Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 175: CẤU KẾT LÀM XẤU


Dịch giả: Luna Wong


“Phó Vũ năm nay mười bảy, làm hoa nương đã có hai năm.” Quý Trọng Ngạn nhìn mọi người nói.


“Mặc dù chưa từng thống kê, nhưng tính toán mỗi ngày một người, số lần nàng tiếp khách, chí ít đã ngoài năm trăm, như vậy, tuyệt đối nàng được xem là một vị có kinh nghiệm hành nghề phong phú.”


Mọi người nghe thẳng cau mày, lời này nghe thế nào không được tự nhiên như vậy.


Nhưng lại nói không ra rốt cuộc vấn đề ở đâu.


Quế vương cũng không cao hứng, “Ngươi muốn nói cái gì, nói thẳng đi.”


“Đại nhân cũng biết, thợ xây nhà, tú nương thêu hoa, đại phu xuất sư xem bệnh, cùng với tụng sư chúng ta, nhưng ngành nghề này, đều chú ý tư lịch. Tư lịch này làm sao có?”


“Là từ thời gian theo nghề cũng với kinh lịch hành nghề mf có, không liên quan đến số năm theo nghề.”


(Luna: Câu này ta tán thành, vì thế ai ném vào mặt ta số năm exp là ta cho out ngày, vậy mà có nhà tuyển dụng dám hét với ta câu này, phỉ nhổ)


“Thợ xây nhà, trải qua hơn mười năm kinh nghiệm tích lũy, hắn chỉ cần liếc mắt nhìn nền, có thể tính ra một gian phòng cần bao nhiêu cần bao nhiêu cục gạch, cần bao nhiêu khúc gỗ. Tú nương se một sợi tơ, liền có thể xác định nàng có thể chia sợi tơ này thành vao nhiêu sợi, đại phu có kinh nghiệm thậm chí không cần hỏi nghe kỹ có thể biết được bệnh tình của người bệnh.”


“Những thứ này chính là kinh nghiệm, là hành vi thường ngày của chức nghiệp bọn hắn nên có cùng với cạnh tranh đồng ngành, có thể để mình trổ hết tài năng tư bản.” Quý Trọng Ngạn nhìn khắp bốn phía, thần tình tự tin nói: “Mà hoa nương, cũng là như vậy.”


“Một hoa nương hành nghề hai năm tiếp khách gần năm trăm lần, là có thêm kinh nghiệm phong phú. Nàng nên có tư bản gì?” Mặc dù Quý Trọng Ngạn nói là một chuyện mọi người cảm thấy thẹn, nhưng bởi vì sắc mặt hắn trấn định ngữ khí lãnh tĩnh, không để người cảm thấy đây là một chuyện cảm thấy thẹn nên lảng tránh chút nào.


Hắn rất nghiêm túc phân tích, trình bày quan điểm của mình.


“Đầu tiên, nàng nên biết thế nào lấy lòng khách nhân của nàng, dùng tài nghệ để cho nàng khách nhân cao hứng. Thứ nhì, nàng nên biết làm sao trong những phục vụ này, tránh để khách nhân thụ thương cùng với để cho mình thụ thương.”


“Nên, đêm đó Nghiêm Trường Điền đi gian phòng người chết, hai người trong quá trình hành sự, nhất định là sau khi thương nghị. Nàng để Nghiêm Trường Điền cao hứng, dưới tình huống bản thân xác nhận an toàn, đáp ứng bất cứ thỉnh cầu gì của hắn.”


“Tỷ như, tiên thương trên người nàng, nàng cho rằng không gặp nguy hiểm, nên đồng ý Cao Kim quất. Cũng thế, nàng cho rằng bọc cổ lại để Nghiêm Trường Điền sung sướng, cũng là không gặp nguy hiểm, cho nên nàng đồng ý.”


Quý Trọng Ngạn nói đến đây, trong ngoài một mảnh ồ lên, mọi người cho tới giờ khắc này, mới thật sự hiểu, hắn muốn nói, chân chính là chỗ này.


“Thế nhưng, người chết đã chết, ai có lỗi?” Quý Trọng Ngạn nhìn người xung quanh, Là Nghiêm Trường Điền sao? Hắn bất quá trả tiền tìm kiếm người vui sướng, hắn trả tiền muốn có được vui sướng, lại nhận đoực kinh hách, hắn là người bị hại!”


“Đây tựa như các ngươi dùng tiền mua một miếng thịt, thương gia vì phục vụ tốt hơn mà tình nguyện cắt thịt mình cho ngươi, nhưng là hắn chảy máu chết. Lẽ nào đây là người mua thịt sai sao?”


