Q1 – CHƯƠNG 285: NGƯƠI LÀM NGỤY CHỨNG
Dịch giả: Luna Wong
“Phó tiên sinh thế nào nói ra lời này?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.
Phó Hoài Cẩn cười lạnh một tiếng, nói: “Đầu tiên, động cơ giết người của Cao Viễn không thành lập. Nửa năm trước Cao Đức Vinh tuy từng nói đem sản nghiệp cho trưởng tử phần lớn, thế nhưng lúc này đây Cao Đức Vinh trở về cũng đã cải biến chủ ý.”
“Sản phẩm nhà của hắn phân hai phần, trưởng tử và thứ tử mỗi người phân nửa. Việc này đã thỉnh tộc trưởng chứng kiến, ký kết khế ước.”
Phó Hoài Cẩn nói: “Thứ hai, y phục này tuy là của Cao Viễn, nhưng máu phía trên lại không phải của Cao Đức Vinh.” Hắn tiến lên đây, giũ y phục của Cao Viễn, nhìn chằm chằm Đỗ Cửu Ngôn, “Ta chẳng biết ngươi làm sao cho ra vết máu bên trên này, nhưng máu này tuyệt không phải của Cao Đức Vinh.”
Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Nói như thế nào?”
“Đại nhân ta yêu cầu truyền nhân chứng lên đường.” Phó Hoài Cẩn nói.
Quế vương tốn hơi thừa lời, nháy mắt ra dấu với Cố Thanh Sơn. Cố Thanh Sơn hiểu, một hồi nếu như Đỗ Cửu Ngôn sắp thua, hắn liền đi ra sau phóng hỏa…
(Luna: Má ơi, bao che công khai luôn, đúng là ck của ngta luôn ko làm mình thất vọng)
Huyện nha cháy, đường cũng không cần thăng nữa.
Như vậy Đỗ Cửu Ngôn cũng không mất mặt, người khác cũng nhìn không ra Quế vương thiên vị Đỗ Cửu Ngôn.
Quế vương yên tâm, khẽ gật gù nói: “Truyền!”
Đi lên, là nông dân ngày đó ở ngoài Cao phủ, tổng cộng có bốn người.
“Lúc đầu, các ngươi là lúc nào nhìn thấy Tiêu Tam tiến biệt viện Cao phủ?” Phó Hoài Cẩn hỏi.
Một vị nam tử trẻ tuổi trong đó trả lời: “Lúc hắn tới, ta từ trong nhà đổi cuốc đi ra, lúc ra cửa là chưa tới giờ Thân, đi tới nhiều lắm một chén trà nhỏ, đến đồng ruộng liền thấy Tiêu Tam tiến biệt viện Cao gia.”
Phó Hoài Cẩn gật đầu, “Lúc này, hồ sơ nha môn cũng có ghi lại.” Lúc nói chuyện hắn nhìn về phía một người khác, “Cao Viễn là lúc nào đi ra nói chuyện với ngươi?”
Người nọ trả lời: “Lúc đó ta đang làm việc, không biết thời gian, thế nhưng nếu như hắn nói Tiêu Tam gia tới là giờ Thân, vậy Cao nhị gia nhiều lắm giờ Thân qua một chén trà nhỏ.” lại nói: “Nhị gia hỏi ta ruộng này ngoài trồng lúa nước ra, còn có thể trồng gì, ta còn nói với nhị gia ruộng cách nước xa, còn có thể trồng bắp.”
“Trò chuyện tới khi nào?” Phó Hoài Cẩn hỏi.
Người nọ trả lời: “Không biết, thế nhưng nhị gia tiến viện tử một chén trà nhỏ chưa tới, chợt nghe trong viện náo loạn lên, tiếng kêu sợ hãi tiếng huyên náo tiếng khóc, ta chân trần chạy vào trong viện, mới biết được Cao lão gia bị Tiêu Tam gia giết.”
Phó Hoài Cẩn gật đầu, nhìn về phía hai người khác, “Các ngươi thì sao?”
