Q1 – CHƯƠNG 277: NGHI ĐIỂM TRỌNG TRỌNG
Dịch giả: Luna Wong – hôm nay nhà mình có chuyện vui, vì thế mỗi bộ đang dịch mình đều bão 7 chương nè. Cảm ơn mọi người đã đến Bookwaves ủng hộ mình, cảm ơn mọi người rất nhiều.
Quế vương không phản ứng nhắc nhở của Cao Viễn.
“Vì sao nháo?” Quế vương liếc nhìn năm tờ ngân phiếu giống nhau như đúc.
Tiêu Tam nói: “Bởi vì tiền. Chúng ta nói cùng nhau mở võ quán, ngay từ đầu bởi vì không chỗ thích hợp, nên vẫn trì hoãn, sau này đổ phường Du Tiền thôn bị sụp, có một chỗ cực tốt. Ta tìm hắn cùng nhau làm, hắn đáp ứng xong ngày thứ hai lại đi du ngoạn, thẳng đến mấy ngày nay trở về. Vừa thấy mặt đã cãi nhau.”
“Các ngươi?” Quế vương nhìn thoáng qua Kiều Mặc ở một bên làm văn thư, thấy hắn ghi không sai, mới thu hồi đường nhìn.
Tiêu Tam trả lời: “Còn có một sư huynh học võ ta quen biết lúc trẻ, tên Thường Sơn. Mấy năm trước hắn một mực chạy tiêu ở ngoài, cũng là bởi vì ta gọi hắn trở về mở võ quán, hắn mới vừa về.”
“Võ quán Du Tiền thôn, là ngươi mở?” Đỗ Cửu Ngôn nghĩ đến Lộ Diệu nói, nàng vẫn muốn đi xem, nhưng vẫn chưa có thời gian.
Tiêu Tam gật đầu, “Còn đang sửa sang, chưa mở cửa. Các ngươi có thể đi nhìn, Thường Sơn đang ở bên trong.”
“Bộ khoái quả nhiên bất đồng, nói sạo đều rải đều như thế.” Cao Viễn nói với Quế vương: “Đại nhân, phụ thân ta căn bản không có muốn cùng hắn mở võ quán, là hắn uy hiếp phụ thân ta lấy tiền.”
Tiêu Tam nhíu mày, mắng: “Nói bậy, tiền võ quán kiếm được ta chia hoa hồng cho hắn, sao tính uy hiếp, hơn nữa hắn cũng là tự nguyện.”
“Phải không tính uy hiếp, mà là lừa bịp tống tiền!” Cao Viễn nói.
Thẳng đến lúc này, sắc mặt của Tiêu Tam mới thay đổi, hắn chắp tay nói với Quế vương: “Đại nhân, mở võ quán chúng ta ký kết khế ước. Tiền kiếm được ba người chúng ta chia đều, ba người bỏ tiền cũng nhiều như thế.”
“Nhà của chúng ta làm sao có thể để ý một gian võ quán nho nhỏ của ngươi, một năm tiền kiếm được căn bản không đủ ăn một bữa cơm.” Cao Viễn nói.
Hắn quả thực không có nói lung tung, Cao gia buôn bán rất nhiều, không quan tâm võ quán kiếm tiền buôn bán thế nào.
Tiêu Tam xua tay, nói: “Chuyện võ quán, ta không thẹn với lương tâm.”
“Ta mời tụng sư, chờ hắn đến sẽ ngươi nói với ngươi.” Cao Viễn nhìn Đỗ Cửu Ngôn, “Đỗ tiên sinh, người biện tụng cho Tiêu Tam?”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Phải.”
“Người mang tội giết người chứng cứ vô cùng xác thực Như vậy, nếu ngươi muốn biện tụng, không sợ thua danh tiếng xấu sao?” Cao Viễn hỏi.
“Danh tiếng xấu nhất định không phải là bởi vì thua quan ti. Làm tụng sư, thắng thua là chuyện thường.” Đỗ Cửu Ngôn nói xong với hắn, chuyển mâu nhìn Quế vương, “Ngươi hỏi đi, ta tra thêm hiện trường một chút.”
Quế vương gật đầu.
