Q1 – CHƯƠNG 240: VƯƠNG GIA CẨN THẬN
Dịch giả: Luna Wong
Đỗ Cửu Ngôn vì cảm tạ Quế vương bảo thủ bí mật, thỉnh hắn ở Đức Khánh lâu ăn cơm, đi mao xí tu bổ lại cái mặt trong lúc chờ đợi, lúc trở lại bị Đổng Đức Khánh ngăn ở trên thang lầu.
“Đây là tiểu ca nào a?” Đổng Đức Khánh chỉ bên kia, “Lớn lên đẹp mắt như vậy, Thiệu Dương chưa thấy qua công tử đẹp mắt như vậy.”
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Nhặt ở giữa đường.”
“Nhặt được vị công tử đẹp mắt?” Vẻ mặt Đổng Đức Khánh nghi vấn, “Ngươi lại nhặt thêm tiểu thư đẹp mắt, vừa lúc ta thiếu nhi tức.”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Một hồi xuất môn ta sẽ lưu ý.” Lúc nói chuyện liền đi.
Đổng Đức Khánh bĩu môi, lại nhìn bên kia một chút.
“Đỗ tiên sinh, người tới dùng cơm a.” Trên lầu hai mấy bàn có cô nương ngồi, đều nhìn chằm chằm Đỗ Cửu Ngôn chào hỏi, nàng cười chắp tay, nói: “Đúng vậy, hôm nay mời bằng hữu ăn cơm.”
Mọi người đều nhìn Quế vương, nhất thời truyền đến một trận tiếng hít khí.
“Vị công tử này thật là đẹp mắt, mặt mũi này như bước ra từ trong tranh.”
“Ngươi xem vóc dáng cùng chân của hắn, tấm tắc… Thiệu Dương đều chưa thấy qua công tử đẹp mắt như vậy.”
“Ân, không tệ, chính là so với Đỗ tiên sinh, hơi kém một chút.”
“Cũng phải, vẫn là Đỗ tiên sinh đẹp mắt một chút. Nhìn hai người cùng một chỗ, thực sự là thoải mái.”
Đỗ Cửu Ngôn ngồi xuống đối diện Quế vương.
Quế vương trầm mặt, nói: “Những nữ nhân kia, có phải mắt mù hay không?”
“Đúng, nhất định phải.” Đỗ Cửu Ngôn thở dài một tiếng, “Người nhỏ giọng một chút, khiêm tốn, khiêm tốn.”
Quế vương lườm nàng một cái, vén sợi tóc dính trên mặt lên xong, lại đưa tới một trận kinh hô, hắn hài lòng một chút, kiêu ngạo mà nói: “Có thể thấy được vẫn là ta đẹp mắt một chút.”
“Đúng, vương gia người xinh đẹp như hoa.” Đỗ Cửu Ngôn hảo tính tình phụ họa nói.
Quế vương liếc nhìn nàng, hí mắt: “Chỉ bởi vì ta phát hiện một bí mật, ngươi liền sợ như thế?”
“Ta có giác ngộ và tư thái của bị người nắm nhược điểm bất đắc dĩ giãy dụa không thể không cúi đầu.” Đỗ Cửu Ngôn châm trà cho Quế vương, “Vương gia, như vậy người thoả mãn không?”
Quế vương uống một ngụm trà, nói: “Không thoả mãn với ngươi được.”
Món ăn lên, Quế vương chủ trì, chọn một bàn sơn trân hải vị.
Một mình gió cuốn mây tan ăn nửa bàn, nhướng mày nói: “Ngươi không ăn?”
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Tiếc tiền.”
Quế vương càng hài lòng hơn, cố nén phúc trướng lại ăn luôn nửa bàn còn thừa.
Đánh ợ, hắn nói: “Một bữa không đủ, ngày mai mời tiếp.”
“Được,: Đỗ Cửu Ngôn nói: “Người nói một chút coi, phải mời mấy ngàu?”
Quế vương nói: “Một tháng. Ta không cơm ăn, ở huyện nha ăn không ngon.”
“Ngươi có thể cho tiệm cơm mỗi ngày đưa cơm cho ngươi a.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ngươi sẽ không phải chút tiền ấy cũng không nỡ chứ?”
Quế vương gõ bàn một cái nói: “Ngươi nói mời hay không?” Dứt lời, ánh mắt phiêu quá mấy bàn nữ tử bên kia, ý tứ uy hiếp rất rõ ràng.
“Mời!” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Vương gia, không thôi ta nói với Đổng chưởng quỹ, để hắn mỗi buổi trưa đưa cơm cho người?”
“Người cùng Kiều Mặc hai người, ba món một canh cùng cơm, có đủ hay không?” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Quế vương dựa vào ghế, ăn quá nhiều buồn ngủ, “Thái độ của ngươi không đúng.”
“Được, mỗi buổi trưa ta đưa cơm cho người.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Quế vương lộ ra dáng tươi cười hài lòng, đỡ thắt lưng đứng lên, gật đầu: “Đi thôi, tiêu cơm một chút.”
Bookwaves.com.vn
Đỗ Cửu Ngôn thở dài, đi hai bước thấp giọng nói: “Vương gia a, người bước đi như vậy, dễ sinh hiểu lầm lắm.”
“Hiểu lầm cái gì?” Quế vương cúi đầu nhìn thoáng qua tư thái của mình, chống nạnh ưỡn bụng, hắn ôm vai Đỗ Cửu Ngôn, nói: “Đỡ một tay, không thôi ta sẽ ồn ào.”
Đỗ Cửu Ngôn ghét bỏ không ngớt, “Vương gia a, người nên đi hoàng lăng xem thử.”
“Làm gì, đâu phải thời gian tế bái.” Quế vương xuống lầu, đi chậm rãi. Thật sự ăn quá nhiều, đi quá nhanh hắn cảm giác thực vật sẽ từ cổ họng trào lên.
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Khai mộ cho tổ tông ngươi a, bọn họ nên đều từ trong quan tài bò ra ngoài rồi.”
“Phê phán hoàng thất.” Quế vương cúi đầu, cắn răng nói bên tai nàng: “Chu cửu tộc.”
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Tùy tiện giết, muốn giết mấy tộc thì giết mấy tộc!”
“Thật rộng lượng.” Quế vương nói phân nửa, bụng đau xót, bị Đỗ Cửu Ngôn ngoan nhéo một cái, Quế vương tê tê hít hai ngụm lãnh khí, lại không dám lộn xộn, “Ẻo lả, ngươi muốn chết có phải hay không?”
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Nhân lúc ngươi bệnh, lấy mạng của ngươi.”
“Ngươi nhéo thêm lần nữa, gia nôn đầy người ngươi.” Quế vương nói.
Đỗ Cửu Ngôn trừng mắt hắn, “Ghê tởm.”
“Hừ!” Quế vương đỡ nàng xê dịch bước chân, dọc theo đường đi không ngừng có người chào hỏi Đỗ Cửu Ngôn, lại quét qua Quế vương.
Hai người khoác vai, Quế vương quả thực chói lọi, nên bức họa này, để người miên man bất định.
“Này!” Bỗng nhiên, có cô nương vọt tới, ngăn ở trước mặt Quế vương, chống thắt lưng chỉ vào hắn quát dẹp đường: “Ngươi từ đâu tới?”
Thiếu nữ hung tợn, Quế vương nhất thời cau mày, nghễnh đầu nhìn hắn, “Gia từ bầu trời tới, ngươi là ai a.”
“Bầu trời?” Thiếu nữ ngẩn ra, “Ta mặc kệ ngươi từ bầu trời hay đất ngầm, không có việc gì không cho phép quấn quít lấy tiên sinh của chúng ta.”
Quế vương ngạc nhiên, chỉ chỉ bản thân vừa chỉ chỉ Đỗ Cửu Ngôn, “Gia, quấn quít lấy hắn?”
“Vậy khẳng định là ngươi quấn quít lấy hắn rồi, Đỗ tiên sinh làm sao có thể quấn quít lấy ngươi.” Thiếu nữ giậm chân, nhìn rất hung ác độc địa, “Lấy tay ra, không cho chạm vào Đỗ tiên sinh.”
Quế vương thị uy, tay vừa thu lại kéo Đỗ Cửu Ngôn gần một chút, ôm trong lòng, “Ta không chỉ đỡ, ta còn ôm, thì sao?”
“Ngươi, hảo dạng.” Thiếu nữ hừ một tiếng, quay đầu chạy đi.
Quế vương cười đắc ý, vừa cúi đầu liền thấy Đỗ Cửu Ngôn tự tiếu phi tiếu, ngón tay bấm đốt. Giọng hắn mỉa mai nói: “Làm gì, ngươi cũng làm đạo sĩ, coi số mạng?”
“Vương gia, ” Đỗ Cửu Ngôn thu tay, tiếc nuối nói: “Đỗ mỗ bấm ngón tay tính toán, ngươi hôm nay sẽ có huyết quang tai ương.”
Quế vương cười chẳng đáng, đang muốn buông tay, bỗng nhiên Đỗ Cửu Ngôn kéo đái hông của hắn một cái, “Vương gia chớ buông tay, Đỗ mỗ thích dính sát với ngươi.”
“Buông, buông tay a.” Quế vương nói: “Ẻo lả, ngươi chiếm tiện nghi của ta nữa, ta liền động thủ a.”
Đỗ Cửu Ngôn kéo đái hông của hắn một cái, hắn không đi được, hai người dán, đuôi lông mày của nàng khươi một cái, “Vương gia a, một hồi chạy ngươi có nôn không?”
Vừa nói xong, Quế vương liền thấy thiếu nữ mới rời đi kia, dẫn một đám phụ nhân già có trẻ có, hướng về phía hắn khí thế hung hăng.
“Các tỷ muội, chính là nam nhân này quấn quít lấy Đỗ tiên sinh.”
“Đánh hắn!”
“Thứ gì vậy?” Đầu lông mày của Quế vương vặn một cái, xoay người muốn đi, lúc này mới phát hiện đai lưng bị Đỗ Cửu Ngôn lôi kéo, hắn trừng nàng, Đỗ Cửu Ngôn nói: “Vương gia, muốn ta mời mấy bữa?”
Quế vương tốn hơi thừa lời nói: “Ngươi nói.”
“Một bữa, vừa ăn xong rồi.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Người càng ngày càng gần, quyền của Quế vương kêu răng rắc, “Gia muốn đại khai sát giới.”
“Vương gia có thể đánh sao?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.
Quế vương ợ một cái, nói: “Hai mươi lăm bữa!”
“Hai mươi.”
“Mười tám.”
“Mười lăm, ít hơn nữa ngươi để cho bọn họ phóng ngựa qua đây, xem gia có sợ không.”
Đỗ Cửu Ngôn bĩu môi, “Năm bữa cơm, vương gia cứ việc thử một chút.”
“Thành giao.” Quế vương nói: “Sau năm bữa cơm liền nói cho người khắp thiên hạ biết ngươi mặt rỗ, xem những kẻ ngu si này còn mê ngươi hay không?”
“Phản chính sẽ không mê ngươi.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
“Nữ nhân Thiệu Dương mắt mù.” Quế vương nói.
Bookwaves.com.vn
Đỗ Cửu Ngôn hướng về phía đám nữ tử đang tới vừa chắp tay, lại cười nói:” Mọi người hiểu lầm, thật ra là vị công tử này thiếu tiền ta, ta đang buộc hắn trả tiền. Không phải hắn quấn quít lấy ta, cũng không phải ta quấn quít lấy hắn.”
“Mọi người nghìn vạn lần không thể hù hắn chạy, nếu ta không lấy được tiền, thua thiệt vẫn là ta a.” Đỗ Cửu Ngôn vô cùng đau đớn nói.
Quế vương tức giận đau dạ dày.
“Đỗ tiên sinh, chúng ta giúp người lấy lại tiền, loại người thiếu tiền không trả này quá ghê tởm.” Nữ tử nói.
Đỗ Cửu Ngôn xua tay, nói: “Là ghê tởm, bất quá không có việc gì hắn sẽ trả ta thôi.” Dứt lời nhìn Quế vương, “Triệu công tử, có phải hay không?”
“Ân.” Quế vương không tình nguyện ừ một tiếng.
Đỗ Cửu Ngôn nói với đám nữ tử: “Tất cả mọi người khổ cực, mau đi nghỉ ngơi đi. Mặt trời mọc rồi, nghìn vạn lần chớ vì ta nắng ăn đen.”
“Đi đi đi đi.” Đỗ Cửu Ngôn vẫy tay.
Đám nữ tử gật đầu, “Đỗ tiên sinh, có việc người gọi ta.” Vừa nói vừa cảnh cáo Quế vương nói, “Không cho phép khi dễ Đỗ tiên sinh của chúng ta.”
Quế vương không phản ứng các nàng.
“Tiễn ta trở về, ” Quế vương mất hứng, khoác vai Đỗ Cửu Ngôn, “Cho ngươi mặt mũi, không thôi gia đã giết chết các nàng, hét năm hát sáu thật nghĩ mình giỏi.”
Đỗ Cửu Ngôn đánh giá hắn, lại cười nói: “Vương gia a, không cần đi mua một ít tiêu thực phiến?”
“Không cần. Ta dựa vào bản lĩnh của chính mình nhét vào, không thể lãng phí.” Quế vương nói.
Đỗ Cửu Ngôn muốn về nhà ném củ cải nhỏ, bằng không thời gian dài, Quế vương rất có thể sẽ phát hiện hắn và củ cải nhỏ giống nhau như đúc.
Vì sao trên đời này có người như vậy?
Nàng bách tư bất đắc kỳ giải.
“Vi Vi, cha đi ra, ngươi và nương ngươi ở nhà trông chừng.” Tiếng nói chuyện từ tiệm tạp hóa bọn họ đi ngang qua truyền đến, Quế vương tà tà nhìn lướt qua, liền thấy một vị giai nhân hai mười tám đứng trước cửa tiệm tạp hóa, mặc váy lục sắc, má đào mắt hạnh dáng người nhỏ nhắn xinh xắn đường cong lả lướt, hắn hí mắt nhìn thoáng qua, lại liếc nhìn một mắt.
“Vương gia.” Đỗ Cửu Ngôn thấp giọng nói: “Tiểu cô nương đẹp chứ?”
Quế vương lại nhìn lướt qua, như có điều suy nghĩ.
“Giới thiệu cho ngươi? Đây là mỹ nhân Thiệu Dương, tiểu mỹ nhân phương viên trăm dặm. Hợp với hoa dung nguyệt mạo của vương gia lại càng tăng thêm sức mạnh, phi thường xứng đôi.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Quế vương nhìn về phía Đỗ Cửu Ngôn, nhìn lướt qua đầu lông mày khẩn túc, không biết quấn quýt suy nghĩ sâu xa cái gì.
“Người không cần suy nghĩ từ nhục nhã, Đỗ mỗ mỏ nhọn má lún, hôi dung đất mạo, không thể so sánh với nhị vị.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Quế vương không yên lòng ừ một tiếng.
Đỗ Cửu Ngôn nói không có sai, vị Thiệu Dương này như một cành hoa quả thật không tệ, nhưng. . . Hắn nhìn không cảm thấy thoải mái thế nào?
Hắn lại nhìn Đỗ Cửu Ngôn.
Cư nhiên cảm thấy ẻo lả này nhìn thuận mắt chút, Quế vương phỉ nhổ không ngớt, nghiêm mặt nói: “Ngươi quả thực xấu!”
“Ân.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Đến hậu môn, người tốc tốc trở về đi, không nên bị người phát hiện.”
Quế vương nói: “Ngươi không tiễn ta vào?”
“Vương gia, ta nhịn rất khổ cực, lập tức sắp đến điểm tới hạn, ngươi nhất định muốn đánh nhau với ta sao?” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Quế vương nói lầm bầm hai tiếng, phất tay nói: “Đi đi đi đi, nhìn thấy ngươi liền chán ghét.”
“Như nhau như nhau a, vương gia đi thong thả, cẩn thận vật trong bụng.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Quế vương vỗ tường kích động vào trong viện, Đỗ Cửu Ngôn thở dài, mới phát giác được khí tức thuận chút.
Có người, chỉ cần nhìn thấy, không chỉ đau đầu còn nhức mắt.
“Cửu ca.” Bỗng nhiên, thân có người gọi nàng, Đỗ Cửu Ngôn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Phương Hiển Nhiên và Khâu Thính Thanh kết bạn chạy tới, nàng nhướng mày nói: “Làm sao vậy?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...