Q1 – CHƯƠNG 244: NGHIÊM TÚC CHÚT A
Dịch giả: Luna Wong
Quế vương ho khan một tiếng, nghễnh đầu nghiêm mặt nói: “Chờ Tất Kiến Hùng liệt kê ra người cầu thân, từng bước từng bước bài tra, nếu không có, sưu nã toàn thành.”
“Từ 15-40 tuổi, toàn bộ bài tra. Nếu người xuất môn rời nhà ngắn hạn, triệu hồi. Tránh né không trở về xem như người hiềm nghi, tróc nã quy án thẩm vấn.”
Khóe miệng của Đỗ Cửu Ngôn run lên, phong cách của Quế vương không thay đổi, giản đơn thô bạo.
Nhưng không thể không nói, loại phương pháp ném lưới bắt cá diện rộng này, có thể.
“Đạo sĩ thúi.” Quế vương nhìn Bả Tử không vừa mắt, “Ngươi bận rộn nửa ngày, nói suy nghĩ của ngươi.”
Bả Tử mắt híp lại, Đỗ Cửu Ngôn ho khan một tiếng, nói: “Người thêu dệt chuyện, heo cũng biết!”
Quế vương liếc nàng, ánh mắt hung ác độc địa.
Tiêu Tam mượn trò véo mặt, che giấu tiếu ý quẫn bách. Lúc này không nên không đứng đắn, dù sao cũng đang phá án, sát vách có người bị hại.
Nghiêm túc chút, không thể cười! Tiêu Tam nén nghẹn.
“Ta có hai điểm nghi vấn, thứ nhất, lúc hung thủ phát hiện cửa tiệm tạp hóa chưa đóng, mục đích ban đầu hắn vào là cái gì?”
“Thứ hai, hắn có từng đi qua phòng khác không?”
Hắn nói xong, Tiêu Tam trả lời vấn đề thứ hai của hắn, “Ta đã lục soát, Hàn thị cũng kiểm tra rồi, trong nhà ngoại trừ tiệm tạp hóa mất sáu lượng bạc ra, không có mất thứ khác.”
Bả Tử gật đầu, “Có phải có thể hiểu thế này hay không, lúc ban đầu mục đích vào của hung thủ là vì ăn cắp. Trong quá trình trộm đạo, nghĩ tới Tất Vi, liền đi lên lầu các cưỡng gian rồi giết chết.”
“Nói như vậy, hung thủ nhất định là biết, Tất Vi ở tại lầu các.” Tiêu Tam nói.
Bả Tử gật đầu, “Nửa đêm du đãng ở trên đường, trùng hợp thấy tiệm tạp hóa chưa đóng cửa, động ý niệm trộm cướp. Như vậy người hiềm nghi có thể thêm một số người.”
“Kẻ cắp quen tay?” Tiêu Tam nói.
Bả Tử gật đầu, “Chờ trở về chỉnh lý xong loại người này của Thiệu Dương mới bài trai.”
“Được.” Tiêu Tam nói: “Ta cũng nói ra cách nhìn của ta.”
“Vừa rồi ta đi hỏi qua hàng xóm chung quanh, tối hôm qua bọn họ cũng không có nghe được động tĩnh. Nên, Hàn thị nói không có nghe được, có thể là thực sự.”
“Ta cũng hỏi qua huynh đệ tuần tra tối hôm qua, lúc bọn họ đi tới bên này, căn bản không có phát hiện cửa Tất gia mở.” Tiêu Tam nói: “Cái này rất kỳ quái.”
Quế vương nói: “Hai loại khả năng, nhất là Hàn thị nói dối. Một loại khả năng khác, sau khi hung thủ đi vào, đóng cửa lại.”
“Đại nhân nói có lý.” Tiêu Tam nhìn thoáng qua Thi Thường Dương.
“Đều nhớ kỹ.” Thi Thường Dương trả lời.
Quế vương quét một mắt, ghét bỏ nói: “Chữ thật xấu.”
“Đại, đại nhân, chữ, chữ của tiểu nhân, rất nỗ lực rồi.” Thi Thường Dương phát hiện, Lưu huyện lệnh lại thay đổi. Lần trước hắn mơ hồ nghe bọn bộ khoái nói Lưu huyện lệnh là Quế vương gia giả trang.
Lúc này đây, Lưu huyện lệnh lại… Lại thay đổi.
Có phải biểu thị, người trước mắt này, lại là Quế vương hay không?
Thi Thường Dương ngồi ở phía sau, lặng lẽ quan sát mặt của Quế vương dán da người, lại xem cổ và tay của hắn, lại nhìn thêm chân…
“Nhìn nữa, đâm mù ngươi.” Quế vương lạnh buốt nói.
Thi Thường Dương sợ hết hồn, vội cúi đầu không dám nói lời nào.
Đỗ Cửu Ngôn nhìn về phía Quế vương, nhấc đầu lông mày im lặng mắng một chữ, heo!
Quế vương đáp lễ, tằng hắng một cái, “Ẻo lả, ngươi nói!”
“A?” Thi Thường Dương kinh ngạc giật mình, nhìn Đỗ Cửu Ngôn… Lưu đại nhân nói Đỗ tiên sinh là ẻo lả?
Vậy khẳng định là vương gia.
Thi Thường Dương sợ tay vẫn run, viết bất ổn mực nhỏ xuống một giọt.
“Ghi a!” Quế vương giơ tay lên quất đầu Thi Thường Dương một cái, “Sớm nhìn ngươi không vừa mắt, quỷ quỷ túy túy nhìn lén ta.”
Không đánh được ẻo lả, ta vẫn không thể đánh ngươi?
Có không nặng, nhưng Thi Thường Dương sợ a, phù phù quỳ xuống, đang muốn nói, cổ áo bị Quế vương nhấc lên…
Bookwaves.com.vn
“Đại nhân!” Đỗ Cửu Ngôn cảnh cáo hô một tiếng
Quế vương thả Thi Thường Dương, chỉ vào hắn nói: “Trừ ngươi nửa tháng bổng lộc.”
“Đại nhân, ” Tiêu Tam ho khan một tiếng, trả lời: “Hắn… Hắn không bổng lộc.”
Quế vương cả giận nói: “Vậy cho hắn bổng lộc, sau đó trừ hắn nửa tháng!”
(Luna: Nếu thế ta cũng muốn bị trừ)
Tiêu Tam mục trừng khẩu ngốc, còn… Còn có thủ pháp như vậy?
“Còn không tạ ơn đại nhân.” Đỗ Cửu Ngôn nói với Thi Thường Dương.
Thi Thường Dương lại quỳ xuống, “Tạ ơn đại nhân, tạ ơn đại nhân.”
“Nói nữa, trừ tiếp.” Quế vương Quế vương.
Thi Thường Dương xác nhận liền mạch mấy lần, ngồi trở lại chăm chú làm bí thư.
Đỗ Cửu Ngôn nhìn Quế vương, Quế vương xê dịch ghế nhỏ dưới mông, cách xa nàng chút.
Gian phòng nhỏ không có ghế cao, hắn cũng không có kêu người nâng ghế đến, co chân ngồi ở trên cái băng thấp, dứt khoát hẳn hoi ngồi đầu gối có thể đụng người khác, nên duỗi chân, hình dạng thực sự để cho nàng cảm thấy buồn cười.
Nàng nín cười, ho khan một tiếng nghiêm mặt nói: “Ta nói cái nhìn của ta.”
“Thứ nhất, vị trí hai vết thương, vì sao có hai bên không đồng nhất, nên ta hoài nghi, hung thủ rất có thể là hai người.”
“Trừ cái này ra, hiện trường có vài điểm mâu thuẫn, cũng có thể chứng minh suy luận này. Lúc giết người hung thủ hoảng loạn, nhưng sau đó hung thủ tĩnh táo lau khô mặt đất và lầu thang, đây rất mâu thuẫn.”
“Có đạo lý.” Bả Tử như có điều suy nghĩ, “Một người, không nên có điểm mâu thuẫn như vậy. Nếu như là hai người thì hoàn toàn khác nhau.”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Thứ hai, người chà lau thang, tại sao phải giữ lại một dấu tay máu?”
“Khiêu khích?” Quế vương tức giận nói.
Bả Tử lắc đầu: “Ta cho rằng, người này là cố ý. Hắn biết người đã chết quan phủ nhất định sẽ tra, nên, hắn để lại dấu tay của đồng bạn.”
“Thật, thật là hèn hạ a.” Thi Thường Dương nhỏ giọng nói.
Quế vương lườm hắn một cái, “Người bình thường sẽ làm chuyện giết người?”
“Vâng.” Thi Thường Dương gật đầu xác nhận, một chút tiếng cũng không dám phát ra ngoài.
Bookwaves.com.vn
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Hiện tại có mấy phương hướng. Thứ nhất, Bả gia mới vừa nói đạo tặc nửa đêm du đãng bên ngoài, thứ hai, người dây dưa Tất Vi hoặc cầu hôn không thành phát sinh mâu thuẫn. Thứ ha, ngọc trâm kia giá trị xa xỉ, nếu như là của hung thủ, vậy xuất thân cua hung thủ rất có thể không tệ, nếu như là trộm, như vậy ngọc trâm xuất xử từ đâu. Điểm thứ ba vừa lúc ăn khớp với thứ nhất thứ hai, phân ra hai đầu đi thăm dò tra chứng.”
“Chờ hai bên có kết quả, chúng ta làm tiếp đợt kiểm chứng thứ hai.” Đỗ Cửu Ngôn nói xong, Thi Đại xuất hiện ở cửa, nói: “Đại nhân, bà đỡ vừa kiểm tra thực hư.”
Quế vương ừ một tiếng, nói: “Nói như thế nào.”
“Vô pháp xác nhận có mấy người, cũng không dám cho ra số lần cụ thể, nhưng bà đỡ cho rằng, xé rách đến trình độ này, chí ít hơn ba lần.”
Ba lần? Quế vương nhìn về phía Tiêu Tam, “Tối hôm qua huynh đệ tuần tra, giờ nào đi ngang qua nơi này?”
“Chính giờ hợi.” Tiêu Tam đáp.
Quế vương gật đầu, “Đi hỏi hàng xóm hai bên, tối hôm qua phụ cận có người cuối cùng thấy cửa không có khóa hay không, thu nhỏ lại phạm vi thời gian.”
Tiêu Tam xác nhận.
“Đạo sĩ thúi.” Quế vương nói với: Bả Tử “Ngươi dẫn người đi thăm dò đạo tặc cùng với nói xuất xử ngọc trâm kia.”
Bả Tử nhìn thoáng qua Đỗ Cửu Ngôn, trầm mặc một hơi thở, chắp tay nói: “Vâng, đại nhân.” Hắn ra ngoài, gọi hai huynh đệ liền đi.
Quế vương liếc Đỗ Cửu Ngôn một mắt.
“Đại nhân, ta phải về ngủ. Sáng sớm bị người gọi dậy, hiện tại ta rất mệt.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Quế vương ngăn cửa, “Ngươi có đồng tình người hay không, hiện tại một vị thiếu nữ tuổi thanh xuân chịu khổ độc thủ, ngươi cư nhiên quay về ngủ. Ngươi không làm chức nghiệp tụng sư của ngươi thất vọng sao?”
“Không.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Đại nhân tránh ra đi.”
Nàng cũng không phải bộ khoái, lại không ăn bổng lộc của nha môn, bận rộn một buổi sáng sớm thuần túy là nhân tình.
Đạt đến một trình độ nào đó rồi.
“Không được.” Tay Quế vương chỉ trán của nàng, “Hiện tại bổn quan lấy thân phận huyện lệnh, trưng dụng ngươi.”
Đỗ Cửu Ngôn chỉ chỉ cái trán, “Lấy tay ra.”
“Ngươi tiếp thu trưng thì ta lấy ra.” Quế vương nói.
Đỗ Cửu Ngôn hí mắt.
“Đánh nhau, bất kính với tử giả. Làm một tụng sư, ngươi cảm nghiêm cẩn trịnh trọng một chút.” Quế vương nói.
Đỗ Cửu Ngôn quay đầu đi, nắm cổ tay của hắn, vặn một cái.
Quế vương tê một tiếng, bưng tay cả giận nói: “Ngươi nhéo đến nghiện rồi phải không?”
“Véo một cái tay toàn nước, đại nhân da người thật nộn.” Đỗ Cửu Ngôn mở tay ra cho hắn xem.
Quế vương trừng nàng một mắt, quỷ thần xui khiến nắm tay nàng, cắn răng bóp.
“Tê!” Đỗ Cửu Ngôn đau đầu lông mày nhảy, muốn hất ra nhưng nào có khí lực to như hắn, giận đá hạ bàn của hắn, Quế vương kéo nàng qua, nghiêm túc quát dẹp đường: “Nghiêm túc chút.”
Đỗ Cửu Ngôn cười khanh khách đạp trên chân hắn di một cái.
Quế vương cũng tê khẩu khí.
“Tiểu yêu tinh, ngươi cũng nghiêm túc chút.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Quế vương hừ một tiếng, nói: “Được rồi, bổn quan phát bổng lộc cho ngươi, trưng dụng ngươi.”
“Bao nhiêu?” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Quá ít ta khó ăn nói với nhi tử ta.”
Quế vương liền nghĩ đến củ cải nhỏ ki bo, ghét bỏ nói: “Một ngày năm lượng bạc, nhiều nữa không có.”
“Thành giao.” Đỗ Cửu Ngôn buông chân ra, lắc lắc tay, “Buông tay.”
Quế vương cúi đầu nhìn một chút, di một tiếng, cầm lấy tay nàng dán tay của mình, “Ẻo lả, ngươi cũng quá nhỏ đi.”
Của nàng rất nhỏ nhắn xinh xắn, ngón tay thông đoạn giống nhau, bởi vì không có bôi đen nên bạch bạch nộn nộn, móng tay cũng tu bổ rất sạch sẽ, phấn phấn lại có chút. . . Khả ái.
Hắn lật xem trước sau, lại so với bàn tay của mình.
Cảm thấy tay này, rất thú vị.
“Đại nhân a, trời cao đúng là công bằng. Hắn đã không có cho ta dáng người vĩ ngạn, cũng không có cho ta bên ngoài tuấn tú, như vậy, phải cho ta một điểm khác để bồi thường.” Đỗ Cửu Ngôn vuốt ve tay hắn, thu hồi lại tay của mình.
Quế vương quét ngực của nàng một mắt, “Vậy cho ngươi cái gì, cơ bắp?”
“Đúng vậy, cơ bắp, còn có ý nghĩ thông minh của ta.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Mà còn ngươi, cho bên ngoài xinh đẹp và dáng người vĩ ngạn, đầu óc cũng vô dụng.”
Quế vương muốn đánh nhau nàng, cố nén.
“Cũng không có việc gì, ngươi sắc dụ thì tốt rồi.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Đi, vì năm lượng bạc, đi làm việc.”
Quế vương đi ở phía trước xuống hai bậc thang phát hiện Đỗ Cửu Ngôn không theo, trái lại vào căn phòng án phát, hắn lầu bầu một câu lại lộn trở lại đi theo Đỗ Cửu Ngôn vào phòng.
—— lời nói ngoài ——
Ta không nói lời nào, tựu nhìn các ngươi khai não động!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...