Q1 – CHƯƠNG 254: TỤNG SƯ BỊ CÁO
Dịch giả: Luna Wong
“Phản cung, ngươi muốn chơi ta sao?” Tiêu Tam giận dữ.
Vệ Chính An nói: “Tiêu Tam gia, sự tình bây giờ không phải việc nhỏ, liên quan đến tính mệnh của sư huynh đệ chúng ta, chúng ta yêu cầu gặp người nhà, thỉnh tụng sư biện tụng, đây là quyền lợi chúng ta.”
“Năm đó tổ sư gia nói qua, phàm người quan ti, đều có thể tự nguyện tự chủ thỉnh tụng, tự trách, tự chứng.”
“Nên hiện tại ta không mở miệng, hợp tình hợp lý.” Vệ Chính An nói.
Tiêu Tam chỉ vào hắn, gật đầu, “Được, ngươi thỉnh tụng sư, lão tử cho ngươi thỉnh tụng sư.”
“Lão tử con mẹ nó không tin, một mình ngươi người mang tội giết người còn có thể bởi vì biện tụng từ cánh cửa này đi ra ngoài!” Tiêu Tam nói xong, đóng cửa lại giận đùng đùng đi ra.
Vệ Chính An âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vừa hắn bị Đỗ Cửu Ngôn nói làm đầu óc mê muội, cư nhiên đoạt nhận tội với Ngũ Tuấn Phong.
Hắn rất xác định, hiện trường hắn không có để lại bất kỳ chứng cớ nào.
Đỗ Cửu Ngôn là không có khả năng phát hiện chứng cứ hắn giết người, cho nên nàng tới tới lui lui bất quá là chiến thuật tâm lý mà thôi.
Bọn họ cũng trúng kế sách của nàng.
Hiện tại, hắn trấn định lại, suy nghĩ minh bạch cơ quan bên trong, nên hắn lập tức đổi giọng, yêu cầu thỉnh tụng sư.
Chỉ cần có một tụng sư năng lực mạnh, hắn và Ngũ Tuấn Phong nhất định không có việc gì.
Dù là bọn họ biết hắn giết người thì như thế nào, không có chứng cứ, cũng không thể định tội. Còn có Lưu huyện lệnh này quá mức kiêu ngạo, hắn và Ngũ Tuấn Phong đều có công danh trong người, hắn cư nhiên nói đánh là đánh!
Đợi sau này hắn ra ngoài, hắn định sẽ không bỏ qua cho hắn.
Vệ Chính An nghĩ, hướng về phía trong phòng giam đen như mực, hô: “Sư đệ, ta sẽ thỉnh tụng sư, ngươi không phải sợ!”
Hắn không biết Ngũ Tuấn Phong ở nơi nào, chỉ có thể hướng về phía bên trong gọi.
Ngũ Tuấn Phong nghe được, bắt lan can khóc trả lời: “Sư huynh, ta đã biết, ta không sợ.”
…
Đỗ Cửu Ngôn rửa mặt nằm xuống, thoải mái mà ngáp lên, xoa xoa mặt nói: “Sáng mai không nên gọi ta, ta muốn ngủ tới khi tự nhiên tỉnh.”
“Ngươi không luyện công?” Củ cải nhỏ ngồi xuống, đấm chân cho Đỗ Cửu Ngôn.
Đỗ Cửu Ngôn xua tay, “Ta muốn lười biếng một ngày, khao bản thân.”
Củ cải nhỏ gật đầu, “Nương a, vương gia có phát cho ngươi tiền công hay không?”
“Không có!” Đỗ Cửu Ngôn vỗ vỗ tay của nhi tử, “Nhờ vào ngươi.”
Củ cải nhỏ gật đầu, “Đã biết, chuyện này giao cho ta đi làm.” Dứt lời, lo lắng nhìn Đỗ Cửu Ngôn, “Nương a, người đây là không quá để ý đến tiền, thật để cho ta bận tâm a.”
Đỗ Cửu Ngôn nở nụ cười, bắt lấy nhi tử thọc lét hắn, “Nhãi con, làm việc cho ta còn càu nhàu?”
Củ cải nhỏ cười khanh khách, như con cá chạch nhỏ lăn lăn.
Hai người nháo đằng một lúc lâu mới ngủ.
Ngày thứ hai, Đỗ Cửu Ngôn quả nhiên ngủ thẳng tự nhiên tỉnh, Trần Lãng hâm cơm sáng chờ nàng.