“Cửu Ngôn, ” Tiêu Tam theo sau lưng Đỗ Cửu Ngôn, thấp giọng nói: “Cảm tạ!”
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Hiện tại tình huống này, ta phải làm biện tụng có tội.”
“Ta đã nhìn ra.” Tiêu Tam nói: “Đây là một bẩy rập, ngày hôm nay ta rơi vào trong bẫy rập.”
Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Tam gia, ta có thể tin tưởng ngươi không?”
“Nếu nói như ngươi thì không đủ làm huynh đệ a.” Tiêu Tam chỉa về phía nàng, “Ta tín nhiệm ngươi vô điều kiện.”
Đỗ Cửu Ngôn chỉ chỉ, “Một cái mạng, chớ nói ngươi là Tam gia, ngươi là cha ta, ta cũng phải nghi vấn.”
“Ta con mẹ nó phát thệ.” Tiêu Tam nói: “Ta không có giết người, đây là một bẩy rập.”
“Ngươi phải giúp ta, cho dù chết, ta cũng chết cho rõ ràng.”
Bookwaves.com.vn
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Ngươi cho là người nào hạ độc ngươi, trước khi Cao Đức Vinh chết cũng không có trúng độc, độc hạ ở nơi nào?”
Tiêu Tam lắc đầu.
“Cao Đức Vinh chết không có đối chứng, mà ngươi không có dấu hiệu trúng độc, rượu thức ăn trên bàn cũng không có độc. Rất khó a.”
Tiêu Tam một quyền đánh vào trên tường, cả giận nói: “Để lão tử biết ai hại lão tử, lão tử đồng quy vu tận với hắn.”
“Lãnh tĩnh!” Quỳ rạp trên mặt đất nhìn dấu hài.
Quế vương qua đây đá đá cánh tay của nàng, “Nhiều người ra ra vào vào như vậy, ngươi có thể thấy cái gì.”
“Xem có vết chân bất đồng hay không.” Đỗ Cửu Ngôn đứng dậy, vỗ tay một cái, “Bất quá ngươi nói đúng, quả thực không thấy cái gì.”
Quế vương liếc nàng một cái, “Còn không bằng đi ra xem một chút.”
“Đại nhân nói phải.” Đỗ Cửu Ngôn ra cửa, trong viện, Bả Tử ở chỗ này phục vụ nha hoàn và bà tử, nàng đi quá hỏi: “Hỏi được gì rồi?”
Bả Tử trả lời: “Tiêu Tam là giờ Thân đến, đại khái giờ Thân qua nửa mang thức ăn lên, hai người bắt đầu uống rượu. Ăn cạn một chun trà, bọn họ nghe được hai người cãi nhau.”
“Nháo bao lâu, nháo cái gì?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi một bà tử.
Bà tử trả lời: “Hình như là vì chuyện tiền, cái gì nói xong năm nghìn lượng, hiện tại đưa một nghìn lượng có ý gì, nói như vậy. Chủ yếu là Tiêu Tam mắng lão gia chúng ta, lão gia chúng ta không nói lời nào.”
“Lão gia chúng ta tính tình tốt, chưa bao giờ cãi nhau với người khác.” Bà tử nói.
“Sau đó thì sao, còn thanh âm hay không?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.
Bà tử lắc đầu, “Sau đó không nghe được thanh âm nữa.”
“Thật là loạn.” Đỗ Cửu Ngôn và Bả Tử liếc nhau, “Chúng ta đi bên ngoài một chút.”
Hai người đi một vòng biệt viện, thấy tới gần bên sơn đạo có một cửa nhỏ, lúc này cửa nhỏ là khóa, nhưng tường viện này muốn trèo kỳ thực không khó.
“Ngươi tin tưởng lời của Tiêu Tam không?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.
Bả Tử nói: “Không dám nói cái khác, động cơ hắn giết người, còn chưa biết rõ.”
“Tiền!” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Lục trong ví của hắn có năm nghìn lượng ngân phiếu.”
Bả Tử ngưng mi, không nói chuyện.
“Ta phỏng chừng, trước đây hắn từng lừa bịp tống tiền Cao Đức Vinh, ngươi trở về tra một chút xem Cao Đức Vinh có từng ngồi tù hay không. Tỷ như tội danh chứa chấp các loại đạo phỉ.”
