Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 253: CỰ ĐẠI TRÙNG KÍCH


Dịch giả: Luna Wong


Sau cửa, có thể nghe được Vệ Chính An gọi Ngũ Tuấn Phong. Ngũ Tuấn Phong khóc gọi sư huynh.


Đỗ Cửu Ngôn và Quế vương dời cái ghế, song song ngồi ở khoanh tay trên hành lang. Quế vương ngoáy đầu lại nhìn nàng, liếc mắt nói: “Chúng ta đánh cuộc?”


“Đại nhân a, gần đây ta vò đã mẻ lại sứt, ngươi muốn cùng ta đánh cuộc gì?” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Cược với Tây Nam còn chưa bắt đầu, nàng là rận nhiều không sầu.


“Vò của ngươi ta giúp ngươi đập!” Hai tròng mắt của Quế vương sáng sủa nhìn nàng, “Cược ai là hung thủ.”


Đỗ Cửu Ngôn nở nụ cười, nhướng mày nói: “Cho nến?”


“Ta cược là Vệ Chính An.”


(Luna: T_T 100% ta đoán lúc đầu là sai rồi, nam chủ ko bao giờ thắng)


“Vì sao cảm thấy là Vệ Chính An?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.


“Vừa rồi ngươi để Lộ Thủ Chính đi vào đánh nhau với hai ngời, mục đích không phải là thử xem lực lượng và can đảm của mỗi người sao? Sự thực chứng minh, Ngũ Tuấn Phong chính là một con gà con, đánh nhau cũng không dám, hắn còn giết người?” Quế vương nói.


Đỗ Cửu Ngôn nở nụ cười, “Đánh cuộc gì?”


“Khí trời lạnh, ngoài thành có một ôn tuyền trang, ở một đêm năm mươi lượng bạc, ngươi mời ta.” Quế vương nói.


Đỗ Cửu Ngôn rất sảng khoái đáp ứng.


“Không sao, lấy năng lực trinh thám của vương gia người, khẳng định không thắng được a.”


Quế vương không phục.


“Ngũ tiểu ca khóc quá thê thảm.” Đỗ Cửu Ngôn đau lòng nói: “Người mảnh mai như vậy, ta đi xem!”


Đỗ Cửu Ngôn vào căn phòng của Ngũ Tuấn Phong, kẹp vẫn đang kẹp, hắn khóc thê thê thảm thảm, quỳ rạp trên mặt đất.


Đỗ Cửu Ngôn nhìn hắn, nói: “Thê thảm như thế, không bằng khai đi.”


“Ta cũng không có làm gì.” Ngũ Tuấn Phong nói.


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, tìm một cái khăn chăn miệng hắn lại, chuyển thân đi sát vách, đẩy cửa, nàng cư cao lâm hạ nhìn Vệ Chính An, nói: “Ngũ Tuấn Phong khai rồi, chờ chút nữa ngươi có thể đi.”



“Không có khả năng!” Vệ Chính An nói: “Thế nhân đều nói Đỗ Cửu Ngôn thông minh, nhưng hôm nay vừa gặp, lại không thấy được.”


“Hắn cũng không có làm gì, hắn có thể nhận tội gì.”


Vệ Chính An ngồi ở trên ghế, sắc mặt trắng bệch, nhưng như trước cường chống.


“Hắn không chỉ khai, hắn còn nói chuyện khác.” Đỗ Cửu Ngôn khoanh tay tựa ở cửa, “Tình yêu của các ngươi, thực sự để người cảm động.”


Vệ Chính An bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm Đỗ Cửu Ngôn, không dám tin tưởng.


“Hắn nói.” Đỗ Cửu Ngôn tấm tắc than thở: “Hận không sinh ra là thân nữ nhi, đời đời kiếp kiếp luôn ở bên nhau!”


Vệ Chính An cọ một chút đứng lên, không để ý cái kẹp trên tay, lạnh lùng nhìn Đỗ Cửu Ngôn, giống như là muốn xuyên qua mặt của nàng, muốn trong ánh mắt của nàng, tìm được tâm tình hắn mong muốn.


“Muốn gặp một lần sao?” Đỗ Cửu Ngôn nhìn Vệ Chính An, “Hắn khóc thương cảm như vậy, thời gian nhận tội trái lại rất kiên quyết.”