“Chúng ta có thể làm chứng, Cao nhị gia trở về còn nói với chúng ta hôm nào đi bắt cá, cho mèo mun nhà hắn ăn, hắn trở về ta còn đang nhỏ cỏ, rất nhanh.”
Đỗ Cửu Ngôn nhìn mấy người nông dân, cười cười.
“Đỗ Cửu Ngôn, bốn chứng nhân, có đủ hay không?” Phó Hoài Cẩn hỏi.
Đỗ Cửu Ngôn không nói gì.
Bên ngoài bách tính nghe tụng vẻ mặt kinh ngạc, khẩn trương nhìn bên trong, đây là lần đầu tiên thấy Đỗ Cửu Ngôn bị người chất vấn á khẩu không trả lời được.
Toàn trường lặng ngắt như tờ, chỉ có thanh âm của một mình Phó Hoài Cẩn.
“Động cơ, thời gian giết người cũng không cũng đủ, như vậy ngươi tới nói cho ta biết, máu này từ đâu tới?” Hắn nói xong, bỗng nhiên xoay người nhìn về phía sát vách, “Thải Hương, ngươi nói nhị gia nói các ngươi thay đổi y phục, là lúc nào đổi y phục, các ngươi có ai nhìn thấy y phục hắn có vết máu không?”
Lúc nói chuyện, hắn giũ y phục màu hồ lam sắc, “Nhan sắc nhạt như thế, có vết máu không thể không có người phát hiện!”
“Lúc nhị gia thay quần áo ta… Ta không nhớ rõ, phản chính lúc gặp chuyện không may ta từ hậu viện qua đây, nhị gia đã thay xong quần áo.” Thải Hương nói.
Phó Hoài Cẩn quay đầu lại nhìn chằm chằm Đỗ Cửu Ngôn, “Cao Viễn từ bên ngoài tiến viện tử, giết người, thay quần áo, nửa chén trà nhỏ ngươi cảm thấy có đủ hay không?”
Đỗ Cửu Ngôn vẫn không có nói.
Bookwaves.com.vn
“Không đủ!” Phó Hoài Cẩn nói: “Ta còn có mấy câu hỏi, như nhau mời ngươi trả lời.”
“Thứ nhất, nếu như là Cao Viễn giết Cao Đức Vinh, làm một thư sinh, hắn làm sao làm được?”
“Thứ hai, nếu như Cao Viễn giết người, như vậy Tiêu Tam trúng độc, là ai hạ cho hắn? Cao Đức Vinh là tỉnh hay hôn mê?”
“Thứ ba, nếu như Cao Đức Vinh là tỉnh, phụ tử hai người, Cao Viễn làm sao có thể một đao mất mạng, nếu như là hôn mê, độc là ai hạ?”
“Thứ tư, Cao Viễn dùng ô đầu thảo từ đâu tới?”
Phó Hoài Cẩn chất vấn từng tiếng, “Đỗ Cửu Ngôn, ngươi tuy vào ngành chưa được một năm, cũng đã lịch khổ tụng án hơn mười kiện, ngươi đã là một tụng sư hưởng dự nổi danh. Những nghi vấn và mấu chốt cần chải vuốt rõ ràng cơ bản này ngươi không có khả năng không biết.”
“Ngày hôm nay ngươi vừa lấy cái này lên công đường, là bởi vì ngươi cố ý.”
“Ngươi luôn miệng nói ngươi làm việc đỉnh thiên lập địa, ở trong tụng án, không có chỗ không thể nói với người khác. Việc này ngươi giải thích thế nào?”
“Hung khí, thời gian, chứng nhân, hung thủ của án kiện cũng tìm được ở tại đường, ngươi không thừa nhận cư nhiên làm biện tụng vô tội. Lòng ngươi quá tham, mắt mở trừng trừng giải vây cho Tiêu Tam, cư nhiên vu hãm một nhi tử hiếu thuận phụ thân bị vây trong bi thống, một người đọc sách vô tội tay trói gà không chặt.”
“Đỗ Cửu Ngôn, lương tâm của ngươi đâu!”
