Q1 – CHƯƠNG 292: NGƯƠI ĐIÊN RỒI SAO
Dịch giả: Luna Wong
Bả Tử không nói nhìn Đỗ Cửu Ngôn, nữ nhân này một khi bắt đầu bành trướng, ai cũng ngăn không được.
Hắn không thể ngăn, miễn cho Quế vương khả nghi.
“Nói đùa a.” Đỗ Cửu Ngôn rất rõ ràng, xuống nước nửa người trên, nửa người dưới cũng không giữ được, “Vương gia, bằng không ngồi ở trên bờ rửa chân?”
Quế vương ngưng mi, “Ngươi tới nơi này, liền vì rửa chân?”
“Đúng vậy!” Đỗ Cửu Ngôn dùng đầu ngón chân chấm nước một cái, nhướng mày nói Tắm xong rồi!”
Lúc nói chuyện, xoay người nghênh ngang chuẩn bị đi trở về.
Quế vương nhìn chằm chằm nàng, hí mắt, củ cải nhỏ ở trong ao hô, “Nghĩa phụ a, ngươi mau xuống đây.”
“Tự chơi.” Quế vương nói.
Củ cải nhỏ ghé vào đầu vai của Tống Cát Nghệ, hướng về phía hắn cười, “Nghĩa phụ, ngươi thật là đẹp mắt a.”
Quế vương đắc ý cong khóe miệng, đang muốn, bỗng nhiên phía sau lưng bị người đạp một cước, hắn mất thăng bằng lảo đảo ra trước một bước…
“Ha ha!” Đỗ Cửu Ngôn vỗ tay, chống nạnh chờ Quế vương rơi xuống nước, nàng có thể hoàn mỹ thu quan.
Quế vương lực đạo vượt ra trước, dưới chân trượt, nhưng trong nháy mắt hắn ổn định trọng tâm, đầu ngón chân vừa chuyển thay đổi một phương hướng, mặt hướng mặt hướng Đỗ Cửu Ngôn một chân hơi ngừng ở bên ao.
“Di?” Đỗ Cửu Ngôn biến sắc, dáng tươi cười nứt ram “Ngươi chơi từ từ, ta mặc ít, lạnh!”
Nàng xoay người rời đi.
“Ngươi ẻo lả này.” Quế vương điểm mũi chân một cái, người như chim ưng, thoáng qua đến trước mặt Đỗ Cửu Ngôn.
“Chiếm tiện nghi, đã muốn chạy.” Quế vương nhào tới, phù phù một tiếng áp Đỗ Cửu Ngôn xuống dưới…
Đỗ Cửu Ngôn quỳ rạp trên mặt đất, phía sau lưng bị Quế vương đè.
Quế vương không cùng nàng dong dài, đứng dậy nắm lấy một chân trần của nàng, kéo nàng đến bên cạnh ao, Đỗ Cửu Ngôn đạp hắn, Quế vương cười hắc hắc, nói: “Chỉ cánh tay chân mỏng của ngươi, tiết kiệm chút khí lực đi.”
Đầu lông mày của Đỗ Cửu Ngôn run lên.
“Vương gia, có chuyện từ từ nói!” Đỗ Cửu Ngôn lại cười nói.
Đến ao, chưa tới ba năm bước, Quế vương dừng lại, lôi chân của nàng, chuẩn bị ném vào.
“Ngươi không phải muốn ngâm ôn tuyền sao?”
“Ghét bỏ Mao đạo sĩ.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Không muốn cùng hắn một ao, ngươi nghìn vạn lần chớ ta ném vào.”
Mao đạo sĩ sửng sốt hất nước trên mặt ra, ủy khuất nói: “Có quan hệ gì với ta?”
Quế vương hướng về phía nàng cười, nói: “Vậy ao bên cạnh!”
Lúc nói chuyện, hắn kéo Đỗ Cửu Ngôn đứng lên, rầm một tiếng ném vào trong ao, lập tức bản thân hắn tiến vào ao.
