Q1 – CHƯƠNG 234: TRỊ GIÁ TRĂM LƯỢNG
Dịch giả: Luna Wong
“Đỗ Cửu Ngôn!” Quế vương vỗ bàn một cái, người nhảy lên một tránh ra nửa trượng.
“Ngươi không nên được một tấc lại muốn tiến một thước a, ta đến chỉ là đơn thuần thưởng thức năng lực tụng sư của ngươi, không hề có quan hệ đến tình cảm riêng tư.”
“Còn có, thiên hạ này đều là nhà ta, ta muốn đi nơi nào thì đi nơi đó, ngươi quản được sao?”
Quế vương vung tay lên, vốn là y phục nhỏ, roẹt một cái rách ra một lố, lộ ra áo giáp trước ngực.
Đỗ Cửu Ngôn đi tới chỗ hắn, cười khanh khách nói: “Ta thấy không phải nha, thiên hạ này lớn như vậy, tại sao ngươi không đi địa phương khác. Tụng sư xuất sắc trong thiên hạ này cũng không chỉ một mình ta, ngươi đi học tập người khác a.”
“Thiên lý đuổi theo, nếu ngươi không có tình căn thâm chủng, ta cũng không tin.”
“Đến đây đi, đến đây đi.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Vương gia không nên xấu hổ, sẽ có lần hai mà.”
Quế vương chỉa về phía nàng cả giận nói: “Ẻo lả, cảnh cáo ngươi thêm một lần, ta không thích nữ nhân… Không đúng, ta không thích nam nhân, ngươi tới nữa ta sẽ không khách khí với ngươi. Quyền cước của ngươi căn bản không phải là đối thủ của ta, trước đây ta bất quá lười đánh với ngươi mà thôi.”
Đỗ Cửu Ngôn nhìn hắn, “Vậy ngươi đến Thiệu Dương làm gì, lại không phải là vì ái tình cũng không phải sự nghiệp, giống ngươi thế gọi là lãng phí nhân sinh.”
“Ta vừa rảnh vừa giàu lại có quyền.” Quế vương nói: “Sống liền vì cao hứng, ta cao hứng muốn sống thế nào, ngươi quản rộng thế.”
Đuôi lông mày của Đỗ Cửu Ngôn nhướng một cái, ân cần thiện dụ, “Bằng không, ngươi tạo phản tiếp a. Làm việc không thể bỏ lỡ giữa chừng, ngươi hẳn là không ngừng cố gắng khuếch trương bản đồ của ngươi lớn một chút nữa.”
“Hiện tại không có tiền.” Quế vương nói: “Ca ta cũng mất hứng, ta phải khiêm tốn một đoạn thời gian.”
Đỗ Cửu Ngôn xua tay, “Vô dụng như ngươi vậy, nếu như ngươi tin tưởng ta, ta đầu tư quân sự cho ngươi, không thu tiền của ngươi.”
“Ta không cần quân sư.” Quế vương ghét bỏ quét nàng một mắt, “Còn có Còn có, chuyện của ta tự ta biết, ngươi bớt giựt giây đi.”
Cũng chưa ngốc! Đỗ Cửu Ngôn nói: “Vậy ngươi lúc nào thì đi?”
“xem biểu hiện của ngươi đi.” Quế vương nói: “Hơn nữa, ta làm huyện lệnh mới có lợi với ngươi, ngươi không nên chó cắn Lã Động Tân.”
“Cục diện ngày hôm nay, nếu không phải ta tới cứu tràng, ngươi cũng bị người liên thủ liên thủ khi dễ. Ngươi xem một chút hình dạng uất ức của ngươi ngay lúc đó, mất mặt!” Quế vương nói.
Đỗ Cửu Ngôn tiến lên bóp vạt áo của hắn, kéo qua thấp giọng nói một câu nói.
“Có dám hay không?” Nàng nói.
“Ai không đi, người đó là heo!” Quế vương quát dẹp đường.
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Được! Một chén trà nhỏ sau chúng ta gặp ngoài nha môn, ai không đi là heo!”
“Cái gì một chén trà nhỏ, liền đi ngay bây giờ.” Lúc nói chuyện Quế vương muốn đi.