Ngoài cửa, mọi người lau mồ hôi, có người nhỏ giọng nói: “Đỗ tiên sinh, đây là thế nào?”
“Không biết a, Đỗ tiên sinh không có khả năng làm chứng giả.”
Lưu thẩm nói: “Không nên nói lung tung, Đỗ tiên sinh không có khả năng làm loại sự tình này.”
“A! Đỗ tiên sinh cũng là người, hắn và Tiêu Tam là sinh tử chi giao, hắn giúp bằng hữu của mình giải vây giải vây, làm chứng giả chẳng lẽ không đúng lẽ thường sao, các ngươi đây là lừa mình dối người!” Có một người nói.
Lưu thẩm vừa quay đầu, chỉ vào mũi nam nhân nói chuyện, “Cho ngươi thêm một cơ hội, nuốt lời của ngươi về.”
Nàng nói, ánh mắt bốn phía giống như vô số đao nhọn, đâm hướng hắn!
Người kia nói: “Ta nuốt lại lời đó thì thế nào, sự thực ở chỗ này, ở chỗ này!” Nói xong, sợ chạy đi.
Mọi người không có đuổi theo giống trước đây, khẩn trương lo âu nhìn bên trong.
Ninh vương cũng chăm chú nhíu mày, nói với Ngô Điển Dần: “Đỗ Cửu Ngôn, lãng đắc hư danh?”
“Vương gia, khụ khụ…” Ngô Điển Dần cũng không biết nói cái gì, “Tiếp tục xem, án tử còn chưa kết thúc đâu.”
Tiêu Tam quay đầu lại nhìn Đỗ Cửu Ngôn, cắn môi mắt đỏ bừng, run môi nói không ra lời… Đỗ Cửu Ngôn phá án từ trước đến nay cẩn thận tỉ mỉ, hiện tại lại vì hắn, cam nguyện buông tha tất cả làm ngụy chứng.
Người huynh đệ này, Tiêu Tam hắn không có uổng công nhận.
Tiêu Tam cúi thấp đầu, thật nhanh lau sạch nước mắt.
Bởi vì Đỗ Cửu Ngôn không có phản bác, nên tràng diện rất xấu hổ, ánh mắt mọi người đều tụ tập ở trên người nàng.
Quế vương ho khan một tiếng, hướng về phía Cố Thanh Sơn nháy mắt ra dấu. Cố Thanh Sơn hiểu ý, xoay người đi phía sau, quay đầu chạy về, hô: “Không, không xong, hậu viện nha môn cháy rồi!”
“Thối đường!” Quế vương thuận theo tự nhiên vỗ kinh đường mộc, “Nhanh đi cứu hoả.”
Hắn muốn đi, chợt phát hiện Đỗ Cửu Ngôn quét mắt nhìn hắn một cái, tim của hắn nhảy một cái.
Ẻo lả có biện pháp a? Cả tim của Quế vương âm một tiếng rơi xuống, hướng về phía Cố Thanh Sơn phất phất tay, “Quan ti quan trọng hơn, bổn quan muốn ở đây tọa trấn, các ngươi đi cứu hỏa.”
“Vâng!” Cố Thanh Sơn lại trở về dùng nước trong chung trà, dập tắt lửa.
Trên công đường, Đỗ Cửu Ngôn nhìn Phó Hoài Cẩn.
Bookwaves.com.vn
Phó Hoài Cẩn cũng nhìn nàng, “Đỗ Cửu Ngôn, mấy câu hỏi trên làm phiền ngươi trả lời, ta, đang đợi ngươi trả lời.”
“Mọi người Thiệu Dương đang đợi ngươi trả lời.”
“Ngươi nói không rõ việc này, ngươi không làm bọn họ thất vọng sao?” Phó Hoài Cẩn chỉ vào dân chúng nghe tụng ngoài cửa, “Ngươi không biết xấu hổ đối mặt với ánh mắt sùng bái của bọn hắn sao?”