Đỗ Cửu Ngôn nổi trên ao, nét mặt tô thanh đại nhất thời bị xông đến mảng đen mảng trắng, nàng lau mặt một cái từ đáy nước chui ra ngoài, mặt giống như rớt một lớp da, vừa trắng lại mịn.
Nàng ho khan một tiếng, đang muốn mắng chửi người.
Liền thấy Quế vương mang theo một đường máu, chui ra khỏi mặt nước.
“Ngươi… Máu mũi a!” Đỗ Cửu Ngôn mạnh mẽ chạy đi, dưới chân đạp thật nhanh, Làm người không thể quá khoe khoang, không thể quá đắc ý.”
Cứ dời đá, sẽ có lúc đập vào chân mình a.
Trước mắt hiện ra gương mặt trắng noãn của Đỗ Cửu Ngôn, Quế vương nháy, rửa mũi, nhấc chân muốn đuổi theo Đỗ Cửu Ngôn.
Bookwaves.com.vn
Cơ hội ngàn năm một thuở, hắn nhất định phải tỉ mỉ nhìn diện mục vốn có của nàng.
Quế vương đuổi theo, bỗng nhiên sau lưng bùm một cái, một thứ gì đó nhảy lên, không đợi hắn bỏ qua, ánh mắt của hắn đã bị đối phương che lại, củ cải nhỏ hô: “Nghĩa phụ a, chơi với ta a!”
Quế vương cái gì đều không thấy được.
Đỗ Cửu Ngôn cấp tốc lên bờ, bưng đũng quần ôm tay, chật vật tiêu thất phía sau mành bạch sắc.
Mao đạo sĩ ghét bỏ hừ một tiếng, “Nam nhân còn nhăn nhăn nhó nhó như thế.”
“Buông tay, ngươi buông tay cho ta!” Quế vương cả giận nói.
Củ cải nhỏ giống như con khỉ đọng ở trên người hắn, “Chúng ta dọc nước đi.”
Quế vương cả giận nói: “Ta không dọc nước với ngươi.”
“Dọc nước a, nghĩa phụ!” Gương mặt hơi nước của củ cải nhỏ ướt sũng nhìn hắn, cầu khẩn nói: “Ta rất nhàm chán.”
Buồn chán? Vừa khi dễ Mao đạo sĩ khi dễ cao hứng như vậy, còn buồn chán.
Quế vương tốn hơi thừa lời, hai cha con bọn họ phân minh chính là thương lượng xong, hắn không cam lòng trừng củ cải nhỏ. Củ cải nhỏ cười hì hì nhìn hắn, nãi thanh nãi khí nói: “Đưa tay không đánh người mặt tươi cười.”
“Đánh cái mông ngươi.” Quế vương vỗ cái mông nhỏ của hắn một cái, cũng không đau, củ cải nhỏ treo ở cổ hắn quay người cưỡi trên cổ hắn, ôm đầu của hắn trước khi Quế vương tức giận, khom lưng hôn một cái vào gò má của hắn, “Nghĩa phụ tốt nhất!”
“Tốt ngươi còn ngăn ta?” Quế vương cả giận nói: “Ngươi liền cố ý, cho ngươi cha chạy trốn.”
Củ cải nhỏ lắc đầu, “Ta không hiểu, ta mới năm tuổi a. Sao ngươi phải đuổi theo cha ta?”
Quế vương ngẩn ra… Đúng vậy, hắn… Sao hắn phải đuổi theo Đỗ Cửu Ngôn?
Vì sao hắn thấy thân thể lõa lồ của Đỗ Cửu Ngôn, sẽ có xung động khô nóng.
Quế vương hất nước rửa mặt, ngửa mặt lên trời gào to một tiếng… Hắn có thể làm sao, hắn cũng không có cách nào!
…
Bả Tử đưa cho Đỗ Cửu Ngôn một cái khăn lông, bất đắc dĩ nói: “Còn đắc ý cùng khoe khoan nữa không?”
“Thất sách.” Đỗ Cửu Ngôn rất hối hận, “Thiếu chút nữa lộ rồi.”
Bả Tử bất đắc dĩ lắc đầu.
Đỗ Cửu Ngôn cúi đầu nhìn thân thể của chính mình một chút, thân da giả dán che cả lưng, bộ ngực quấn thật chặt, còn dính thêm một lớp da này, chỉ cần không tinh tế nghiên cứu, đủ để lấy giả đánh tráo.
Bả Tử nhìn nàng đang như hưởng thụ, hỏi: “Thân thể của ngươi, có phải thật là có nam nhân bên trong hay không?”
“Ân?” Đỗ Cửu Ngôn ngây ra một lúc quay đầu lại nhìn Bả Tử, “Nói như thế nào?”
Bả Tử nhìn thân thể của nàng, nhướng mày nói: “Bằng không, vì sao hưởng thụ cảm giác làm nam nhân như thế?”
“Bị ngươi phát hiện?” Đỗ Cửu Ngôn lại gần thấp giọng nói: “Ta là nhị lang thần chuyển thế, thấy rõ tất cả chuyện bất bình của nhân gian!”
Bả Tử liếc nàng một cái, “Ngươi giải quyết xong phiền toái của mình của mình trước đi.”
Lúc nói chuyện đi.
Đỗ Cửu Ngôn ủ rũ, khóa kỹ cửa, vào phòng nàng kéo lớp da trước người xuống, rửa cái mặt có nhiều bọt nước của ôn tuyền.
Bookwaves.com.vn
Bên này tản, Mao đạo sĩ và Quế vương thay đổi y phục ngồi uống trà ở trong viện tử, Quế vương không yên lòng, Mao đạo sĩ yên đầu đạp não, một lúc lâu Mao đạo sĩ khổ sở nhìn Quế vương, “Vương gia, Đỗ Cửu Ngôn xác định là nam nhân chứ, mới vừa rồi ngươi nhìn gần, có kẽ hở không?”
“Sẽ có sơ hở gì?” Quế vương nhìn hắn.
Mao đạo sĩ ngẩn ra, ngượng ngùng sờ sờ mũi, nói: “Cũng đúng, nam nhân là nam nhân còn có thể có sơ hở gì.”
“Vương gia, người… Không thương tâm?” Mao đạo sĩ hỏi.
Quế vương không giải thích được lườm hắn một mắt, “Ta có chỗ thương tâm?”
“Hắn là nam nhân a?”
“Hắn từng là nữ nhân khi nào?”
Mao đạo sĩ chòm qua đây, nhìn hắn, Quế vương đẩy mặt hắn ra,m “Không muốn nhìn mặt của ngươi, đau mắt.”
“Vương gia, ” Mao đạo sĩ nói: “Cuối cùng cũng là nam nhân, không thích hợp a.”
Quế vương nói: “Hắn là nam nhân ta liền nam nhân, hắn là nữ nhân ta liền thích nữ nhân. Ái tình không phân giới tính!”
“Người bị Đỗ Cửu Ngôn làm hư.” Mao đạo sĩ vô cùng đau đớn, “Tiểu tử kia biết đầu độc người khác nhất, cái gì không phân biệt giới tính chứ… Nhi tử hắn có, người còn chưa có con nối dòng.”
Quế vương ghét bỏ không ngớt, “Sao ngươi giống nương ta thế.” Lúc nói chuyện Hắn đứng dậy đi ra ngoài.
“Vương gia, người đi nơi nào?”
“Đi ăn cơm, đói bụng.” Quế vương nói xong, sải bước lớn đi mất.
Mao đạo sĩ nhìn trời, nói: “Tiên đế, ta và sư phụ ta đều có lỗi với người…nhi tức này của ngươi, người tự nghĩ biện pháp giải quyết đi.”
Hắn là không quản được.
“Nếu người ở trên trời có linh, biến hắn thành nữ nhân đi.” Mao đạo sĩ niệm một chút.
Quế vương đi viện của Đỗ Cửu Ngôn, củ cải nhỏ đang cùng Hoa Tử còn có Nháo nhi ném thẻ vào bình rượu ở trong viện tử, ba người không một ai trúng, tên đều ném xuống đất nhưng là cười rất vui vẻ.
“Nghĩa phụ, đến chơi ném thẻ vào bình rượu đi.” Củ cải nhỏ lôi kéo Quế vương, nhặt mười sáu cây tên trên đất cho hắn, “Xem, ngươi có thể ném vào bao nhiều.”
Quế vương nhìn hắn, “Ném vào có thưởng gì?”
“Thưởng cho một mình ngươi một nụ hôn.” Củ cải nhỏ chu môi.
Quế vương liền nghĩ đến cái thứ mềm hồ thơm ngào ngạt buổi chiều kia, ghét bỏ nói: “Không cần, đổi thứ khác.”
“Đấm bóp cho ngươi, ta bình thường đấm vai cho cha ta, hắn rất thích.” Củ cải nhỏ vung quả đấm nhỏ.
Quế vương miễn cưỡng đáp ứng, chỉ chỉ cái vò miệng rất lớn: “Bằng cái này?”
“Đúng vậy.” Lúc nói chuyện, hắn ôm cái vò vốn rất gần chạy thêm bảy tám bước mới dừng, cười hì hì nói: “Nghĩa phụ, nếu như ngươi thua, một mũi tên một trăm lượng bạc.”
Quế vương rất rộng lượng, “Một nghìn lượng.”
Nhãn tình của củ cải nhỏ sáng lên.
Quế vương cầm lấy một đống tên so sánh chút, củ cải nhỏ di một tiếng, “Sẽ không phải ngươi muốn một lần ném hết chứ?”
Củ cải nhỏ nói còn chưa dứt lời, mười sáu mũi tên trong tay Quế vương đã bay ra ngoài, leng keng vang giòn, một cây tên cũng không tản, toàn bộ rơi vào trong vò.
“Vào rồi?” Củ cải nhỏ kinh ngạc.
Hoa Tử nhảy dựng lên, vỗ tay nói: “Vương gia, người thật là lợi hại a.”
“Vương gia thật là lợi hại!” Nháo nhi cười nói.
Quế vương đắc ý nhếch một bên mày trái lên, dùng mắt phải liếc nhìn củ cải nhỏ, “Thế nào?”
“Lợi hại!” Củ cải nhỏ vung quả đấm nhỏ, hướng về phía trong phòng hô: “Cha a, mau ra đây!”
“Làm sao vậy?” Đỗ Cửu Ngôn đi ra, nhìn lướt qua Quế vương, nhìn nhi tử, “Làm gì?”
Củ cải nhỏ chỉ vào hồ, “Vương gia ném.”
“Không tệ!” Đỗ Cửu Ngôn hơi nhìn lướt qua, xoay người muốn đi, Quế vương nhất thời giận dữ lôi kéo cánh tay của nàng, “Ngươi nói dễ, ngươi tới một người thử xem!”
Đỗ Cửu Ngôn nhìn hắn, “Cùng ta đánh cuộc ném thẻ vào bình rượu, ngươi xác định mang đủ tiền chưa?”
“Ngươi bớt xạo với ta đi!” Quế vương chỉ vào cái vò kia, “Ta mười tuổi thi với ca ta, có thể một lần ném hai mươi cây.”
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Phải không, vậy lần này đột phá cực hạn của ngươi một chút, ba mươi cây!”
“Chỉ bằng ngươi?” Quế vương đánh giá nàng, “Đánh cuộc gì?”
Đỗ Cửu Ngôn suy nghĩ một chút, “Một mũi tên một nghìn lượng!”
“Cộng thêm ngủ một giấc!” Quế vương nói.
Đỗ Cửu Ngôn a một tiếng, “Người lặp lại lần nữa?”
“Vậy hai giấc!” Quế vương đè thanh âm nói.
Đỗ Cửu Ngôn đỡ khuông cửa, khóe miệng run run, “Vương gia, người… Người điên rồi sao?”
—— lời nói ngoài ——
Vương gia bất cứ giá nào!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...