“Cũng không phải, ngươi cũng là người bị hại. Là người chết sai, làm hoa nương có kinh nghiệm, nàng phán đoán có an toàn hay không, có thể làm khách nhân sung sướng hay không là kỹ năng nàng phải có sẵn, hiện tại nàng đã chết, là sai lầm của nàng, mà không phải sai lầm của Nghiêm Trường Điền!”



“Nên, trong án này, nếu thật phải truy cứu tội của Nghiêm Trường Điền, như vậy chỉ có thể từ đạo đức khiển trách hắn, hắn mắt thấy người chết sắp chết, lại không có thỉnh đại phu cho nàng, hắn mắt thấy người chết đã chết, lại không có lập tức báo quan, mà làm trễ nãi thời gian của quan phủ lâu như vậy, lãng phí nhân lực cùng với vật lực.”


Trong ngoài ồ lên một mảnh, như là ai đâm một tổ ong vò vẽ, ông ông ông…


Một đoạn biện từ này, lực đánh vào tất cả mọi người, như nói cho bọn hắn biết, mình không phải là từ trong bụng thân nương sinh ra, mà là do cha tự sinh.


Khiếp sợ, rồi lại tìm không được ngôn từ phản bác.


Mọi người hai mặt nhìn nhau, sắc mặt hoảng hốt.


Bookwaves.com.vn

Bỗng nhiên, không biết là ai cúi đầu hỏi một câu, “Đỗ tiên sinh đâu?”


Mọi người không hẹn mà cùng đi tìm, giờ này khắc này, tất cả mọi người ngóng trông Đỗ Cửu Ngôn xuất hiện. Tựa hồ không phải là vì trị tội Nghiêm Trường Điền, mà là đánh tan đè nén trong lòng mọi người, để cho bọn họ xác định, bọn họ vẫn sinh ra từ bụng thân nương, cũng không phải là cha.


Sát vách, đầu lông mày của Lưu Vanh Cần cau lại, Tiết Nhiên lạnh lùng nói: “Trên ý nghĩa khách quan, hắn làm một tụng sư, án này biện phi thường đặc sắc!”


“Các ngươi suy nghĩ một chút, nếu như các ngươi bây giờ là tụng sư của nguyên cáo, nên nói cái gì, nói như thế nào?” Tiết Nhiên nói.


Phía sau hắn đám người Chu Nham vẻ mặt hoảng hốt, hốt hoảng cư nhiên cũng hiểu được Quý Trọng Ngạn nói rất đúng… Nhưng là mơ hồ lại cảm thấy không đúng chỗ nào.


Không đúng chỗ nào?


“Các ngươi đứng yên đừng nhúc nhích.” Bỗng nhiên, từ sát vách truyền đến một giọng nói, lập tức Quế vương ném một lệnh bài.


Hắn có võ công, bắn tên cực chuẩn.


Quý Trọng Ngạn bất quá là một thư sinh.


Nên, lệnh bài ném xuống, ở giữa trán của Quý Trọng Ngạn, hắn đau thất thanh kêu lên, bưng đầu nói: “Đại nhân, người, ngươi đây là làm gì, trên công đường, người làm sao có thể động thô.”


“Làm một tụng sư, ngươi đứng ở chỗ này, nên dự phán nói, ngươi làm quan huyện tại đường là một người tính khí nóng nảy, nên, bổn quan đánh ngươi là lỗi của bổn quan sao, là lỗi của ngươi!” Quế vương cả giận nói: “Cho ngươi thêm một cơ hội dự phán, nếu lại để cho bổn quan đập trúng, bổn quan liền giết chết ngươi.”


Cái trán của Quý Trọng Ngạn đều đỏ, nghe vậy chắp tay nói: “Đại nhân, bây giờ là nói vụ án, còn thỉnh đại nhân người nghiêm túc chút.”


“Nghiêm túc cái gì, ngươi ở đây nhiễu vật gì với bổn quan, ngươi xem bổn quan là kẻ ngu si sao?” Nếu không ở công đường, hắn đã đập rồi.


Người vô sỉ gì, cư nhiên ngụy biện lại cứ nói như ngôn từ chính nghĩa,


“Đại nhân.” Quý Trọng Ngạn chắp tay nói: “Nghiêm Trường Điền trả tiền mua vui với người chết, đây là buôn bán. Nếu là buôn bán phải để ý điều lệ và đạo nghĩa của thương gia. Buôn bán song phương phải nhất định chịu mạo hiểm.”


“Hiện trên phương diện mua bán xảy ra vấn đề, làm sao có thể để một mình Nghiêm Trường Điền gánh chịu? Hắn vô luận tâm lý hay danh tiếng đều tổn hại, hắn cũng là người bị hại.”



“Tối đa, từ đạo nghĩa, Nghiêm Trường Điền cấp chút tiền nuông dưỡng đệ đệ người chết, để hắn không đến mức cơ khổ không chỗ nương tựa, lưu lạc đầu đường. Nhưng đây là đạo nghĩa không quan hệ với luật pháp.”


“Thỉnh đại nhân xử người thỉnh tụng ta vô tội.” Quý Trọng Ngạn chắp tay nói.


Tiêu Tam từ bên ngoài tiến đến, thấp giọng nói một câu bên tai Phó Nguyên Ngô, Phó Nguyên Ngô ngẩn ra, khom người xác nhận tiến lên ôm quyền, nói: “Đại nhân tụng sư ta thỉnh vừa đến muộn, hiện tại đã chạy tới, còn thỉnh đại nhân cho phép, để cho hắn lên đường.”


Quế vương hé mắt quan sát Phó Nguyên Ngô một mắt, suy nghĩ một chút, nói: “Để hắn lên đường.”


Dứt lời, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng hoan hô, không đợi Quế vương hỏi, chỉ thấy Đỗ Cửu Ngôn một thân tụng sư bào phục, đội tụng sư mão cười khanh khách từ bên ngoài đi vào, hướng về phía Quế vương chắp tay, nói: “Ai nha đại nhân, học sinh trên đường tới nháo một trận với người ta, thật sự là tức giận, cho nên tới trễ, có lỗi có lỗi.”


Chưa từng có khắc nào, Quế vương nhìn Đỗ Cửu Ngôn thuận mắt như thế, đẹp mắt như vậy.


Sát vách, mấy người Chu Nham đứng lên, có người thấp giọng nói: “Quả nhiên hắn đi.”


“Không phải hắn đã nói rồi sao, hắn phải đi sao?” Lưu Vanh Cần thấp giọng nói: “Đều chăm chú nghe, có mang bút không?”


Mọi người ngươi nhìn ta một chút, ta nhìn ngươi một chút, lắc đầu.


“Làm phiền, giúp bọn hắn lấy giấy bút tới.” Lưu Vanh Cần lấy tiền cho sai dịch phía sau, sai dịch xác nhận cấp tốc lấy giấy và bút mực cho bọn hắn.


Lưu Vanh Cần nói: “Nghe kỹ, học kỹ, nhớ kỹ.”


Mọi người xác nhận.


Lưu Vanh Cần lần thứ hai ngồi xuống, bưng trà nghiêng tai nghe đối thoại sát vách.


Ngoài đường, Quế vương nở nụ cười, hắn thoải mái dựa vào ghế, tiếp chuyện nói: “Tiểu nhi ngươi, đến chuyện đứng đắn cũng quên, cư nhiên gây gổ với người? Nói một chút coi, nháo với ai vì sao nháo?”


Quý Trọng Ngạn ghé mắt quan sát Đỗ Cửu Ngôn, thiếu niên da rất đen, nhưng ánh mắt trong trẻo giảo hoạt, cười khanh khách địa cực cuốn hút, đầu lông mày của hắn khẩn túc đề phòng nhìn Đỗ Cửu Ngôn.


“Nhắc tới liền giận, vừa lúc nói ra, cũng để cho đại nhân người phân xử cho ta.” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Quế vương gật đầu.


“Trước đó vài ngày ta vừa bị lừa đá một cước, nên lưng đau, vì vậy sáng sớm ta phải đi y quán, tìm tiểu sư phụ xoa bóp cho ta một chút.” Lúc nói chuyện Đỗ Cửu Ngôn xoa xoa sau lưng của mình.


Khóe miệng của Quế vương run lên, tiểu tử này, lúc này còn không quên mắng hắn!

“Ta vừa thấy sư phụ kiều mị, ta sờ soạng tay của sư phụ một chút, tiểu sư phụ không cự tuyệt, ta đơn giản đứng lên ôm hắn một cái, không nghĩ tới!” Đỗ Cửu Ngôn bỗng nhiên hét lớn một tiếng, sợ mọi người nhảy lên, “Không nghĩ tới, hắn cư nhiên cự tuyệt ta, vì vậy ta giận lên đánh cho hắn một trận, quá khinh người, sờ chút tay nhỏ cũng không được.”



Quế vương nín cười, đầu lông mày đều đang nhảy, hắn lấy quyền che miệng ho khan một tiếng, nói: “Tiểu nhi ngươi, nhân gia xoa bóp cho ngươi, ngươi làm sao có thể sờ còn nhỏ, còn muốn ôm nữa.”