“Không trả lời? Không trả lời ta nói cho bọn hắn biết.” Lúc nói chuyện hắn ném y phục xuống đất, thanh âm cao đẻ kẻ khác kinh hãi, “Đỗ tụng sư các ngươi yêu thích, tôn kính, hắn vì cứu hảo hữu của hắn, không từ thủ đoạn, làm ngụy chứng, hãm hại người vô tội. Một người đọc sách vì mất đi phụ thân mà bi thống.”
“Đỗ Cửu Ngôn, ngươi là tụng sư, ngươi không làm tổ sư gia thất vọng sao, không làm tụng sư mão trên đầu ngươi thất vọng sao?”
Bên ngoài có người hô: “Ngươi nói bậy, Đỗ tiên sinh sẽ không.”
“Sẽ không cái gì?” Phó Hoài Cẩn lắc đầu, vẻ mặt thất vọng nhìn sắc mặt trầm ngưng của Đỗ Cửu Ngôn, hỏi: “Lấy công tâm, bênh vực lẽ phải, ngươi dám vỗ bộ ngực, nói ngày hôm nay ngươi làm được rồi sao?”
Phó Hoài Cẩn nói xong, bi thống không ngớt, hướng về phía Quế vương chắp tay, nói: “Án này, thật là làm học sinh đau lòng. Vốn là một án giết người thông thường, nhưng bởi vì hung thủ là bộ khoái trong nha môn, mà diễn biến thành kết cục như vậy.”
“Đại nhân, học sinh không còn cầu khác, chỉ cầu xin đại nhân có thể xử lý theo lẽ công bằng, trả người chết một công chính, trả Cao Viện một thuần khiết.”
Lúc nói chuyện, bước chân của hắn trầm trọng lui về.
Cao Viễn thất thanh khóc rống!
Trịnh Nhân rất khiếp sợ nghe xong biện tụng của Phó Hoài Cẩn, liếc nhìn y phục ném xuống đất, lại không dám tin nhìn về phía Đỗ Cửu Ngôn.
Tay, chặt siết hồ sơ.
Đỗ Cửu Ngôn nhìn về phía hắn, đuôi lông mày hơi nhướng.
Ninh vương nhíu mày, như có điều suy nghĩ.
“Đỗ tiên sinh, ngươi nói chuyện a.” Có người sốt ruột, hô: “Đỗ tiên sinh, người phản bác a! Ta không tin người làm ngụy chứng!”
“Đúng vậy, Đỗ tiên sinh, ngươi làm sao vậy?”
“Đỗ tiên sinh, có muốn chúng ta hay không tiến đến hỗ trợ?” Lưu thẩm hô.
“Đánh hắn!” Có người hô: “Hắn khi dễ Đỗ tiên sinh.”
Đỗ Cửu Ngôn động, quay người lại hướng về phía mọi người cười, chắp tay nói: “Đỗ mỗ thực sự quá cảm động, đều đến trình độ này, các ngươi còn tin tưởng Đỗ mỗ vô điều kiện như thế.”
“Có tài đức gì!” Đỗ Cửu Ngôn hướng về phía mọi người vái chào sâu.
Có người khóc lên, hỏi: “Đỗ tiên sinh, tại sao ngươi không nói chuyện a, phản bác a, nói cho mọi người ngươi không có làm ngụy chứng.”
“Vừa rồi Phó tiên sinh nói quá nhanh, ta… Cần tiêu hóa một chút, lúc này tiêu hóa xong rồi, ta chuẩn bị nói chuyện.” Đỗ Cửu Ngôn vừa quay đầu nhìn Phó Hoài Cẩn.
Phó Hoài Cẩn cũng nhìn về phía nàng, tim nhảy một cái.
Nàng không có hoảng trương như trong tưởng tượng của hắn, càng không có yêu cầu Quế vương ăn gian.
Vì sao như vậy, nàng muốn làm gì?
—— lời nói ngoài ——
Ngày hôm nay vẫn là canh hai, ta có lỗi với mọi người, tồn cảo thực sự quá ít! Ngày hôm nay ban ngày viết ba nghìn còn bị ta bôi bỏ, hảo lo nghĩ!
Cảm tạ vé tháng, cảm tạ nhắn lại!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...