Vệ Chính An nhìn nàng, bỗng nhiên lại chậm rãi ngồi xuống, nghiêm mặt nói: “Không thể nào. Đỗ tiên sinh ngươi không nên hồ ngôn loạn ngữ.”


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Hắn nói, đêm hôm đó hắn ở cửa sổ Đức Khánh lâu, thấy Lộ Thủ Chính một thân một mình, hắn nghĩ tới hình ảnh năm đó bị Lộ Thủ Chính khi dễ, vì vậy thừa dịp còn men rượu hắn muốn báo thù.”


“Vì vậy, hắn mượn cớ đi nhà xí, theo sau lưng Lộ Thủ Chính.”


Cả người Vệ Chính An đều run, hắn mím chặt môi, duy trì kiên định sau cùng.


“Lộ Thủ Chính vào tiệm tạp hóa Tất ký. Hắn nhìn thấy hắn đang trộm tiền, nhìn hắn lên lầu, nhìn hắn vào căn phòng của Tất Vi, đợi hắn đi rồi, hắn cũng vào căn phòng của Tất Vi, tuy rằng hắn không thích nữ nhân, nhưng bởi vì ngươi sắp đính hôn, ngươi còn từng khen Tất Vi mạo mỹ, nên gian chiêm Tất Vi xong sát hại nàng, thuận tiện giá họa Lộ Thủ Chính.”


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Hắn miêu tả chi tiết hiện trường rất rõ ràng, là hung thủ không thể nghi ngờ. Chờ mấy ngày nữa thăng đường có thể định án, thủ đoạn tàn bạo, thu thẩm cũng không qua được, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.”


“Ngươi nói, vụ án này hắn nhận đúng hay không? Là một mình hắn làm sao?” Đỗ Cửu Ngôn tự tiếu phi tiếu nói: “Để hắn thay ngươi gánh tội thay, ngươi có áy náy hay không?”


Vệ Chính An muốn đứng lên, lại bị ép xuống.


Phất phất tay nói: “Thả Vệ Chính An đi, hắn vô tội, không thể cứ giữ người ta a.”


“Ngươi đây là thủ pháp gì?” Khóe miệng Quế vương run lên, “Cái gì gọi là… Ái tình của bọn họ?”


Đỗ Cửu Ngôn thở dài một tiếng, nói: “Đại nhân, nhân thế này rất đặc sắc, dạng gì chuyện gì cũng có thể phát sinh.”


Oa Tử mở gông xiềng của Vệ Chính An, đẩy hắn đi ra.


Vệ Chính An thoáng cái liền xông ra ngoài, liền thấy bị hai nha dịch kéo Ngũ Tuấn Phong rời đi, chân của hắn vô pháp dùng lực, cho nên trên đất kéo đầy vết máu, đầu cũng rũ như là một người chết.



Bookwaves.com.vn

“Tuấn Phong, Tuấn Phong!” Vệ Chính An qua đó, một tay ôm lấy Ngũ Tuấn Phong, hai người té trên mặt đất, “Tuấn Phong, ngươi không nên làm ta sợ.”


Ngũ Tuấn Phong sụp đổ trong ngực hắn, sắc mặt trắng như giấy nến.


“Các ngươi, các ngươi dùng cực hình?” Vệ Chính An nhìn Quế vương, “Ngươi bất quá một huyện lệnh, ngươi không có tư cách dùng cực hình!”


Quế vương ngồi ở trên ghế, nhướng mày nói: “Ngươi cáo ta đi a.”


“Ngươi đừng tưởng rằng ta không dám.” Vệ Chính An nói: “Tuấn Phong, ngươi tỉnh tỉnh a!”


Đỗ Cửu Ngôn tấm tắc thán xuống, nhìn hai người.


“Tuồng ngươi nói, chính là cái này?” Quế vương liếc nhìn nàng.


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Đúng vậy, ái tình như vậy đại nhân người không cảm động sao?”


“Ái, ái tình?” Sắc mặt Quế vương cứng ngắc, chậm chạp đưa ánh mắt quan sát Vệ Chính An và Ngũ Tuấn Phong ôm nhau, mí mắt nhất thời nhảy, “Không phân giới tính?”


Đỗ Cửu Ngôn chống hai gò má, nói: “Đúng vậy, ái tình là không phân.” Nàng nói xong, thấy Quế vương không nói chuyện, không khỏi quay đầu nhìn hắn, chỉ thấy Quế vương trợn tròn mắt xếch, chăm chú nhìn hai người.


“Ta nói!” Vệ Chính An nói: “Là ta giết, không có quan hệ gì với Tuấn Phong.”


“Các ngươi thả hắn!” Vệ Chính An hô.


Quế vương rất ngạc nhiên di một tiếng.


“Vệ sư huynh, không nên!” Ngũ Tuấn Phong tỉnh lại, lắc đầu nói: “Ngươi tiền đồ vô lượng, không nên vì ta làm chuyện điên rồ.”


“Ta chết đối với ngươi là chuyện tốt. Ngươi đi học cho giỏi thi công danh, tương lai thú thê sinh tử, hòa hòa mỹ mỹ cả đời.” Ngũ Tuấn Phong vuốt mặt của Vệ Chính An, lưu luyến không rời đầy mặt lệ ngân.”


“Kiếp sau, ta làm nữ tử chờ ngươi.” Ngũ Tuấn Phong cười đến thê thảm, Vệ Chính An hét lớn một tiếng, “Câm miệng, ta sẽ không để cho ngươi thay ta chết.”


Ngũ Tuấn Phong lắc đầu, “Ngươi không nên vì ta buông bỏ tiền đồ tốt.”


“Ngươi đi đi, đi đi. Chuyện là ta làm, không liên quan gì đến ngươi!”


“Không cần nói.” Vệ Chính An đang nắm mặt của Ngũ Tuấn Phong, ngăn chặn môi của hắn, không cho hắn mở miệng nói tiếp.



Đỗ Cửu Ngôn ngạc nhiên, nàng cũng thật không ngờ, người đang trong tuyệt vọng, sẽ liều lĩnh như thế.


“Đại nhân.” Đỗ Cửu Ngôn quay đầu nhìn lại Quế vương, đưa tay nâng cằm hắn, “Khép miệng lại, bất nhã như vậy.”


Quế vương chậm rãi chuyển mâu nhìn nàng, vẻ mặt bị trùng kích và đả kích cực lớn, “Không phân giới tính?”


“Nhi đồng không thích hợp.” Đỗ Cửu Ngôn vặn đầu của hắn, xoay qua chỗ khác.


Quế vương lại vòng về, nhìn chằm chằm bên mặt Đỗ Cửu Ngôn, lại nhìn hai người bên kia đã kết thúc cái ôm sinh ly tử biệt.


“Đây là tuồng?” Quế vương nói.


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Ngươi cảm thấy không phải?”


“Phải!” Quế vương hỏi: “Ta nên phản ứng gì, cảm động hay cười?”


Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, “Cũng không đúng!” Nàng nhìn hắn, nói: “Người là một vị Lưu huyện lệnh qua tuổi năm mươi ngoan cố không thay đổi.”


“Đúng!” Quế vương vỗ tay vịn hét lớn một tiếng, “Hữu thương phong hóa, tách hai người ra cho ta!”


Tiêu Tam đã sớm không quen nhìn, đi tới kéo hai người ra.


Bookwaves.com.vn

“Sư huynh.” Ngũ Tuấn Phong khóc nói.


“Sư đệ.” Vệ Chính An đáp lại.


“Câm miệng!” Tiêu Tam chịu không nổi, chỉ vào hai người nói: “Nói thêm một câu, lão tử treo ngược các ngươi lên đánh!”


Ngũ Tuấn Phong và Vệ Chính An đối diện nhau, hai tròng mắt của hai người ẩn tình, quyết tuyệt nhìn đối phương, bỗng nhiên hai người cùng nhau quay đầu lại hướng về phía Quế vương nói: “Đại nhân, là ta!”


“Thật là cảm động.” Quế vương sờ sờ râu dê núi, chỉ vào Vệ Chính An, nói: “Ngươi nói!”


Hắn còn nhớ rõ cá cược của hắn.


“Là ta. Ta đêm đó theo Lộ Thủ Chính đi tiệm tạp hóa Tất ký, sau đó kéo giết Tất Vi. Trước khi rời đi ta còn lau sạch dấu chân của ta.” Vệ Chính An nói: “Ta, lúc ta chà lau, ở cầu thang để lại dấu tay máu của Lộ Thủ Chính.”


“Ngươi gian chiêm người chết? Vì sao gian chiêm?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.


