Q1 – CHƯƠNG 283: TRƯỚC SAU NHƯ MỘT
Dịch giả: Luna Wong – đã bão xong. Một lần nữa rất cảm ơn sự ủng hộ của mọi người dành cho mình cùng Bookwaves. Chúc mọi người có thời gian đọc truyện vui vẻ tại Bookwaves
Cao Viễn vốn là đang ngồi, khi thấy y phục cọ một chút đứng lên, vẻ mặt hoảng sợ nói: “Quần áo của ta? Không có khả năng!”
“Ở trong hoa viên biệt viện nhà ngươi lấy được.” Bả Tử nói: “Nha hoàn nhà ngươi nhận, chuyện này sẽ là của ngươi.”
Cao Viễn nói: “Y phục đúng là ta, thế nhưng… Thế nhưng ta không biết máu này là gì, ta, ta cũng không có giết phụ thân ta.”
“Ngày đó, ngoại trừ Tiêu Tam ra, cũng chỉ có ngươi có thời gian và động cơ giết người.” Bả Tử nói: “Từ hạ độc trên cá, đến vào phòng giết người, chỉ có ngươi có thời gian và cơ hội.”
Cao Viễn lắc đầu, “Không, ta thay quần áo là bởi vì y phục của ta có dính chút bùn, không phải là bởi vì ta giết người, các ngươi… Các ngươi vu hãm ta.”
“Đỗ Cửu Ngôn, có phải là ngươi hay không?” Cao Viễn chỉ vào Đỗ Cửu Ngôn, “Ngươi vì cứu Tiêu Tam, nên hãm hại ta.”
Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, “Cũng không có, cũng không cần thiết.”
“Ha hả, ” Cao Viễn nói: “Thân là một tụng sư, ngươi cư nhiên như thế, thực sự quá để kẻ khác khinh thường. Uổng ta sớm còn tôn sùng ngươi, cảm thấy ngươi là tụng sư tốt, hiện tại, ta thu hồi lời nói trước kia.”
“Đỗ Cửu Ngôn, ta khinh thường ngươi.”
Đỗ Cửu Ngôn nhún vai, “Không sao!”
“Gặp ở công đường đi.” Cao Viễn phất tay áo nói: “Từ giờ trở đi, các ngươi hỏi cái gì ta đều không có trả lời. Làm phiền, ta muốn gặp tụng sư của ta!”
Bả Tử hơi gật đầu, nói: “Ta sẽ thông báo cho Tây Nam.”
Đỗ Cửu Ngôn ra lao phòng, ngáp lên, nói: “Được rồi, ngươi đi nói tình huống của bên này với Tam gia một tiếng, để hắn ngủ ngon giấc đi.”
“Được!” Bả Tử nói: “Ngươi cũng nghỉ ngơi đi, bận rộn chừng mấy ngày.”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, đi ngoài huyện nha, liền thấy ở phía trước, hai nam nhân cao câu kiên đáp bối đi tới, người bên phải thật cao mập mạp, lúc bước đi thịt trên mông đang nhún nhảy, bên trái còn lại là gầy teo, hơi cao chút.
Đỗ Cửu Ngôn không cần nhận rõ, cũng biết phía trước là ai.
Nàng còn tưởng rằng Quế vương và Ninh vương quan hệ không tốt, không nghĩ tới cư nhiên tốt đến trình độ này.
Quan hệ tốt còn không định gặp?
“Ngươi không phải rất quen thuộc sao.” Ninh vương nói: “Hiện tại người Hồ Quảng không có ai không biết Đỗ Cửu Ngôn, ngươi để ta gặp một lần, nghe nói tuổi còn trẻ lại tuấn tú a.”
Quế vương lừa nói: “Một tụng sư mà thôi, có cái gì có thể thấy được. Nhanh đi ăn cơm, ăn xong rồi ta tiễn ngươi về.”
“Ta mới đến, tốt xấu ở vài ngày, cũng để cho ta ta nhìn hình dạng ngươi thăng đường một chút.” Ninh vương nói: “Vương gia làm huyện lệnh, chuyện này từ cổ chưa từng có.”
Quế vương nói: “Được rồi, đến lúc đó lên đường ngươi ở bên cạnh chờ xem. Vừa lúc vụ án này Đỗ Cửu Ngôn là tụng sư.”
“Đây còn không sai biệt lắm.” Ninh vương chắp tay đi ở phía trước, hỏi: “Đi nơi nào ăn cơm?”
Quế vương nói: “Đức Khánh lâu. Nói rồi ta không có tiền, ngươi mời khách.”
“Được.” Ninh vương nói: “Lúc chúng ta ở chung với nhau, lúc nào dùng tiền của ngươi chứ?”
“Cơm nước xong đi nơi nào?” Ninh vương hỏi.
Quế vương cau mày, “Ngủ! Không thôi thì, bồi ngươi ngắm sao?”
Bookwaves.com.vn
“Thiệu Dương có một hoa lâu, ” Ninh vương nói: “Đi xem.”
Quế vương cười nhạt, “Ngươi suy nghĩ một chút, để nương ta biết ngươi dẫn ta đi hoa lâu, ngươi có sống hay không?”
Ninh vương rụt vai một cái, “Ngươi đừng nói không phải được rồi sao.”
“Ta sẽ nói.” Quế vương nói: “Ta tính nói sau, không bằng ta đi trước, sau đó để nương để đến cắt đứt chân của ngươi.”
Ninh vương ngăn bờ vai của hắn, nói: “Ngươi sẽ không nói, từ nhỏ ngươi chỉ thích như vậy, ta còn không biết ngươi.”
“Lấy tiền bịt miệng.” Quế vương nói.
Ninh vương cười ha ha, “Ta đoán được ngươi chỉ chờ những lời này!”
“Năm trăm lượng có muốn không?” Ninh vương nói.
“Thịt gì cũng là thịt, ta muốn!” Quế vương nói.
Ninh vương lắc đầu, cầm năm trăm lượng ngân phiếu cho hắn, “Trở về không nên cất giấu dưới giường, quay đầu lại bị chuột gặm.”
Sẽ không. Ta tốn hao lớn.” Quế vương rất thản nhiên bỏ vào trong ví.
“Keo kiệt!” Đỗ Cửu Ngôn tránh đi trong ngõ hẻm, chọn đường xa đi qua hai ngõ nhỏ, lại trở về Thiệu An nhai, mua hai hộp cao điểm hài tử thích ăn ven đường, không nhanh không chậm trở về.
“Đỗ tiên sinh, ” trước mặt có người qua đây, dắt ngựa, tựa hồ mới từ cửa nam tiến đến, Đỗ Cửu Ngôn chắp tay nói: “Thường sư phụ, ngươi đây là ra cửa?”
Thường Sơn cười xác nhận, “Có một bằng hữu đến, ta vừa tiễn hắn ly khai. Đỗ tiên sinh, ta có thể đi gặp Tiêu Tam không?”
Đỗ Cửu Ngôn quan sát hắn một mắt, gật đầu: “Có thể, đều là người một nhà, gặp một chút vấn đề không lớn.”
“Được.” Thường Sơn nói: “Ta đi đây.”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, vỗ vỗ ngựa của hắn, “Ngựa không tệ!”
“Ta cũng cảm thấy không tệ.” Thường Sơn dắt đi về phía trước, con ngựa lắc lắc chân, một người một ngựa đi xa.
Đỗ Cửu Ngôn lảo đảo đi về nhà.
“Cha a, ” củ cải nhỏ chạy vội đi ra, “Ngày hôm nay có bá bá chuyển phát nhanh đưa một cái rương cho ta.”
Đỗ Cửu Ngôn bị củ cải nhỏ lôi kéo trở lại chính đường, là một rương nhỏ gỗ lim rất tinh xảo, củ cải nhỏ ôm lắc lắc, “Bên trong có cái gì.”
“Lúc nào đưa tới, cũng không nói là ai đưa sao?” Đỗ Cửu Ngôn cũng nghe một chút, cảm thấy kỳ quái.
Củ cải nhỏ nói: “Là kinh thành tới, ta đoán là răng trắng lớn đưa tơi.”
“Cái chìa khóa ở chỗ này.” Củ cải nhỏ xuất ra cái chìa khóa, “Ta muốn chờ ngươi trở về cùng nhau xem.”
Lúc nói chuyện hắn đi tới mở rương ra, bên trong có một thiên lý nhãn, một cửu liên hoàn xảo bản còn có hai món đồ chơi tinh xảo củ cải nhỏ chưa thấy qua, hắn lùa món đồ chơi ra, lấy một phong thư đưa cho Đỗ Cửu Ngôn.
Đỗ Cửu Ngôn mở ra, từ bên trong trợt ra một xấp giấy.
Năm tờ ngân phiếu một nghìn lượng, cộng thêm hai tờ giấy thư.
Một tấm là cho củ cải nhỏ, hỏi hắn có nhớ nàng hay không, sống tốt không, tiền nàng cho hắn mua kẹo ăn, đến lúc đó mua cái gì phải viết thư nói nàng biết.
Phong khác là cho nàng, hỏi nàng Quế vương ở Thiệu Dương làm cái gì, có hồ đồ hay không, hy vọng nàng dẫn hắn cải tạo cho tốt, đốc xúc căn dặn hắn không nên hồ nháo, nếu như hắn có chỗ không đúng, nhất định phải đúng lúc nhắc nhở giúp đỡ sữa chửa, thực sự không quản được, có thể viết thư cho nàng.
Cuối hai phong thư đều ấn một tư chương quyền cao chức trọng.
“Thư của ai?” Vẻ mặt củ cải nhỏ hiếu kỳ.
Đỗ Cửu Ngôn để lại thư của mình, còn dư lại đưa cho hắn, “Thái hậu nương nương.”
“Thái hậu nương nương?” Củ cải nhỏ thấy được ngân phiếu, nhất thời vẻ mặt kinh hỉ, vội cùng Hoa Tử Nháo nhi xúm lại xem thư, ba người đều kinh kêu lên, củ cải nhỏ nói: “Cha a, thái hậu nương nương ban thưởng ta năm nghìn lượng mua kẹo ăn.”
“Ân, đi mua kẹo đi.” Đỗ Cửu Ngôn sờ sờ mũi, lẽ nào huyết thống thần kỳ như vậy?
Cốt nhục là có cảm ứng sao?
Hoàn hảo, giữa củ cải nhỏ và Quế vương không có cảm ứng, bằng không nàng xong rồi.
“Cha a, tiền này ta có thể lấy không?” Củ cải nhỏ siết ngân phiếu, thấp thỏm cẩn thận mà hỏi thăm.
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Thái hậu nương nương ban thưởng, đương nhiên có thể.”
“Được a!” Củ cải nhỏ nói: “Ta lại có tiền!”
Đỗ Cửu Ngôn thở dài, nhìn Trần Lãng nói: “Tiên sinh, có đồ ăn không, ta đói.”
Tim rỗng nên dạ dày cũng rỗng, nàng muốn ăn cái gì an ủi mình.
Củ cải nhỏ hưng phấn đến nửa đêm mới ngủ, nghĩ nên viết thư thế nào, nói với thái hậu hắn mua cái gì, để tránh khỏi thái hậu phát hiện hắn kỳ thực không có chi tiêu sẽ tức giận.
Ngày thứ hai, lúc hắn tỉnh lại Đỗ Cửu Ngôn đã không ở.
“Cha ta đâu?” Củ cải nhỏ dậy thật sớm, hỏi Bả Tử rửa mặt trong viện.
“Đi ra?” Bả Tử ngưng mi nhìn Trần Lãng, “Không nói chuyện gì sao?”
Trần Lãng lắc đầu, “Không nói, lấy hai miếng bánh liền đi.”
Bookwaves.com.vn
Bả Tử đi nha môn, gặp thoáng qua Trịnh Nhân, hai người hơi gật đầu, Trịnh Nhân trở lại Tây Nam, Phó Hoài Cẩn ở trong phòng chờ hắn, hỏi: “Dụng hình sao?”
“Dùng cái kẹp.” Trịnh Nhân không kỳ quái, có người nói hình cụ vương gia thích dùng nhất là cái kẹp.
Phó Hoài Cẩn nói: “Đều có chứng cớ gì, chứng minh Cao Viễn là hung thủ?”
“Một kiện y phục dính máu, còn có Cao gia phân nhà sinh động cơ giết người.”
Phó Hoài Cẩn hơi gật đầu, nói với Trịnh Nhân: “Ngươi đi kiểm chứng chuyện của Cao Viễn, cần phải biết rõ ràng.”
“Vâng!” Trịnh Nhân muốn đi ra ngoài, bỗng nhiên lại nhớ tới, hỏi: “Hội trưởng, có muốn giục vương gia định ra thời gian thăng đường hay không?”
Phó Hoài Cẩn nói: “Ngươi kiểm chứng trước, có nắm chặt mới giục vương gia.”