Tiểu tử này… Sẽ không phả thích nam nhân chứ? Da của Quế vương căng thẳng, trong mâu quang xẹt qua một đạo đề phòng.


Lẽ nào hắn dây dưa ta, là bởi vì ta tuấn mỹ?


“Đại nhân.” Đỗ Cửu Ngôn không phục nói: “Làm sao không không thể sờ tay nhỏ, ta đã trả tiền cho hắn rồi.”


Quế vương quát dẹp đường: “Ngươi trả tiền là để làm gì?”


“Ta trả tiền vì để có được thoải mái và sung sướng a.” Lúc nói chuyện, Đỗ Cửu Ngôn chắp tay đi tới trước mặt Quý Trọng Ngạn, “Vị Quý tiên sinh này. Người cho là ta có nên sờ tay nhỏ của đại phu hay không?”


Quý Trọng Ngạn nghe hiểu ý tứ của Đỗ Cửu Ngôn, nên lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, trong đầu chuyển thật nhanh.


“Nếu như ta thỉnh Quý tiên sinh biện tụng cho ta, như vậy có phải ta cũng có thể sờ tay nhỏ của Quý tiên sinh hay không?” Lúc nói chuyện Đỗ Cửu Ngôn bỗng nhiên cầm tay của Quý Trọng Ngạn, làm bộ muốn sờ.


Quý Trọng Ngạn ghét bỏ không ngớt, bỗng nhiên hất tay.


Quế vương nở nụ cười, vỗ bàn, “Đỗ Cửu Ngôn, nói chuyện đàng hoàng.”


Bookwaves.com.vn

“Vâng!” Đỗ Cửu Ngôn chắp tay, “Ta ra tiền muốn xoa bóp muốn mua sung sướng, nhưng tiểu đại phu không cho sờ tay, ta ra tiền đánh quan ti muốn mua vừa lòng, nhưng tụng sư cũng không để ta sờ tay.”


“Đây là tại sao vậy chứ?” Đỗ Cửu Ngôn đứng chắp tay, nhìn bên ngoài.


Lập tức có người nghe phối hợp hỏi: “Đỗ tiên sinh, là tại sao vậy chứ?”


“Là bởi vì phục vụ a!” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Phục vụ là có giới hạn. Tiểu đại phu lấy tiền cung cấp phục vụ, hắn phục vụ trị liệu vết thương cho ta, mà loại chuyện để cho ta sờ tay này, cũng không trong phạm vi phục vụ của hắn.”


“Thợ xây lấy tiền xây nhà, hắn có thể tính bao nhiêu cục gạch, ngươi lại không thể yêu cầu hắn bảo chứng tức phụ ngươi khẳng định sinh nhi tử, bởi vì đây không ở trong phạm vi phục vụ của hắn.”


“Một chức nghiệp, phục vụ người lấy tiền, ở trong giới hạn này hắn nên cung cấp phục vụ, để khách hàng có được sung sướng vừa lòng thoả mãn.”


Hoa nương cũng không ngoại lệ, nàng lấy tiền là cung cấp phục vụ thân thể cho khách hàng. Chỉ cần hiệp thương xong, khách hàng có thể quất roi, có thể buộc cổ thậm chí cắn xé đao cắt, chỉ cần hai bên nguyện ý đạt thành hiệp nghị, như vậy đều không gì đáng trách.”


“Thế nhưng, mạng sao?” Đường nhìn của Đỗ Cửu Ngôn đi qua một vòng, ánh mắt rơi vào trên người Quý Trọng Ngạn, “Nàng bán có thể là thân thể, có thể là tự tôn, có thể là càng nhiều thứ nàng có, nhưng tuyệt đối không phải là tính mệnh!”


“Hiện tại nàng đã chết, cái này vượt ra khỏi giới hạn phục vụ của nàng, khách hàng cầm đi chuyện vượt ra khỏi phạm vi mua. Như vậy hắn nhất định phải thanh toán sự vượt qua phạm vi này, hy sinh phải trả giá!”


Quý Trọng Ngạn ngẩn ra, thật sâu nhìn Đỗ Cửu Ngôn, sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị.


Đỗ Cửu Ngôn không nhìn hắn nữa, mà là ngồi xổm xuống, cihr ngực Nghiêm Trường Điền, “Cái giá gì, ngươi biết không?”


Nghiêm Trường Điền đầu đầy mồ hôi lạnh.


“Lấy mạng đền mạng!” Nàng lớn tiếng nói.


Nghiêm Trường Điền phù phù ngồi dưới đất.