“Tiên sinh, khí sắc của người ngày hôm nay nhìn qua rất tốt a.” Đỗ Cửu Ngôn ngồi xuống ăn điểm tâm, Trần Lãng đưa hai lá thư cho nàng, Đỗ Cửu Ngôn mở ra xem.
Luận tầm quan trọng của bờ đê đập nước của Thượng Hà trấn Thiệu Dương!
Trong thư đê từ Thượng Hà trấn vẫn kéo dài đến toàn bộ Thiệu Dương thậm chí Hồ Quảng, ảnh hưởng đối với bách tính cùng với triều đình, từ nhỏ thành lớn từ từ triển ra, mặc dù nói nhiều nhưng văn tự ngắn gọn, cuối cùng chỉ ra chủ đề, muốn công bộ chi.
Trang giấy thứ hai, cũng không tính rõ, tổng cộng bốn trăm vạn lượng.
Tiên sinh thật lợi hại.” Đỗ Cửu Ngôn nhìn tấm tắc than thở: “Văn tự của người cũng không trực tiếp lại không đến mức quá nội liễm hàm súc, vừa đúng chủ đề.”
“Khoản liệt cũng có thú, nói không rõ nhưng người liệt các nhóm đều nên liệt, nói rõ ràng, nhưng chi tiết lại không có. Cuối cùng ghi lại con số không lớn không nhỏ.”
Đỗ Cửu Ngôn chắp tay, “Tiên sinh cao nhân a.”
Bookwaves.com.vn
“Chớ khen ta, loại tấu chương này bất quá cẩu thả tầm thường.” Trần Lãng nói: “Bốn trăm vạn lượng này tất nhiên là không lấy được, cuối cũng tới tay sáu mươi vạn lượng đã may mắn rồi, nên ngươi thỉnh vương gia chuẩn bị tâm lý thật tốt.”
Đỗ Cửu Ngôn dù chưa nhập quan trường, nhưng môn đạo bên trong, nàng ít nhiều vẫn là biết, “Có vương gia ở, sự tình có thể tốt hơn ngươi nghĩ.”
“Cũng phải! Nếu vương gia có thể làm thuỷ lợi cho Thiệu Dương, cũng là đại công đức, không uổng phí hắn hạ mình làm huyện lệnh một lần.” Trần Lãng nói: “Chỉ là danh tiếng này vẫn luôn là của Lưu huyện lệnh, trái lại ủy khuất vương gia.”
Đỗ Cửu Ngôn thu giấy viết thư, “Hắn căn bản không quan tâm những thứ này.”
Trần Lãng ngẫm lại cũng đúng, Quế vương chú ý giàu nhân ái, những thứ ngoài thân này hắn căn bản không quan tâm.
Ta đi, bận rộn vài ngày chuyện của người khác, ngày hôm nay nên đi Tam Xích đường.” Đỗ Cửu Ngôn cầm lấy cái màn thầu vừa ăn vừa ra ngoài, Hoa Tử đi ra ngoài, cười nói: “Cửu ca, chúng ta lúc nào đi Tân Hóa?”
Đỗ Cửu Ngôn suy nghĩ một chút, nói: “Ngày hôm nay ta đi Tam Xích đường xem, nếu như không có chuyện gì, mấy ngày nay chúng ta an bài xuất hành.”
“Tốt a.” Hoa Tử chạy về gọi Nháo nhi, “Nháo nhi ca, chúng ta có thể chuẩn bị đồ rồi, Cửu ca nói nếu như ngày hôm nay nàng không thấy có chuyện gì, chúng ta đi Tân Hóa thăm Ngân Thủ ca.”
Nháo nhi cũng thật cao hứng, hai người đi kéo củ cải nhỏ rời giường, ba người ở trong phòng thương lượng chuyện đi Tân Hóa.
Đỗ Cửu Ngôn đi Tam Xích đường.
“Cửu ca, người của Lộ gia tìm ngươi.” Đậu Vinh Hưng ra ngoài đón nàng đi vào.
Đỗ Cửu Ngôn nhìn lại chính đường, chỉ thấy Lộ Lệ Cần cùng Lộ Lệ Vân ngày hôm qua từ trong tù đi ra ngoài đang ngồi đợi nàng, nàng đi nhanh mấy bước, chắp tay nói: “Lộ lão gia.”
