Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 252: NGHIÊM HÌNH BỨC CUNG


Dịch giả: Luna Wong


“Vậy làm sao bây giờ, bắt trở lại?” Quế vương nói: “Hai người không thành thật, khẳng định có một người đang nói dối!”


“Tách ra, không để đối phương biết bị bắt.”


Tiêu Tam nghe có đạo lý, lại không được nhìn Đỗ Cửu Ngôn.


“Làm theo lời đại nhân nói, chia nhau bắt hai người đến.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Để tiên sinh thư viện phối hợp.”


Tiêu Tam gật đầu, “Ta và Bả Tử ngày mai đi thư viện.”


Ngày thứ hai, Bả Tử vừa ra đến trước cửa, Đỗ Cửu Ngôn dặn dò: “Hai người này quan hệ tốt, nhất định phải cẩn thận. Nhất thiết không thể để cho bọn họ phát hiện.”


“Được!: Bả Tử nói: “Không được thì đánh ngất xỉu mang về. Hai người không có khả năng thời khắc đều cùng một chỗ.”


Đỗ Cửu Ngôn cười khẽ, nói: “Được, Bả gia xuất mã, tuyệt đối đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi!”


“Ba hoa!” Bả Tử mặc thường phục đi thư viện Thanh Sơn.


Đỗ Cửu Ngôn đi trù phòng, Trần Lãng đang ngồi ở trước bàn đối mắt với bột mì đờ ra, nàng cười nói: “Vương Dương Minh “Cách trúc”, tiên sinh đang “Cách nhào bột”?”


Luna: Câu này tác giả dùng nhiều ‘…’ nên ta cũng không hiểu


“Không thổi bôi bẩn Dương Minh tiên sinh.” Trần Lãng oán trách nhìn về phía Đỗ Cửu Ngôn, “Ngày hôm nay không có vương gia gọi đi hỗ trợ?”


Đỗ Cửu Ngôn ngồi xuống đối diện hắn, đưa phong thư cho hắn, “Tiên sinh xem.”


Trần Lãng mở ra đảo qua đọc nhanh như gió, liền xếp lại trả cho nàng, “Chuyện trong triều, ta không hiểu. Ngươi và vương gia đều là người thông minh, các ngươi tự xem tự làm đi.”


“Tiên sinh không biết, đầu năm mùng một ta bên ngoài cửa cung triều bái, thấy đại nhân rậm rạp chằng chịt xong, đang không ngừng đọc thuộc lòng phẩm cấp đối ứng màu sắc và hoa văn của quan phục. Thực sự quá khó nhớ.”


“Cũng không cần nói nha môn và chức trách công bộ hộ bộ.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Thủy lợi này chính là đại sự bách tính, tiên sinh phản chính nhàn rỗi, mỗi ngày “nhào bột mì”, không bằng làm chút chuyện khác giết thời gian a.”


Trần Lãng bất đắc dĩ nhìn nàng, “Ngươi hài tử này, mặc kệ nói cái gì, đều là một bộ một bộ.”


“Đặt ở chỗ này a.” Đỗ Cửu Ngôn vỗ vỗ thư, “Sổ con này viết như thế nào, hẳn là phải bao nhiêu tiền… Chúng ta không hiểu, chỉ có thể dựa vào tiên sinh.”


“Tốt nhất tiên sinh viết xong, để vương gia trích dẫn là được.” Đỗ Cửu Ngôn vừa chắp tay. Cười khanh khách đi.



Trần Lãng thở dài, bỏ mì vào trong nồi, hắn rửa tay xong rồi trở về, thư như trước lẳng lặng nằm lên bàn.


“Hài tử này!” Trần Lãng lau lau tay ở trên người, cầm thư đi thư phòng.


Mài mực, trải giấy, cử bút… Bốn phía an tĩnh, ba hài tử ghé vào trên cửa sổ nhìn lén, ai cũng không nói gì.





Tiêu Tam rất căm tức nói: “Hai người này thật là, đi cái nhà xí cái nhà xí đều phải cùng đi.”


“Thật con mẹ nó ác tâm, làm hại lão tử ở bên ngoài nhà xí đợi nửa ngày.”


Đỗ Cửu Ngôn bật cười, nói: “Cuối cùng làm sao mang về?”


“Thừa dịp đi học, để cho tiên sinh bọn họ đứng ra, gọi Ngũ Tuấn Phong ra, từ hậu viện đi ra. Bả Tử mang người nghênh ngang từ cửa đi vào, mang Vệ Chính An về.”