Điểm này kỳ thực để nàng không hiểu được, nếu hai người yêu nhau như thế, tại sao phải làm nhục nàng như vậy.


“Bởi vì ta cảm thấy nàng đẹp, ” Vệ Chính An nói.


Đỗ Cửu Ngôn đi tới theo dõi hắn, nói: “Ba lần, một mình ngươi có thể?”


“Có thể.” Vệ Chính An nói.


Ngũ Tuấn Phong ở một bên khóc, lắc đầu nói: “Không, không phải.”



“Ngươi câm miệng.” Vệ Chính An nói.


“Mang lời khai để hắn ấn dấu tay!” Đỗ Cửu Ngôn mất hứng, hai người kia tuy là học sinh, nhưng lại là thủ đoạn độc ác, phạm án thì phối hợp với nhau phi thường lãnh tĩnh.

Nếu không phải tự mình kiểm chứng, nàng hầu như đều hoài nghi bọn họ có phải chủ mưu gây án hay không.


Không có chứng cứ, hai người sẽ không thành thực.


Quế vương đắc ý nhìn Đỗ Cửu Ngôn, thấp giọng nói: “Đêm nay phải đi ngâm ôn tuyền.”


Đỗ Cửu Ngôn quay đầu nhìn hắn, nhướng mày nói: “Đại nhân cho rằng, ngươi thắng?”


“Đó là đương nhiên!” Quế vương nói.


Đỗ Cửu Ngôn nhắc nhở: “Hai người bọn họ, Ngũ Tuấn Phong mới là người chuyên dùng tay trái.”


Sắc mặt Quế vương cứng đờ, nói: “Cái này không nhất định, có thể Vệ Chính An cũng có thể.”


“Không phải, không phải.” Ngũ Tuấn Phong không cho Vệ Chính An đồng ý.


Quế vương nhìn hai người kia đau đầu, trong lòng hỏa thiêu hỏa liệu, “Dẫn đi trước, tách ra giam giữ!”


Tiêu Tam dẫn người theo xuống phía dưới.


“Đại nhân, có thể thăng đường rồi.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Mặc dù không có đầy đủ chứng cứ, nhưng đánh một trận có lời khai của bọn họ cũng là có thể.”


Lúc nói chuyện nàng đứng dậy muốn đi, “Bận rộn vài ngày, ta cũng nên đi về nhà nghỉ ngơi.”


“Ôn tuyền thì sao, nói không giữ lời.” Quế vương nói.


Đỗ Cửu Ngôn ngạc nhiên nhìn hắn, “Đại nhân, người vẫn chưa rõ sao? Bọn họ là hai người cùng nhau theo đuôi Lộ Thủ Chính, cùng lên lầu, cùng nhau hợp lực giết Tất Vi, tất cả mọi chuyện, là kết quả hợp tác của hai người bọn họ.”


Quế vương ngẩn ra, nói: “Ta đây cũng không có thua, Vệ Chính An là hung thủ.”


Đỗ Cửu Ngôn không để ý tới hắn.


“Nguyện thua cuộc!” Quế vương níu lại nàng.


Đỗ Cửu Ngôn quay đầu lại nhìn hắn, lại đánh giá hắn dắt tay của mình, khóe miệng run lên, “Đại nhân, người dùng khuôn mặt thẹn thùng này kéo ống tay áo của ta, đối với ta trùng kích rất lớn.”


“Hôm nay ta cũng trùng kích rất lớn, nỗi lòng bất bình!” Quế vương cả giận nói.


—— lời nói ngoài ——


Phạm vào hai người lệch lạc, một là “Văn điệp” và “Độ điệp”, văn cương lúc mới bắt đầu viết quá, ngay từ đầu viết là văn điệp, cũng không biết vì sao viết viết tựu đổi thành viết độ điệp, o(╯□╰)o

Độ điệp là không đúng, nên văn điệp, cổ đại thân phận của người chứng.

Một người lệch lạc, ngày hôm qua nói một canh giờ là tứ khắc chung, sau này có muội tử điểm ra lai, ta tra xét một chút, là ta sai rồi!

Thế nhưng, vụ án này dặm thời gian tựu thác đi xuống đi, ha ha, bởi vì ta là dựa theo một khắc đồng hồ là nửa giờ lai đặt ra gây án thời gian.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui