Q1 – CHƯƠNG 311: ĐẾN TỚI ĐẾN RỒI
Dịch giả: Luna Wong
“Nghĩa phụ a.” Củ cải nhỏ lại gần, đè thanh âm hỏi: “Ngươi đau răng sao?”
Quế vương nhìn hắn.
“Mặt, sưng, sưng lên?” Củ cải nhỏ nháy con mắt.
Quế vương gõ đầu của hắn, “Ăn rất ngon sao?”
“Đúng vậy, đúng vậy.” Củ cải nhỏ nói: “Phục ngư này rất quý rất quý, lần đầu tiên ta ăn, đặc biệt ngon.”
Có gì đặc biệt hơn người! Quế vương nói: “Ta mua cho ngươi, cho ngươi ăn đến nôn mới thôi!”
Nhãn tình của củ cải nhỏ sáng lên.
“Còn có tôm, tôm thật rất lớn!” Củ cải nhỏ nói.
“Mua!” Quế vương nói.
“Còn có con cá dài như vậy dày như vậy !” Củ cải nhỏ bỉ hoa.
“Mua!” Quế vương nói.
Củ cải nhỏ ôm chân Quế vương cà cà, mắt to sáng trông suốt nhìn hắn, “Nghĩa phụ nghĩa phụ người thực sự thật quá tốt, cũng sắp tốt như Thái thúc thúc rồi.”
Quế vương xị mặt.
“Thái thúc thúc bình thường mua cho ta đồ ăn ngon.” Củ cải nhỏ nói: “Đồ ăn rất đắt tiền.”
Quế vương gõ đầu của hắn, “Ngươi là chó con sao, người khác cho ngươi đồ ăn ngon chính là người tốt?” Lúc nói chuyện quét Đỗ Cửu Ngôn một mắt, tên họ Thái này, khẳng định không có an hảo tâm.
Đỗ Cửu Ngôn phụ họa nói: “Vương gia, không thể lừa tiểu hài tử, nhất định phải mua.”
“Những vật này, đáng ngươi cường điệu?” Quế vương hừ một tiếng.
Thái Trác Như ở trù phòng làm việc, nghe bên ngoài dùng lời nhỏ nhẹ đối thoại, trong lòng cũng không biết cảm giác gì. . . Nói không rõ, luôn cảm thấy nghẹn cái gì, lúc làm việc không có cao hứng như mới vừa rồi vậy.
Hắn nhịn không được nhìn Bả Tử.
Bả Tử diện vô biểu tình, ngồi ở phía dưới lò đưa củi lửa!
Là hắn suy nghĩ nhiều.
Hắn không nên có loại ý niệm chiếm bạn tốt này trong đầu. Đỗ Cửu Ngôn xuất sắc như vậy, nhất định sẽ hấp dẫn rất nhiều người vây quanh ở bên cạnh nàng, từng bằng hữu đối với nàng mà nói, đều là không giống nhau ý nghĩa khác biệt.
Chỉ cần đôi bên là hữu tình chân thành, tất cả, đều không trọng yếu.
“Đỗ Cửu Ngôn.” Đổng Đức Khánh mang theo hai trù tử tiến đến, “Thái công tử làm hải sản, ngươi để ta mang rượu tới còn dẫn luôn người, hỏi ngươi một chút, có phải ngươi chỉ há miệng là được hay không?”
Đổng Đức Khánh để hai trù tử để bốn vò rượu dưới đất, mặc dù vẻ mặt hắn không tình nguyện, nhưng rượu lấy tới lại là Thu Lộ Bạch tốt nhất trong điếm.
“Ta ra chỗ a.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Hơn nữa, ta thăng chức, làm bạn tốt ngươi không nên chúc mừng ta sao?”
Đổng Đức Khánh hừ nói, “Ngươi nên mời khách.”
“Bất quá, không phải nghe nói phát sinh án mạng sao, sao ngươi nhàn nhã như thế, còn có thời gian rảnh rủ chúng ta tới chơi?”
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Năng lực hữu hạn, trì trệ không tiến! Ngày mai dự định làm chuyện tìm đường chết, ngày hôm nay có cơ hội thì ăn một bữa thật ngon.”
Vẻ mặt Đổng Đức Khánh ngạc nhiên.
“Ta ở, ai dám để ngươi chết?” Quế vương khinh thường nói: “Cứ làm, gặp chuyện ta bao hết!”
Có tiền tính cái gì, hắn có quyền!