“Cửu Ngôn.” Lộ Lệ Cần đứng dậy qua đây, “Vốn có muốn đến nhàn tìm ngươi, nhưng vừa nghĩ vẫn là đi Tam Xích đường thích hợp.”
Lộ Lệ Vân phá thiên hoang địa chắp tay với nàng, Đỗ Cửu Ngôn cũng hoàn lễ.
“Mời ngồi.” Đỗ Cửu Ngôn thỉnh hai người ngồi, nàng hàm tiếu hỏi: “Không biết nhị vị tới nơi này, là vì sự tình gì?”
Lộ Lệ Vân nhìn Lộ Lệ Cần.
“Bởi vì Thủ Chính.” Lộ Lệ Cần thở dài nói: “Tuy là nghiệt tử, nhưng rốt cuộc cũng là hài tử nhà mình. Hắn phạm tội đã bị nghiêm phạt nên có, chúng ta đều nhận. Thế nhưng sáng sớm hôm nay, nha môn bên kia truyền chúng ta đi, mới biết được án tử có hai người khác kết phường mời tụng sư biện tụng.”
“Vệ Chính An và Ngũ Tuấn Phong mời tụng sư?” Việc này Đỗ Cửu Ngôn còn không biết, xem ra là tối hôm qua cung khai xong lại phản cung.
Lộ Lệ Vân kích động nói: “Đúng. Người của nhà bọn họ cũng chạy tới, nói hài tử bọn họ căn bản không có tội. Nói người là Thủ Chính của chúng ta giết!”
“Đỗ tụng sư, đây không phải là oan uổng sao. Thủ Chính của chúng ta mặc dù rất đục, nhưng hắn nhát gan, căn bản không dám giết người.” Lộ Lệ Vân nói: “Người tra án toàn bộ hành trình, người biết, người căn bản không phải Thủ Chính của chúng ta giết.”
Quả nhiên là vì Lộ Thủ Chính mà tới.
Vụ án này, trách nhiệm giới hạn không rõ, không dễ biện a!
“Cửu Ngôn, ” Lộ Lệ Cần nói: “Vụ án này có phải khó khăn cho ngươi hay không? Không dễ dàng biện?”
Đỗ Cửu Ngôn trầm mặc một chút, chỉnh sửa lại cách dùng từ một chút, nghiêm túc nói: “Không dễ dàng biện là một chuyện khác, nếu như ta nhận thì sẽ toàn lực ứng phó. Nhưng là, kết quả của vụ án này, sẽ không như các ngươi mong muốn.”
“Vì sao?” Lộ Lệ Vân nói: “Thủ Chính của chúng ta không có giết người a.”
Đỗ Cửu Ngôn hỏi ngược lại: “Lộ nhị lão gia, đối với vụ án này, người tố cầu cùng kết quả mong muốn sau cùng là cái gì?”
“Vô tội, ” Lộ Lệ Vân nói: “Hắn không có giết người. Chuyện khác chúng ta có thể bồi thường, dù cho táng gia bại sản, chúng ta cũng nguyện ý bồi thường.”
Đỗ Cửu Ngôn không nhìn hắn, mà là bất đắc dĩ nói với Lộ Lệ Cần: “Lộ lão gia, yêu cầu của các người quá cao, ta làm không được!”
“Ý gì?” Lộ Lệ Vân hỏi.
Bookwaves.com.vn
Lộ Lệ Cần thấp giọng nói: “Ngươi nói ít đi một câu.” Dứt lời nhìn Đỗ Cửu Ngôn, nói: “Ý của ngươi là, Thủ Chính có tội là khẳng định?” Đỗ Cửu Ngôn gật đầu.
“Các ngươi suy nghĩ lại một chút đi.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Nếu như đối phương không mời tụng sư, ta nhận vụ án này của các ngươi giao cho Lưu đại nhân thì tốt rồi. Nếu như bọn họ quyết định thỉnh, các ngươi cũng quả thực có thể thỉnh, nhưng điều kiện tiên quyết là, kỳ vọng của các ngươi không nên cao quá.”
Lộ Lệ Cần rất rõ ràng, Đỗ Cửu Ngôn có thể nói lời nói này, không có lập tức cự tuyệt bọn họ thỉnh tụng, hoàn toàn là nể mặt mũi của hắn.
“Ngươi đi theo ta.” Lộ Lệ Cần lôi kéo đường đệ ra ngoài, hai người đứng ở cửa nói, “Đỗ tiên sinh nói, ngươi nghe hiểu không? Ý của hắn, nếu như ngươi trông cậy vào hắn biện hộ vô tội, đó là không có khả năng.”
“… Như vậy sao được.” Lộ Lệ Vân nói: “Thủ Chính vẫn còn là hài tử a.”
Lộ Lệ Cần nói: “Ngươi trở về thương lượng với người nhà đi. Việc này ta sẽ không làm chủ cho ngươi!” Lúc nói chuyện hắn quay đầu lại nói với Đỗ Cửu Ngôn: “Chúng ta suy nghĩ lại một chút, người bận trước đi.”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, tiễn hai người xuất môn.
Lộ Lệ Vân bị bắt ly khai.
“Vụ án này ngươi không thể nhận!” Chu Tiếu qua đây, phe phẩy cây quạt nói: “Khó hơn các án tử trước không nói, kết quả còn có thể mất sức không được cám ơn.”
Đỗ Cửu Ngôn thâm dĩ vi nhiên, “Đối phương thỉnh tụng sư, kết quả xấu nhất chính là Lộ Thủ Chính bị xử trảm lập quyết. Kỳ thực kết quả này cũng không ủy khuất hắn.”
“Ân.” Chu Tiếu cười gật đầu, Đỗ Cửu Ngôn lại là lo lắng nói: “Ta hiện tại tương đối muốn biết, đối phương thỉnh ai?”
Tiền Đạo An bưng trà cho nàng, “Ngươi là lo lắng, Tây Nam sẽ nhận tụng án này, thực hiện cá cược với ngươi?”
“Ta có dự cảm mãnh liệt.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Nên mới vừa rồi ta không có lập tức cự tuyệt.”
Nàng vừa mới nói xong, cửa đã bị người gõ, Đỗ Cửu Ngôn nhìn lại cửa, lập tức nở nụ cười, “Gần đây khí tràng của ta rất cường đại a, nói cái gì cái đó đến.”
“Tiết tiên sinh.” Chu Tiếu thở dài, hướng về phía Tiết Nhiên hơi chắp tay.
Tiết Nhiên một mình mà đến, cư cao lâm hạ nhìn Đỗ Cửu Ngôn, nói: “Vụ án giết người của Tất gia, ta đại biểu Tây Nam tụng hành tiếp nhận thỉnh tụng của Ngũ Tuấn Phong và Vệ Chính An!”
“Bị cáo Lộ Thủ Chính hoặc là nguyên cáo Tất Kiến Hùng, hai người ngươi có thể chọn một mà thôi.”
Đỗ Cửu Ngôn tự tiếu phi tiếu nhìn Tiết Nhiên, “Tiết Nhiên, ngươi nhận tụng án, hội trưởng các ngươi biết không?”
“Ta tuy bị mất chức, nhưng tụng sư bài còn đó.” Tiết Nhiên nói: “Ta đã nhận, phó hội trưởng tất nhiên biết, hỏi ngươi có dám nhận hay không?”
Đỗ Cửu Ngôn thở dài, nói: “Nếu ta không nhận thì sao?”
“Vậy chờ lần sau, kỳ hạn một năm, ngươi có thể chọn án kiện có lợi với ngươi, tùy ngươi!” Tiết Nhiên rất tự tin, mặt không thay đổi nói xong, xoay người muốn đi.
Đỗ Cửu Ngôn có thể chọn biện tụng thay Tất Kiến Hùng, cũng có thể chọn cho Lộ Thủ Chính.
Mặc dù đều là biện tụng, nhưng ở vụ án này, làm tụng sư nguyên cáo giản đơn rất nhiều, nếu như đồng dạng là tụng sư bị cáo, độ khó kia không giống nhau.
Cùng là hung thủ, biện chính là trách nhiệm, mà vụ án này trách nhiệm không rõ.
Cái nhìn chính là bản lãnh của tụng sư.
“Ngươi nói đúng, một năm làm hạn định, chuyện sớm hay muộn mà thôi. Biện cái gì không trọng yếu.” Đỗ Cửu Ngôn phất phất tay, “A, Tiết tiên sinh, chúng ta gặp ở công đường!”
Tiết Nhiên nói: “Gặp ở công đường!”
—— lời nói ngoài ——
Ước chiến a, thế nhưng không chứng cứ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...