Q1 – CHƯƠNG 237: ĐẠI CỤC TIỂU CỤC
Dịch giả: Luna Wong
“Đẹp!” Quế vương hét lớn một tiếng, “Đỗ Cửu Ngôn, ta ủng hộ ngươi.”
Đỗ Cửu Ngôn chắp tay, nói với hắn: “Đa tạ đại nhân ủng hộ.”
“Không cần khách khí.” Quế vương xua tay, nói: “Loại tiểu nhân này, cho là mình đại nghĩa, nhưng lại buông tha điểm mấu chốt, dường như chim không có chân, nhìn bay sớm muộn gì cũng ngã xuống.”
“Ngã chết bọn họ.” Quế vương vỗ vỗ vai Đỗ Cửu Ngôn, “Nỗ lực ta ủng hộ ngươi!”
Đỗ Cửu Ngôn hàm tiếu, nói: “Đại nhân ủng hộ, cho chút điểm thực tế.”
“Cái gì thực tế?” Quế vương ngưng mi nói.
Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, “Tạm thời chưa nghĩ ra, chờ nghĩ xong thông tri ngươi.”
Nàng dứt lời, người xung quanh trào lên, có người nói: “Đỗ tiên sinh, một mình ngươi biện không thắng bọn họ.”
“Ta không phải một mình a.” Đỗ Cửu Ngôn cười nói: “Ta có các ngươi, ở Thiệu Dương ta vĩnh viễn cũng không phải một mình.”
Một vị hán tử kích động mặt đỏ tới mang tai, mắt nước mắt lưng tròng, trấn cánh tay hô to, “Đúng, Đỗ tiên sinh vĩnh viễn cũng không phải một mình.”
“Nếu như Đỗ tiên sinh thua, chúng ta liền xốc Tây Nam, xem hắn đi đâu làm tụng sư.”
Đỗ Cửu Ngôn dựng thẳng một ngón tay cái lên, “Cao kiến!”
Hán tử nín khóc mỉm cười, dậm chân nói: “Đỗ tiên sinh đáng ghét, ta đều là vì người, người còn pha trò ta.”
Vô số người quay đầu nhìn vị hán tử kia, có nữ tử mắng: “Ngươi đứng qua một bên, nữ tử chúng ta nhiều người như vậy đều không đủ chia, ngươi còn dính vào, Đỗ tiên sinh cũng chỉ có một người!”
“Ai, ai đoạt Đỗ tiên sinh, ngươi, các ngươi không biết xấu hổ.” Hán tử chạy đi.
Bọn nữ tử vây bắt Đỗ Cửu Ngôn.
Quế vương bĩu môi, ngồi xổm ven đường tiếp tục nẻ hạt dưa, lão phụ nhân ngồi ở trên ghế run rẩy hô: “Đại nhân, người ngồi đi.”
“Ồn ào, bảo ngươi ngồi thì ngươi cứ ngồi.” Quế vương nói.
Lão phụ nhân xua tay, “Ta không ngồi, ta cũng đi nói mấy câu với Đỗ tiên sinh.” Lúc nói chuyện đứng dậy, càng già càng dẻo dai hất đoàn người ra đi vào nói chuyện với Đỗ Cửu Ngôn.
Khóe miệng Quế vương run lên, hừ một tiếng, hướng về phía Đỗ Cửu Ngôn nói: “Cứ đắc ý đi, một chút cũng không điệu thấp.”
Lúc nói chuyện, mang theo Kiều Mặc quay về nha môn đi.
“Gia, Đỗ Cửu Ngôn và Tây Nam biên ba trận có chút thiệt thòi. Tục ngữ nói một cây làm chẳng nên non, hắn song quyền nan địch tứ thủ a.” Kiều Mặc lo lắng nói.
Quế vương nói: “Vậy thì đúng lúc đi chăn ngựa cho ta. Chăn ngựa giản đơn dễ dàng biết bao.”
