Q1 – CHƯƠNG 279: TIỄN NGƯƠI VỀ NHÀ
Dịch giả: Luna Wong
“Bảy năm trước đi, Tiêu Tam bắt một thổ phỉ, bỗng nhiên tra tới nhà của ta, trong viện nhà của ta tìm được một phỉ nhân trốn ở trong sài phòng. Lúc đó phụ thân ta cũng bị mang đi, trong tù đợi đủ nửa năm, sau này Phó Thao đến Thiệu Dương, mới điều tra rõ tiền căn hậu quả, mới thả phụ thân ta ra.”
“Trong thời gian này, trước sau ta đưa cho Tiêu Tam gần năm vạn lượng.” Cao Viễn nói: “Đến nay, chúng ta cũng không biết phỉ nhân kia vì sao ở trong viện nhà của ta.”
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Không có chứng cứ?”
“Không có. Tất cả Tiêu Tam làm theo trình tự. Ta cũng mời tụng sư, tụng sư không có nhận. Chuyện này chỉ có hiệp thương với nha môn.”
“Cũng may cuối cùng phụ thân ra ngoài. Từ đó về sau thường xuyên qua lại với Tiêu Tam, làm cái gì ta không biết, nhưng cũng không có xảy ra chuyện khác.” Cao Viễn nói: “Bất quá, tất nhiên thoát không khỏi liên quan với tiền.”
Có phải đạo tặc nở hoa đã qua bảy năm hay không, lúc đó Phó Thao không có điều tra Tiêu Tam, liền có thể tất cả thủ tục hắn đều không có vấn đề.
Hiện tại nàng cũng không có khả năng lật lại bản án cũ, thế nhưng Trịnh Nhân nhất định sẽ lật.
“Xế chiều hôm nay, phụ thân ngươi và Tiêu Tam uống rượu, ngươi đang làm cái gì?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.
Cao Viễn trả lời: “Ta vốn là ở tiền viện chỉnh hoa, sau khi Tiêu Tam tới, ta chào hỏi phân phó hạ nhân làm cơm chuẩn bị rượu liền đi đồng ruộng trước mặt.”
“Lúc đó trong ruộng có rất nhiều người, các ngươi có thể tra hỏi.” Cao Viễn nói: “Đỗ tiên sinh là đang tra ai làm Tiêu Tam té xỉu ngắn mất trí nhớ phải không?”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Đúng như vậy.”
“Hạ nhân Nhà ta nếu như người muốn tra hỏi mời theo.” Cao Viễn nói: “Ngươi là tụng sư, vô luận biện tụng có tội, hay biện tụng vô tội, kiểm chứng đều không gì đáng trách, ta sẽ phối hợp với ngươi.”
“Chỉ cần cuối cùng có thể đem hung thủ ra công lý là được.” Cao Viễn nói.
Nếu như mỗi người đều giống như Cao Viễn thì bớt rất nhiều việc, Đỗ Cửu Ngôn nói: “Vậy làm phiền, mời hạ nhân nhà ngươi tới.”
Đỗ Cửu Ngôn lần thứ hai hỏi một lần, làm cơm chính là hai bà tử thêm một nha đầu nhóm lửa, mang thức ăn lên chính là ba nha đầu, luôn ở cùng nhau có thể làm chứng cho nhau.
“Quấy rầy, đồ trong yến hội thất tạm thời bảo trì nguyên dạng, không nên cử động.” Đỗ Cửu Ngôn chắp tay, xoay người muốn đi, Cao Viễn nói: “Đỗ tiên sinh, ngươi chuẩn bị làm biện tụng gì?”
Đỗ Cửu Ngôn ngưng mi suy nghĩ một chút, nói: “Cách khai đường còn có thời gian, ta kiểm chứng trước, nếu như nhất vô sở hoạch vậy cũng chỉ có thể làm có tội.”
“Được.” Cao Viễn chắp tay nói: “Vậy xem bản lãnh của Đỗ tiên sinh.”
Đỗ Cửu Ngôn ra Cao phủ, cùng Bả Tử liếc nhau, ánh mắt thật sâu.
