Q1 – CHƯƠNG 28: ĐỘNG DUNG THƯƠNG HẠI
Editor: Luna Huang
Ba một cái, tất cả mọi người nhìn nàng, Tống Cát Xương chất vấn: “Ngươi nhận, ngươi lên được công đường?”
“Ngươi ăn mì thịt bò?” Đậu Vinh Hưng u oán, Tống Cát Nghệ lên án trừng nàng.
Đỗ Cửu Ngôn quét bọn họ một mắt, “Có án tử, thì có thịt ăn.”
Tống Cát Nghệ gật đầu, Đậu Vinh Hưng bật thốt lên liền nói: “Muốn!”
“Các ngươi câm miệng!” Tiền Đạo An cả giận nói: “Án này không thể nhận, bằng không sớm ta đã nhận rồi.”
Chu Tiếu cũng phụ họa gật đầu, “Án này không có bằng chứng, nếu như Hoa gia cáo hắn một tội dụ dỗ tư thông, không đợi ngươi lên công đường, quan tòa có thể định án.”
Hôn nhân, phụ mẫu chi mệnh môi chước chi ngôn. Hoa gia lão gia không đồng ý, đó chính là danh không chính ngôn không.
Như vậy quan ti còn tụng làm gì.
“Mặc kệ chuyện gì đều phải thử một chút.” Củ cải nhỏ vuốt mắt, cười hì hì nói: “Cha, ta nói có đúng không?”
Đỗ Cửu Ngôn sờ sờ đầu của hắn, “Nhi tử của ta thông minh! Người khác không hiếm lạ gì, chúng ta tự ăn thịt.”
Củ cải nhỏ gật đầu, Đậu Vinh Hưng và Tống Cát Nghệ mắt lom lom nhìn nàng, cũng gật đầu theo.
“Ngoan!” Đỗ Cửu Ngôn rất hài lòng biểu hiện của ba người.
Tiền Đạo An tức giận đến đau phổi, Chu Tiếu bất đắc dĩ bật cười.
“Đỗ tụng sư có ở đây không?” Ngoài cửa có người gõ cửa.
Củ cải nhỏ kêu lên từ trên đùi Đỗ Cửu Ngôn tuột xuống, “Ta đi mở cửa.”
Cửa mở ra, Thôi Thụ Lâm chắp tay với củ cải nhỏ, “Làm phiền, Đỗ tụng sư có ở nhà hay không?”
“Có.” Củ cải nhỏ nói: “Thúc thúc thật tinh mắt và có vận khí nga, gặp phải cha ta.” Lúc nói chuyện, thỉnh Thôi Thụ Lâm tiến đến.
Thôi Thụ Lâm bước đi khập khiễng, sắc mặt bi thống, hắn cười khổ gật đầu, hàm hồ ứng.
Hiện tại hắn chính là không cam lòng, Tây Nam tụng hành không nhận án của hắn, hắn chỉ có thể coi như ngựa chết ngựa sống mà trị. . . Tốt xấu, Đỗ Cửu Ngôn còn nguyện ý nghe hắn nói, nguyện ý vì chủ trì công đạo cho hắn.
“Thôi công tử.” Đỗ Cửu Ngôn chắp tay, “Năm vị này đều là tụng sư của Tam Xích đường, còn làm phiền ngươi nói lại từ đầu đến cuối vu án cho chúng ta nghe.”
Thôi Thụ Lâm vừa chắp tay, lên tiếng nói: “Nhà của ta cùng Hoa gia là hàng xóm đối diện nhau, từ tổ tông Hoa gia mở một tiệm tạp hóa, nam bắc kỳ hóa muốn gì đều có làm ăn vẫn luôn tốt, san tài cũng rất giàu có, nhưng nhà của ta cũng không kém, hàng hóa của Thôi ký hiếm quý dị quả độc nhất vô nhị ở Bảo Khánh.”
“Bởi vì môn đăng hộ đối, ta cùng với Uyển Nương từ nhỏ đã chơi cùng nhau, sau khi lớn tuổi càng tình đầu ý hợp. Trưởng bối hai nhà thấy vậy thì có ước hẹn đầu môi, chờ Uyển Nương cập kê, liền gả cho ta.”
