Q1 – CHƯƠNG 236: ĐẾN A SO NHA
Dịch giả: Luna Wong – nào, đến đây tỷ thí
“Xin mọi người tiếp tục giống như trước tin tưởng chúng ta, chúng ta cũng sẽ trước sau như một, phục vụ cho mọi người.” Phó Hoài Cẩn nói.
Không có người nói chuyện.
Đỗ Cửu Ngôn khinh thường nói: “Nếu như chỉ là một câu xin lỗi, làm chuyện sai lầm như vậy cũng quá thấp. La Thanh Miêu là một tụng sư tổ giáp, hắn làm ra chuyện như vậy, tổ trưởng hắn không thể trốn tránh trách nhiệm.”
“Lý Đống là tiên sinh học phủ, hắn phạm sai lầm, chính là Tiết Nhiên quản lý thất trách.”
“Hội trưởng xin lỗi, nên là có chút phân lượng hơn nữa, để chúng ta thấy thành ý của ngươi a.”
Phó Hoài Cẩn nhướng mày, hỏi: “Đỗ tiên sinh ý gì?”
“Triệt chức của hai người này, huỷ bỏ tụng sư bài chứng của bọn họ, ly khai Tây Nam.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Đây mới là thành ý chúng ta muốn xem.”
Sắc mặt Tiết Nhiên âm lãnh, hai tròng mắt huyết hồng nhìn chằm chằm Đỗ Cửu Ngôn.
Mặc dù sắc mặt Lưu Công Tể như thường, nhưng trong mâu quang đều là nhục nhã và phẫn nộ.
Phó Hoài Cẩn tức giận không ngớt, “Ngươi cũng biết, thành tích trước kia của hai người bọn họ? Cũng biết bọn họ vì Tây Nam cống hiến bao nhiêu? Đồng dạng là tụng sư, ngươi làm hậu bối, lời như vậy ngươi làm sao có thể nói ra miệng?”
Quả thực được một tấc lại muốn tiến một thước!
“Ta đương nhiên có thể nói ra miệng.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Không chỉ ta có thể, tất cả mọi người ở đây đều có thể. Làm tụng sư, bọn họ đạp điểm mấu chốt cơ bản nhất, tuyệt đối không xứng tiếp tục làm tụng sư.”
Nàng nói xong, lập tức chợt nghe có bách tính phụ họa nói: “Đúng! Tây Nam tuyệt không thể lưu bọn họ nữa, bọn họ cũng không xứng làm tụng sư.”
“Tiết Nhiên, Lưu Công Tể, không xứng làm tụng sư, không xứng vi nhân sư biểu.”
Tiếng hô to, một tiếng cao hơn một tiếng, tình cảm quần chúng xúc động phẫn nộ.
Phó Hoài Cẩn ngưng mi, giơ tay lên nói: “Các vị an tâm một chút chớ nóng, hai vị tiên sinh từng được triều đình bổ nhiệm, cũng được thánh thượng ngợi khen. Dù là xử phạt cũng không phải một mình ta có thể làm chủ.”
“Như vậy, trước ngày mai, ta nhất định sẽ cho mọi người một công đạo.”
“Xin mọi người cho ta thời gian.” Phó Hoài Cẩn nói.
“Cho thời gian gì? Triều đình bổ nhiệm bổn quan sẽ thượng tấu, có trách nhiệm gì, bổn quan gánh chịu!” Quế vương phun vỏ hạt dưa ra, liếc nhìn Phó Hoài Cẩn, “Ta giải quyết tốt hậu quả cho ngươi, bao ngươi thoả mãn!”
Phó Hoài Cẩn khí nộ không ngớt, nhưng người nói chuyện là Quế vương, hắn lại cái gì cũng không thể nói, chỉ có thể siết nắm tay, chắp tay nói: “Nếu đại nhân nói như thế, Phó mỗ lĩnh mệnh.”
“Các ngươi đừng vội làm khó hội trưởng.” Lưu Công Tể hất đoàn người ra, ngẩng đầu đi ra, kiêu căng nhìn mọi người, “Lưu mỗ ta ở Tây Nam hai mươi năm, tự hỏi không thẹn với lương tâm.”
“Nhưng hôm nay thời vận không đủ, bị tiểu nhân mưu hại, Lưu mỗ ta nhận.” Lưu Công Tể nói: “Kể từ hôm nay, Lưu Công Tể ta từ nhậm tất cả chức vụ ở Tây Nam, không còn quan hệ với Tây Nam nữ.”
“Thỉnh các vị chứng kiến!” Lưu Công Tể nói xong, hướng về phía Phó Hoài Cẩn và mọi người Tây Nam chắp tay, nói: “Các vị bảo trọng, sau này còn gặp lại!”
Hắn phất tay áo, cũng không quay đầu lại hất đoàn người ra đi mất.
“Tiên sinh.” Có người theo phía sau hắn hô, có người lặng lẽ đuổi theo, có người tức giận trừng Đỗ Cửu Ngôn.
Đỗ Cửu Ngôn không có gì, cười híp mắt nhìn Tiết Nhiên, “Lưu tiên sinh có cốt khí, Tiết tiên sinh không học theo?”
“Lòng ta có trăng soi sáng, Đỗ Cửu Ngôn, ngươi không cần dùng ngôn ngữ để kích thích ta.” Tiết Nhiên nói: “Dù là hôm nay ta từ nhậm tất cả chức vụ, ta cũng vẫn là người của Tây Nam.”
“Ta sống là người của Tây Nam, chết, hồn vẫn ở Tây Nam!” Tiết Nhiên lớn tiếng nói.
Đỗ Cửu Ngôn vỗ tay, “Thực sự là cảm động a.” Dứt lời nhìn về phía Phó Hoài Cẩn, “Phó hội trưởng, tuy rằng rất cảm động, nhưng là vì oai phong tà khí ở Tây Nam, người cũng không thể nương tay a.”
“Đa tạ Đỗ tiên sinh nhắc nhở.” Phó Hoài Cẩn nói: “Nhất định sẽ như ngươi mong muốn.”
Đỗ Cửu Ngôn chắp tay, “Ta đây an tâm. Chúng ta chờ Tây Nam lần nữa tỏa sáng a.”
Vô số phẫn hận ném ra sau, dụng tâm lương khổ cười khanh khách quay về nhìn, phất tay nói: “Các ngươi đọc sách quá ít, vô pháp thể hội dụng tâm lương khổ hôm nay của ta a.”
“Bầu không khí của Tây Nam không chỉnh đốn và cải cách, tương lai trong các ngươi sẽ có vô số La Thanh Miêu, vô số Lý Đống.”
“Bất quá cũng không sao, ta đại khí, không so đo với các ngươi. Đều là cùng ngành, các ngươi tốt ta cũng cao hứng a.” Đỗ Cửu Ngôn cười híp mắt nói.
“Đi thôi đi thôi.”
Bookwaves.com.vn
Nàng xoay người muốn đi, bỗng nhiên Phó Hoài Cẩn hỏi: “Đỗ tiên sinh cũng biết hai trăm năm trước, lúc nguyên hậu chủ tại vị, tụng sư là dạng gì không?”
Đỗ Cửu Ngôn quay đầu nhìn về phía Phó Hoài Cẩn, cười nói: “Hội trưởng ý gì?”
“Hạ cửu lưu, ” Phó Hoài Cẩn nói: “Quan phủ không dung, việc duy nhất có thể làm, bất quá là thay người viết đơn kiện, còn thường bị dùng các loại tội danh xúi giục kiện tụng bị xích vào ngục, có thể nói là giống như bụi bặm không người nhìn trúng.”
“Là tổ sư gia xuất hiện, hắn nhất thống thiên hạ, hắn nói thế đạo này muốn tiến bộ, trước hết cần phải kiện toàn luật pháp.”
“Hắn dốc hết tâm huyết biên soạn luật pháp, nâng đỡ hai tụng hành Tây Nam Yến kinh, nuôi dưỡng một nhóm lại một nhóm tụng sư, mới có thể kéo dài từng đời, cho đến hôm nay, ta ngươi mới có thể ở chỗ này nói thoải mái, ở chỗ này thảo luận bầu không khí tụng sư tốt hay xấu.”
“Tây Nam kéo dài và giữ gìn tụng sư, công không thể mất.” Phó Hoài Cẩn nói: “Hôm nay ngươi có thể tới chỉ trích La Thanh Miêu, chỉ trích Tiết Nhiên thậm chí là ta, nhưng ngươi không thể tới nói Tây Nam, Tây Nam không phải một mình hậu bối như ngươi có thể phủ định.”
“Vọng Đỗ tiên sinh hiểu rõ lời của ta. Ngươi xuất đầu không có quan hệ gì với ta, không quan hệ với Tây Nam. Nhưng ngươi không được quên, chúng ta ở trên một thuyền, chỉ có chiếc thuyền này ổn ổn đương đương, ngươi mới có thể mượn nó theo gió vượt sóng mây xanh đi thẳng, nếu nó lật? Ngươi còn có thể thảo luận những thứ này sao?”
“Nên, Phó mỗ hôm nay chỉ nhắc nhở ngươi một câu, vạn sự không nên chỉ nhìn trước mắt, phải nhìn xa, lưu cho hậu đại một đường!” Phó Hoài Cẩn lớn tiếng nói.
Đỗ Cửu Ngôn sửng sốt một chút, lập tức cười ha ha, cười đến đỡ lưng ghế dựa của Quế vương, Quế vương nhìn nàng một cái, cũng theo cười ha ha.
Củ cải nhỏ cũng vạch răng trắng nhỏ, đỡ ghế của Quế vương, hướng về phía người của Tây Nam cười hắc hắc.
Mấy trăm người trên đường lặng ngắt như tờ, nghe ba người bọn họ chống eo cười to.
Mọi người lẳng lặng nhìn bọn họ.
Sắc mặt Phó Hoài Cẩn tái mét.
“Đại nhân, buồn cười sao?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.
“Buồn cười a!” Quế vương nói.
“Ta cũng cảm thấy buồn cười.” Đỗ Cửu Ngôn đi tới trước mặt Phó Hoài Cẩn, “Hội trưởng người xem vị cô nương xa xa kia đẹp mắt không?”
Mẫu Đơn vung khăn, hô: “Đỗ tiên sinh.”
Phó Hoài Cẩn lạnh lùng nói: “Đây là trường hợp gì, Đỗ Cửu Ngôn ngươi thật là quá đáng.”
“Mẫu Đơn cô nương đã lâu không gặp a, gần đây khỏe chứ, công tác thế nào?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.
Mẫu Đơn cô nương lắc hông qua đây, hương phân bốn phía, dùng khăn che mặt cười khanh khách nói: “Năm mới không có khách, mỗi ngày ta đều nhàn rỗi, đều mập một vòng.” Lúc nói chuyện, trước mặt của mọi người, dạo qua một vòng, “Đỗ tiên sinh người xem xem ta, có phải mấp lên chút rồi hay không?”
Đỗ Cửu Ngôn lại cười nói: “Không mập, tiền đột hậu kiều ý nhị mười phần.”
“Đáng ghét!” Mẫu Đơn ném khăn qua, xảo tiếu đứng ở một bên không có mở miệng nữa.
Đỗ Cửu Ngôn liền thấy Phó Hoài Cẩn, “Hội trưởng cảm thấy thế nào?”
“Người không tự trọng, phó mỗ không có gì để nói.” Phó Hoài Cẩn nói.
Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, “Mẫu Đơn cô nương nhìn thấy lão hữu, nhiệt tình chào hỏi, chỗ nào sẽ không tự trọng?”
“Hội trưởng cảm thấy không tự trọng, có phải suy nghĩ nhiều hay không?”
Phó Hoài Cẩn hừ một tiếng, “Nghiệp giả từ nay, không cần suy nghĩ nhiều.”
“Công tác của nàng có thể đặc thù một ít, có thể đi cho tới hôm nay, trời không có cho nàng cơ hội lựa chọn, nàng năm đó bị lừa bán tới thanh lâu, ngoại trừ chết chính là trở thành Mẫu Đơn cô nương hôm nay. Đây là lỗi của nàng sao?”
“Không phải, đây là bất đắc dĩ và giãy dụa dưới đại bối cảnh. Có quá nhiều nữ tử như nàng đang giãy dụa, trong thiên địa thu hẹp, đem hết khả năng để cho mình thoải mái một chút.”