Trịnh Nhân xác nhận đi ra cửa.
Phó Hoài Cẩn quay đầu lại nhìn tranh chữ treo ở sau người, , đầu lông mày gạt gạt, khóe miệng lộ cười.
Ngày thứ hai, Trịnh Nhân đi giục thăng đường, buổi chiều huyện nha phát công văn, định ba ngày sa mùng bốn tháng năm thăng đường.
Cách ngày, Đỗ Cửu Ngôn ở ngoài nha môn đụng phải Trịnh Nhân, hắn lại cười nói: “Hội trưởng nói, đây là ván thứ hai!”
“Nhanh như vậy a, trước đây hạn một năm, lúc này mới chưa được hai tháng.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Trịnh Nhân nói: “Thời gian bất quá là một hạn định, hiện tại vừa lúc có án tử, vậy dĩ nhiên là phải so rồi.” Lại nói: “Đỗ tiên sinh dự định biện vô tội?”
Đỗ Cửu Ngôn rất tự tin gật đầu, “Đúng vậy, vô tội!”
“Vậy nếu không phải vô tội, Đỗ tiên sinh biện thua.” Trịnh Nhân nói: “Đây có chút mạo hiểm a.”
Đỗ Cửu Ngôn lại cười nói: “Không có việc gì, thua một lần còn có một cơ hội khác. Thắng thua là chuyện thường, lòng bình thường là được.”
Trịnh Nhân cười mà qua, chắp tay cáo từ.
Mùng bốn tháng năm, trời sáng khí trong, buổi sáng hơi lạnh củ cải nhỏ hắt hơi một cái theo sau lưng Đỗ Cửu Ngôn, vẻ mặt lo lắng nói: “Cha a, người phải cố gắng a, nghìn vạn lần không thể thua, một lần giải quyết xong đánh cuộc này.”
“Ta tận lực.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Hôm nay pháo đã định chưa a?”
Củ cải nhỏ gật đầu, “Đã sớm định rồi, dựa theo yêu cầu của người, định lớn nhất.”
“Hảo dạng.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Vì Tam gia, chúng ta điệu cao hơn chút, để tất cả mọi người biết, cha ngươi thắng quan ti, Tam gia cũng vô tội phóng thích, là thuần khiết.”
Củ cải nhỏ gật đầu xác nhận, “Nhất định nhất định.”
Lúc này đây, tiền mua pháo có người nguyện ý ra.
Trước sau như một, ngoài nha môn rất nhiều người nghe tụng, có người cười nói: “Đỗ tiên sinh, người ngày hôm nay phải cố gắng lên a, chúng ta đến thuyền rồng cũng không có đi luyện, chờ trận quan ti ngày hôm nay của người.”
“Đỗ tiên sinh, nếu là ngày hôm nay người thắng, có phải có thể tiến Tây Nam làm hội trưởng hay không?”
“Suỵt, khiêm tốn một chút. Hội trưởng là có đức có thể đảm nhiệm, còn phải được triều đình gia phong, không phải một đổ ước có thể định.”
“Đỗ tiên sinh, Tam gia nhất định không có việc gì đúng không. Tam gia trước đây tuy rằng không tốt lắm, thế nhưng một năm này tốt vô cùng, chúng ta không tin hắn giết người.”
“Lập tức đã biết.” Đỗ Cửu Ngôn cười, chắp tay nói: “Ta tiến vào a.”
Mọi người gật đầu, ngay ngắn có tự đứng ở bên ngoài, bỗng nhiên có người hỏi: “Ngày hôm nay Tây Nam là ai lên a?”
“Là Trịnh Nhân Trịnh tiên sinh đi?”
“Nếu như Lưu tiên sinh ở, nhất định là Lưu tiên sinh.”
“Tới rồi, đó không phải là Phó Hoài Cẩn sao, lần trước đánh đố với Đỗ tiên sinh gặp qua, hóa thành tro đều nhận ra được.”
“Ngày hôm nay hắn biện tụng a? Ông trời của ta, vậy hôm nay có cái để xem rồi, Đỗ tiên sinh quan ti này không dễ biện a.”
—— lời nói ngoài ——
Ngày hôm nay chỉ có hai canh!
Bởi vì ta chỉ còn lại có từng chút tồn cảo, không thời gian gõ chữ kết quả chính là như vậy.
Ta nỗ lực tồn cảo, bất năng biến thành truồng chạy!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...