Đỗ Cửu Ngôn ho khan một tiếng, chỉ chỉ một thân y phục rách của hắn, lại cười nói: “Vương gia ra ngoài như vậy, người khác sẽ nghị luận thủ đoạn của ta tàn bạo.”
Quế vương quan sát quan bào của mình, bởi vì đổi gấp nên chưa tìm được quan bào lần trước may của hắn, chỉ mặc của Lưu huyện lệnh, liệu đúng Đỗ Cửu Ngôn sẽ dùng chủy thủ hạ độc thủ, nên còn mặc thêm một kiện áo giáp ở bên trong.
Nên quan bào này trên người hắn đã dùng tận lực bảo toàn bản thân, nhưng cuối cùng vẫn là năng lực không đủ phá thành mảnh nhỏ.
“Ra ngoài ra ngoài.” Quế vương phất tay, “Ta thay quần áo.”
Đỗ Cửu Ngôn mở rộng cửa ra ngoài, Bả Tử chờ nàng ở tiền nha, thấp giọng hỏi: “Hắn tới làm cái gì?”
“Làm huyện lệnh.” Đỗ Cửu Ngôn nói với Bả Tử: “Hiện tại chắc chắn sẽ không đi.”
Bả Tử ngưng mi, nói: “Thiệu Dương gần Trấn Viễn phủ. Ta đi tra xét, Cố Thanh Sơn và Hàn Đương cũng không ở, chỉ có Kiều Mặc đi theo.”
Hẳn là đi Trấn Viễn.
“Chính hắn cũng nói, hắn chỉ là khiêm tốn một đoạn thời gian, tạo phản là mục tiêu theo đuổi suốt đời của hắn.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ngươi cảm thấy có mấy phần có thể tin?” Bả Tử lắc đầu, “Người này nói thật như nói dối, nói dối như nói thật, không phân biệt được.”
Vì sao không phân biệt được? Bởi vì mỗi người làm việc, vô luận thân giả đều phải có lý do có mục đích, nhưng Quế vương không có. Hắn muốn tạo phản, nhưng quân chủ thiên hạ này là thân ca ca của hắn thương hắn sủng hắn, hắn muốn làm huyện lệnh đuổi theo Đỗ Cửu Ngôn tới đây, nhưng hắn lại không biết thân phận của Đỗ Cửu Ngôn, thuần túy là cảm thấy chơi rất vui.
Bookwaves.com.vn
Nên, người như vậy, ngươi nhận không ra tâm tư của hắn, rất khó phán đoán.
“Binh đến tướng chặn đi.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Từ từ suy nghĩ biện pháp, đuổi hắn đi.”
Đỗ Cửu Ngôn không sợ Quế vương, tiểu yêu tinh này không phát hiện được nàng là Tần Cửu Yên, tiếp qua mười năm hắn cũng không thể phát hiện.
Ngược lại là đi kinh thành, nhiều nhân tinh như vậy, nhiều ánh mắt sáng như tuyết như vậy, dù là nàng che giấu tốt đi nữa cũng khó bảo sẽ không lộ ra chân ngựa.
“Chỉ có thể như vậy, ngươi tận lực cách hắn xa một chút.” Bả Tử thấp giọng nói: “Miễn cho ngày nào hắn tạo phản, ngươi thật bị dây vào.”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, đang muốn nói, Quế vương đã đổi xong y phục dính da mặt Lưu huyện lệnh, nghênh ngang tới, “Đạo sĩ thúi, ngươi lại làm bộ khoái?”
“Lưu đại nhân.” Bả Tử chắp tay, nói: “Tại hạ cũng không phải là đạo sĩ.”
Quế vương mị mắt nhìn Bả Tử, “Không quan hệ, Mao lão đạo rất nhanh thì sẽ đến, ngươi có phải là đồ đệ của hắn hay không, sẽ có đáp án.”
“Tùy tiện đi.” Bả Tử nhàn nhạt quét hắn một mắt, nói với Đỗ Cửu Ngôn: “Các ngươi muốn đi ra ngoài?”
Quế vương phân phó nói: “Ngươi và Tiêu Tam mang hai tên bại hoại Tây Nam đuổi theo, bổn quan phải đi Tây Nam.”
Bả Tử hỏi: “Đi Tây Nam làm gì?”
“Đi chẳng phải sẽ biết sao, lời vô ích quá nhiều.” Quế vương nói.
Bả Tử nhìn Đỗ Cửu Ngôn, thấp giọng nói: “Chuyện ngươi chọn.”
Đỗ Cửu Ngôn xua tay, “Không phải không phải, thuần túy là vương gia muốn biểu dương chính nghĩa.”
Bả Tử mới không tin, Đỗ Cửu Ngôn để La Thanh Miêu làm giả chứng chính là muốn hôm nay đi nháo!
Hắn không nói, đi tìm Tiêu Tam làm việc.
“Ẻo lả, ngươi trên đường trở về, có phải loạn cho chữ hay không?” Quế vương hỏi.
Đỗ Cửu Ngôn ngưng mi nói: “Cái gì gọi là loạn cho chữ, ta đây gọi là tặng chữ.”
“Hắc!” Quế vương vỗ tay cười to, chỉ nàng nói: “Chỉ bằng chữ con chó cào của ngươi, ngươi cũng không biết xấu hổ để người treo trong đường biểu diễn?”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Không biết xấu hổ!”
“Ta đều thay ngươi mất mặt.” Lúc nói chuyện Quế vương từ trong lòng ngực sờ soạng một tấm giấy mang ra, rũ ra cho nàng xem, “Mỗi ngày để ta thu thập cục diện rối rắm cho ngươi, ngươi còn không biết cảm kích, không lương tâm.”
Khóe miệng của Đỗ Cửu Ngôn run lên, bởi vì chữ này là bán viết ho đông gia lúc ở khách sạn.
Một bức tranh chữ tiết kiệm một nửa tiền phòng của các nàng.
“Ngươi trộm?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.
Quế vương lắc đầu, “Không phải, là đông gia ngại mất mặt, lấy xuống ném ra cửa, ta nhặt về. Ngươi xem một chút ngươi có bao nhiêu mất mặt!”
Đỗ Cửu Ngôn căn bản không tin, đánh giá hắn, “Tiêu hết bao nhiêu tiền?”
“Chỉ bằng chữ của ngươi, còn đáng giá ta dùng tiền?” Quế vương xếp xếp chữ của nàng ném ra phía sau một cái, ngang đầu nói: “Xấu!”
Đỗ Cửu Ngôn ồ một tiếng, đi qua nhặt lên, đi tới bên cạnh Kiều Mặc ngồi chồm hổm dưới đất cuốn bức tránh, cầm một túi tiền đi ra, “Vương gia các ngươi muốn bán chữ cho ta, bao nhiêu tiền, ta đưa cho các ngươi.”
“Cái chữ này a.” Kiều Mặc nói: “Một trăm lượng.”
Đỗ Cửu Ngôn líu lưỡi, “Đây còn cần một trăm lượng? Ngươi lừa bịp tống tiền.”
“Vương gia chúng ta mua lại mất năm mươi lượng, bán cho ngươi đương nhiên một trăm lượng.” Kiều Mặc nói: “Ngươi có muốn hay không, không muốn ta thu lại.”
Lúc nói chuyện, đoạt lại bỏ vào trong lòng ngực mình đi.
Đỗ Cửu Ngôn chắp tay sau đít đi trở về, Quế vương hí mắt nhìn nàng.
Bookwaves.com.vn
“Nào nào nào.” Đỗ Cửu Ngôn lôi kéo hắn đi thư phòng, trải giấy mực ra viết tám trang, ba ba ba ấn bốn con dấu, Quế vương nhìn mạc danh kỳ diệu.
Đỗ Cửu Ngôn vung tay lên, “Vương gia, ở đây đều cho ngươi. Tính rẻ cho ngươi chút, mười lượng bạc một bức!”
Khóe miệng của Quế vương run lên, chỉ vào chữ trên mặt bàn, lại nhìn nàng một cái, cầm chữ nàng viết dán lên mặt nàng, “Ẻo lả, không biết xấu hổ!”