“Bả gia ta muốn đổi nghề.”
“Ngươi có thể làm cái gì?” Bả Tử hàm tiếu hỏi.
“Ta biết làm rất nhiều chuyện, ngươi còn chưa quá hiểu ta.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Bả Tử ừ một tiếng, “Trước kh đổi nghề, giải quyết xong chuyện của Tiêu Tam trước đi, cho dù chết cũng phải chết rõ ràng.”
“Đi, tìm Tam gia.” Đỗ Cửu Ngôn kéo một vòng, lần thứ hai trở lại nha môn.
Bookwaves.com.vn
“Thuốc bột ô đầu thảo?” Tiêu Tam buồn bực, “Ta có! Ngươi là cảm thấy bột phấn độc ta, là của bản thân ta?”
Đỗ Cửu Ngôn nhướng mày, “Thuốc bột ở nơi nào?”
“Ở nhà của ta, ” Tiêu Tam nói với Bả Tử: “Ngươi đi nhà của ta, để tẩu tử ngươi lấy rương gỗ dưới sàng ta ra cho ngươi.”
Bả Tử đi nhà trong nhà, một lát sau ôm cái rương trở về.
Tiêu Tam mở cái rương, bên trong có tiền và một ít đồ tạp thất tạp bát, hắn cầm lấy bọc giấy dưới cùng, “Chính là cái này.”
Đỗ Cửu Ngôn cũng có, nên liếc nhìn liền nhận ra.
“Ngươi dùng qua?” Đỗ Cửu Ngôn nhìn bọc giấy.
Tiêu Tam lắc đầu, “Để phòng bất cứ tình huống nào, tạm thời còn chưa dùng qua. Bất quá ta từng mở ra.”
Đỗ Cửu Ngôn nhìn túi thuốc bột, cũng không thể xác định là có người động tới hay không.
Tiêu Tam cất xong nhìn nàng, “Buổi chiều có tìm được đầu mối hữu dụng không?”
“Lúc ngươi đến, Cao Viễn ở trong viện tử làm cái gì?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.
Tiêu Tam nhớ lại một chút, nói: “Đang chỉnh hoa. Sau đó nói với ta nói mấy câu liền đi ra ngoài. Ta đứng ở cửa sổ thấy, trong ruộng nước bên ngoài viện nhà hắn có người làm việc, hình như hắn đang cùng những người đó nói chuyện phiếm.”
“Cao Viễn cũng không tệ lắm, tuy nói trong nhà có tiền, nhưng không kiêu không nóng nảy là một thanh niên tốt.”
Đỗ Cửu Ngôn nhìn hắn, thấp giọng nói: “Bảy năm trước án tử của Cao Đức Vinh, chứng cứ còn không?”
“Ngươi cảm thấy tụng sư nguyên cáo sẽ lấy chuyện này làm động cơ giết người của ta?” Tiêu Tam hỏi.
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Dù là không thể phụ chinh động cơ giết người, cũng sẽ được xem như đó là việc xấu của ngươi, cầu xin đại nhân xử nặng.”
“Năm đó kết án.” Ánh mắt của Tiêu Tam lóe ra, lúng túng nói: “Lúc đó quả thực… Quả thật có chút vấn đề, nhưng ta cũng không làm gì hắn.”
Quả thực tạm được, chỉ lấy năm vạn lượng để Cao Đức Vinh đi về nhà.
“Chuyện trước kia ta mặc kệ.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Nếu như lần này có thể sống được, ngươi không thể làm chuyện như vậy.”
Tiêu Tam xua tay, “Ta từ năm trước đã không làm nữa. Hơn nữa, chúng ta kết phường làm mấy chuyến tiêu lớn, cũng không tệ lắm.”
“Lúc đó ta liền phát hiện, nguyên lai còn có thể quang minh chính đại, xuất sư danh tiếng ôm tiền như thế. So với tiểu tử ngươi, một số tuồng của ta thực sự không mặt mũi nói.” Tiêu Tam nói.