“Cũng phải. Chúng ta trở về làm đại sự.” Kiều Mặc nhắc tới, ‘ Gia, chúng ta thật phải ở chỗ này chờ một năm sao?”
Quế vương chắp tay, nói: “Không thôi thì sao, ngươi biến bạc ra cho ta a?”
“Thuộc hạ nào có tiền.” Kiều Mặc thở dài, “Thực sự là một văn tiền làm khó anh hùng hán a.”
Quế vương gõ đầu của hắn, “Là chuyện của một văn tiền sao, ngươi có biết nói chuyện hay không.” Nới đến hắn keo như vậy.
Kiều Mặc xoa đầu theo, nhỏ giọng nói: “Gia, muốn đi Đức Khánh lâu ăn cơm không, chúng ta đến lần hai cũng chưa từng đến đó ăn, tốt xấu cũng nên ăn thử một lần chứ.”
Mỗi ngày ăn đồ nướng, hắn thấy đồ nướng đã muốn nôn.
Quế vương quét mắt nhìn hắn một cái, nói: “Vô công bất thụ lộc, ngươi có công gì để gia mời ngươi đi Đức Khánh lâu ăn cơm? Đi, mua hai phần đồ nướng về đây.”
“Đã biết.” Kiều Mặc ứng đi mua đồ nướng.
Bookwaves.com.vn
Đỗ Cửu Ngôn ở Đức Khánh lâu ăn cơm, Đổng Đức Khánh lo lắng nói: “Ngày hôm nay ngươi ứng quá nhanh, nếu bị thua, ngươi thật đúng là không làm tụng sư nữa?”
“Đổng chưởng quỹ, nói chút lời khích lệ ta!” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Đổng Đức Khánh suy nghĩ một chút, nói: “Nỗ lực!”
“Đây mới đúng nè.” Đỗ Cửu Ngôn nhướng mày xua tay, nói với người một bàn: “Không có việc gì, không làm được tụng sư ta có mỏ.”
“Còn có, còn có, ta hiện tại rất có tiền, có thể nuôi người ba mươi năm.” Củ cải nhỏ thiêu mi nói.
“Còn có chúng ta, chúng ta a.” Đậu Vinh Hưng nói: “Cửu ca ngươi không lên công đường có thể làm quân sư a, chúng ta lên ngươi chỉ huy.”
Đỗ Cửu Ngôn cười ha ha một tiếng, nói: “Ta có mỏ, có con, có ý nghĩ, không sợ chết đói.”
“Ngươi sẽ thua sao?” Bả Tử hỏi.
Đỗ Cửu Ngôn ngưng mi suy nghĩ một chút, thấp giọng nói: “Loại sự tình này không dễ nói.”
Tuy nói Phó Hoài Cẩn có thể sẽ không tự mình lên đường, nhưng Tây Nam lớn như vậy vẫn là nhân tài đông đúc, “Làm tụng sư, ai cũng không dám nói cả đời đều thắng a, nấy vậy ta thật là có bản lãnh thông thiên.”
“Nói chút lời khích lệ.” Đổng Đức Khánh gõ bàn, “Ta nói cho ngươi biết, ta phí hết tâm tư nịnh bợ ngươi, nếu ngươi thua ta uống công nịnh.”
“Ngươi suy nghĩ cách khuếch đại tiếng lòng của quần chúng, ngươi cũng phải nỗ lực a.”
Đỗ Cửu Ngôn trừng Đổng Đức Khánh một mắt, “Quảng đại quần chúng bất luận thắng thua đều là ủng hộ ta, chỉ có ngươi nịnh cho có lệ.”
Đổng Đức Khánh lầu bầu hai câu đi.
…
“Hội trưởng, người không nên cược với hắn.” Trình Công Phục nói.
Phó Hoài Cẩn ngưng mi nói với mọi người: “Các ngươi cũng nghe được, ta nhắc nhở hắn vài câu, hắn liền đáp trả nhiều lời như vậy, Ngụy biện nói năng hùng hồn đầy lý lẽ. Không dễ phản bội tư tưởng như thế, một đôi lời một chuyện nhỏ sẽ không vặn vẹo được.”