Lúc nói chuyện thở phì phò ra ngoài, Kiều Mặc nghênh qua đây, hắn đè Kiều Mặc đánh hắn cho một trận.
Đỗ Cửu Ngôn tựa ở cửa cười đến đau bụng.
Tên tiểu yêu tinh này, thật đúng là khả ái a, nếu không phải Quế vương thì tốt rồi.
Nghĩ đến thân phận đây đó, Đỗ Cửu Ngôn nhất thời mất hứng không ngớt, phất tay nói: “Đại nhân, phải đi làm việc.”
“Ngốc chết được.” Quế vương trừng mắt Kiều Mặc một cái, giận đùng đùng ra nha môn, Đỗ Cửu Ngôn đi theo phía sau hắn.
Tiêu Tam và Bả Tử mang người áp Lý Đống và La Thanh Miêu theo ở phía sau. Hắn đè thanh âm nói với Bả Tử: “Lưu huyện lệnh thật đi rồi, hiện tại vương gia ở chỗ này, sau này lại không ngày lành qua.”
Bả Tử nhìn hai người vừa đi vừa nháo ở phía trước, mặt không thay đổi nói: “Dù sao hắn cũng là vương gia, lưu không được bao lâu.”
“Cũng đúng, ” Tiêu Tam thấp giọng nói: “Nhắc tới, vương gia tốt hơn Lưu đại nhân một chút, vương gia làm việc quả đoán.”
Bả Tử gật đầu, không nói gì.
Đoàn người ra huyện nha, nhất thời hấp dẫn ánh mắt mọi người trên đường, có người tới hỏi: “Đỗ tiên sinh, đó là Lý tiên sinh và La tụng sư Tây Nam sao?”
“Đúng vậy.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
“Bọn họ là phạm tội sao, có phải liên quan đến biện tụng sáng sớm hôm nay hay không, nghe nói là làm ngụy chứng?”
Đỗ Cửu Ngôn cười, nói: “Ta cũng chỉ là một tụng sư, việc này Lưu đại nhân mới có quyền quyết định và quyền phát biểu.” Lúc nói chuyện nói với Quế vương: “Đại nhân, người nói đi.”
Mọi người một trận biểu tình kinh ngạc đến ngây người…
Lưu huyện lệnh, tại sao lại cao hơn. Tuy nói vẫn là gương mặt đó, nhưng khí chất cả người biến hóa nghiêng trời lệch đất.
“Tiên sinh.” Có người đi lên thấp giọng nói: “Lưu huyện lệnh sao lại đổi tới đổi lui?”
Đỗ Cửu Ngôn nhìn lướt qua Quế vương, đè thanh âm nói bên tai đối phương: “Đại nhân là yêu tinh, biết đổi tới đổi lui.”
Người nghe trợn tròn cặp mắt, tránh lui ba thước nhìn Lưu huyện lệnh.
“Lại xấu ta.” Quế vương nói: “Nam nhân lòng dạ hẹp hòi.”
Đỗ Cửu Ngôn trừng hắn một mắt.
Phía sau là hàng loạt tiếng động lớn xôn xao và tiếng nghị luận.
La Thanh Miêu và Lý Đống bị đeo gông theo ở phía sau, hai người cúi thấp đầu, sắc mặt trắng bệch tập tễnh mà đi thất tha thất thểu.
“Tiên sinh, là học sinh có lỗi với người.” La Thanh Miêu ủy khuất rơi lệ, “Để người chịu đại nhục chung với ta như thế.”
Lý Đống lắc đầu, nói: “Chuyện cho tới bây giờ cũng không có gì đáng nói.”
Ai có thể đoán được Quế vương cư nhiên lại tới Thiệu Dương nữa chứ.
Nếu như biết Quế vương sẽ đến, hắn vô luận như thế nào cũng sẽ không hối lộ Lưu huyện lệnh, càng không thể nào làm loại sự tình này.
Ngoài cửa Tây Nam, Lưu huyện lệnh chắp tay đứng ở trước mặt đường, vung tay lên, nói: “Tiêu Tam, đi gọi hết tất cả mọi người Tây Nam ra!”
Tiêu Tam xác nhận đi gõ cửa.
—— lời nói ngoài ——
Hai người đấu đi…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...