Q1 – CHƯƠNG 242: HIỆN TRƯỜNG ÁN PHÁT
Dịch giả: Luna Wong
“Ta!” Quế vương nói: “Ngươi ngủ thật là giống như chết a, hô ngươi đã nửa ngày rồi.”
Đỗ Cửu Ngôn đạp cửa một cái, nói: “Hơn nửa đêm ngươi tới làm gì?”
“Ngươi mù a, đều sáng rồi.” Quế vương nói.
Đỗ Cửu Ngôn nhìn ra phía ngoài, trời thật đúng là sắp sáng rồi, nàng cả giận nói: “Vậy cũng chưa tới giờ mão, ngươi tìm ta làm gì?”
Nàng cảm thấy kỳ quái, Quế vương tới Bả Tử tại sao không có phản ứng.
“Đạo sĩ đi làm việc rồi, ta tới tìm ngươi đi hiện trường án phát.” Quế vương nói: “Ngươi tốc tốc thay y phục, ta ở bên ngoài chờ ngươi.”
Thảo nào không nghe được thanh âm của Bả Tử.
Đỗ Cửu Ngôn dùng nước trong bình trong phòng rửa mặt hóa trang, mở rộng cửa đi ra, một mình Quế vương ở chính đường chán đến chết uống trà.
Hoa Tử và Nháo nhi ở tại trù phòng nấu nước.
Cũng không thấy Trần Lãng.
“Tiên sinh đâu?” Đỗ Cửu Ngôn thấp giọng hỏi.
Hoa Tử chỉ chỉ gian phòng, “Tiên sinh còn chưa dậy.”
“Ân.” Đỗ Cửu Ngôn đi chính đường, Quế vương nói: “Ngươi thật đủ dây dưa, đi mau đi mau.”
Đỗ Cửu Ngôn bị hắn dắt ra ngoài, nàng hất ra hỏi hắn: “Sáng sớm, đã xảy ra chuyện gì?”
“Có người chết.” Quế vương nói: “Bổn quan quyết định tự mình điều tra, nên dẫn ngươi đi nhận biết một chút về năng lực phá án của bổn quan.”
Đỗ Cửu Ngôn bị hắn kéo xuất môn.
Viện tử đóng lại, Trần Lãng từ trong phòng đi ra, ngáp lên nói với Hoa Tử: “Ngày hôm nay ngủ muộn, các ngươi đang nấu nước?”
“Đúng vậy, tiên sinh nếu ngươi ngủ không ngon thì ngủ thêm chút nữa đi, cơm sáng chín rồi ta đi gọi ngươi.” Hoa Tử cười nói: “Bả Tử ca sáng sớm đi rồi, đại nhân vừa kéo luôn Cửu ca đi.”
Trần Lãng gật đầu, nói: “Có thể là ở đâu xảy ra chuyện rồi.”
Tiệm tạp hóa Tất ký cách Đức Khánh lâu không tính là xa, ký ức của Đỗ Cửu Ngôn khắc rất sâu, bởi vì ngày hôm qua đùa giỡn với Quế vương “Mỹ nhân Thiệu Dương” chính là nhà này.
Lúc này cửa của tiệm trên đường mở rộng, ánh dương quang từng chút bò lên trên nóc nhà, Đỗ Cửu Ngôn và Quế vương đứng ở tiệm tạp hóa tiệm tạp hóa.
Cửa hàng liền với nhà, phía trước là tiệm tạp hóa, phía sau là một gian tứ hợp viện nho nhỏ, mặt đông có một lầu các nhỏ, lầu các mới sửa, so với kiến trúc bốn phía, dễ nhìn ra.
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Đại nhân, ngươi phải cho ta thêm một phần lương.” Nàng đã bắt đầu chuyện làm bộ khoái rồi.
“Có chút đồng tình tâm, nhiều một chút cảm giác chính nghĩa.” Quế vương nói: “Nói đến tiền, thấy ngươi tục tằng.”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Ta chính là người tục tằng.”
“Đại nhân, Cửu Ngôn.” Tiêu Tam đã đi tới, sắc mặt chìm lãnh, “Người chết tên Tất Vi, là trưởng nữ đông gia của cửa hàng này, năm nay mười sáu tuổi.”
Quế vương và Đỗ Cửu Ngôn liếc nhau.
Đỗ Cửu Ngôn nghĩ đến thiếu nữ ngày hôm qua đứng ở cửa tiễn phụ thân ra cửa, đôi mắt sáng, thanh xuân dào dạt, nàng vào cửa, ngưng nói: “Hiện trường ở nơi nào?”
“Trong lầu các phía sau.” Lúc nói chuyện Tiêu Tam nhắc nhở một cấu, “Ngươi chú ý, không nên bị dọa sợ.”
Đỗ Cửu Ngôn ừ một tiếng.
Quế vương theo sau lưng nàng, cùng nàng đi hậu viện
Bookwaves.com.vn
Trong hậu viện, Tất Kiến Hùng đang đánh một vị kế thất Hàn thị, Hàn thị nằm trên mặt đất, trong phòng truyền đến tiếng khóc nỉ non của trẻ con.
“Làm gì thế?” Quế vương quát một tiếng, “Chê không đủ loạn a.”
Tất Kiến Hùng thu, hướng về phía Quế vương quỳ xuống, hô: “Đại nhân, ta. . .ta giận a. Ngày hôm qua lúc ta đi đã nói với nữ nhân này, bảo nàng chiếu cố nhà, nhưng là. . . Nhưng là ta mới đi một buổi tối, Vi Vi của ta đã. . .”
“Nữ nhi ta nuôi mấy chục năm, chết thảm như vậy. Chính là thối nữ nhân này, ngươi nói ngươi vì sao không đóng cửa, ngươi ngủ như heo sao, ngươi nghe không được động tĩnh sao?”
“Ta thấy ngươi chính là cố ý.” Tất Kiến Hùng nói xong muốn động thủ.
Quế vương chỉ vào hắn, Tất Kiến Hùng hách không dám đánh nữa.
Kế thất của Tất Kiến Hùng Hàn thị, hai mươi lăm hai mươi sáu, dung mạo bình thường, bởi vì vừa sinh hài tử được hai tháng, nên người rất béo, khí sắc hôi ảm, lúc này nàng ngồi xổm trên mặt đất bụm mặt khóc.
“Đều chớ đi, một hồi bổn quan có chuyện hỏi các ngươi.” Quế vương chỉ vào phu thê hai người nói.
Tất Kiến Hùng xác nhận.
Quế vương và Đỗ Cửu Ngôn vào tiểu lâu thuộc về Tất Vi. Phía dưới là hai gian, một gian buồng lò sưởi một gian thư phòng, trên lầu cũng là hai gian, một gian khuê các của Tất Vi, một gian hơi nhỏ chuẩn bị cho nha hoàn ở, nhưng Tất Kiến Hùng vẫn chưa có chọn được nha hoàn hợp ý, gian phòng để trống đang đóng.
Nên, cái lâu này, cũng chỉ có một mình Tất Vi ở.
“Đại nhân, Đỗ tiên sinh, nơi này có một dấu tay máu.” Một tiểu bộ khoái chỉ một dấu tay máu trên lầu thang cho bọn hắn xem.
Quế vương so một chút, “Tay phải, bàn tay còn thật lớn.”
“Xem hiện trường trước.” Đỗ Cửu Ngôn lên lầu, Quế vương đi theo phía sau nàng.
Bả Tử từ trong phòng đi ra, thấy Đỗ Cửu Ngôn và Quế vương qua đây, hắn hơi gật đầu, vừa nhìn về phía Đỗ Cửu Ngôn, nói: “Hiện trường có chút đáng sợ, ngươi chuẩn bị tâm lý thật tốt.”
“Yếu ớt!” Quế vương xuy nói.
Đỗ Cửu Ngôn nhảy vào, thấy thiếu nữ ngã ở trong phòng, ngực cắm một cây kéo, máu đã đọng lại, ngoại trừ ngực, bả vai của nàng cũng một cái lỗ máu, cái trán cũng có một đạo nứt ra, như là bị độn khí đập.
(Luna: Độn khí là dạng vũ khí chuyên để đập như búa, chùy chứ không như đao kiếm)
Hạ thân nàng đang đắp một cái thảm, trần nửa người trên, Thi Đại đang trắc lượng kiểm tra thực hư mấy chỗ vết thương, Thi Thường Dương ở bên cạnh ghi lại.
Trên giường có vết máu. Vết máu từ vị trí gối đầu bắn ra, nên trên màn cùng với trên mặt đất đều có vết máu. Trừ cái này ra, sàng đan cũng chảy xuống, lượng máu chảy, để kẻ khác kinh hãi.
“Vết thương trí mệnh là thương ở ngực sao?” Đỗ Cửu Ngôn ngồi xổm xuống, thân hình thiếu nữ xinh đẹp, như một đóa nụ hoa chờ nở.
Thi Đại gật đầu, trả lời: “Vết thương trí mệnh là ngực, nhưng thật ra nếu như không có thương này, nàng cũng nhất định sẽ bởi vì mất máu quá nhiều mà chết. Nhưng nguyên nhân trí mạng vẫn là bởi vì vết thương này.”
“Có vết tích bị (cưỡng)gian không?” Đỗ Cửu Ngôn hơi xốc chăn đơn dưới thân thiếu nữ lên, xem qua một mắt. Thi Đại gật đầu, nói: “Có. Mới vừa rồi bà đỡ đã tới, nói có vết tích xé rách, không chỉ một lần.”
Đỗ Cửu Ngôn kéo thảm lên, đang muốn đứng dậy, thấy khóe miệng thiếu nữ có máu, nàng chỉ chỉ, “Ngươi mở miệng ra xem.”
Nàng không có mang bao tay.
Thi Đại đẩy miệng ra, lập tức cả kinh.
Chỉ thấy hàm răng thiếu nữ đỏ bừng, miệng đầy máu.
Cắn lưỡi?” Quế vương ngồi chồm hổm ở bên cạnh nói.
Thi Đại cạy miệng ra, lắc đầu nói: “Không phải, đầu lưỡi của nàng không có vết cắn.”
“Đó chính là cắn người khác.” Quế vương nói: “Lập tức để nam tử toàn thành đến nha môn, từng bước từng bước cởi sạch y phục đối chiếu.”
Thi Đại trong miệng thiếu nữ cạy ra một chút, ngắt một miếng thịt đi ra, có chút giật mình nói: “Còn cắn đước một miếng thịt. Vết thương này cũng rất dễ dàng nhận rõ.”
“Thiệu Dương bao nhiêu nam nhân?” Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu nói: “Sáng nay cửa thành cửa vừa mở ra, bảo nhiều người ta bao nhiêu người vào?”
Quế vương cũng nhíu mày theo.
Bookwaves.com.vn
“Vết thương trên trán là do gì làm?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.
Bả Tử đưa một khối ngọc chẩm qua đây, dài rộng tầm ngũ thốn, tỉ lệ ngọc bình thường. Không phải sử dụng gối đầu, mà là đặt ở đầu giường thưởng thức.
Bên mép ngọc chẩm có vết máu.
“So với vết thương, vừa lúc ăn khớp.” Bả Tử nói.
Đỗ Cửu Ngôn cầm ngọc chẩm thử một chút, “Như là trong quá trình phản kháng cưỡng chế, hung thủ tiện tay lấy ngọc chẩm đập xuống.”
“Ân.” Thi Đại gật đầu, nói: “Vết thương hơi hướng xuống dưới, khoảng chừng có thể phân biệt thân hung thủ cao hơn người chết rất nhiều.”
Hung thủ đang thực thi cường gian, tư thế chắc là cưỡi ngồi ở nửa người dưới của người bị hại, nhưng bị người bị hại phản kháng, hắn dưới tình thế cấp bách nắm ngọc chẩm lên đập nàng.
Nếu thân cao như Đỗ Cửu Ngôn, nếu như chộp được ngọc chẩm, hẳn là đập từ dưới lên, hoặc lực đạo trình thẳng tắp rơi xuống, nhưng vết thương này rõ ràng từ trên xuống.
Bởi vậy có thể thấy được, cánh tay hung thủ rất dài.
Tay dài và thân cao có tỷ lệ thuận.
Đỗ Cửu Ngôn trả lại ngọc chẩm cho Bả Tử,” Người bị hại cắn hung thủ, có thể là phát sinh sau đó.”
Hung thủ bị người bị hại cắn xé, thẹn quá thành giận cầm lấy ngọc chẩm nện xuống.
“Đại nhân, tìm đượ một cái này.” Một mực lục soát Oa Tử hô.
Hắn từ chân giường kéo ra, phát hiện một cây ngọc trâm, “Các ngươi xem.”
Mọi người xúm lại xem cây trâm, Bả Tử nói: “Không giống như là vật của nữ tử.”
Cây trâm của nữ tử thông thường ngắn lại có hoa văn, có vẻ nhỏ nhắn xinh xắn thú vị hơn chút, mà cây trâm này dài rất nhiều, cũng không có hoa văn.
“Tỉ lệ không tệ.” Quế vương cân nhắc, “Tỉ lệ của loại ngọc này, nếu như là hàng mới gần đây, cửa hàng nhất định có ghi lại.”
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Cầm đi cho Tất Kiến Hùng và Hàn thị nhận, xem có phải đồ của Tất Vi hay không.”
“Được.” Oa Tử lấy cây trâm đi.
Đỗ Cửu Ngôn nhìn gương tráp, bên trong không có vết tích hay bị lục tung, rất nhiều đồ trang sức ngọc và ngân đều chỉnh tề bày tại đó.
Đỗ Cửu Ngôn lại nhìn tủ quần áo, đều là quần áo nữ hài tử mặc, chất liệu cũng không tệ.
“Xem ra Tất Kiến Hùng rất thương yêu nữ nhi này.” Đỗ Cửu Ngôn quan sát một vòng gian phòng, “Một đông gia tiệm tạp hóa, nhìn phu thê bọn họ mặc chỉ là vải tầm thường, nhưng Tất Vi lại là mang vàng đeo bạc, y phục kiện kiện đều là tơ lụa.”
“Đơn độc xây một lầu các, an bài một mình nàng ở đó, thậm chí còn chuẩn bị tìm hạ nhân.”
Bả Tử nói: “Tất Kiến Hùng và Hàn thị thành thân tám năm, cho tới bây giờ mới sinh một nhi tử, có người nói cũng là bởi vì sợ Hàn thị có hài tử của mình xong, không tốt với Tất Vi.”
“Nên vẫn không cho Hàn thị có thai. Thẳng đến năm ngoái Tất Vi cập kê, Hàn thị mới mang thai, năm trước sinh hạ nhi tử.”
Quế vương nhướng mày nói: “Đi hỏi hàng xóm chung quanh xem vì sao?”
“Đại nhân, không cần hỏi.” Thi Đại nói: “Tất cô nương dung mạo từ nhỏ đã rất đẹp, có người nói thời gian bảy tám tuổi, có thật nhiều nhà người có tiền đến cầu thân. Từ đó Tất Kiến Hùng nuông chìu nữ nhi, dự bị chọn nhà chồng tốt nhất cho nữ nhi.”
“Treo giá?” Quế vương bĩu môi, Oa Tử từ ngoài cửa tiến đến, trả lời: “Tất Kiến Hùng và Hàn thị đều xác nhận, cây trâm này không phải của Tất Vi.”
Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Gian phòng bình thường có phải Hàn thị quét tước không? Lần gần đây nhất nàng quét tước là lúc nào?”
“Ta, ta lại đi hỏi một chút.” Oa Tử chạy xuống.
Quế vương nói: “Đần.”
—— lời nói ngoài ——
Lại đã khai não động biên chuyện xưa lúc!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...