“Nên ta đơn giản làm triệt để chút, để hắn tâm phục khẩu phục.”
“Bằng không, hắn lôi kéo Quế vương chỉ biết được một tấc lại muốn tiến một thước lặp đi lặp lại nhiều lần.”
Trịnh Nhân nói: “Một năm hạn định, nếu không có ba án kiện hình sự, phải làm sao?”
Dù sao đại án vẫn tương đối ít.
“Không thể nói là vụ án gì, mặc dù là đoạt cây kim, chỉ cần đối mặt liền có thắng thua.” Phó Hoài Cẩn nói: “Hiện tại cũng không cần lo lắng, chờ án tử có, mới thảo luận tiếp.”
“Lưu sư huynh làm sao bây giờ?” Vương Đàm Linh nói: “Cứ như vậy bị buộc đi, thực sự quá khi dễ người.”
Tất cả mọi người trầm mặc lại, Phó Hoài Cẩn phất tay nói: “Nghĩ biện pháp liên hệ với hắn trước, an tâm một chút chớ nóng, ta lại nghĩ biện pháp.”
“Không nghĩ tới Quế vương gia tới!” Trình Công Phục nói: “Trận hôm nay, khinh người quá đáng.”
Đã thành kết cục đã định Phó Hoài Cẩn không muốn nói nhiều hơn nữa, “Các ngươi đi ổn định lòng người, không cần loạn.”
Mọi người xác nhận đứng dậy ra ngoài, Tiết Nhiên lưu lại.
Bookwaves.com.vn
Phó Hoài Cẩn nhìn Tiết Nhiên, trầm giọng nói: “Chuyện của La Thanh Miêu, ngươi biết có phải hay không? Còn có, Lý Đống đi hối lộ Lưu huyện lệnh, ngươi cũng biết?”
“La Thanh Miêu là học sinh đắc ý nhất của ngươi năm đó, Lý Đống còn lại là tiên sinh học viện, ngươi không cần nói với ta ngươi không biết.”
Tiết Nhiên nói: “Ta quả thực biết.”
“Hồ đồ!” Phó Hoài Cẩn nói: “Cạnh tranh về cạnh tranh, đường hạ ngươi dùng là thủ đoạn ta không xen vào, nhưng ngươi không thể dung túng ám chỉ làm bộ ăn gian trên công đường.”
“Ngươi hành nghề nhiều năm, lẽ nào ngay cả điều này cũng không biết sao.” Phó Hoài Cẩn nói.
Tiết Nhiên chắp tay, “Tây Nam không thể thua nữa. Nếu không thế nhân sau này chỉ biết là Tam Xích đường mà không nhớ Tây Nam.”
“Lẽ nào sư huynh muốn hủy truyền thừa trăm năm của tiền bối trong tay mình?” Tiết Nhiên nhìn Phó Hoài Cẩn nói.
Phó Hoài Cẩn thấp giọng, nói: “Nhưng ngươi cũng không có thể như vậy. Như ngươi vậy mới thực sự hủy truyền thừa.”
“Sẽ không.” Tiết Nhiên nói: “Quan ti thắng, truyền thừa vẫn còn.”
(Luna: Tư tưởng ông này bị thắng thua làm vặn vẹo rồi, ổng cứ sợ Tây Nam mất danh tiếng nên mới như thế, tính ra yêu nghề yêu cty quá cũng không tốt ha)
Phó Hoài Cẩn nhìn Tiết Nhiên, thở dài nói: “Chúng ta cùng Đỗ Cửu Ngôn tranh không phải quan ti, chúng ta tranh đại cục. Nếu hắn nguyện ý đến Tây Nam, chúng ta có thể tiếp nhận hắn, cảm hóa hắn, không để cho hắn tùy ý làm bậy, một mặt hồ đồ.”
