Q1 – CHƯƠNG 263: CHẤT NGHI NHÂN SINH
Dịch giả: Luna Wong
“Vương gia!” Mao đạo sĩ đi theo Quế vương niệm ở sau: “Ngươi thực sự không đi sao? Muốn ở lại chỗ này làm huyện lệnh?”
Quế vương trừng mắt hắn, “Nói tiếng người.”
“Vương gia bần đạo bới với ngươi, lần trước hắn hoá trang vội vã giao thủ… Lần này ta thấy tướng mặt của hắn…” Mao đạo sĩ ghé vào bên tai Quế vương thấp giọng nói một câu, “Ngươi nói, có phải rất thần kỳ hay không?”
Hắn nói xong, không đợi được Quế vương vỗ án, thẹn quá thành giận.
“Vương gia?” Mao đạo sĩ đẩy Quế vương một cái, “Người đây là muốn đoạn tụ sao?”
Khóe miệng Quế vương run, khó khăn nhìn Mao đạo sĩ, chỉ vào cái ghế, “Nhanh đi, niệm một đoạn Tĩnh Tâm Chú cho ta, ta muốn nội tâm yên tĩnh một chút.”
“Vương gia, người nghiêm túc sao? Bần đạo là đạo sĩ.” Mao đạo sĩ giận dữ.
Quế vương phất tay, “Vậy ngươi có thể làm gì, đả tọa?”
“Nhất tĩnh nhất động. Vương gia, bằng không người đả tọa, bằng không luyện quyền!” Mao đạo sĩ nói.
Quế vương lắc đầu, “Lúc này, chỉ có kinh Phật có thể dẹp loạn xao động và phiền táo nội tâm ta.” Lúc nói chuyện hắn đi Long Khánh tự, chánh nhi bát kinh nghe tụng kinh một buổi chiều.
Mao đạo sĩ vô cùng đau đớn, tức giận muốn về, “Bỏ bần đạo không cần, cư nhiên đi nghe kinh văn. Vương gia đây là đang vũ nhục ta!”
“Ta hiện tại rất tức giận!” Mao đạo sĩ nói.
Hàn Đương nói: “Ngươi không đòi được tiền Đỗ Cửu Ngôn, sự tình là ngươi nói ra.”
“Không bằng ngươi làm lại lần nữa.” Kiều Mặc ngồi chồm hổm ở một bên, lầu bầu nói: “Không bị hắn lừa thêm càng nhiều tiền đó là bản lĩnh của ngươi.”
Mao đạo sĩ cũng ngồi chồm hổm dưới đất, u oán nói: “Từ bỏ!”
“Từ bỏ?” Cố Thanh Sơn hỏi: “Ngươi một đường không phải đều la hét muốn sao, bị hắn uy hiếp một chút từ bỏ rồi?”
Mao đạo sĩ hướng về phía ba người ngoắc, “Qua đây, ta nói cho các ngươi biết một bí mật.”
Ba người lại gần, bốn người đầu đối đầu ngồi chồm hổm dưới đất.
Mao đạo sĩ nói nhỏ mấy câu, ba đầu thốt nhiên xa nhau, đổi thành ba gương mặt vặn vẹo, đối diện, trầm tĩnh, áp lực…
“Nhưng Đỗ Cửu Ngôn, là nam nhân a.”
“Xác định là nam nhân sao?” Hàn Đương hỏi.
“Hắn thi công danh làm tụng sư, hơn nữa hắn ở Thiệu Dương nổi danh như vậy, người quen biết hắn nhiều như vậy, nếu như nữ nhân chúng ta không nhìn ra, người khác còn không nhìn ra?”
“Cũng phải.” Cố Thanh Sơn nói: “Nữ nhân cũng không như hắn.”
Mao đạo sĩ đánh mặt đất, “Ba vị, việc này là đã định trước, không phải ta ngươi có thể ngăn cản, hiểu không?”
Ba người gật đầu.
“Nên, tiền này ngươi từ bỏ?” Hàn Đương hỏi.
“Hắn cũng muốn cũng không lấy lại được.” Kiều Mặc nói.
Mao đạo sĩ không phục, nói: “Bần đạo đi, không muốn nói chuyện với các ngươi.”
“Đi nơi nào a?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Mao đạo sĩ trả lời: “Đọc sách!”
Đây không đúng a, chẳng lẽ hắn nhìn lầm rồi?
“Ngươi đã lâu không xem tướng cho người khác, hơn nữa năng lực cũng không được, nhất định là nhìn lầm rồi.” Kiều Mặc nói: “Gia của chúng ta là người phải làm đại sự, không có khả năng thích một nam nhân.”
Bookwaves.com.vn
Mao đạo sĩ thẹn, yên lặng tìm chỗ ngủ.
Mao đạo sĩ đánh giá tiểu hài tử, da rất trắng, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn vo, mũi thẳng mi phong lộ ra anh khí, một đôi mắt hắc bạch phân minh tràn đầy ngây thơ chất phác, hắn run đầu lông mày nhìn chằm chằm tiểu hài tử, “Ngươi…không phải là tiểu hài của Đỗ Cửu Ngôn chứ?”
Tướng mạo của tiểu hài này, Mao đạo sĩ lần thứ hai sinh ra hoài nghi với năng lực của mình.
“Lão gia gia người biết hắn sao? Là bạn tốt hay cừu nhân a?” Củ cải nhỏ hỏi.
Mao đạo sĩ nói: “Cừu nhân!”
“Nga, như vậy a.” Củ cải nhỏ nói: “Ta không phải là nhi tử của hắn, ta cũng là cừu nhân của hắn.”
Mao đạo sĩ di một tiếng, “Vậy cha ngươi là ai?”
“Lão gia gia, người vì sao ở chỗ này a?” Củ cải nhỏ hỏi: “Người là đạo tặc sao?”
Mao đạo sĩ nói: “Nói lung tung, ta là đạo sĩ đại nhân tìm đến, ngươi gọi ta Mao đạo sĩ là được, không nên gọi lão gia gia, ta rất trẻ.”
“Mao đạo sĩ!” Củ cải nhỏ chắp tay hành lễ.
Mao đạo sĩ nói: “Ngươi tới làm gì?”
“Nga, ta vội tới đọc kinh văn cho đại nhân, ngày hôm qua hẹn rồi.” Củ cải nhỏ nói: “Người cũng tới đọc kinh văn cho đại nhân sao?”
Mao đạo sĩ cường điệu, “Ta là đạo sĩ.”
“Nga, đã biết.” Củ cải nhỏ nói: “Đại nhân không ở, ta đây đi về nhà nga, tạm biệt a.”
Mao đạo sĩ gật đầu, củ cải nhỏ bỗng nhiên vừa quay đầu lại nhìn Mao đạo sĩ, “Mao đạo sĩ, ngươi ăn cơm chưa, có muốn đi ăn cơm hay không?”
“Thật đúng là đói bụng, ngươi mời ta ăn cơm?” Mao đạo sĩ nói.
Củ cải nhỏ nói: “Cơm nước trong Đức Khánh lâu đặc biệt ngon, Đổng gia gia sẽ giảm giá cho chúng ta.”
“Hắc hắc, ” Mao đạo sĩ nói: “Ngươi có mang tiền không?”
Củ cải nhỏ hướng về phía hắn cười.
“Đổng gia gia rất quen thuộc với ngươi sao?” Mao đạo sĩ hỏi.
Củ cải nhỏ gật đầu, “Đổng gia gia rất tốt với ta.”
“Được!” Mao đạo sĩ nghênh ngang theo củ cải nhỏ đi Đức Khánh lâu, một chút không cần khách khí, chọn bảy món một canh, một già một trẻ ngồi đối diện nhau, ăn no bụng, không nhúc nhích.
Mao đạo sĩ nói: “Nhìn phân thượng ngươi thỉnh bần đạo ăn cơm, bần đạo nguyện ý truyền thụ ngươi một bản lĩnh nhà nghề.”
“Bản lãnh gì?” Củ cải nhỏ hỏi.
Mao đạo sĩ nói: “Luyện đan!”
“Ta không nói muốn mời mời ăn cơm a.” Củ cải nhỏ nói: “Ta mới năm tuổi, nào có tiền a.”
Mao đạo sĩ ngạc nhiên, ngồi thẳng nhìn hắn, “Tiểu tử, ngươi có ý gì, ngươi vừa rồi rõ ràng nói mời ta ăn cơm.”
“Không có a.” Củ cải nhỏ lắc đầu nói: “Ta là tiểu hài tử, ta làm sao có thể mời người khác ăn cơm được. Đương nhiên là người lớn đưa tiểu hài tử đi ra ăn cơm a!”
Mao đạo sĩ muốn trở mặt, hắn cư nhiên bị một tiểu hài tử năm tuổi đùa bỡn.
“Muốn tính tiền sao?” Đổng Đức Khánh vui vẻ cầm hóa đơn cho Mao đạo sĩ, “Làm phiền người tính tiền, tổng cộng mười tám lượng tám tiền, làm tròn số cho người, tổng cộng mười chín lượng.”
Mao đạo sĩ ngạc nhiên, vỗ án, “Ngươi lặp lại lần nữa? Lại còn làm tròn.”
Đổng Đức Khánh đưa hắn một túi màn thầu, “Hai văn khó thối, cho người màn thầu.”
Bookwaves.com.vn
“Không có tiền!” Mao đạo sĩ nói.
Đổng Đức Khánh hắc một tiếng, “Muốn ăn bữa bá vương? Ở địa giới Thiệu Dương, ai dám ở Đức Khánh lâu của ta đùa giỡn ngang tàn, ngươi cũng không hỏi thăm một chút, Đổng Đức Khánh ta là ai!”
“Ngươi là ai?” Mao đạo sĩ nói.
Đổng Đức Khánh nói: “Lưu huyện lệnh là bạn tốt của ta, Đỗ Cửu Ngôn là bạn tri kỉ của ta, Tiêu Tam gia là huynh đệ ta, Ba gia là khách quen của nơi này.”
“Nơi khác không dám nói, ở Thiệu Dương.” Hắn chỉ chỉ lỗ mũi mình, “Ta có thể để cho ngươi đứng tiến đến, nằm ra ngoài.”
Mao đạo sĩ thực sự rất khí, hắn mới đến Thiệu Dương hai canh giờ mà thôi.
Trước sau bị ba người khi dễ.
“Ngươi hài tử này, ta sẽ báo thù.” Mao đạo sĩ đã nhìn ra, tiểu hài này chính là mang hắn đến Đức Khánh lâu ăn cơm lừa tiền.
Củ cải nhỏ cười hì hì, một điểm đều không sợ.
“Trả tiền!” Mao đạo sĩ vỗ hai mươi lượng ngân phiếu trên bàn, “Thối tiền lẻ!”
Đổng Đức Khánh lập tức đưa hắn một quan tiền.
“Cái này gọi là hai văn khó thối?” Mao đạo sĩ nói: “Ta lấy nhiều màn thầu như vậy, làm gì?”
Đổng Đức Khánh nghễnh đầu, vẻ mặt kiêu ngạo: “Cũng không phải không có thể ăn, ngươi sẽ phát hiện chỗ tốt của màn thầu.” Lúc nói chuyện, ôm củ cải nhỏ xuống lầu, “Ngươi từ đâu tìm được một đạo sĩ?”
“Huyện nha.” Củ cải nhỏ nói: “Hắn nói hắn và cha ta là cừu nhân, ta thuận lợi báo thù cho cha ta.”
Đổng Đức Khánh gật đầu, “Gia gia ủng hộ phương thức báo thù này của ngươi, rất có tinh thần trọng nghĩa.”
“Ân.” Củ cải nhỏ gật đầu nói.
Đổng Đức Khánh rất vui vẻ, “Gia gia bồi ngươi đi mua đồ ăn vặt!”
“Gia gia tốt nhất.” Củ cải nhỏ ôm cổ của Đổng Đức Khánh, đi.
Mao đạo sĩ ôm màn thầu nổi giận đùng đùng quay về huyện nha, mấy người Cố Thanh Sơn và Hàn Đương vây bắt bàn ăn cơm, vỗ màn thầu vào trên bàn, nói: “Mời các ngươi ăn.”
“Sao lại mua màn thầu?” Cố Thanh Sơn vẻ mặt kỳ quái.
Mao đạo sĩ kể lại chuyện lúc nãy.
“Củ cải nhỏ đi?” Cố Thanh Sơn nói: “Hài tử đó của Đỗ Cửu Ngôn. Ngươi thấy hài tử đó tránh xa một chút, ngươi lừa không được hắn còn có thể bị hắn dụ vào hố.”
Quả nhiên là hài tử của Đỗ Cửu Ngôn! Vẻ mặt Mao đạo sĩ khổ sáp, “Ta phải đi, Thiệu Dương không phải nơi bần đạo phúc địa.”
“Ngươi không phân tích ngươi xem tướng có đúng không nữa sao?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Mao đạo sĩ nói: “Phương pháp phá giải chỉ có mau chóng giúp vương gia tìm được vương phi, chỉ cần tìm được vương phi hết thảy đều giải quyết xong.”
“Làm sao tìm được?” Cố Thanh Sơn hỏi: “Người bên cạnh vương phi năm đó tìm khắp mấy tháng cũng không có tin tức.”
Mao đạo sĩ nói: “Nghĩ biện pháp lấy một bức tranh cho ta, ta tính phương vị.”
“Vì sao không nói sớm ngươi có bản sự này một chút?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Kiều Mặc nói: “Hắn không có, có thể đang khoác lác.”
“Ngươi lặp lại lần nữa, nghi vấn năng lực của ta.” Mao đạo sĩ gõ đầu Kiều Mặc: “Nếu ta không được, thiên hạ này sẽ không có người được nữa.”
Kiều Mặc bưng đầu, dùng ánh mắt chất vấn kiên định nhìn Mao đạo sĩ.
“Tức chết ta.” Mao đạo sĩ nói: “Các ngươi ăn đi, ta đi.”
Hắn ra cửa, Quế vương từ bên ngoài thấy hắn xong, nhất thời ngoắc ngoắc, “Qua đây.” Dứt lời, hướng về phía trong viện hô: “Đạo sĩ thúi, ngươi qua đây.”
“Vương gia, người đây là vũ nhục ta!” Mao đạo sĩ nói.
Quế vương nói: “Không có gọi ngươi.” Hắn dứt lời, chỉ vào Bả Tử, “Quen hắn không?”
—— lời nói ngoài ——
Trọng điểm: Ngày hôm nay khôi phục canh ba lạp, phía sau đã không có.
Cuối tháng hắc, có vé tháng nhanh lên thanh không hắc, không thôi gặp qua kỳ đát!
Nếu như muốn đặt mỗ quyển sách toàn vé tháng, vậy nguyệt đầu tái đính a, hắc hắc…
PS: Mỗi ngày ta nói ái các ngươi, cảm giác không ý mới. Ngày hôm nay ta đại biểu nhà của ta lão Lý nói một câu: Ái các ngươi, bút tâm, sao sao đát!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...