Q1 – CHƯƠNG 30: TIỂU THƯ AN HẢO
Editor: Luna Huang
“Hoa Đại, Hoa Nhị, theo ra.” Quay đầu nói với Liêu Khanh Trường: “Khanh Trường ngồi trước, ta đi một chút sẽ trở lại.”
Hoa Bằng Vũ mang theo hai tùy tùng cao lớn vạm vỡ, nhanh phóng ra cửa.
Cửa mở ra, ba người đứng ở phía ngoài, Lưu bà tử phía trước, Thôi Thụ Lâm bên phải, bên trái còn đứng một niên thiếu đen sì mười sáu mười bảy, Hoa Bằng Vũ đảo qua một mắt, một câu nói không quá nhiều chữ, quát dẹp đường: “Đánh đi cho ta!”
Hoa Đại Hoa Nhị bắt đầu cầm gậy gộc liền đánh.
Thôi Thụ Lâm bị đánh một gậy, đau đến hút khí, lôi kéo Đỗ Cửu Ngôn nói: “Đỗ tiên sinh, ta đã nói không được a!”
Hắn đã tới cửa mấy lần, quay về đều bị đánh ra ngoài.
Đỗ Cửu Ngôn trái né phải tránh, gậy gộc không đánh được nàng, “Nhiều lời vô ý, thả!”
Bùm bùm bùm!
Ba tiếng khói lửa, nổ tung ngoài Hoa phủ, coi như là cách ba con phố, cũng đều nghe được động tĩnh này.
Khói lửa qua đi, bốn phía càng thêm an tĩnh.
“Gọi!” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Thôi Thụ Lâm giật mình một cái, nâng cao giọng gọi: “Uyển Nương, ta là Thụ Lâm, ta đã trở về.”
“Uyển Nương!” Bà mối cũng gọi theo, “Thôi công tử tới tìm ngươi.”
Hai tiếng nói, quả thực có thế xuyên tường xuyên mây.
Hoa Bằng Vũ giận dữ, “Câm miệng cho ta, không cho phép hô!”
Một vòng côn bảng như mưa rào kéo tới. Hoa Nhị chỉ cảm thấy gậy gộc trầm xuống, cũng không biết làm sao làm, chỉ thấy thiếu niên gầy yếu đen sì kia, tay tùy ý mở một cái, hắn đã lui về sau ba bốn bước, bịch một tiếng, ngã nhào trên đất.
Hoa Bằng Vũ sửng sốt một chút.
“Hoa lão gia, đến đề thân là hỉ sự, ngươi vội vã đóng cửa làm gì?” Ánh mắt của Đỗ Cửu Ngôn đảo qua, Hoa Đại sợ run lên.
Thôi Thụ Lâm tiếp tục gọi.
“Vô lại!” Hoa Bằng Vũ gầm lên, Đỗ Cửu Ngôn cười khanh khách nói: “Để chúng ta gặp Hoa tiểu thư a!”
Hoa Bằng Vũ nhặt gậy gộc của Hoa Nhị lên liền đánh, đúng lúc này, phía sau hắn có nữ tử hô: “Cha! Có phải Thụ Lâm hay không? Thụ Lâm đã trở về?”
“Là Uyển Nương!” Nhãn tình của Thôi Thụ Lâm sáng lên, dùng sức đưa đầu vào, “Uyển Nương, là ta, ta đã trở về.”
“Cút!” Hoa Bằng Vũ và Hoa Đại hợp lực, ba một tiếng đóng cửa lại, lập tức quát dẹp đường vào trong: “Trở về!”
Cặp mắt của Thôi Thụ Lâm đỏ lên, gọi vào trong, “Uyển Nương, Uyển Nương a!”
“Xong việc!” Đỗ Cửu Ngôn ném một lượng bạc cho bà mối, “Hôm nào tìm ngươi.” Nói với Thôi Thụ Lâm: “Gấp cái gì, người ở bên trong, nên là của ngươi thì cũng sẽ là của ngươi.”
Thôi Thụ Lâm bị kéo đi, Lưu môi bà ở phía sau hô: “Đỗ tiểu ca, ta chờ ngươi a.”
“Đỗ tiên sinh.” Thôi Thụ Lâm chưa từ bỏ ý định, thật vất vả mới gọi được Uyển Nương ra, “Vì sao lại phải đi, nháo thêm đi.”
“Náo xong Hoa Bằng Vũ sẽ đồng ý gả nữ nhi cho ngươi?” Đỗ Cửu Ngôn phất phất tay, “Trở về nói.”
Hai người trở về Tam Xích đường, củ cải nhỏ nhào tới, hô: “Cha! Đề thân rồi sao?”
Vọng Thư Uyển.com
“Đề rồi a.” Đỗ Cửu Ngôn dắt tay của nhi tử, thảnh thơi ngồi xuống uống trà.
Thôi Thụ Lâm ngồi xổm ở cửa, vẻ mặt buồn khổ.