“Nhưng có đó cùng chức nghiệp của nàng, không có quan hệ bản chất. Nàng lấy tiền cung cấp phục vụ cho khách nhân, nàng trong từng giao dịch, để cho khách nhân của nàng thoả mãn, như vậy nàng đáng được tôn trọng, bởi vì nàng tuân thủ hành vi thường ngày và đạo đức chức nghiệp của nàng.”
Đỗ Cửu Ngôn quay đầu nhìn Tiêu Tam theo nàng đến, “Tam gia, nhìn lâu dài, người hẳn là kết giao càng nhiều đại nhân vật hơn, như vậy người có thể một bước lên mây, mới không cần làm bộ khoái hạ cửu lưu a.”
Tiêu Tam cười lạnh một tiếng, nói: “Nhìn cái gì chó má lâu dài, án tử hôm nay của ta còn chưa xong.”
“Đúng vậy, án tử hôm nay còn không chưa xong.” Đỗ Cửu Ngôn lại hỏi: “Tam gia, vậy ngươi muốn đề cao chỉnh thể địa vị của bộ khoái chứ?”
Tiêu Tam gật đầu, “Muốn, nhưng muốn thì là muốn có chuyện vẫn phải làm.”
“Hội trưởng người nghe, có chuyện vẫn phải làm.” Đỗ Cửu Ngôn nhìn Phó Hoài Cẩn, “Người nếu nói đại nghĩa và lâu dài không có sai, mà ta đặt chân cũng không sai, ta ngươi chỉ là không cùng cách nghĩ, không hơn.”
“Mặc dù ta không tiếp thu, nhưng sẽ không cảm thấy ngươi sai. Như vậy, xin ngươi cũng cũng chớ chỉ trích ta.”
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Còn nữa, hội trưởng lén đổi khái niệm. Mới vừa rồi ta chỉ trích Tây Nam, nhưng Tây Nam bất quá là một vật dẫn, ta chỉ trích những người đương quyền như là các ngươi, là các ngươi mang đến, chế tạo, khích lệ oai phong tà khí này.”
Phó Hoài Cẩn cười lạnh một tiếng, nói: “Phó mỗ cũng không chỉ trích ngươi, chỉ là nhắc nhở ngươi. Ngươi muốn tranh thượng du không gì đáng trách, cũng không thể đạp vai người khác, đạp toàn bộ hành nghiệp người khác mà bước. Có một ngày người khác chỉ nhớ rõ Đỗ Cửu Ngôn, mà quên mất Tây Nam quên mất tất cả người theo nghề tụng sư, ngươi cảm thấy như vậy tốt sao, là ngươi muốn nhìn thấy sao?”
Đỗ Cửu Ngôn kỳ quái nhìn hắn, “Các ngươi thân chính, hôm nay ta đương nhiên sẽ không xuất hiện ở nơi này.”
“Ta đạp một ít người trong các ngươi, có một số người thông đồng làm bậy, lừa gạt, ra vẻ đạo mạo cùng La Thanh Miêu.” Đỗ Cửu Ngôn một điểm không che giấu nhìn về phía Tiết Nhiên, “Ta đạp các ngươi không phải là vì ta muốn đi lên, độ cao của các ngươi không đủ để ta có rảnh rỗi này. Ta đạp các ngươi, là bởi vì ta muốn đạp, không hơn!”
“Nhưng sở tác sở vi nhất quán của ngươi, cùng mong muốn đạp người của ngươi có gì khác nhau chứ?” Phó Hoài Cẩn nói: “Ngươi nghiên cứu, quái đản, cao điệu, kích động bách tính tạo thế cho ngươi. Thậm chí ngươi vì thanh danh, biện án kiện của Mã Ngọc Nương, nói lời đại nghịch bất đạo.”
“Ngươi cũng biết ngươi đang làm cái gì? Cứ thế mãi, không đơn thuần là ngươi, là cả người hành nghề tụng sư, đều sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.”
“Chiếc thuyền này lật, đối với ngươi có chỗ tốt gì?”
Bookwaves.com.vn
Đỗ Cửu Ngôn nở nụ cười, “Hội trưởng, ngươi còn nhớ rõ ngươi trước đây vì sao lên chiếc thuyền này không?”
Phó Hoài Cẩn kinh giật mình.
Hắn trước đây vì sao lên chiếc thuyền này? Không phải, đây không quan trọng, hiện tại hắn gánh vác sứ mệnh, mặc dù bất đồng với ý nghĩ ban đầu của hắn, nhưng cũng không vi phạm.
“Ngươi quên rồi!” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Tất cả các ngươi đều quên mất, các ngươi trước đây muốn lên chiếc thuyền này, là vì nhìn nó theo gió vượt sóng sao? Là vì để mình được vạn người kính ngưỡng sao? Là quan sát chúng sinh cao cao tại thượng sao?”
“Thuyền cao tới đâu, thế mạnh nữa, ngươi mây xanh trùng tihên trên người thì như thế nào? Ngươi còn là vẫn là sao? Ngươi còn đang làm chuyện một tụng sư nên làm sao?”
“Làm vì công tâm, bênh vực lẽ phải, thành thực thủ tín, cần cù tẫn trách.”
Đỗ Cửu Ngôn chỉ vào trên đầu, tụng sư mão ngoài xanh trong trắng, “Không nên luôn mồm nhớ kỹ tổ sư gia, lại thời thời khắc khắc làm chuyện bôi nhọ hắn. Hành vi thường ngày và đạo đức mới là lâu dài và tương lai chân chính của cái nghề này, mà không phải ngươi gấp gáp muốn thắng đi đút lót.”
“Nên, nếu như nhất định phải để cho ta biểu thị quan điểm tán thành phụ họa các ngươi, ta đây tình nguyện làm hạ cửu lưu, một hạ cửu lưu không thẹn với lòng!”
Nàng dứt lời, bốn phía vắng vẻ, sắc mặt Phó Hoài Cẩn giống như bao phong trong ngày đông giá rét rét căm căm, hắn nói: “Đỗ tiên sinh đủ chính trực, đủ vĩ đại, người Tây Nam bị người nói đến giống như bùn bẩn, mà chỉ có ngươi cao cao tại thượng.”
“Đúng! Các ngươi giống bùn bẩn.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Phó Hoài Cẩn nói: “Cuồng vọng như vậy, nói vậy năng lực nghiệp vụ không cần nhiều lời, vậy không bằng tỷ thí một lần?”
“Lấy thời hạn một năm, ba trận tụng án. Nếu Đỗ tiên sinh thắng, bầu không khí của Tây Nam do ngươi tới dẫn dắt chỉ ra chỗ sai, Phó Hoài Cẩn ta cam nguyện lui ra nhượng hiền.”
“Nếu như Đỗ tiên sinh thua, ngươi phải đến trước mặt tổ sư gia, tháo một thân thanh sam tụng sư của ngươi xuống, từ đó không hề đặt chân công đường, bại hoại tụng sư. Thế nào?”
Hắn dứt lời, mọi người Tây Nam ồ lên một mảnh, có người thấp giọng nói: “Hội trưởng, người không nên cược với người ta như thế, không đáng.”
“Vô phương.” Phó Hoài Cẩn nói. Tiểu nhi này cố chấp cuồng vọng không coi ai ra gì, phương pháp tầm thường căn bản không đè ép được hắn, chỉ có đánh bại hắn trên phương diện biện tụng hắn ngạo, mới có thể chân chính để cho hắn cúi đầu, phục tùng.”
Để cho hắn nhận rõ thời sự, không phá hủy đại cục nữa.
“Cửu Ngôn!” Bả Tử tiến lên, ngưng mi nói: “Không cần để ý đến hắn.”
Tây Nam bọn họ nhiều người như vậy, mà Đỗ Cửu Ngôn cũng chỉ có một người, cuộc tranh tài này vốn là không công bằng.
Phó Hoài Cẩn khinh người quá đáng.
Quế vương và củ cải nhỏ song song ngồi chồm hổm cắn hạt dưa, trên ghế chẳng biết lúc nào đổi thành một lão nhân cao tuổi, lão nhân ngồi siết nắm tay, gương mặt kích động, sau một khắc sẽ xỉu.
“So!” Đỗ Cửu Ngôn quay đầu nhìn Phó Hoài Cẩn, “Một lời đã định!”
Phó Hoài Cẩn nói: “Được, từ hôm nay trở đi, một năm làm hạn định. Thỉnh phụ lão Thiệu Dương làm chứng cho chúng ta, Tây Nam và Đỗ Cửu Ngôn ước hẹn một năm.”
Không ai để ý đến hắn.
Tất cả mọi người lo âu nhìn Đỗ Cửu Ngôn.
Một mình thắng Tây Nam, phần thắng quá nhỏ.
“Đỗ tiên sinh.” Mẫu Đơn nhấc tay, khích lệ nói: “Phải cố gắng a.”
Đỗ Cửu Ngôn hàm tiếu thiêu mi, chắp tay nói: “Đa tạ Mẫu Đơn cô nương ủng hộ, ta nhất định nỗ lực.”
“Đỗ tiên sinh!” Người xung quanh trăm miệng một lời nói: “Người phải cố gắng a!”
“Cố gắng một chút.” Đỗ Cửu Ngôn vẫy tay.
“Giết chết bọn họ!” Quế vương hét lớn một tiếng, ném vỏ hạt dưa trong tay, “Để cho bộ mặt của bọn họ quét rác!”
Phó Hoài Cẩn tức giận đến khóe miệng run, chịu đựng nộ đảo qua Lý Đống và La Thanh Miêu phất tay áo xoay người lại vào Tây Nam.
Mọi người Tây Nam theo Phó Hoài Cẩn đi vào.
“Tiết Nhiên!” Đỗ Cửu Ngôn cười lạnh nói: “Dù cho quét rác làm cơm, ngươi cũng muốn ngây ngô ở Tây Nam, chờ ta đến dẫn dắt ngươi có một thân chính khí a!”
Tiết Nhiên tức giận do thư đồng đỡ, lảo đảo vào cửa.
Người dần dần tản ra, Lưu Vanh Cần ở lại tại chỗ, mâu quang nặng nề nhìn nàng, Đỗ Cửu Ngôn chắp tay, nói: “Tiên sinh hảo.”
Lưu Vanh Cần cũng chấp tay với nàng, thấp giọng nói: “Nỗ lực.”
Sau lưng hắn, cũng có thật nhiều người quay đầu lại nhìn…
—Phân Cách Tuyến – Luna Wong—
Luna lại ngoi lên nhiều chuyện: Ở chương này ta edit xong rất ức chế, không nói không được.
– Lúc đầu ta nghiên về phía bác Phó, ta cho rằng nữ chủ quá ngạo, tuy bả đúng nhưng mà bả không xem ai ra gì. Nhất là chuyện này bác Lưu đâu biết gì, đâu có tham gia đâu, bả xử ổng luôn. Người làm chuyện xấu bị trục xuất là đúng, nhưng người quản lý chưa chắc có thể theo sát được chuyện này, mỗi người một công việc mà ở hiện đại cũng có 1 số cty giám đốc bộ phận đâu có nhìn chằm chằm nhân viên đâu, họ chỉ theo dõi kết quả thôi không care quá trình. Chỉ có hôm ông La đi gặp ông Tiết thì mới bị chỉ bậy.
– Nếu bác Phó vẫn giữ nguyên quan điểm lúc đầu thì ta xác định ta vote cho ổng 1 phiếu, ai biết ổng lại chỉ trích bả vụ án của bà Mã. Đây chỉ có thể than rằng, mặc tối của Nho giáo, mấy ổng bị ăn sâu quá rồi. Lúc bác Phó xuất hiện mấy dòng đầu của mấy chương trước ta rất thích ổng, nhưng cuối cùng do ổng trả lời bác Lưu nên ta hết thích. Nhưng đây phải công nhận mấy dòng ổng phê phán bà nữ chủ ăn lòng người ghê, đến ta đọc cũng cảm động nữa.
– Giá mà ổng buông bỏ tư tưởng Nho giáo, giá mà ổng nhìn thoáng hơn một chút, ổng sẽ ủng hộ cách làm của nữ chủ thôi. Buồn quá đi
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...