Đỗ Cửu Ngôn lườm hắn một cái, “Ngày ngày nhốt người khác, mấy ngày này Tam gia ở bên trong chờ đi, cũng trải nghiệm một chút.”
“Cửu Ngôn ngươi phải nghiêm túc chút a, mạng của ta ở trong tay ngươi.” Tiêu Tam nói: “Dù là cuối cùng ngươi cái gì cũng tra không ra, cũng phải nói cho ta biết rõ là ai hại ta.”
“Ta phải nhớ kỹ tên, ở âm tào địa phủ chờ hắn.” Tiêu Tam nói.
“Được, nếu như ngươi chết cũng sẽ hoá vàng mã cho ngươi.” Đỗ Cửu Ngôn vừa nói vừa ra ngoài.
Tiêu Tam nói, “Hoá vàng mã có cái rắm tác dụng, ngươi nhân lúc ta còn sống tra rõ a.”
Bả Tử đi nhà Tiêu Tam, Đỗ Cửu Ngôn đi tìm Quế vương.
Quế vương đang xem ghi chép hồ sơ án kiện ngày hôm nay, nghe được tiếng bước chân, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Có thu hoạch không?”
“Không có!” Đỗ Cửu Ngôn ngồi xuống, Kiều Mặc rất chủ động tính tình tốt đi lên châm trà cho nàng, nàng nhướng mày đánh giá đối phương, “Kiều Mặc, thái độ này của ngươi sao thay đổi rồi?”
Trước đây thấy nàng là không có khả năng chủ động châm trà.
“Không có gì, chuyện thuận tay thôi.” Kiều Mặc đứng ở một bên, Quế vương ho khan một tiếng, nói với Kiều Mặc: “Đi làm việc!”
Kiều Mặc ồ một tiếng, đi ra sau, chỉnh lý công văn buổi sáng Trần Lãng xử lý qua một lần.
Hiện tại mỗi buổi sáng Trần Lãng tới nơi này hai canh giờ. Từ sau khi Trần Lãng tới, hắn dễ dàng hơn nhiều, không bao giờ phải chịu đau khổ nữa.
Bookwaves.com.vn
Bên ngoài, Quế vương nhìn Đỗ Cửu Ngôn, “Nhìn vẻ mặt ngươi ủ rũ, không thu hoạch.”
Đỗ Cửu Ngôn nói một lần với Quế vương về tin tức nàng tra được, “… Ngươi nói, ô đầu thảo ở đâu ra?”
“Ngươi cảm thấy nơi lấy độc dược, quan trọng nhất?” Quế vương hỏi.
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Hiện nay không có đầu mối khác. Ngày mai đi tìm xem có chứng nhân mục kích hay không, ngoại trừ Tiêu Tam ra, còn có ai từng đi biệt viện của Cao Đức Vinh.”
“Đầu mối thuốc cắt đứt, vậy ngươi bây giờ chỉ có thể gửi hy vọng vào chứng nhân mục kích?” Quế vương hỏi.
Đỗ Cửu Ngôn trả lời: “Ngày mai ta còn đến hiện trường nữa. Nhất định có chỗ sơ sót.” Lúc nói chuyện ngừng lại, nói: “Có hứng thú kiểm tra thực hư di thể của Cao Đức Vinh nữa hay không?”
“Nhát gan chứ gì.” Quế vương đứng dậy, “Đi, ta đi với ngươi.”
Lúc nói chuyện hắn đi xuống, cùng Đỗ Cửu Ngôn sóng vai ra ngoài.
“Chăm chú làm việc vẫn là có thể.” Đỗ Cửu Ngôn vừa đi vừa nói.
Quế vương liếc nàng một cái, “Ta cái gì không thể, là ngươi không có phát hiện được cái tốt của ta.”
“Mặt không tệ, thân cao không tệ, vóc người cũng không tệ.” Đỗ Cửu Ngôn thành khẩn nói: “Trừ ưu điểm này ra, cũng không quá rõ ràng.”
Quế vương cười lạnh một tiếng, “Nể mặt ngươi ở chung quanh vấp phải trắc trở tâm tình không tốt, bổn vương không tính toán với ngươi.”
“Vương gia a, ngươi thực sự là quá tri kỷ.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Cảm động.”
Quế vương quan sát nàng một mắt, nở nụ cười.
“Cười rộ lên… Một lời khó nói hết.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Quế vương kéo nàng tới bên góc tường, Đỗ Cửu Ngôn sợ hết hồn muốn động thủ, “Làm gì?”
Chỉ thấy hắn xé da mặt ra, lộ ra mặt mình, hướng về phía nàng cười.
Dưới ánh chiều tà, mày kiếm của hắn như đao, con mắt như lãng tinh dung mạo quanh co khúc khuỷu, như mỹ nhân trong tranh dưới ngòi bút đại sư tỉ mỉ tu chỉnh.
“Di?” Đỗ Cửu Ngôn quáng mắt một chút, lại hồi thần dán lại da mặt của Quế vương lên, đắc ý xoay người đi về phía trước, “Ngươi quả nhiên bắt đầu mê luyến dung mạo của ta.”
Đỗ Cửu Ngôn cười nhạt, “Lấy sắc nhìn ngươi, sắc sẽ lụi tàn!”
Quế vương chẳng đáng, “Ngươi đến sắc cũng không có.”
“Ta có tài hoa.” Đỗ Cửu Ngôn ngẩng đầu ở phía trước.
“Đại nhân, Cửu Ngôn.” Thi Đại chắp tay, nói: “Ta đang muốn đi tìm các ngươi, có một phát hiện mới.”
Đỗ Cửu Ngôn nở nụ cười, “Đang chờ những lời này của ngươi, thật sự là mưa đúng lúc. Phát hiện gì.”
“Các ngươi xem ở đây.” Thi Đại giơ tay phải của Cao Đức Vinh lên, chỉ vào khớp xương tay hắn, “Nơi này có chút hồng, có giống đánh nhau không?”
Đỗ Cửu Ngôn tỉ mỉ nhận rõ, vốn phải là tầm thường, thế nhưng Cao Đức Vinh quá trắng, chút hồng trên tay trắng của hắn rất dễ nhìn thấy.
“Quả thực như huy quyền đánh nhau.” Quế vương nói: “Trước không phát hiện?”
“Trước trên tay của hắn đều dính máu, vừa rồi ta thanh lý hắn sạch sẽ, mới nhìn đến những thứ này.” Thi Đại chỉ vào vết đao trên cổ của Cao Đức Vinh, “Đao từ trái xẹt qua phải, phù hợp lúc đó Cao Đức Vinh và hung thủ đối diện ngồi ở vị trí giường la hán.”
Vỏ đao của Tiêu Tam cũng đặt ở trên giường la hán, đao vứt trên mặt đất phương hướng cũng phù hợp.
“Hung thủ ở lúc giết Cao Đức Vinh, đánh nhau với Cao Đức Vinh?” Đỗ Cửu Ngôn cảm thấy có điểm kỳ quái, “Nhìn biểu tình cùng với tư thế ngồi của Cao Đức Vinh khi chết, không giống như là từng có mâu thuẫn với đối phương, bởi vì chỉ là kinh ngạc không có phòng bị.”
“Cũng có thể là trước đó, không liên quan đến việc hắn bị giết.”
“Bất quá, phản chính là đầu mối phải tra. Ngày mai ta sẽ lại xem hiện trường.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Nếu như đánh nhau, sẽ phải có vết tích.”
“Không có đầu mối khác?” Quế vương nhìn Thi Đại.
Thi Đại lắc đầu, “Tạm thời chính là bao nhiêu đây.”
“Ngày mai rồi hãy nói, ta về nhà ăn cơm.” Đỗ Cửu Ngôn đi buổi trưa, rất mệt, “Sáng mai ta đi biệt viện Cao gia.”
Nàng xuất môn, đi mấy bước phát hiện Quế vương theo nàng, nàng đi nhanh mấy bước, Quế vương cũng theo đi nhanh mấy bước.
Thẳng đến ra nha môn, Quế vương còn ở.
—— lời nói ngoài ——
Ta xuất môn lạp, cự khốn!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...