài tử năm tháng, ấu tử Đinh Thao năm nay mười sáu ở đọc sách Thanh Sơn, là một tú tài.
Nữ nhi Đinh Dung, năm nay mười tám tuổi, năm ngoái gả xa đến Nhạc châu cho biểu ca không cùng chi ở nhà ngoại tổ, nhưng lúc sinh sản thì khó sinh đi rồi.
Đinh Thắng lập nghiệp từ thương nhân vân du bốn phương, sau này ở mở hai gian cửa hàng dược liệu chưa bào chế, nhưng làm thất bại liền bán cho Nghiêm gia, hắn lại bắt đầu thu bán dược liệu cung cấp cho các hiệu thuốc lớn. Hắn và trưởng tử Đinh Văn hai người quanh năm đi lại bên ngoài, một năm không về được nhà mấy lần.
(Luna: Bên trên ghi trưởng tử Đinh Ngọc xuống đây là Đinh Văn @@)
Nên, trong thường niên chủ tử Đinh phủ sinh hoạt ở nhà, chính là phu nhân Đinh Thắng Lữ thị năm nay ba mười bẩy tuổi, cùng với nhi tức Vương thị và tôn nữ Đinh Mẫn.
Vào nội viện, Trình Công Phục mới cảm thấy, là một vụ án hình sự giết người.
Người báo án là Vương thị đang có mang, người giết người hành hung là Đinh Thắng, người chết là Giang Diệp, là công đầu(quản đốc)cuối năm ngoái sửa chữa hoa viên cho Đinh phủ.
Hiện trường án phát ở căn phòng của Lữ thị và Đinh Thắng.
Đinh Thắng ngồi ở cửa phòng, trên người đều là máu phun tung toé, Lữ thị nằm ở noãn cát sát vách ngọa thất, từ tối hôm qua đến bây giờ, nàng vẫn không tỉnh táo lắm, Tiêu Tam thấy đại phu đi ra, hỏi: “Bệnh tình làm sao?”
“Bị kinh hách, thần trí mê muội, đàm mê tâm hồn.” Đại phu trả lời.
Tiêu Tam gật đầu, nhìn lướt qua Đinh Thắng, phân phó Oa Tử xem, hắn vào căn phòng án phát.
Trình Công Phục và Lục Trán cũng đi theo vào.
Là một ngọa thất thông thường, người chết Giang Diệp quỳ rạp trên mặt đất, bên tay có ghế nhỏ bị ngã, trên mặt đất đều là máu, bàn tròn và ba cái ghế khác trong phòng đều ngã trên mặt đất, có vết tích tranh đấu rõ ràng.
Trên giường rất mất trật tự, nệm cũng có chấm máu phun tung toé.
“Đao đâu?” Tiêu Tam tìm ở trong phòng, Trình Công Phục chỉ vào bên chân giường, “Tam gia, ở bên kia.”
Tiêu Tam nhặt đao lên, là một thanh chủy thủ dài dài thước, trên chủy thủ có vết máu. Tiêu Tam lật Giang Diệp, mọi người liền thấy bụng của hắn có hai đao, ngực có vết tích bị rạch, từ vai trái đến ngực phải, không tính là sâu.
“Thi Đại có tới không?” Tiêu Tam hỏi.
Oa Tử ở bên ngoài trả lời: “Nói nửa nén hương, cũng sắp rồi.”
“Còn bận hơn lão tử. Đều do Cửu Ngôn, đang yên đang lành tự dưng để hắn giải phẫu cái gì, hiện tại mỗi ngày một đống người đến bái sư học nghệ, làm cho hắn không làm việc đàng hoàng.” Tiêu Tam oán khí rất lớn.
Trình Công Phục và Lục Trán liếc nhau, ánh mắt tối nghĩa bất minh.
Sau khi giải phẫu, tất cả mọi người thành danh gia.
“Người là ta giết.” Đinh Thắng bỗng nhiên vén rèm lên tiến đến, nhìn Tiêu Tam, “Ngươi bắt ta là được!”
Tiêu Tam nhìn hắn, “Vì sao giết hắn? Hắn đến nhà ngươi làm gì?”
“Không biết.” Mặc dù Đinh Thắng bốn mươi hai tuổi, nhưng nhìn qua bất quá như ba mươi bốn ba mươi lăm tuổi, da hơi đen vóc dáng không lùn, dung mạo cũng rất đoan chính, “Nhưng người đúng là ta giết, tổng cộng tam đao. Lúc đó hắn chưa chết hoàn toàn, ta ngồi ở bên cạnh hắn nhìn hắn chảy hết máu mà chết.”
“Tối hôm qua ngươi vừa trở về?” Tiêu Tam hỏi.
“Đúng!” Đinh thắng nói: “Nửa đêm về đến nhà, khi thấy tên súc sinh này nằm ở. . . Nằm ở trên giường của ta, tức phụ ta ngủ ở bên trong. Ta tìm được chủy thủ liền đâm hắn một đao, hắn đứng lên đánh với, ta lại đâm hắn thêm hai đao.”
“Ta nhận tội!” Đinh Thắng nói: “Nhưng ta không thừa nhận tức phụ ta thông dâm, nhất định là Giang Diệp gian chiêm.”
Trình Công Phục và Lục Trán lui ra ngoài, Lục Trán nói: “Vụ án này có thể biện.”
“Ân.” Trình Công Phục nói: “Vậy định vụ án này, chúng ta giúp người chết làm nguyên cáo. Trở về thông tri Đỗ Cửu Ngôn, sau đó cùng đi tra hiện trường.”
Lục Trán gật đầu.
“Tam gia, ” Lục Trán và Tiêu Tam nói: “Chúng ta trở về thỉnh hội trưởng của chúng ta đến, có thể chờ chúng ta một lát không?”
Tiêu Tam vẫy tay, “Mau chút.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...