Bả Tử nói: “Vệ Chính An ở trên đường một mực hỏi vì sao bắt hắn, còn để ta cho hắn một chút thời gian, hắn phải đi về nói một tiếng với sư huynh đệ.”


“Ngũ Tuấn Phong cũng thế, tiểu tử kia vẫn đòi nháo, muốn về nói một tiếng với sư huynh, không thôi sư huynh sẽ lo lắng cho hắn.” Tiêu Tam nói: “Như nữ nhân, chưa thấy qua nam nhân eo lả như thế.”


Quế vương nhìn Đỗ Cửu Ngôn.


Đỗ Cửu Ngôn cầm mũ quan hắn ném ở một bên, đập lên trên mặt của hắn, “Đại nhân, người không suy sét để triều đình đổi một hậu sinh tuấn tú tuổi trẻ để làm huyện lệnh sao?”


“Mặt mũi này rất tốt.” Quế vương lấy mũ xuống, “An toàn.”


Đỗ Cửu Ngôn không mắt nhìn hắn.


“Thẩm ai trước?” Bả Tử hỏi.


Đỗ Cửu Ngôn trả lời: “Để Lộ Thủ Chính ở bên ngoài nghe, chúng ta đi thẩm Ngũ Tuấn Phong!”


Chỉ là hoài nghi lại không có chứng cứ, bọn họ thẩm vấn cũng chỉ có thể lòng vòng.


Lộ Thủ Chính vừa nhìn thấy Ngũ Tuấn Phong liền kinh hô một tiếng, nói: “Lại là hắn…tên ẻo lả này…” Hắn nói còn chưa dứt lời, đã bị Quế vương đánh đầu, “Nói chuyện đàng hoàng!”


Ẻo lả, ẻo lả, hắn nghe không thuận tai.


Bookwaves.com.vn

“Ta ở thư viện Thanh Sơn nửa năm, thực sự không thích liền về nhà. Ngũ Tuấn Phong chính là ngồi cùng bàn với ta lúc đó, phản chính ta nhìn hắn không thuận mắt, không ít khi dễ hắn là được.” Lộ Thủ Chính nói: “Đại nhân, đêm hôm đó có phải hắn ở Đức Khánh lâu thấy ta, sau đó theo ta đi tiệm tạp hóa, chờ ta đi rồi giết Tất Vi giá họa ta hay không?”



Quế vương chỉ vào hắn, “Im lặng!” Lúc nói chuyện, quay đầu gọi Đỗ Cửu Ngôn, “Ẻo lả, khi nào vào?”


Đỗ Cửu Ngôn liếc nhìn hắn, vào phòng.


Lộ Thủ Chính lầu bầu nói: “Không để cho người khác nói, chính ngươi cũng nói.”


“Học sinh bái kiến đại nhân.” Ngũ Tuấn Phong hành lễ với Quế vương, lại cùng Đỗ Cửu Ngôn chắp tay, “Đỗ tiên sinh.”


Quế vương gật đầu, “Ngồi đi.”


Ba người chia ba phương hướng ngồi xuống, Ngũ Tuấn Phong cúi thấp đầu, ngón tay vắt cùng một chỗ, nhút nhát nhìn Quế vương, “Đại nhân, người truyền học sinh đến, có cái gì phân phó?”


“Buổi tối ngày bốn tháng ba, ngươi cái gì đi nơi nào, nói tường tận một lần.” Quế vương nói.


Ngũ Tuấn Phong xác nhận, “… Ta và Vệ sư huynh đều có chút say, nên chúng ta đi hành lang bên cạnh nhà xí phía sau Đức Khánh lâu nói chuyện phiếm, vừa lúc tỉnh rượu. Mấy ngày hôm trước đại nhân hỏi đột nhiên, chúng ta không nghĩ đến thời gian cụ thể bao lâu, hai ngày này mọi người nhắc chuyện này, hai chúng ta phỏng chừng ở bên kia đại khái ba khắc chung.”


“Ngũ Tuấn Phong.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Trên hành lang bên cạnh nhà xí phía sau Đức Khánh lâu có mấy ngọn đăng lung, người có nhớ không?”


Ngũ Tuấn Phong ngẩn ra, “Ta, ta không nhớ rõ, trên hành lang có đăng lung sao?”