“Ngươi làm như vậy có cái gì khác biệt với Đỗ Cửu Ngôn đâu?”
Tiết Nhiên ngưng mi, nói: “Thuyền của sư huynh, là đại cục của nhóm tụng sư. Thuyền của ta là Tây Nam.” Hắn gằn từng chữ: “Tây Nam ở, Tiết Nhiên ta mới là Tiết Nhiên, Tây Nam không ở, cho dù nghề tụng sư tài trí hơn người đi nữa, cũng không có quan hệ gì với ta.”
“Tây Nam với ta mà nói, giống như là phụ mẫu.” Tiết Nhiên nói.
Phó Hoài Cẩn bị chọc tức, “Như ngươi vậy, chính là giống như Đỗ Cửu Ngôn, vì thanh danh không từ thủ đoạn.”
“Ta khác hắn, hắn vì mình, ta vì Tây Nam. Cách cục bất đồng, không thể nói thế được.” Tiết Nhiên nói.
Phó Hoài Cẩn thở dài, lẩm bẩm: “Tổ sư gia từng nói, nhãn giới quyết định cao độ. Tiết Nhiên a, ngươi cũng nên nghỉ ngơi một đoạn thời gian.”
“Ta không muốn thấy ngươi khăng khăng một mực, hủy đại nghiệp.”
“Tây Nam cũng bất quá là một phần tử trong ngành tụng sư, ngươi chỉ là vì một phần tử này, mà ta lại nên vì dự định tương lai của ngành tụng sư. Như ngươi nói, cách cục bất đồng không đồng cấp.”
“Ngươi đi đi.” Phó Hoài Cẩn nói.
Tiết Nhiên đá cửa đi.
Phó Hoài Cẩn thở dài, nhìn tổ huấn tổ sư gia lưu trên tường, lẩm bẩm: “Có người vì danh, có người vì lợi, mà học sinh chỉ muốn bảo vệ cho cơ nghiệp của người, trăm năm sau có mặt mũi đi gặp người.”
“Nên, hạng người như Đỗ Cửu Ngôn, dường như con sâu làm rầu nồi canh tuyệt không thể lưu.”
Một viện cách xa nhau, Phương Hiển Nhiên gõ cửa phòng Lưu Vanh Cần, lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc, chỉ thấy trong phòng ngồi mười bốn mười lăm vị đồng sự cùng trường, hắn đóng cửa hướng về phía Lưu Vanh Cần và mọi người hành lễ, nói: “Ta, ta tìm đến tiên sinh nói chút chuyện tình, không nghĩ tới tất cả mọi người ở.”
“Ngồi đi.” Lưu Vanh Cần nói: “Ở chỗ này của ta không cần câu thúc.”
Phương Hiển Nhiên xác nhận, chen ở giữa Khâu Thính Thanh và Phó Nguyên Ngô ngồi xuống, thân thể mập mạp của Khâu Thính Thanh bị hắn chen chỉ có thể ngồi nửa cái mông, không khỏi cả giận nói: “Ngươi xích qua kia chút, ta sắp ngã rồi.”
“Ngươi ăn ít một chút là được.” Phương Hiển Nhiên ghét bỏ nói.
Khâu Thính Thanh nói: “Ta không ăn ta làm gì, suốt ngày không có việc gì làm, buồn chán a.”
“Suỵt!” Phó Nguyên Ngô cắt đứt lời của hai người, chỉ chỉ Lưu Vanh Cần, “An tĩnh, nghe tiên sinh nói chuyện.”
—— lời nói ngoài ——
Ta bỗng nhiên muốn nói cổ quái chuyện, ta có một cổ quái ngay cả khi ngủ sàng đan bất năng nhiều nếp nhăn. Ta có đôi khi thụy nửa đêm tỉnh, cũng muốn chỉnh lý san bằng ngủ tiếp, lão Lý vì thế rất tức giận, ha ha ha ha ha ha ha ha.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...