“Nhưng hai năm trước, Quế vương được phong đến Quảng Tây, trái cây của nhà của ta liền mất mối, phụ thân và huynh trưởng bị phản quân sát hại trên đường nhập hàng, nhà của ta gia đạo sa sút triệt để.”
Vọng Thư Uyển.com
“Hoa gia liền thay đổi thái độ lúc trước, đoạn giao với nhà ta. Ta cùng với Uyển Nương cùng nhau đau khổ cầu xin, cầu Hoa gia lão gia thực hiện ước hẹn năm đó, gả Uyển Nương cho ta, nhưng hắn thề thốt phủ nhận. Vẫn là Uyển Nương lấy cái chết ra ép, hắn mới nhả ra. Nói rõ chỉ cần trong vòng hai năm ta trả hết nợ trong nhà, dành đủ hai nghìn lượng sính lễ, hắn sẽ đồng ý hôn sự của chúng ta.”
“Hai năm qua ta hối hả ngược xuôi, nhiều lần sinh tử. Sau cùng lão thiên thương hại, để ta ở trong vòng hai năm trả hết tiền nợ, nhưng khi ta trở lại Thiệu Dương, mới biết được Uyển Nương đã hứa gả ra ngoài, mười ngày sau định hôn rồi.”
“Ta giận tới cửa lý luận, nhưng đối phương không chỉ không tiếp thu, còn dùng gậy đánh ta một trận dã man.”
“Cuộc đời này của ta không phải Uyển Nương không thú, tin tưởng Uyển Nương cũng không phải ta không gả. Nên, dù là dốc hết gia sản, ta cũng nhất định phải ở cùng Uyển Nương.”
Thôi Thụ Lâm nói đến cuối, nói: “Thỉnh Đỗ tiên sinh và các vị tụng sư giúp ta đạt thành tâm nguyện, Thôi mỗ máu chảy đầu rơi cũng sẽ báo đáp ân tình của các vị.”
“Thật đáng thương.” Đậu Vinh Hưng đồng tình.
Tiền Đạo An trừng mắt.
“Hôn ước của hai người các ngươi có chứng nhân không?” Chu Tiếu hỏi.
Thôi Thụ Lâm lắc đầu, “Không có chứng nhân! Cha ta đã khứ thế, Hoa gia lão gia không thừa nhận việc này.”
“Lần thứ hai cầu hắn, hắn nói hai nghìn lượng sính lễ, có chứng nhân hoặc ghi chứng từ hôn ước?” Chu Tiếu hỏi.
Thôi Thụ Lâm lắc đầu, “Lúc đó chỉ có ta và Uyển Nương, không có chứng từ, nhưng Uyển Nương có thể làm chứng.”
“Nữ tử không thể lên công đường, vô dụng.” Tống Cát Xương xua tay, trừng Đỗ Cửu Ngôn, “Ngươi xem vụ án này, hoàn toàn không có chứng cứ, hai không chứng nhân. Dù là ngươi muốn làm náo động, cũng phải lượng sức mà đi.”
Đỗ Cửu Ngôn thảnh thơi uống trà, không nói chuyện.
“Các ngươi. . .không nhận?” Thôi Thụ Lâm muốn khóc, kích động nói: “Vì sao các ngươi không nhận, mấy câu ta nói đều là thật, tuyệt không có nửa phần giả tạo, vì sao các ngươi đều như vậy!”
Thôi Thụ Lâm ôm đầu ngồi chồm hổm ở trên mặt đất.
Chu Tiếu thở dài, giải thích: “Thôi công tử, ngươi nói đều là thật thì cũng chỉ là lời một bên, chỉ cần đối chứng trên công đường, hai ba câu của đối phương ngươi liền á khẩu không trả lời được. Vụ án này không có phần thắng nào.”
“Nhưng ta không có gạt người, là hắn nói không giữ lời.” Thôi Thụ Lâm kích động nói: “Các ngươi giống như Tây Nam tụng hành, chỉ tin Hoa gia!”
Tiền Đạo An ngẩn ra, “Chỉ giáo cho?”
Vọng Thư Uyển.com
“Bởi vì sáng hôm nay, Hoa gia đi Tây Nam thỉnh tụng, cáo hắn tội dụ dỗ!” Đỗ Cửu Ngôn ung dung nói.