Bên ngoài có người cả tiếng phụ họa, nói: “Đúng, giết người thì thường mạng đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa, Đỗ tiên sinh nói rất đúng!”


“Đúng đó, giết người thì thường mạng!”


Tình cảm quần chúng xúc động phẫn nộ, lại cảm thấy thống khoái, bởi vì tròn vẫn là tròn, vuông vẫn là vuông, bọn họ vẫn là mẫu thân sinh, mà không phải là bị ngôn luận nào đó vặn vẹo, để cho bọn họ táo bạo, tâm phiền rồi lại vô kế khả thi.


Loại cảm giác này thật tốt, như trong ngày tam phục uống một chén canh đậu xanh ướp lạnh.


Cả vật thể thư sướng, kẻ khác muốn hô to một tiếng thống khoái.


Sát vách nha đường, tay Lưu Vanh Cần run run thả chung trà, xoay người lại nhìn học sinh, hỏi: “Thế nào, có ghi lại gì không?”


Tất cả mọi người nhìn hắn, lại nhìn Tiết Nhiên…


Lưu Vanh Cần liền phát hiện, trên trang giấy mặc dù ghi một ít, lại đều không phải là hắn mong muốn.


“Quên đi, tùy bọn họ, bất luận một hồi biện tụng gì, đều cũng có chỗ có thể lấy, không cần phải tích cực vào lúc này.” Tiết Nhiên nói.


Lưu Vanh Cần nhìn thoáng qua Tiết Nhiên, trở lại chỗ ngồi, cách giấy dán tường nhìn bên ngoài, mơ hồ nhìn không chân thiết, rồi lại chân thực tồn tại.


Lưu Vanh Cần nở nụ cười, ánh mắt sáng sủa chưa bao giờ có.


Hai, hảo thiếu niên, thật đáng mong đợi thật đang vui mừng thật đáng chúc mừng!


Đỗ Cửu Ngôn nói tiếp: “Nghiêm Trường Điền, ngươi lấy mạng của Phó Vũ, nên, ngươi sẽ dùng tánh mạng của ngươi trao đổi đồng giá, đây là luật pháp! Không phải buôn bán tiền tài ngươi nói, không phải một câu hành vi thường ngày chức nghiệp của ngươi có thể quyết định, có thể lừa gạt, có thể làm cho người tin phục.”


“Về phần phục vụ, lẩn tránh nguy hiểm ngươi nói.” Đỗ Cửu Ngôn cười lạnh nhìn Quý Trọng Ngạn, “Mới vừa lệnh bài cho trả lời thuyết phục rồi, đại nhân đánh ngươi ngươi nên lẩn tránh, không thể tránh là lỗi của ngươi. Hiện tại lệnh ngươi nhặt lệnh bài lên, trả lại cho đại nhân.”


“Mau nhặt!” Quế vương rất tức giận, người này ý đồ bẻ cong tư tưởng của hắn, quá ghê tởm.


Cấu kết với nhau làm việc xấu! Quý Trọng Ngạn mím môi, nhặt lên bài lên trả lại cho Lưu huyện lệnh, chắp tay lui ra.


“Đại nhân, ” Đỗ Cửu Ngôn chắp tay nói với Quế vương: “Án này, chứng cứ quả thực duy nhất, kiến nghị đại nhân lập tức định án!”


Quế vương dựa vào ghế, nhìn Đỗ Cửu Ngôn, ánh mắt xa xưa thâm thúy…


“Đại nhân.” Đỗ Cửu Ngôn lại hô một tiếng, đuôi lông mày của Quế vương khươi một cái tỉnh thần, ngồi thẳng nhìn nàng, ánh mắt tinh lượng, lại cười nói: “Định tội đúng không?”


Đỗ Cửu Ngôn nhắc nhở hắn, “Là, y theo《 Chu Luật, Hình Luật, Nhân Mạng 》 phàm lấy thú vui sát thương người hoặc người bên cạnh, còn cố sát tội luận. Theo luật, phải phán trảm hình!”


“Có đạo lý, ” Quế vương hơi gật đầu, đang muốn vỗ kinh đường mộc, bỗng nhiên Quý Trọng Ngạn tiến lên một bước, chắp tay nói: “Đại nhân, học sinh có lời muốn nói.”


—— lời nói ngoài ——


Phối hợp thế nào? Có thấy hay không Quế vương trong ánh mắt tiểu tinh tinh?

Xin cho ta môn tiểu yêu tinh, đầu thượng ngươi quý báu nhất phiếu!

Của ngươi ái, chính là tiểu yêu tinh môn tốt nhất tư nhuận!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui