Q1 – CHƯƠNG 274: ĐẠO SĨ BẢ TỬ
Dịch giả: Luna Wong
Đêm khuya, Mao đạo sĩ ngồi xếp bằng trên cái băng vuông ở giữa phòng, tận tình khuyên bảo, “Bần đạo có thể thử nghịch thiên cải mệnh.”
“Sửa lại nhân duyên của người cùng Đỗ Cửu Ngôn, dù sao, không phải kế lâu dài a.”
Quế vương hỏi: “Không phản phệ?”
“Phản cũng không sao, vì tương lai của hạnh phúc chung thân của vương gia người và nước nhà, bần đạo nguyện ý hi sinh bản thân.” Mao đạo sĩ nói.
Quế vương xua tay, “Ngươi theo ta mấy năm, không có công lao cũng có khổ lao, ta không đành lòng ngươi.”
“Không có việc gì, phản chính người cũng không quan tâm ta.” Mao đạo sĩ nói.
“Quan tâm.” Quế vương lật thân đưa lưng về phía hắn, “Ta đau lòng khi ngươi bị phản phệ.”
Mao đạo sĩ còn muốn lên tiếng.
“Đi nghỉ ngơi đi, bổn vương mệt mỏi.” Dứt lời bắt đầu ngáy.
Mao đạo sĩ bĩu môi, lầu bầu nói: “Trước đây thành thân, bần đạo nên đi liếc mắt nhìn, tiểu nha đầu kia có hình dạng quỷ gì cũng không biết.”
“Đều do An quốc công, làm như bảo bối nuôi trong khuê các, hiện tại tốt rồi, một chút bản lãnh cũng không có. Nếu chết cũng thôi, nếu không chết… Đó không phải là chiếm hầm cầu cũng đi không ra sao?”
Một chiếc hài ném qua, Mao đạo sĩ bưng lưng nhảy ra ngoài.
“Ngươi mới là hầm cầu, lăn đi ngủ.” Quế vương nói.
Mao đạo sĩ cúi đầu khom lưng xác nhận, đóng cửa lại.
“Nhưng tướng mạo là xảy ra chuyện gì?” Mao đạo sĩ nói: “Mặt này tựa như nữ nhân a, nam nhân làm sao có thể sẽ có tướng mạo như thế.”
“Lẽ nào vương gia thực sự sẽ lấy một nam nhân làm vợ?”
Mao đạo sĩ có chút nắm không chuẩn, “Nếu như sư phụ còn sống thì tốt rồi, có thể hỏi hắn nhiều câu.”
“Đang suy nghĩ gì?” Bả Tử vô thanh vô tức xuất hiện sau lưng Mao đạo sĩ, hắn sửng sốt nhìn Bả Tử, nói: “Ngươi quỷ nga, sợ đến bần đạo tim cũng sắp nhảy ra ngoài.”
Bả Tử liếc nhìn hắn.
“Vừa dỗ vương gia ngủ a.” Mao đạo sĩ quan sát hắn, “Ta nói với ngươi, ta thấy bóng lưng của ngươi thực sự rất thuộc, tuyệt đối đã gặp ở nơi nào.”
Bả Tử nói: “Quen thuộc rất bình thường, trước đây ta thường đi giang hồ.”
“Không đúng.” Mao đạo sĩ nói: “Ngươi què chân, nếu như đi giang hồ sẽ không có chuyện không có ai biết lai lịch của ngươi.”
Bả Tử khoanh tay đánh giá hắn, “Ngươi tra ta?”
“Tra rồi a.” Mao đạo sĩ nói: “Nhưng tra không ta. Thật kỳ quái.”
Bả Tử cười lạnh một tiếng, “Vậy ngươi nói cho vương gia, có thời giờ tra ta, không bằng làm huyện lệnh cho tốt, làm chút chuyện thực sự.”
“Ta đây không quản được.” Mao đạo sĩ nói: “Bất quá, ngươi thật không nói với ta, da mặt của ngươi là người nào làm cho ngươi sao?”
Bả Tử gật đầu.
Bookwaves.com.vn
“Không có ý nghĩa.” Mao đạo sĩ và Bả Tử cùng đi, dáng vẻ khổ não, “Ngươi nói, Đỗ Cửu Ngôn có phải là nữ nhân hay không?”
Bả Tử nhướng mày, “Nói như thế nào?”
“Ngươi không biết?” Mao đạo sĩ hỏi.
“Không biết. Chưa từng phát hiện.” Bả Tử nói.
Mao đạo sĩ lắc đầu, “Mâu thuẫn a. Nếu như hắn là nữ nhân, vậy cũng không có khả năng thi tú tài làm tụng sư a. Bất quá hắn từng đổi tên a, Trấn Viễn phủ chỉ có một Cố Gia Kỷ, không có Đỗ Cửu Ngôn.”
“Có lẽ vậy, ngươi có thể đi hỏi hắn một chút.” Bả Tử nói: “Hắn làm việc từ trước đến vô tư sảng khoái, có thể nói, hắn sẽ không lừa ngươi.”
Mao lão đạo không tin.
Bả Tử chắp tay, “Sắc trời không còn sớm, ta đi trở về.” Dứt lời, hắn vượt lên trước Mao đạo sĩ, sắc mặt dần dần đông lạnh.
Mao đạo sĩ ngồi xổm ven đường nghĩ tâm sự.
Bả Tử về đến nhà, Đỗ Cửu Ngôn còn chưa ngủ, ở trong viện tử nhìn ánh trăng.
“Mao đạo sĩ hoài nghi ngươi là nữ nhân, hắn nhìn tướng mặt của ngươi?” Bả Tử nói.
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Hắn nói mạng của ta rất quý, ít nhất là một mệnh vương phi!”
“Giết không được Quế vương, ta có thể giết hắn.” Bả Tử nói: “Giết hay không?”
Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, “Tùy tiện giết người, ta không dám a!”
Bả Tử lạnh lùng nói: “Hắn sẽ phá hỏng chuyện của ngươi!”
Đỗ Cửu Ngôn nhìn về phía Bả Tử, vẫy vẫy tay, thấp giọng nói vài câu, Bả Tử ngẩn ra, “Cởi y phục?”
“Nhất tuyệt hậu hoạn.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ngươi nói, ngươi có thể thành công không?”
Bả Tử nhíu mày suy nghĩ một chút, nói: “Ngày mai ta sẽ đi, nếu như có thể, hai mươi ngày sau, ngươi ứng phó trước một chút.”
“Có thể.” Đỗ Cửu Ngôn gật đầu.
Bả Tử nhấp một ngụm trà, suy nghĩ một chút, trở về phòng thu thập hai kiện y phục, “Hiện tại ta đi, đi sớm về sớm.”
“Không cần vội vả như vậy, ngươi ngủ trước a.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
“Ta lo lắng, vẫn là sớm làm xong chuyện.” Lúc nói chuyện hắn đã đi, “Ngươi tự cẩn thận!”
Dứt lời, người hắn đã tiêu thất ở trong bóng đêm.
Đỗ Cửu Ngôn đứng ở cửa viện, thở dài nói: “Bả gia, thật tri kỷ a!”
Hừng đông, Tiêu Tam phát một trận hỏa, nói Bả Tử không đủ tình huynh đệ, rõ ràng nói trở về đổi cho hắn nghỉ ngơi.
“Trong khoảng thời gian này, chuyện của hắn là do ngươi xử lý.” Tiêu Tam nắm Đỗ Cửu Ngôn không tha, “Không thôi ta sẽ không nhận người huynh đệ như ngươi.”
Đỗ Cửu Ngôn chắp tay, nói: “Được, được. Có chuyện lớn người đi tìm ta, ta nhất định giúp.”
“Đây còn không sai biệt lắm.” Tiêu Tam vừa nói vừa nhớ tới cái gì, “Không phải nói muốn đi Hạ Hà trấn xem đập nước sao, hắn đi rồi, để một mình Ngân Thủ đi sao?”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Một mình Ngân Thủ không thành vấn đề.”
“Lý thẩm đã tìm được chưa?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.
Tiêu Tam lắc đầu, “Chưa. Bất quá cũng chỉ là vấn đề thời gian, nàng không có mang theo gì cả, ở bên ngoài không quá mấy ngày.”
“Đường gia bên kia không có tới nói cái gì sao?” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Tiêu Tam cũng cảm thấy rất phiền, nhìn Đỗ Cửu Ngôn, nói: “Bằng không, ngươi để cho bọn họ mời ngươi làm tụng sư đi, ngươi biện tụng cho bọn hắn.”
“Biện xong, sự tình rõ ràng, đến lúc đó hài tử xử cho ai, cũng để cho hai phe tâm phục khẩu phục a.”
Đỗ Cửu Ngôn xua tay, “Vụ án này nhìn là chuyện nhỏ, nhưng lại can hệ rất lớn, hai phe không mời ta sẽ không chủ động đưa tới cửa.”
“Thiếu khuyết tinh thần trọng nghĩa.” Tiêu Tam phỉ nhổ nói.
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Quả thực thiếu ít một chút, ta phải đọc thêm sách, để cho mình có thể chút tinh thần trọng nghĩa.”
Lúc nói chuyện muốn đi, Oa Tử tiến đến, nói: “Tam gia, Thẩm thị ở bên ngoài nha môn khóc nháo, đuổi cũng không đi, làm sao bây giờ?”
“Để cho nàng khóc đi.” Tiêu Tam không nhịn được, phất tay đi.
Bookwaves.com.vn
Đỗ Cửu Ngôn chậm rãi ra ngoài, quả nhiên thấy Thẩm thị ở cửa,
Đỗ Cửu Ngôn đi Tam Xích đường.
“Khóc như ngươi vậy vô ích a.” Có vị lão nhân gia nuôi râu dài nhìn nàng khóc, “Ta thấy ngươi không bằng thỉnh tụng sư.”
Thẩm thị sửng sốt, hỏi: “Thỉnh tụng sư? Rất đắt tiền chứ?”
“Đắt thì có đắt, không thôi án tử tranh hài tử này của ngươi, đại nhân không dễ xử. Xử cho ai ai cũng có người nói hắn không tốt, đơn giản là tự ngươi thỉnh tụng sư, đánh quan ti.”
Thẩm thị lau nước mắt, “Cần, cần bao nhiêu tiền?”
“Phải xem ngươi thỉnh người nào. Đỗ tiên sinh hiện tại đều nhận án hình sự, vụ án này của ngươi hắn không nhất định sẽ nhận, thế nhưng ngươi có thể đi Tam Xích đường, nếu tụng sư khác nhận, Đỗ tiên sinh sẽ không mặc kệ.”
Thẩm thị liền nghĩ đến Đỗ Cửu Ngôn vừa đi qua, “Hắn, nàng hình như có lui tới với người Tạ gia, chắc chắn sẽ không giúp ta.”
“Còn có biện pháp, ” lão nhân gia thấp giọng nói: “Tây Nam và Đỗ tiên sinh đang cược, vừa rồi Đỗ tiên sinh thắng một trận, ngươi có thể đi tìm Tây Nam, nếu như người của Tây Nam nguyện ý nhận tụng án, làm án tử đổ ước của hai bên, Tây Nam nhất định sẽ toàn lực ứng phó giúp ngươi tranh thủ.”
“Ngươi nói không chừng còn có phần thắng.” Người kia nói.
Thẩm thị ngạc nhiên, “Đó không phải là đối nghịch với. . . Đỗ tiên sinh sao?”
“Ngươi tự lựa chọn.” Lão nhân gia nói: “Vụ án này của ngươi xử không dễ dàng, cần phải đánh quan ti phỏng chừng cũng sẽ không phức tạp hơn, chính ngươi nghĩ đi.”
Thẩm thị hốt hoảng nói lời cảm tạ.
“Không cần cảm tạ không cần cảm tạ.” Lão nhân gia phất tay nói: “Đều là người Thiệu Dương, giúp lẫn nhau là nên làm.”
Thẩm thị không nói chuyện, cúi đầu nghĩ.
Một lát sau mọi người trở lại, Thẩm thị đã không ở.
Vương Đàm Linh thấy Thẩm thị, đưa trà cho nàng, tinh tế hỏi tình huống một lần, Thẩm thị cũng nói hài tử làm sao mất, nàng tìm như thế nào, làm sao phát hiện hài tử.
“Nếu như Lý thẩm không có trộm hài tử, ngươi cho rằng hài tử ngươi làm sao đi đến Lưu gia ao?” Thẩm thị hỏi.
Thẩm thị sửng sốt, “Tiên sinh, khi đó hắn chưa được ba tuổi, chỉ có thể là bị người bế đi, bằng không làm sao có thể đi Lưu gia ao. Trừ phi là bọn buôn người bắt đi, một thôn Lưu gia ao đều là bọn buôn người.”
“Nhưng là, bọn buôn người của Lưu gia ao bắt cóc Kiển Kiển của ta, vì sao lại làm mất hắn?”
Vương Đàm Linh hỏi: “Nhi tử ngươi rất thông minh?”
“… Đó cũng không phải, khi còn bé hắn, hắn có chút ngốc, hơn hai tuổi sắp ba tuổi một câu cũng không biết nói, nhìn người chằm chằm, hỏi cái gì cũng không phản ứng. Bất quá bây giờ không sao, người rất cơ trí, còn biết tính toán.”
Vương Đàm Linh gật đầu, nói: “Ba ngày sau ngươi trở lại,, vụ án này ta sẽ điều tra một chút, xem có nên nhận hay không.”
“Được!” Thẩm thị nói: “Vậy giờ ta phải làm gì?”
“Chờ tin tức của ta, cái gì cũng không cần làm. Dù là cuối cùng ta không nhận tụng án của ngươi, ngươi cũng không nên khinh cử vọng động. Nha môn không có khả năng cứ bắt nam nhân ngươi, rất nhanh sẽ thả ra. Lý thẩm cũng chạy không được, tất nhiên sẽ trở về.”
“Đến lúc đó, nha môn sẽ có một thuyết pháp.” Vương Đàm Linh nói.
Thẩm thị xác nhận, cáo từ.
Vương Đàm Linh cầm ghi chép án kiện của Thẩm thị đi tìm Phó Hoài Cẩn
—— lời nói ngoài ——
Một chương này không biết thủ tên là gì, ha ha ha ha. Kỳ thực có đôi khi thủ chương và tiết tên cũng là rất phí đầu óc…
Biểu thị, đầu óc không đủ dùng.
(Luna: Cái này đồng ý với tác giả, ta vì nghĩ tên chương tên người tên viện tên thành tên mấy quán ăn này nọ rất chật vật)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...