So tiền không có ý nghĩa, so quyền a!
Đỗ Cửu Ngôn chắp tay, nói: “Đa tạ đa tạ!”
Ngày hôm nay hắn không có mang da mặt của Lưu huyện lệnh, mà ở đây không biết thân phận của hắn, cũng chỉ có Đổng Đức Khánh. . . Ngược lại không phải là tận lực gạt, mà là sợ Đổng Đức Khánh chịu không nổi bị hù chạy.
“Khẩu khí của Triệu công tử lớn a.” Đổng Đức Khánh muốn vỗ vai của Quế vương, suy nghĩ một chút không dám, chuyển qua vỗ Đỗ Cửu Ngôn, không nghĩ tới còn chưa có đụng tới, Quế vương bắt tay hắn đặt ở trên vai của mình, quát dẹp đường: “Vỗ!”
Vỗ? Vỗ cái gì? Khóe miệng của Đổng Đức Khánh cấp tốc run run, nhìn Đỗ Cửu Ngôn. . .
Trong mắt Đỗ Cửu Ngôn xẹt qua tiếu ý.
Đổng Đức Khánh chần chờ ngẩng đầu, ở trên vai Quế vương, chuồn chuồn lướt nước vỗ hai cái, “A. . . Ha hả. . . Ha hả a. . .”
Vì sao xấu hổ như thế?
Hắn tìm ai chọc ai rồi.
Trù tử làm việc, người tại trù phòng liền hết chuyện, tất cả mọi người đứng ở cửa phòng bếp, cùng nhau lúng túng.
Người của một viện tử, nhìn Đổng Đức Khánh.
“Cao, cao hơn a.” Đổng Đức Khánh vỗ vỗ vai Thái Trác Như, “gần, gần đây khỏe không?”
Hắn đều sắp hai mươi rồi, còn cao hơn cái gì nữa? Thái Trác Như lại cười nói: “Khỏe vô cùng, Đổng chưởng quỹ khí sắc của người rất tốt, gần đây sống không tệ chứ?”
“Đúng là không tệ. Gần đây khí trời cũng không tệ, mỗi ngày đều trời nắng.”
“Đúng vậy, đều là trời nắng, cảm giác đặc biệt tốt.” Thái Trác Như nói.
Đều sắp nhiệt hoá rồi.
Bookwaves.com.vn
Đỗ Cửu Ngôn chà xát mặt, nháy mắt ra dấu cho củ cải nhỏ.
“A nha!” Củ cải nhỏ phá vỡ lúng túng nói chuyện phiếm, “Ta thật là đói a, lúc nào có thể ăn cơm a.”
Một bữa cơm, ăn xem như nhanh, Quế vương ngồi ở bên cạnh thân Đỗ Cửu Ngôn, trong vòng một khuỷu tay không người dám nhập.
Đổng Đức Khánh buồn buồn uống rượu, thấp giọng nói với Bả Tử: “Vị Triệu công tử này, lai lịch gì?”
“Vương gia!” Bả Tử nói.
Đổng Đức Khánh hắc một tiếng, đẩy Bả Tử một cái, “Được rồi, còn vương gia . . .” Lúc nói chuyện hắn nhớ tới cái gì lai, “Cái gì vương gia?”
“Quế vương.” Bả Tử nói.
Giọt mồ hôi của Đổng Đức Khánh rơi vào trong canh!
Thảo nào khí chất quý khí như vậy, nguyên lai là Quế vương.
Hắn cư nhiên cùng vương gia ăn chung một bàn cơm.
Vậy. . . Vậy trước kia thu tiền của hắn. . . Chỉ có thể vinh hạnh rồi.
“Không có việc gì.” Bả Tử nhìn vẻ mặt khẩn trương của hắn, trấn an nói: “Vương gia mặc dù âm tình bất định, nhưng người lại thân thiện.”
Là rất thân thiện, một chút cũng không giống vương gia, hố lừa gạt trộm đủ mọi ngành nghề.
Đổng Đức Khánh tép tép miệng, không dám lên tiếng.
Rốt cục ăn xong, Đỗ Cửu Ngôn tiễn khách, Quế vương tự mình rửa mặt nằm trên xích đu ở trong viện.
Trong nhà chỉ có một xích đu, hắn chiếm xong, Đỗ Cửu Ngôn rất muốn đá hắn xuống, “Vương gia, có phải người phải đưa tiền thuê hay không?”
“Đưa tiền thuê gì, tính toán chi li.” Quế vương vỗ vỗ vị trí trên xích đu trống, “Nào, cùng nhau ngồi!”
Đỗ Cửu Ngôn một cước đạp tới.
Quế vương không nhường, để cho nàng đạp một cước, bản thân xoa chân tứ bình bát ổn nằm ở trên xích đu, nhìn nàng, “Ngươi rất nghèo sao?”
“Tạm được.” Đỗ Cửu Ngôn không muốn để ý đến hắn, Quế vương liếc nàng, “Thái Trác Như có tiền hơn ta?”
Đỗ Cửu Ngôn di một tiếng, nhìn hắn, “Thái công tử mời ta ăn hải sản, một bữa trên dưới một trăm lượng, vương gia mời ta ăn hoành thắn, một bữa hơn mười văn. Còn muốn so sao?”
“Ăn cơm chú ý như vậy làm gì, ăn no là được.” Quế vương nói: “Ta chỉ có mười văn, toàn bộ đều mời ngươi ăn.”
Đỗ Cửu Ngôn liếc nhìn hắn.
“Đây là tâm ý.” Quế vương nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
Đỗ Cửu Ngôn không muốn để ý đến hắn, trở về phòng đóng cửa khóa lại ngủ.
“Ngủ sớm như vậy, sẽ béo!” Quế vương nói.
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Không sợ!” Tắt đèn ngủ.
Quế vương nằm trong viện tử nhìn sao trên bầu trời, Bả Tử đứng ở dưới hành lang chắp tay, nói: “Vương gia sớm nghỉ ngơi.”
Quế vương ừ một tiếng, nhớ tới cái gì, “Đạo sĩ thúi, ngươi có tiền không?”
“Có!” Bả Tử một chút cũng không che giấu.
Quế vương quay đầu lại nhìn hắn, hí mắt đánh giá, “So với Thái Trác Như thì sao?”
“Có tiền hơn hắn.” Bả Tử nói.
Quế vương tốn hơi thừa lời, vẫy tay nói: “Nhìn ngươi liền chán ghét, ngủ đi ngủ đi.”
“Làm người một chút truy cầu cũng không có, suốt ngày nói đến tiền, tục tằng!”
Còn đắc ý trước mặt hắn.
Quế vương không muốn ở lại chỗ này, đứng dậy mở rộng cửa đi.
Sáng sớm hôm sau, Đỗ Cửu Ngôn đi Tây Nam.
Mấy ngày nay nàng vẫn bận, rất nhiều người cũng không có thấy nàng, ngày hôm nay trên đường phố, tất cả mọi người trào lên chúc mừng nàng làm hội trưởng Tây Nam.
Đỗ Cửu Ngôn cười khanh khách chắp tay nói tạ ơn.
Bookwaves.com.vn
Vào cửa, Phương Hiển Nhiên và Khâu Thính Thanh đang chờ ở cửa, vừa thấy nàng tới đây nói: “Cửu ca, ngày hôm qua chúng ta đi tìm ngươi, nói ngươi Thượng Hà trấn. Sáng sớm hôm qua Trình Công để chúng ta ấn vân tay, giấy đều là trống, cũng không biết là cái gì?”
“Lưu tiên sinh suy đoán, rất có khả năng là Trình Công viết thư đi kinh thành.” Phương Hiển Nhiên hỏi: “Làm sao bây giờ?”
Viết thư đi kinh thành? Tám chín phần mười là phóng đại nàng và Lỗ Chương Chi lui tới, thậm chí kéo dài đến việc pháp điển, bằng không, Trình Công Phục dẫn không nỗi coi trọng của Nhâm Duyên Huy.
Thật đúng là có chút thủ đoạn, “Ta kỳ quái, những người này của Tây Nam vì sao không tiếp tục chức vị đi con đường làm quan!”
Tụng sư nhập môn thấp nhất chính là tú tài, trong Tây Nam đến tiến sĩ đều có.
Hoàn toàn có thể đi con đường làm quan.
Thủ đoạn chính trị tốt như vậy dùng ở trong ngành tụng sư, đáng tiếc.
“Trước mặc kệ những thứ này, ngươi đi gọi mười học đồ đi ra, còn có Lưu tiên sinh và Yến Thông cùng với hai người các ngươi, theo ta đi nha môn.”
“Hôm nay chúng ta làm chính sự.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Phương Hiển Nhiên và Khâu Thính Thanh liếc nhau, vẻ mặt của hai người kinh ngạc nói: “. . . Giải phẫu?”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu.
Phương Hiển Nhiên và Khâu Thính Thanh liếc nhìn nhau, kích động nhấc đầu này, “Được, chúng ta đi gọi ngay!”
Lúc nói chuyện, hai người phân công nhau đi gọi người.
Khâu Thính Thanh một đường chạy đi tìm Yến Thông, “Yến tiên sinh, Yến tiên sinh.”
“Có phải hội trưởng tới hay không?” Yến Thông biết ngày hôm qua Đỗ Cửu Ngôn đi Thượng Hà trấn, ngày hôm nay nhất định sẽ đến, “Là tìm chúng ta đi nha môn sao?”
Khâu Thính Thanh gật đầu, “Phải! Người mau gọi học đồ trong tụng hành, chúng ta theo hội trưởng đi nha môn.”
“Được!” Yến Thông gật đầu, vội vã ra ngoài, đi vài chục bước lại vỗ đầu một cái chạy về, lấy giấy và thán bút dùng túi đựng rồi đi tìm người.
Phương Hiển Nhiên nói cho Lưu Vanh Cần biết.
“Ta đã biết, ” Lưu Vanh Cần ngưng mi nói: “Các ngươi đi trước kêu người khác, ta đây muốn đi tìm hội trưởng.”
Phương Hiển Nhiên xác nhận.
Lưu Vanh Cần cầm một công văn đã sớm viết xong, bước nhanh xuất môn, thấy Đỗ Cửu Ngôn ngồi ở trong phòng uống trà, liền tiến lên đưa lên công văn, thấp giọng nói: “Việc này nhất định sẽ khiến cho sóng to gió lớn, đến lúc đó sẽ phiền phức không ngừng. Việc này, nếu là bên trên vấn trách, ngươi đổ lên trên người ta.”
(Luna: Câu này thật cảm động, còn nhớ lúc chị làm chung nghỉ việc, bả cũng nói với ta như thế, nhưng ta ko có làm)
“Để ta giống nhau gánh chịu.” Lưu Vanh Cần nói.
Đỗ Cửu Ngôn nhìn thoáng qua công văn, thả chung trà, nói: “Tiên sinh gánh trách nhiệm, thân ta làm hội trưởng như trước khó thoát can hệ. Việc này trong lòng ta hiểu rõ, tiên sinh không nên lo nghĩ.”
“Huống chi, trách nhiệm của Đỗ mỗ ta, lúc nào cũng sẽ không tìm người thế tội. Tiên sinh chỉ cần đặt tâm ở trong bụng.”
Lưu Vanh Cần nhìn nàng, nàng cũng nhìn Lưu Vanh Cần, cười, “Tiên sinh là cảm thấy ta đặc biệt có quyết đoán, rung động trong lòng, khó có thể nói nên lời?”
“Phải!” Lưu Vanh Cần thu công văn, “Lưu mỗ làm tụng sư hai mươi năm, ngoại trừ bản thân ta, ngươi là người thuần túy nhất.”
Đỗ Cửu Ngôn cười ha ha một tiếng, chắp tay nói: “Thảo nào tiên sinh thích ta, là bởi vì chúng ta rất giống.”
“Không giống, ngươi so với ta khéo đưa đẩy cũng càng biết biến báo hơn.” Lưu Vanh Cần nói: “Ta ngưỡng mộ ngươi có điểm mấu chốt lại đủ hào hiệp.”
Đỗ Cửu Ngôn đắc ý nhíu mày đầu, “Tiên sinh khen, ta thu!”
Lưu Vanh Cần bật cười.
“Hội trưởng, hội trưởng chúng ta tới rồi.”
“Hội trưởng, chúng ta đi nha môn sao?”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Người đến đông đủ thì đi thôi.”
Mọi người nối đuôi nhau ra Tây Nam tụng hành. Bọn họ vừa đi, trong tụng hành như cùng nổ tung oa, tất cả mọi người biết, Đỗ Cửu Ngôn mang theo bọn họ đi nha môn, làm giải phẫu di thể của Mao Dần.
Có người lo nghĩ xao động sợ, có người kích động hưng phấn chờ mong. . .
Trình Công Phục đứng ở cửa viện, nhìn phương hướng kinh thành, ánh mắt khó hiểu.
—— lời nói ngoài ——
Đừng nóng vội đừng nóng vội, vụ án này bởi vì là một giải phẫu đột phá, sở dĩ không có như vậy nhanh chóng giải quyết!
Sao sao đát.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...