“Không có đăng lung, các ngươi làm sao vào mao xí?” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ngẫm lại xem, có mấy ngọn đăng lung. Bậc thang có mấy bậc, các ngươi là ngồi phía sau mao xí, hay cách một đoạn?”


Ngũ Tuấn Phong lắc đầu, “Ta, ta không nhớ rõ.”


“Nghĩ!” Đỗ Cửu Ngôn cảm thấy tính tình của mình bây giờ rất tốt.


Ngũ Tuấn Phong nhớ lại, “Mấy bậc thang ta thật không có lưu ý, thế nhưng ta có thể nghĩ đến lúc đó chúng ta hẳn là, hẳn là ngồi ở xéo phía sau mao xí, chính là cái vị trí tới gần lầu chính.”


“Về phần đăng lung, ta cũng không quá chắc chắn, thế nhưng hôn hôn ám ám, ta chỉ lo nói chuyện với Vệ sư huynh.”


Quế vương nói: “Ngươi cho rằng ngươi và Vệ Chính An ai say lợi hại hơn?”


“Vệ sư huynh.” Ngũ Tuấn Phong nói: “Hắn tuy rằng nhìn qua tương đối mạnh tráng, thế nhưng tửu lượng lại không tốt như ta.”


Lời này rõ ràng cho thấy đã nghĩ từ trước. Quế vương nhìn về phía Đỗ Cửu Ngôn, thấp giọng nói: “Đi sát vách hỏi một chút?”


“Đại nhân cao kiến.” Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, và Quế vương cùng đi sát vách.



Vệ Chính An sống lưng thẳng, vừa nhìn thấy bọn họ lại hỏi: “Đại nhân, người bắt học sinh đến là vì lý do gì?”


Quế vương đem vấn đề mới vừa hỏi lúc nãy lại hỏi một lần.


Vệ Chính An và Ngũ Tuấn Phong không kém chút nào.


“… Ngũ sư đệ say lợi hại hơn một chút, hắn buồn ngủ, nếu không phải ta gọi hắn, hắn cũng sắp ngủ mất.”


Đỗ Cửu Ngôn lôi kéo Quế vương đi ra.


Lộ Thủ Chính hô: “Đại nhân, ta cảm thấy là Ngũ Tuấn Phong, tiểu tử này rất âm ngoan.”


“Ngươi hỏi hắn một chút.” Đỗ Cửu Ngôn chỉ vào trong phòng, “Đi đi.”


Vẻ mặt Lộ Thủ Chính kinh khủng, “Ta, ta hỏi? Ta, ta nếu như nhịn không được động thủ làm sao bây giờ? Ngươi sẽ không có hậu chiêu với ta chứ?”


“Bảo ngươi đi thì đi đi, ồn ào.” Quế vương đá hắn, Lộ Thủ Chính xoa cái mông đẩy cửa ra.


Bookwaves.com.vn

Trong phòng, hắn và Ngũ Tuấn Phong vừa đối mắt.


Ngũ Tuấn Phong cọ một chút đứng lên, “Lộ Thủ Chính, sao ngươi vào đây!”


“Có phải là ngươi giết Tất Vi giá họa ta hay không? Ngươi đứng ở trên lầu Đức Khánh lâu thấy ta đi qua có phải hay không?” Lộ Thủ Chính quát hỏi.


Vẻ mặt Ngũ Tuấn Phong mạc danh kỳ diệu, “Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì, ngươi giết người có liên quan gì đến ta.”


“Lão tử đánh chết ngươi.” Lộ Thủ Chính một quyền đánh vào trên mặt của Ngũ Tuấn Phong.


Mặt của Ngũ Tuấn Phong kết kết thật thật đã trúng một quyền, người lại một lần nữa ngồi vào ghế.


Lộ Thủ Chính nhào qua, hai người quấn cùng một chỗ.


Ngũ Tuấn Phong hiển nhiên không phải đối thủ lăn lộn như Lộ Thủ Chính, bị đánh không trả lại còn thu lực. Đỗ Cửu Ngôn một cước đá văng cửa, quát dẹp đường: “Làm gì thế, dừng tay!”


Nàng đi tới, kéo Lộ Thủ Chính lên lại đánh một quyền, “Ai cho ngươi tiến đến, ra ngoài!”


Đánh một quyền, cảm giác không tệ, tâm tình của Đỗ Cửu Ngôn tốt lên.


Lộ Thủ Chính bị tỉnh mộng, nhìn Đỗ Cửu Ngôn gương mặt ủy khuất.


Rõ ràng là ngươi để ta tiến đến đánh người, hiện tại cư nhiên giả bộ làm người tốt.


Đỗ Cửu Ngôn quả nhiên không phải người tốt.


“Ra ngoài!” Đỗ Cửu Ngôn dứt lời, Tiêu Tam tiến đến kéo Lộ Thủ Chính ra ngoài, Đỗ Cửu Ngôn nhìn Ngũ Tuấn Phong mặt xưng phù đứng lên, khóc lê hoa đái vũ, “Xin lỗi a, vốn chỉ là dẫn hắn đến, xem các ngươi có biết hay không, không nghĩ tới hắn cư nhiên tiến vào.”


“Không có việc gì.” Ngũ Tuấn Phong lau nước mắt, “Hắn chính là người điên, ta không tính toán với người điên.”



Đỗ Cửu Ngôn rót trà cho Ngũ Tuấn Phong, chỉ vào sát vách nói với Lộ Thủ Chính: “Đi sát vách xem.”


“Ta… Ta đi thì được, không cho phép ngươi đánh ta.” Lộ Thủ Chính nói.


Đỗ Cửu Ngôn thiêu mi nói: “Không đánh ngươi, cho ngươi đi bồi La Thanh Miêu được không?”


“Không, không nên.” Lộ Thủ Chính lắc đầu, “Ta không xuống phố, đánh chết cũng không xuống phố.”


Lúc nói chuyện hắn vào căn phòng của Vệ Chính An, hai người đối diện, nhưng vẫn không động thủ.


Tiêu Tam để người đuổi Lộ Thủ Chính về ngục.


“Là ai?” Quế vương nói: “Hiện tại hai người trộn thành một chỗ, trừ phi dụng hình, bằng không sẽ không nhận tội.”


Đỗ Cửu Ngôn vỗ vỗ vai Quế vương, nói: “Đại nhân, đánh đi!” Quế vương quét mắt tay đắp trên bả vai, không hất ra.


Đỗ Cửu Ngôn chỉ vào Oa Tử, “Mở hai bên cửa ra, dùng kẹp, kẹp đến tay không gãy mới thôi!”


(Luna: Cái này cũng không phải ta chế, nguyên văn là 夹到手不断为止, ta cũng không hiểu được)


“Lên!” Oa Tử mở hai cửa phòng, kẹp vừa lên, ngay từ đầu hai người đều có thể nhịn được, nhưng lực đạo vừa tăng, Ngũ Tuấn Phong khóc lên, “Đại nhân, người vô duyên vô cớ dụng hình như vậy, học sinh không phục!”


“Ngũ sư đệ?” Vệ Chính An nghe được thanh âm sát vách, “Ngươi cũng tới?”


Ngũ Tuấn Phong vốn có chỉ là nhỏ giọng khóc nhưng vừa nghe thấy tiếng nói chuyện của Vệ Chính An, nhất thời gào khóc, “Vệ sư huynh, đau, đau quá a!”


“Đại nhân!” Sắc mặt Vệ Chính An trắng bệch, nhịn đau nói: “Ngươi buông hắn ra, tất cả hình đều dùng với ta.”


Quế vương lườm hắn một cái, “Mơ đẹp!” Lúc nói chuyện, chỉ vào Ngũ Tuấn Phong, “Cước côn lên cho ta, còn có còn có, mặt kia nhìn đáng ghét, ấn mỏ hàn nóng trước.”


“Có hậu quả gì, bổn quan gánh chịu!”


Quế vương nói xong, Ngũ Tuấn Phong khóc la không nên, Vệ Chính An nói: “Đại nhân, van xin người, hắn sợ đau, người không nên đối xử với hắn như vậy!”


“Đóng cửa!” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Quế vương xích tới, thấp giọng nói: “Tâm lý chiến, tiêu diệt từng bộ phận?”


“Đại nhân thật thông minh!” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Một hồi có một tuồng hí hay cảm thiên động địa!”


(Luna: Đột nhiên thấy ông Ngũ thật giả tạo)


—— lời nói ngoài ——


Trường bình thấy hảo mấy, hắc hắc, tiếp tục hắc, ta thấy hậu hội gia tinh, ngày cuối cùng bình xét thưởng cho hắc.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui