Q1 – CHƯƠNG 250: THƯ VIỆN THANH SƠN
Dịch giả: Luna Wong
“So với một chút.” Đỗ Cửu Ngôn chỉ dấu tay rất nhạt trên cửa.
Lộ Thủ Chính ồ một tiếng, dán tay trái của mình lên, lắc đầu nói: “Đây là ngón trỏ ngón giữa và ngón tay cái, nếu ta mở cửa khẳng định không mở mở được.”
“Đại nhân, đây nhất định là dấu tay của người sau.
Đỗ Cửu Ngôn và Quế vương liếc nhau, Lộ Thủ Chính lên lầu thang, so dấu tay trên thang.
Cơ bản vừa khớp.
“Cái này phải là của ta, lúc đó trên tay ta có máu, ta còn chà vết máu trên tay vào y phục.” Lộ Thủ Chính nói.
Y phục của hắn lấy được ở nhà hắn, quả thực như hắn nói, trên y phục chẳng những có vết máu phun tung toé còn có vết máu chà lau.
“Lộ Thủ Chính, ngươi tên súc sinh này, ngươi trả nữ nhi cho ta, ngươi trả nữ nhi cho ta!” Tất Kiến Hùng nhào tới muốn đánh Lộ Thủ Chính, “Ta liều mạng với ngươi.”
Tiêu Tam ngăn cản Tất Kiến Hùng, mắng: “Nháo cái gì, nháo cái gì. Đại nhân còn ở nơi này, không hỏi ngươi ngươi liền thành thật ngậm miệng.”
“Nữ nhi của ta a.” Tất Kiến Hùng khóc nói.
Đỗ Cửu Ngôn nói nói Tiêu Tam: “Tam gia, đưa người về đi.”
Tiêu Tam phân phó người mang Lộ Thủ Chính về, Bả Tử đã trở về, nói: “Người khác đều bài tra một lần, đều không có khả nghi lớn gì. Bất quá tối hôm qua đông gia trà trang đối diện nói, tối hôm qua hắn đi gấp, để tiền lại cửa hàng, nên giờ hợi một khắc hắn quay về cửa hàng lấy tiền, lúc đó trên đường không ai, thế nhưng cửa tiệm tạp hóa mở một cái kẽ.”
“Hắn nghĩ Tất Kiến Hùng uống rượu trở về, sẽ không chú ý, đi về nhà.” Bả Tử nói.
Quế vương ngồi xuống ghế, chẳng biết từ nơi nào sờ soạng một cái cây quạt lấy ra quạt, “Nói như vậy, Đỗ Cửu Ngôn suy đoán rất có thể là đúng, Lộ Thủ Chính qua giờ hợi tiến tiệm tạp hóa lúc đó hắn đang gây án, một người khác cũng theo đuôi hắn tiến đến, núp ở một chỗ, chờ sau khi Lộ Thủ Chính rời đi, hắn lần thứ hai tiến nhập căn phòng của Tất Vi, cưỡng gian Tất Vi rồi giết chết.”
Tất cả mọi người nhận đồng suy đoán của Quế vương.
“Nên Cửu ca để Lộ Thủ Chính đi một đường?” Tiêu Tam hỏi.
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Không ai tra, vậy đi thăm dò thư viện Thanh Sơn, tất cả học sinh vào lúc ban đêm ăn cơm ở Đức Khánh lâu, đều nhất nhất bài tra một lần.”
“Được!” Tiêu Tam nhìn Bả Tử, “Ngươi đi cùng ta?”
Bả Tử gật đầu, hai người đi thư viện Thanh Sơn.
Đỗ Cửu Ngôn trở về Tam Xích đường, Quế vương mang theo Kiều Mặc trở về huyện nha. Hoàng thư lại chờ ở cửa, mang theo nức nỡ nói: “Đại nhân đâu, bằng không người viết tấu chương hỏi một chút, có huyện thừa đi nhậm chức hay không? Tiểu nhân là một thư lại, nào dám xử lý đại sự một huyện thành!”
“Chỉ chút tiền đồ này?” Quế vương trừng mắt hắn, vào gian phòng của mình, chỉ thấy trên bàn một đống một đống công văn chờ xử lý, hắn quay đầu nhìn Hoàng thư lại, “Ngươi không phải hô mệt sao, ngươi bận rộn hai ngày, liền làm chút chuyện này?”
“Rất nhiều chuyện, tiểu nhân không biết cũng không dám làm chủ a.” Hoàng thư lại ủy khuất để cực điểm, hắn đây là có khổ cũng phải gánh đến chết.
Quế vương ghét bỏ không ngớt, phất tay để Hoàng thư lại lui ra, hắn mang theo Kiều Mặc ngồi ở phía sau bàn xem công văn.
“Gia, chuyện của huyện nha thực sự rất nhiều, bằng không, người an bài điều một huyện thừa đến?” Kiều Mặc nói.
Phủ nha còn có tri châu, mọi người cùng gánh vác, huyện nha ít người, chuyện quan huyện suốt ngày không nghỉ cũng làm không xong.
“Thật đúng là.” Quế vương ngưng mi, nói: “Ngươi đi gọi Đỗ Cửu Ngôn tới, nói ta cho hắn một ngày mười lượng bạc tiền công, để hắn giúp ta làm việc.”
Kiều Mặc ồ một tiếng đi Tam Xích đường gọi Đỗ Cửu Ngôn, một lát sau yên đầu đạp não trở về, nói: “Gia, Đỗ Cửu Ngôn nói người cho hắn một ngày một trăm lượng, nàng cũng không làm.”
“Không lương tâm!” Quế vương tức giận, lầu bầu nói: “Mang theo đồ, đi!”
Kiều Mặc ôm một chồng công văn, theo Quế vương đi Tam Xích đường.
Đỗ Cửu Ngôn đang nghe mọi người thảo luận, tố tụng của hai nhà Lưu Hạ làm mắt người bị thương.
Nam tử bị hại không muốn bỏ tiền cáo hai nhà.
Hạ gia cũng không chịu bỏ tiền.
Mà Lưu gia cảm thấy, nhiều tiền như vậy bọn họ không chỉ không lấy ra được, mà cũng không phục nếu phải bỏ ra toàn bộ.
Bookwaves.com.vn
“Đại nhân?” Đậu Vinh Hưng thấy Quế vương tiến đến trước, “Đại nhân mau mời vào.”
Mọi người nhường bàn ra.
Quế vương nghênh ngang ném công văn lên bàn.
“Đại nhân, người làm cái gì vậy.” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.
Quế vương ngồi xuống giữa, nói: “Làm việc a. Đều tự làm việc, đừng quấy rầy ta a.”
Tất cả mọi người nhìn Đỗ Cửu Ngôn.
“Vâng.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Đại nhân, người nỗ lực.”
Quế vương quét nàng một mắt, vỗ vỗ vị trí bên người: “Cái này xem không rõ, nghe nói ngươi là tú tài, tới giúp ta cùng nhau xem.”
Lúc nói chuyện, kéo lấy Đỗ Cửu Ngôn ngồi bên cạnh mình.
“Sửa đập nước?” Quế vương căm tức nói: “Ta thế nào nhớ kỹ ba bốn năm trước từng sửa rồi.”
Tiền Đạo An chắp tay, nói: “Lúc đó Mao huyện lệnh sửa, sau này không có ai sửa nữa, năm nay mùa mưa sắp tới, phỏng chừng đập nước nhất định không chống được.”
“Vậy để Ngô Điển Dần đưa sổ con cho công bộ, để công bộ trích bạc sửa a, liên quan gì đến bổn quan. Một huyện nha nào có tiền sửa đập nước.”
Chu Tiếu nói: “Đại nhân, công bộ tầng tầng chi đến Thiệu Dương, thời gian quá lâu. Loại sự tình này, bình thường đều là người trích bạc trước, sau đó sẽ báo chi tiêu cho công bộ, công bộ mới chi cho người.”
Quế vương khoanh tay tựa ở trên bàn, ngưng mi nói: “Ta xem qua sổ sách huyện nha, lấy ba năm nghìn thì có, trên dưới một trăm vạn đó là không có khả năng.” Dứt lời, nhìn Kiều Mặc, “Ngươi rảnh đi Hạ Hà trấn xem thử, đập có tình huống gì.”
Kiều Mặc xác nhận.
“Ngươi dự định sửa?” Đỗ Cửu Ngôn nhìn Quế vương, đánh giá hắn.
Quế vương nói: “Nếu như cần, vậy chính nhi bát kinh sửa. Loại sự tình này là sẽ chết người, chuyện của người chết bổn quan xưa nay vẫn rất nghiêm túc.”
“Đại nhân thực sự là yêu dân như con thật là tốt quan a!” Đỗ Cửu Ngôn chắp tay nói.
Quế vương liếc nàng, “Đó là đương nhiên.”
“Thế nhưng tiền này, chỉ sợ ngươi lấy danh nghĩa Quế vương để yêu cầu, cũng không có khả năng lập tức có. Đừng nói chính là một huyện lệnh và Ngô Điển Dần.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Quế vương biết, lời của của Đỗ Cửu Ngôn không có sai. Hắn nhớ kỹ ca hắn hai năm trước đòi tiền làm chuyện gì, hộ bộ và công bộ liên thủ dâng sổ con, ngạnh sinh sinh đè lại, đến bây giờ tiền vẫn chưa lấy được.
Không chỉ tiền của triều đình, chính là trong cung muốn dùng tiền, để nội vụ phủ trích, đều phải từng tầng một.
Đây chính là tiền của ca hắn. Dùng tiền của mình còn phải qua từng trạm kiểm soát một.
“Suy nghĩ thêm một chút đi.” Quế vương để công văn ở một bên, Đỗ Cửu Ngôn lấy công văn, nhướng mày nói: “Ngươi đi xác nhận đập nước trước, chuyện này ta giúp ngươi đi hỏi cao nhân một chút.”
Quế vương cười lạnh một tiếng, “Ngươi đừng đi hỏi Lộ Dũ, lão nhân kia ta biết, cái não chết, không có ý nghĩa.”
“Biết, biết.” Đỗ Cửu Ngôn thu thư, “Người bận đi, thư này ta giữ lại trước.”
Bookwaves.com.vn
Một phòng người bận rộn, Quế vương yêu cầu Tiền Đạo An mua hoa quả về, Tiền Đạo An mua quả dâu, rửa đặt ở bên tay hắn, hầu hạ.
“Vị đạo cũng không tệ lắm a.” Đỗ Cửu Ngôn rất buồn chán, dùng cây thăm bằng trúc ăn, dựa vào ghế tư thái rất thích ý, Quế vương nhìn nàng, há mồm, “Ta bề bộn nhiều việc, lấy một quả qua đây!”
Đỗ Cửu Ngôn bĩu môi, lấy một quả nhét vào trong miệng hắn.
Quế vương ăn mi phi sắc vũ, ăn xong rồi gõ bàn, “Tiếp tục a!”
Đỗ Cửu Ngôn nắm một quả nhét vào trong miệng hắn, Quế vương bị chặn miệng nàng.
“Đại nhân.” Tiêu Tam trở về, chắp tay nói: “Vào lúc ban đêm là một vị cử tử tên Phạm Lập mời khách ăn cơm, tổng cộng mời ba mươi bốn người cùng trường ăn cơm ở Đức Khánh lâu.”
“Có mười một hài tử tuổi nhỏ, ăn cơm xong liền theo sư huynh về. Đêm đó làm ầm ĩ lưu lại uống rượu đến nửa đêm, bao quát Phạm Lập, tổng cộng hai mươi bốn người.” Tiêu Tam nói.
Quế vương thuận lợi đều thu công văn, “Người đều mang về rồi? Trong hai mươi bốn người có ai thuận tây trái không?”
Đỗ Cửu Ngôn tán thưởng nhìn thoáng qua Quế vương.
Quế vương rất đắc ý.
“Đều mang về rồi. Đều đang ở bên trong huyện nha.” Tiêu Tam nói: “Hiện tại đi hỏi?”
Quế vương gật đầu, “Ân.” Lúc nói chuyện, hô Đỗ Cửu Ngôn, “Đi a, lấy tiền làm việc a.”
Đỗ Cửu Ngôn nói với mấy người Tiền Đạo An: “Thu thập đồ một chút, chúng ta cùng đi, theo đại nhân học tập.”
“Được!” Tống Cát Nghệ ôm đồ của Quế vương trên bàn một cái, theo ở phía sau.
Đoàn người đi nha môn.
Hai mươi bốn học sinh của thư viện Thanh Sơn mặc trường sam màu xám trắng, từ mười sáu mười bảy đến ba bốn mươi tuổi đều có. Đêm đó Phạm Lập mời khách đứng ở trước nhất.
Ngoại trừ học sinh, còn một vị tiên sinh năm mươi mấy tuổi.
Nhiều người mọi người nói nhao nhao, như lồng gà. Tiêu Tam nói: “Tất cả câm miệng. Hiện tại đại nhân có chuyện hỏi các ngươi, các ngươi từng người từng người nói.”
“Suỵt, nghe đại nhân nói chuyện.” Tiên sinh dẫn đầu Đặng tiên sinh nói.
Tất cả mọi người nhìn Quế vương.
Quế vương ngồi xuống, ánh mắt đảo qua, “Đêm đó các ngươi cũng là mặc quần áo này?”
Phạm Lập trả lời: “Hồi đại nhân. Đêm đó mọi người cũng chỉ mặc trường sam của thư viện.”
Còn biết hỏi cái này, nghĩ thật đúng là tỉ mỉ, Đỗ Cửu Ngôn nhướng mày.
Quế vương gật đầu, “Hiện tại, mỗi người nói ra hai vị cùng trường đêm đó đã từng rời tịch!”
“Đại nhân, ta đêm đó uống say, không nhớ rõ làm sao bây giờ?”
Một vị học sinh tuổi nhỏ nói.
Quế vương nói: “Vậy ngươi đứng ở một bên, một hồi bổn quan sẽ thẩm trọng điểm.”
Học sinh kia sợ cả đầu mồ hôi, lôi kéo sư huynh của mình, hai người thương lượng làm sao bây giờ.
Đỗ Cửu Ngôn nhìn tân tân hữu vị.
Sau một trận, cuối cùng trên giấy Hoàng thư lại ghi chép, ghi mười hai người từng ra ngoài, có bảy người đi ra tương đối lâu.
“Đều đừng sợ.” Quế vương chỉ vào để người bưng đĩa lên, “Hạt dưa, đều ăn chút đi.”
Đặng tiên sinh để tất cả mọi người đi lấy hạt dưa ăn, mọi người bất minh sở dĩ, có người thành thật nắm một cái, có người chỉ lấy một hai hạt, cũng không dám ăn, đứng tại chỗ.
Đỗ Cửu Ngôn nhìn, trong hai mươi mấy người, có năm dùng tay trái lấy, mà trong đó có hai người, trong danh sách từng ra ngoài.
“Năm người các ngươi lưu lại.” Quế vương điểm năm người thuận tay trái, “Những người khác đi sát vách ăn hạt dưa.”
Đặng tiên sinh không hiểu ra sao: “Đại nhân, rốt. . . Rốt cuộc có chuyện gì, chúng ta, trong lòng chúng ta cũng không có đáy, làm cho bọn nhỏ lòng người bàng hoàng.”
“Đại nhân yêu dân như con.” Đỗ Cửu Ngôn cười khanh khách nói: “Thấy các ngươi đọc sách khổ cực, cố ý mời ngươi đến ăn hạt dưa.”
Quế vương gật đầu, “Không sai, đều đi đi.”
Tiêu Tam dẫn những người còn lại đi sát vách.
Lưu lại năm người vẻ mặt phát mộng, Đỗ Cửu Ngôn đánh giá một vị thiếu niên trong đó mười bảy mười tám vóc dáng nhỏ nhắn xinh xắn dung mạo thanh tú da trắng nõn, bởi vì từ lúc hắn vào cửa, thần sắc trấn định nhất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...