“Đề rồi?” Đậu Vinh Hưng đi tới, Tống Cát Xương châm chọc, “Làm sao có thể, chỉ có thể bị đánh đuổi.”
Thấy Đậu Vinh Hưng không tin, Tống Cát Xương liền đi hỏi Thôi Thụ Lâm, “Hắn mang ngươi đi cầu hôn? Thành không?”
“Không.” Thôi Thụ Lâm nói chuyện lúc nãy ra, “. . . Ta cũng không biết Đỗ tiên sinh tính toán gì.”
Tống Cát Xương mục trừng khẩu ngốc, “Đỗ Cửu Ngôn, ngươi tiêu một lượng bạc cho bà mối, chạt đến nhà người ta đốt pháo rồi về?”
Nàng thực sự không xem tiền của người ta là tiền.
Đỗ Cửu Ngôn hơi liếc mắt nhìn hắn.
Tống Cát Xương đỡ trán, “Ngươi đạt được mục đích gì?” Lúc nói chuyện đi tới, đè nặng thanh âm nói: “Mặc kệ chân tướng của sự tình thế nào, ngươi cũng không thể gạt người. Ngươi muốn trở thành tụng sư, điểm mấu chốt tối thiểu và đạo đức phải có.”
“Điểm mấu chốt của đạo đức là gì? Là ngươi ngồi ở trong phòng lý luận suông, hay chiếm tư lịch giáo dục ta?” Đỗ Cửu Ngôn cười lạnh một tiếng, “Ngươi cũng không có tư lịch a.”
Tống Cát Xương muốn đánh nhau.
Tiền Đạo An mỉa mai nói: “Mục đích của ngươi là cái gì chứ? Chẳng lẽ không phải vì kinh động Hoa tiểu thư, để cho nàng gặp mặt với Thôi công tử một lần? Sau đó thì sao, lại bị dọa chạy trở về?”
“Ngươi không phải là không quản sao, hỏi nhiều như vậy là ăn no rửng mỡ?” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Tiền Đạo An bàn, “Đỗ Cửu Ngôn, ngươi đây là không biết tốt xấu?” Người này, thực sự là miệng lưỡi bén nhọn, tức chết người không đền mạng.
“Biết tốt xấu, chính là im lặng không lên tiếng nghe lời ngươi trào phúng?” Đỗ Cửu Ngôn phất phất tay, “Ta không cần các ngươi phát biểu bất kỳ ý kiến gì.”
Tống Cát Xương đứng lên, “Dựa vào cái gì, một ngoại lai như hắn, chúng ta lại bị hắn khi dễ.”
“Bởi vì ngươi dễ khi dễ.” Đỗ Cửu Ngôn gõ bàn một cái nói, mạn bất kinh tâm nói: “Nhi tử, Thôi tướng công, chúng ta đi ăn thịt, ta mời khách.”
Nàng nói xong, Đậu Vinh Hưng và Tống Cát Nghệ hô: “Cửu Ngôn chúng ta cũng ăn.” ra ngoài theo.
Tiền Đạo An và Tống Cát Xương đối diện, tức giận nói không ra lời.
Hoa phủ.
Hoa Uyển Nương quỳ gối ngoài cửa phòng của phụ mẫu, dùng kéo để ở cổ, khóc ròng nói: “Nếu không ngày hôm nay bọn họ nháo, để ta biết Thụ Lâm ca trở về, có phải các ngươi không dự định nói cho ta biết chuyện Thụ Lâm ca chưa chết phải không?”
“Ngươi chết thử xem.” Hoa Bằng Vũ bị tức đầu óc ong ong, “Nếu ngươi dám tự sát, Thôi Thụ Lâm cũng không sống được, tội dụ dỗ thông dâm, hắn chịu chắc rồi.”
“Phụ thân!” Hoa Uyển Nương tuyệt vọng nhìn Hoa Bằng Vũ, “Người quá tuyệt tình.”
Hoa Bằng Vũ phất tay áo, cả giận nói: “Ngươi cũng có thể bỏ trốn với Thôi Thụ Lâm. Nhưng lời của ta để ở chỗ này, chân trời góc biển, phàm là ta tìm được các ngươi, Thôi Thụ Lâm hẳn phải chết không thể nghi ngờ.”
Hoa Uyển Nương đọc sách từ nhỏ, đương nhiên hiểu lợi hại trong đó, trước mắt nàng trước mắt nàng lung lay sắp đổ.
Hoa Bằng Vũ nói” “Đỡ tiểu thư trở về.”
Hai tiểu tỳ nữ đỡ Hoa Uyển Nương quay về viện tử của nàng, Hoa Uyển Nương thất hồn lạc phách về đến phòng, nhào lên giường, nếu như không thể gả cho Thôi Thụ Lâm, như vậy ngày thành thân xem như ngày giỗ của nàng.
Bỗng nhiên, tay nàng khẽ động, đụng tới một vật, nàng sửng sốt, lau khô mắt nhìn, trên giường có một phong thư.
Hoa Uyển Nương khẩn cấp mở ra nhìn nội dung bên trong, nhất thời đầy mặt hoang mang.
. . .
Ánh trăng như tắm, bóng đêm cực sâu, trong Tây Nam tụng hành vẫn như cũ người đến người đi như thường.
Quách Nhuận Điền từ trong phòng Vương Đàm Linh lui ra ngoài, cùng đồng liêu vừa đi vừa nói: “Án này thực tại không thú vị, vì đối phương cầu đến lão sư, ta mới nhận.”
Hắn thuần túy bán nhân tình, “Bằng không loại án kiện này, làm sao cần ta đứng ra.”
Trương Trí gật đầu cứng ngức, đồng tình nói: “Ủy khuất ngươi.”
Không hề có lực cản và độ khó, đối với bọn họ mà nói đơn giản là vũ nhục.
“Bất quá, Tam Xích đường là chuyện gì?” Trương Trí Ngang vẫn là lần đầu tiên nghe được tên này.
“Năm tên ô hợp, không đáng nhắc đến.” Quách Nhuận Điền nói.
Trương Trí Ngang lắc đầu, ngữ khí ghét bỏ, “Tụng hành càng hỗn tạp, trình tự không đồng đều. Cần tỉ mỉ chỉnh đốn một phen.”
Hai người trò chuyện, đều tự về phòng mình.
Sau đó mấy ngày, Đỗ Cửu Ngôn cũng không có đến Tam Xích đường, mang theo Thôi Thụ Lâm chuẩn bị.
Vọng Thư Uyển.com
Đảo mắt là hai mươi hai tháng năm.
Hai phủ Hoa Liêu định quá lớn, sáng sớm pháo pháo chiêng trống náo ầm trời, phi thường náo nhiệt.
Hoa phủ gia tài giàu có, Liêu phủ càng phú giáp một phương, hai nhà kết thân tự nhiên là oanh động toàn thành.
Hơn mười gánh sính lễ từ đầu Trường An nhai đến cuối đường, như rồng nước chạy trên đường, thân thích tặng lễ vừa đi vừa tung kẹo, tiểu hài tử có được kèo thì hỉ tư tư nói chúc mừng, vô cùng náo nhiệt.
Sính lễ đến ngoài cửa Hoa phủ, vẫn chưa trực tiếp vào cửa, y theo quy củ phải dừng lại ở ngoài cửa.
Nhiều sính lễ như vậy xếp thành núi cao nhỏ, Hoa Bằng Vũ và Hoa phu nhân đứng ở cửa, sắc mặt vui mừng, thoả mãn dật vu ngôn biểu.
“Vòng ngọc long phượng, mười hai đôi!”
“Ngọc như ý phỉ thúy một đôi!”
“Giang Nam chức tạo đặc cống băng ti hai khúc!”
. . .
Danh mục quà tặng trên sính lễ được đọc ra, khiến cho quần chúng vây xem hút không khí từng đợt. Mấy thứ này không chỉ quý trọng, hơn nữa có tiền cũng khó mua được.
“Liêu gia thật là có tiền, lại có thành ý a.”
“Hoa gia tiểu thư đẹp, Liêu công tử anh tuấn, thực sự là trời sinh một cặp!”
Lời tốt không ngừng, Hoa Bằng Vũ mặt mày hớn hở, hận không thể mời nữ nhi nữ tế ra, để mọi người khen thêm mấy câu.
“Bá phụ. Bá mẫu!” Liêu Khanh Trường từ ngựa xuống, hành lễ dưới bậc thang, “Lễ đã đến, còn thỉnh bá phụ bá mẫu xem qua.”
Hoa Bằng Vũ vuốt ve chòm râu không nhiều, liên thanh nói ba chữ tốt, lớn tiếng nói: “Thành ý như vậy, để thân gia phí tâm. Còn thỉnh Khanh Trường chuyển cáo thân gia, tâm ý ta nhận rồi.”
Liêu Khanh Trường chắp tay xác nhận.
“Đại hỉ rồi!” Thanh âm của Lưu môi bà to rõ, đột ngột truyền tới.
Lập tức, tiếng chiêng trống vốn đã dừng lại, từ nơi khác vang lên, còn hơn so với trước, lúc này đây tiếng vang lớn hơn nữa, tiếng pháo càng dữ dội hơn.
Trong khói dày đặc, mọi người liền thấy một đội ngũ mặc hỉ phục. Chiêng trống kéo pháo đưa lễ.
Vô cùng náo nhiệt, diễn tấu sáo và trống, không khí vui mừng không thua Liêu phủ chút nào.
“Sính lễ của Thôi phủ đến, chúc mừng Hoa lão gia!” Có người hô.
—— lời nói ngoài ——
Lại thứ bảy rồi, một tuần qua nhanh thật!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...