Bả Tử nhướng mày, Ngươi là nói đạo tặc nở hoa?”
“Ân.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Mặc kệ Tam gia có giết người hay không, những thứ này đều là phụ chứng của nguyên cáo.”
Bả Tử gật đầu.
Cửa, tiến vào một đám người, Đỗ Cửu Ngôn quay đầu nhìn lại, lập tức sửng sốt một chút, liền thấy Trịnh Nhân mang theo hai thư đồng bước nhanh tiến đến, thấy Đỗ Cửu Ngôn, hắn hơi gật đầu vào yến hội thất án phát.
“Tổ trưởng tổ chữ ất cũng xuất chinh a.” Đỗ Cửu Ngôn vừa đi vừa nói: “Đi, đi, tìm đầu mối.”
Bả Tử chỉ vào một nhà lá nhỏ ở viện, nho nhỏ như là ổ chó.
“Chính là đây là con mèo mun kia đi.” Bả Tử nói.
Đỗ Cửu Ngôn đi ra bên cạnh ổ mèo, liền thấy trong ổ mèo quả nhiên có một con mèo mun mập mạp, một đôi mắt tích lưu lưu nhìn nàng.
“Nếu mèo có thể nếu có thể thì tốt rồi.” Đỗ Cửu Ngôn meo một tiếng, “Miêu huynh, ngươi có thấy ai giết chủ nhân ngươi hay không?”
Mèo mun hướng về phía nàng meo một tiếng, nhảy lên chạy ra ngoài.
Đỗ Cửu Ngôn trở về yến hội thất.
Bookwaves.com.vn
Trịnh Nhân đang kiểm chứng hiện trường án phát, tiểu thư đồng sau lưng hắn theo ghi lại, “Đao cắt rách cổ, vết thương sâu tầm một tấc, ra máu lượng lớn, một đao mất mạng.”
“Hung khí ở hiện trường là đao Tiêu Tam dùng, ngỗ tác nghiệm xong, vết đao ăn khớp không có lầm.”
“Đại nhân.” Trịnh Nhân chắp tay nói với Quế vương: “Ngoại trừ những thứ này còn có chứng cứ khác không?”
Quế vương chỉ chỉ Kiều Mặc, “Tự xem.”
Trịnh Nhân chép lại đầu mối, nhìn kỹ ly rượu và thứ ăn trên bàn, “Hai người uống rượu, rượu xuất từ một bầu, qua kiểm tra thực hư tạm thời không có phát hiện rượu và thức ăn có chỗ không thỏa đáng.”
“Đây là cái gì?” Trịnh Nhân đi tới bên cửa sổ, phát hiện trên mặt đất có một mảnh sứ thật nhỏ, hắn nhặt lên ngửi phân biệt.
Tất cả mọi người nhìn hắn.
“Chắc là mảnh vỡ của ly rượu.” Trịnh Nhân so sánh mảnh vỡ, giống ly rượu như đúc, hắn nhìn về phía Tiêu Tam, hỏi: “Tiêu Tam, ai từng ném lý?”
Quế vương nhíu mày, Tiêu Tam cũng không nói gì chuyện này.
“Ta.” Tiêu Tam gật đầu, nói: “Bởi vì quá giận, ta ném bể một cái ly.”
Quế vương nói: “Mảnh vỡ đâu?” Lúc nói chuyện hắn nhìn về phía Cao Viễn, “Ngươi không biết?”
Cao Viễn lắc đầu, “Không nghe được. Lúc đó đang cãi nhau, tuy rằng chúng ta có thể nghe được tiếng cãi vả, nhưng cũng không dám tới gần. Chuyện cái ly không biết rõ ràng.”
“Mảnh vỡ đâu?” Trịnh Nhân hỏi: “Nếu người khác cũng không biết, như vậy thì là ngươi dọn dẹp?”
Tiêu Tam lắc đầu, “Ta không biết. Ngươi không đề cập tới ta đều đã quên mất.” Lúc nói chuyện hẵn nhìn về phía Cao Viễn, “Không phải hạ nhân nhà ngươi quét dọn sao?”
“Hạ nhân từ lúc mang thức ăn lên xong, không ai tiến đến nữa.” Cao Viễn trả lời.
Sắc mặt Tiêu Tam nặng nề, không nói gì.
“Hai người uống rượu, cãi nhau, ném ly, bại lộ tiện đà giết người. Hiện trường có hung khí, bên ngoài có nhân chứng, vụ án giết người này rất rõ ràng.” Trịnh Nhân chắp tay với mọi người, “Đại nhân, học sinh ra bên ngoài tiếp tục kiểm tra.”
Trịnh Nhân đi ra, vừa lúc chạm mặt với Đỗ Cửu Ngôn.
“Đỗ tiên sinh biện cho bị cáo?” Trịnh Nhân hỏi.
“Đúng, biện tụng cho bị cáo. Trịnh tiên sinh có thu hoạch?”
Trịnh Nhân trả lời: “Tìm được một mảnh sứ bể, Tiêu Tam nói lúc hắn cãi nhau vì giận mà ném. Đỗ tiên sinh, án kiện này các ngươi kiểm chứng không đủ khách quan, còn hy vọng các ngươi có thể đưa luật pháp lên vị trí đầu não, không nên niệm tư tình.”
“Người quen, lúc đang tra chứng khó tránh khỏi sẽ có bất công. Bất quá nếu ta là tụng sư của bị cáo, bất công cũng là bình thường.” Lúc nói chuyện Đỗ Cửu Ngôn chắp tay.
Trịnh Nhân ra ngoài, Cao Viễn theo phía sau hắn, chắp tay nói: “Tiên sinh, chứng cứ có phải rất không đủ hay không?”
“Xem tạm thời, định tội không vấn đề chút nào.” Trịnh Nhân nói: “Ngươi tìm một chỗ, ta có lời muốn xác nhận với ngươi.”
Cao Viễn xác nhận, đi căn phòng bên phía chính đường.
Hiện trường tra xong, Thi Đại mang di thể của Cao Đức Vinh về, Tiêu Tam áp trong xe tù.
“Đều ngồi đi.” Quế vương ngồi xuống, “Đều nói một câu về nghi hoặc và cái nhìn của mình.”
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Giả thiết, Tiêu Tam nói là sự thật, hắn bị hạ ô đầu thảo mà ngắn hôn mê, sau khi tỉnh lại mất trí nhớ, như vậy người hạ độc hắn là ai.”
“Ân, vấn đề này quả thực rất kẻ khác nghi hoặc, ” Quế vương nói: “Nhưng cũng không thể không đổi góc độ để nhìn, người hạ độc hắn, chính là người giết người hãm hại Tiêu Tam?”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Không bài trừ loại khả năng này.”
“Hạ độc, vu oan giá họa. Như vậy là chủ mưu hay vô tình làm thế, Tiêu Tam thành người chịu tội thay đối phương.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Trong một phòng, người có thể hạ độc, ngoại trừ bà tử nha đầu ra, cũng chỉ có phụ tử Cao Đức Vinh.”
“Cao Viễn? Không bài trừ loại khả năng này.” Bả Tử lên tiếng nói: “Hắn vẫn rất lãnh tĩnh, có thể nghi.”
“Một vấn đề khác, trước khi chết Cao Đức Vinh thanh tỉnh hay hôn mê, độc hạ ở nơi nào?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.
Mao đạo sĩ ho khan một tiếng, “Cái kia, bần đạo có lời.”
Mọi người đều nhìn hắn.
(Luna: Nói thật nha, ứa máu ông CV thiệt chứ, tập này thấy tội TT ghê, người ta đang nói cứ nhảy vào miệng. Nhưng ta đoán, CĐV hạ độc TT, TS núp trong phòng trước giết CĐV xong giá họa TT. Có nghĩa là nói, CĐV cùng TS lén lút gặp nhau lại có gút mắc, nhưng TT đến, TS nhân cơ hội hạ thủ để lấy hết toàn bộ võ quán)
—— lời nói ngoài ——
Ta phát hiện sáng sớm đầu hoàn toàn không có nửa đêm đầu sinh động thanh tỉnh. Khốn đáo ta nhìn chằm chằm máy vi tính nửa ngày không biết ta đang làm gì, chịu phục!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...