Q1 – CHƯƠNG 266: ĐẾN PHƠI ÁNH TRĂNG
Dịch giả: Luna Wong
Đỗ Cửu Ngôn đốt đèn, vừa quay đầu lại liền thấy Quế vương mặc trung y nguyệt sắc, vạt áo hơi lộ rõ cổ tuyết trắng, nằm nghiêng ở bên trong lấy tay giữ cằm, đôi mắt tự tĩnh tự hợp, thấy nàng nhìn sang đuôi mắt không khỏi cong lên, ba quang trong con ngươi di động…
“Tiểu yêu tinh!” Đỗ Cửu Ngôn hắt xì hắt xì kéo một cái ghế qua đây, ngồi ở đối diện giường đánh giám, “Đây là thật chuẩn bị sắc dụ?”
Quế vương như trước nhìn nàng không nói lời nào.
“Quả thực đẹp không sao tả xiết!” Đỗ Cửu Ngôn ho khan một tiếng, bưng trà uống, may mắn bản thân không rửa mặt, “Bất quá, tư thái này của ngươi, nên là nguyện ý nằm ở dưới?”
Quế vương ngẩn ra, quan sát nàng, “Ý gì?”
“Chia trên dưới a.” Đỗ Cửu Ngôn xì xụp húp trà, “Ta xuất lực vương gia người chỉ cần mạo mỹ là được.”
Khuôn mặt xinh đẹp của Quế vương run lên.
“Vương gia, Đỗ mỗ định lực không tốt, người sắc dụ thành công. Bất quá, ngươi nghĩ xong a, hôm nay theo Đỗ mỗ, tương lai ngươi chính là người của Đỗ mỗ. Tất cả cũng phải nghe lời của ta.” Đỗ Cửu Ngôn thả chung trà, “Phải phục vụ tốt một chút, tượng mô tượng dạng, nếu là không biết ngươi có thể đi tìm Ngũ Tuấn Phong tư vấn.”
“Nhưng có một điểm người phải nghĩ kỹ, vừa cửa này nhảy qua, người sẽ không bao giờ có thể quay đầu lại nữa.” Lúc nói chuyện Đỗ Cửu Ngôn cầm đèn qua, đặt ở đầu giường, chiếu trong giường sáng trưng.
Lập tức rút đai lưng, lăng không quật một cái, hướng về phía Quế vương thiêu mi thiêu mi, cười hắc hắc.
“Vương gia, ta tới!” Đỗ Cửu Ngôn nhào tới.
Phanh!
Quế vương vỗ ván giường xoay người đứng lên, ôm lấy chăn chỉ nàng nói: “Đỗ Cửu Ngôn, bổn vương liền biết ngươi không có hảo ý, đêm hôm khuya khoắt không ngủ được, chạy vào phòng bổn vương làm cái gì?”
“Vương gia a, ” Đỗ Cửu Ngôn vồ vào một khoảng không, lại đứng dậy ngồi xê dịch tới gần Quế vương, “Đây là phòng của ta, ngươi tới sắc dụ, ta đây là ý tốt thành toàn ngươi.”
Quế vương chỉa về phía nàng, “Ngươi có xấu hổ hay không, bổn vương say rượu buồn ngủ, ai sắc dụ ngươi.”
“Đây không tính sao?” Đỗ Cửu Ngôn khều vạt áo của hắn, y phục chảy xuống lộ ra nửa đoạn ngực tuyết trắng, “Tấm tắc, nhan sắc này thực sự là cực phẩm.”
Quế vương dùng chân đá nàng, “Ngươi muốn chết!”
Vương gia, cuộc sống về đêm còn chưa bắt đầu, ta cũng chưa muốn chết.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Đừng sợ, ta nhẹ chút.”
Quế vương thu chân, dáng người nhẹ nhàng xuống giường, nộ trừng nàng, “Quay về phòng ngủ của ngươi.”
“Đây chính là căn phòng của ta.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Quế vương nhìn hai bên một chút, hừ một tiếng, lấy y phục của mình, chân trần mở rộng cửa liền đi.
“Vương gia người đi a.” Đỗ Cửu Ngôn đuổi theo ra gõ cửa, “Chọc rồi lại không bồi, người đây rất thiếu đạo đức a.”
Quế vương dùng cái ghế chặn cửa.
Đỗ Cửu Ngôn nín cười lại nói hai câu, trở về phòng đóng cửa cũng dùng cái ghế chặn cửa.
“Tiểu yêu tinh này không đúng a.” Đỗ Cửu Ngôn lật gối đầu sang mặt khác, “Không phải là…”
Nàng ngạc nhiên, sờ sờ mặt mình.
Gương mặt này mị lực lớn như vậy?
“Sẽ không. Nam nhân bình thường không có khả năng nửa nói thích nam nhân.” Đỗ Cửu Ngôn không nghĩ ra, “Chẳng lẽ là uống say?”
Trả thù nàng, cố ý chọc?
“Đó chính là trả thù.” Đỗ Cửu Ngôn đứng dậy bắt khóa treo trên cửa, đi gõ cửa, “Tiểu yêu tinh, đi ra một chút.”
Quế vương buồn buồn nói: “Bổn vương ngủ, làm gì?”
“Phơi ánh trăng a.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Hôm nay ánh trăng đặc biệt đẹp.”
Quế vương xuy cười một tiếng, “Mệt mỏi, không muốn ra.”
“Yêu tinh không phải đều là ban đêm đi ra hấp thu tinh hoa của mặt trăng sao?” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Ba, cửa mở ra, Quế vương quần áo nón nảy chỉnh tề đứng ở cửa.
Bookwaves.com.vn
“Di, ” Đỗ Cửu Ngôn tựa ở trên tường, khoanh tay đánh giá hắn, “Vương gia vừa rồi đang làm gì, niệm kinh sao?”
Quế vương cả giận nói: “Ta muốn đi ngủ, ngươi tốc tốc lui ra!”
“Phơi ánh trăng.” Đỗ Cửu Ngôn lôi kéo hắn đi ra, đứng ở trong sân, “Ánh trăng có thể khiến người bình tĩnh.”
Nàng vừa nói vừa dùng khóa khóa cửa phòng Quế vương, lại lảo đảo quay về phòng mình, “Vương gia, phơi thêm một hồi a.”
Rầm một tiếng, đóng cửa.
“Có bệnh!” Quế vương xoay người lại, liền thấy cửa phòng của hắn treo thêm một cái khóa sáng loáng, hắn nhất thời giận dữ, quát dẹp đường: “Đỗ Cửu Ngôn, ngươi mở cửa cho ta!”
Đỗ Cửu Ngôn phốc một tiếng, tắt đèn, “Vương gia phơi thêm một chút a, chớ vội ngủ.”
“Ngươi không ra đúng không, ta đá cửa a.” Quế vương nói.
Đỗ Cửu Ngôn trả lời: “Ở trong nhà người khác, chú ý hình tượng.”
Phanh!
Quế vương một cước đạp cửa phòng của Đỗ Cửu Ngôn ra một cái lỗ, một lỗ nhỏ biến thành nửa cánh cửa phá, hắn như áo giáp tiến đến, tức giận, “Chìa khóa?”
“Chân đá cửa?” Đỗ Cửu Ngôn tép tép miệng, “Nếu muốn đá, vì sao không đá của mình?”
Quế vương nói: “Vì sao phải đá của ta, ban đêm gió lớn, lạnh!”
“Được.” Đỗ Cửu Ngôn trở mình, mặt hướng bên trong, “Ngủ!”
Quế vương đẩy nàng, “Có đưa hay không?”
“Không cho.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Quế vương nói: “Ngươi tốt xấu cũng là tụng sư, một chút đạo lý cũng không nói đúng không?”
“Nói đạo lý gì với người vô sỉ, ta là ngại nước bọt nhiều sao?” Đỗ Cửu Ngôn xoay người sang đây nhìn hắn, “Vương gia, ngươi muốn cùng ở sao?”
Quế vương cái ghế kéo qua, hắt xì hắt xì, “Ngươi không làm, chúng ta có thể ở chung.”
“Ta làm?” Đỗ Cửu Ngôn ngồi xếp bằng ở trên giường, nhìn hắn, “Tối hôm nay, là ai chọc ai?”
Quế vương nói: “Ta uống say.”
“Say thật?”
“Ngươi cho là thế nào?” Quế vương cả giận nói.
Đỗ Cửu Ngôn thả chân qua, không mang vớ, chân vừa nhỏ vừa trắng, ngón chân tròn trịa điểm trên mặt đất, hắn một chút đứng lên, nói: “Không nói với ngươi, bổn vương quay về Thiệu Dương.”
Lúc nói chuyện, tức giận đi ra.
Lúc này đây đến phiên Đỗ Cửu Ngôn kinh ngạc.
Nàng có câu nào đâm phải hắn sao?
Không nên không qua nổi kích thích như thế chứ?
“Vương gia, trễ như thế ngươi đi đường đêm, không an toàn!” Đỗ Cửu Ngôn hô một tiếng, bên ngoài không ai ứng.
Nàng nhất thời xoa xoa trán, trái lại mặc quần áo mang giày đi ra ngoài, Quách Đình bước nhanh vội vả qua đây, “Vương gia sao đi rồi? Là có chuyện gì gấp sao?”
“Hắn nhớ ra có công sự cấp tốc chờ hắn xử lý, nên nhất định phải chạy trở về xử lý. Quách đại nhân, ngày khác người để Mã phu nhân các nàng đi Thiệu Dương tìm ta là được.” Đỗ Cửu Ngôn chắp tay, “Một mình vương gia ta lo lắng, ta đây cũng đi.”
“Chuồng ở nơi nào?” Đỗ Cửu Ngôn đi ra ngoài, Quách Đình nói: “Không có chuồng ngựa, ngựa ở ngoại viện.”
Đỗ Cửu Ngôn đi qua, phát hiện Quế vương cư nhiên không có cưỡi ngựa của bọn họ đi, Quách Đình cũng nói: “Vương gia bộ hành?”
“Có thể… Hắn sẽ đi phủ nha lấy ngựa.” Đỗ Cửu Ngôn dắt ngựa cáo từ Quách Đình, “Quách đại nhân đi nghỉ ngơi đi, thân thủ của ta và vương gia cũng không tệ, xuất môn không có nguy hiểm.”
Quách Đình liền nghĩ đến chuyện lần trước hộ tống Quế vương hồi kinh một đường có mấy nhóm người đi theo, hắn đại khái nói một lần, thấp giọng nói: “Bên người vương gia, cũng không phải đều là gió êm sóng lặng.”
“Có người giết hắn?” Cửu Ngôn rất kinh ngạc, “Dân gian nghĩa sĩ hay tranh đấu trong triều?”
Quách Đình lắc đầu, thấp giọng nói: “Sự tình không dễ nói, người thích sát lúc đó có người là hận vương gia dựng cờ tạo phản, về phần hai nhóm người khác, ta cũng không biết đường về và mục đích.”
“Cái này thú vị.” Đỗ Cửu Ngôn nhướng mày nói: “Quách đại nhân nghỉ ngơi đi, ta đuổi theo vương gia.”
“Cũng không thể để vương gia ở Bảo Khánh phủ gặp chuyện không may a.”
Quách Đình dặn dò: “Trên đường cẩn thận.”
Bookwaves.com.vn
Đỗ Cửu Ngôn ừ một tiếng, ra Quách phủ, đi lập tức thấy Quế vương ngồi ở ven đường, ngẩng đầu nhìn ánh trăng.
“Vương gia người ở chỗ này a.” Đỗ Cửu Ngôn tiến lên, nhìn hắn, “Làm gì?”
Quế vương nói: “Phơi ánh trăng.”
“Hấp thu tinh hoa sao?” Đỗ Cửu Ngôn đánh giá hắn, “Tựa hồ càng giống như một yêu tinh.”
Quế vương liếc nàng một cái, “Ngươi tới làm gì, chẳng lẽ là lo lắng ta gặp chuyện không may, đến bảo hộ ta?”
“Không sai biệt lắm là có ý này đi. Vương gia người phải nhớ phải cảm tạ ta, ta đây ban đêm không ngủ theo người xóc nảy, bảo hộ người, thật sự là không dễ dàng.” Đỗ Cửu Ngôn cũng ở bên cạnh hắn ngồi xuống, “Người đêm nay đặc biệt ưu thương, là vì sao?”
Quế vương ngưng mi, hí mắt, cắn môi, nhìn nàng, “Ngươi đoán!”
“A?” Đầu lông mày của Đỗ Cửu Ngôn run lên, “Đoán, không đoán ra được.”
“Ngươi cách ta xa một chút.” Quế vương đẩy nàng, tay thẳng tắp đẩy ngực, Đỗ Cửu Ngôn tránh hai cái, Quế vương cả giận nói: “Ta hiện tại không muốn nhìn thấy ngươi.”
Đỗ Cửu Ngôn nâng cằm, hảo tính tình nhìn hắn, “Vương gia a, người vì sao tức giận a…”
Quế vương không để ý tới nàng.
“Vương gia?” Đỗ Cửu Ngôn đâm hông của hắn, “Đại nhân, tiểu yêu tinh?”
Quế vương hừ một tiếng.
“Hình dạng tức giận này, thật sự là một lời khó nói hết.” Đỗ Cửu Ngôn nói sang chuyện khác: “Mới vừa rồi Quách đại nhân nói với ta, lần trước ngươi hồi kinh, trên đường có người ám sát?”
Quế vương ừ một tiếng.
“Ai sẽ giết ngươi? Ngươi có uy hiếp với người nào?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.
Quế vương không nhịn được nói: “Ngươi không nên nói sang chuyện khác với ta, ta không muốn trò chuyện khác với ngươi.”
“A?” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Vậy trò chuyện?”
Quế vương nói: “Ngươi đoán.”
Người này! Đỗ Cửu Ngôn thật muốn động thủ đánh một trận a, Quế vương uống rượu uống đến điên rồi sao?
“Tiếp tục, dỗ ngươi?” Đỗ Cửu Ngôn hít sâu một hơi.
Đuôi mắt của Quế vương quét nàng một cái, cúi đầu nói: “Ân.”
“Khụ khụ…” Đỗ Cửu Ngôn nhịn không được ánh mắt phẫn nộ của Quế vương, nàng vội ôm quyền, nói: “Lần này không phải thất lễ, là… Là thật muốn cười.”
Quế vương không để ý tới nàng.
“Người như vậy rất khả ái a.” Đỗ Cửu Ngôn cảm thán, người đẹp mắt, coi như là làm ác, cũng để người ta không chán ghét được, Dứt bỏ thân phận và quan hệ, gương mặt này nàng cảm thấy nàng cũng có thể nhìn chằm chằm hai ngày không sinh chán ghét.
Khóe miệng Quế vương run lên, sửa lại vạt áo một chút nghễnh đầu.
“Vương gia a, trạng thái này của người không đúng a.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Người như vậy không có khí phách lúc xưa.”
Quế vương liếc nhìn nàng.
“Thực sự.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Cá nhân ta cho rằng, người vẫn là lấy hình dạng trước tương đối thú vị.”
Quế vương chỉ cái trán của nàng, “Ta thấy, ngươi chính là ngốc, không thấy được bổn vương tốt với ngươi.”
“Rất tốt với ta sao?” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Người thật là tốt không rõ ràng a.”
Quế vương bóp hông của nàng, “Vậy rõ ràng như vậy?”
“Động thủ đúng không?” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ta thấy ngươi không nên phơi ánh trăng, nên phơi mặt trời nhiều hơn.”
“Phơi cho khô hết nước trong não ngươi.”
Quế vương đã nàng, mũi chân của Đỗ Cửu Ngôn đạp một cái xoay người, từ phía sau lấy cùi chỏ siết cổ hắn, đây là thủ pháp nàng am hiểu, vật lộn cận thận, bách thử bách linh.
“Buông tay!”
“Không buông!”
Bỗng nhiên, trên đường truyền đến tiếng bước chân, lập tức liền thấy binh lính tuần tra phủ thành vọt tới, rút đao vây quanh bọn họ, “Ban đêm du đãng ẩu đả, tốc tốc chịu trói!”
—— lời nói ngoài ——
Ân, canh xong ta muốn đem lão Lý quát lên phơi nắng ánh trăng khứ, ha ha ha ha!
Bất quá các ngươi túi tiền để là muốn phơi nắng, để tránh khỏi lậu phiếu! Không cần cố ý toàn phiếu, dù sao cuối tháng, chúng ta vào không được tiền tam không có thưởng cho, treo vé tháng bảng đề cử mới là mục đích cuối cùng.
Sở dĩ, muốn toàn bổn đặt na bản đẹp mắt thư, khả dĩ ở lại đầu tháng chín định, như vậy trăng non tựu có thật nhiều phiếu.
Ái các ngươi, sao sao đát!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...