Thôi Thụ Lâm gật đầu, “Bọn họ thật là ác độc, đây là muốn đưa ta vào chỗ chết a.”
Căn cứ điều lệ《 Chu Luật. Hình Luật. Tặc Đạo, Lược Nhân Lược Mại Nhân 》, được định là tội danh dụ dỗ, sẽ xử giảo giám hầu!
Giảo giám hầu, sau thu do tam ti trong triều đình xét duyệt, kết quả có ba loại, tình thực, hoãn quyết cùng với giữ lại thừa tự kéo dài huyết mạch cho gia môn, Thôi Thụ Lâm thuộc loại tình huống này, hơn phân nửa lưu tự. Nhưng người nào có thể bảo đảm hắn có thể sống sống đến sau thu?
Sắc mặt của mọi người đồng loạt biến đổi, Chu Tiếu thu cây quạt lại nói: “Dùng tội danh này, nữ nhi của hắn cũng không có thể may mắn tránh khỏi, có thể thấy được thái độ của Hoa gia rất kiên quyết.”
Đả thương địch thủ một nghìn tự tổn hại tám trăm!
“Có Tây Nam tụng hành ở, Uyển Nương không có việc gì. Hơn nữa, ta cũng sẽ không để Uyển Nương chịu thanh danh như vậy.” Thôi Thụ Lâm ngồi xổm ở cửa, vẻ mặt khổ sáp, “Nếu không thành, ta tình nguyện chết.”
Xem ra đây là chuyện Thôi Thụ Lâm không muốn, cho nên mới rút củi dưới đáy nồi dùng tội danh quyết tuyệt như vậy.
“Ngươi đi đi.” Tiền Đạo An phất tay nói, “Vụ án này chúng ta nhận không được.”
Tống Cát Xương nói: “Không có phần thắng, uổng phí sức.”
“Các ngươi. . .” Thôi Thụ Lâm nhìn mọi người, “Thực sự không được?”
Tiền Đạo An gật đầu, “Không phải chúng ta không muốn giúp ngươi, mà là bất lực. Ngươi đi đi, chỉ cần ngươi không dây dưa cố ý cầu nữa, nói vậy Hoa lão gia cũng sẽ rút đơn kiện, ngươi còn có thể bảo trụ một cái mạng.”
“Cần gì chứ.” Chu Tiếu lắc đầu thở dài, “Thiên nhai nơi nào không có cỏ thơm, hà tất vì tình ái đưa tính mạng của mình vào đó.”
Thôi Thụ Lâm lắc đầu, siết nắm tay nói: “Không có Uyển Nương ta sống không bằng chết. Nếu quả thật là như vậy, vậy hãy để cho Uyển Nương vĩnh viễn nhớ ta, để ta chết trong tay người của Hoa gia bọn họ đi.”
Đứng dậy muốn đi.
“Chờ một chút!” Đỗ Cửu Ngôn nhướng mày nói: “Ta mời ngươi tới, ngươi nghe bọn hắn làm cái gì?”
Nhãn tình của Thôi Thụ Lâm sáng lên, “Đỗ tiên sinh!”
“Án này ta nhận.” Đỗ Cửu Ngôn thỉnh hắn ngồi, tình chân ý thiết, “Ngươi si tình như vậy, thực sự quá để người động dung thương hại, vô luận như thế nào, chuyện này ta nhất định sẽ giúp ngươi.”
Nàng sẽ vì chút thương hại này sao, Tiền Đạo An liếc mắt.
Thôi Thụ Lâm nắm tay của Đỗ Cửu Ngôn, kích động nói năng lộn xộn, “Đỗ tiên sinh, người thực sự là người tốt a.”
Củ cải nhỏ nhảy tới, giật lại tay của Thôi Thụ Lâm, cười hì hì nói: “Thúc thúc, ta cũng là người tốt.”
Thôi Thụ Lâm sửng sốt.
“Nào nào, chúng ta nói về tụng phí.” Đỗ Cửu Ngôn cười như mộc xuân phong.
—— lời nói ngoài ——
Ân, cửu gia của chúng ta rất có đồng tình tâm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...