Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 151: ĐỐI BỘ CÔNG ĐƯỜNG


Dịch giả: Luna Wong


“Cáo hắn bịa đặt chứng cứ, mưu hại vu cáo.” Vương Đàm Linh nói: “Sư thúc, vụ án này người xem nhận hay là không nhận?”


Thư đồng châm trà, ánh mắt của Lưu Công Tể khẽ nhúc nhích, “Ta nghĩ thử, việc này có chút kỳ quái, chờ chút ngươi lại đến chỗ ta.”


Vương Đàm Linh xác nhận, Lưu Công Tể lại nói: “Vừa lúc, việc này ngươi đi nói một tiếng với Tiết Nhiên, để tất cả mọi người thảo luận một chút, mỗi người phát biểu ý kiến của mình.”


Vương Đàm Linh chắp tay nói: “Sư thúc cái chủ ý này tốt, ta đi ngay.”


Hắn đi tìm Tiết Nhiên.


Tiết Nhiên vừa nghe rất tán thành, liền cho đòi tất cả học sinh học phủ đến một gian phòng học, nói ra chuyện án tử của Trần Hưng An cùng với Trần gia muốn cáo Đỗ Cửu Ngôn.


Lời của hắn vừa rơi xuống, phía dưới lập tức truyền đến một trận tiếng hoan hô, có người nói: “Ác hữu ác báo, hắn đáng đời.”


“Tốt nhất cáo cho hắn có tiếng xấu, cuộc đời này không thể làm tụng sư nữa.”


“Đúng! Đánh hơn mười đại bản, đánh cho hắn bán sinh bất toại.”


Thanh âm hò hét ầm ỉ, Tiết Nhiên mắng: “Là cho các ngươi phát tiết oán khí sao? Là cho các ngươi đến xem vụ án này, khách quan trình bày ý kiến của mình.”


“Tiên sinh.” Mã Dịch đứng lên, nói: “Học sinh cho là nên nhận tụng án này, không chỉ phải nhận, còn phải nghiêm túc điều tra. Dù là cuối cùng thua án tử, cũng có thể mượn cơ hội dạy dỗ hắn một chút.”


“Đúng, ta cũng thấy nên nhận vụ án này.”


Tiết Nhiên gõ bàn, “Cho rằng nên nhận án tử, như vậy nếu để cho ngươi đi biện tụng, ngươi nên có chứng điểm gì đó, lại chủ yếu đi thăm dò vài chứng điểm?”


Hắn vừa hỏi, phía dưới nhất thời không có thanh âm.


Tiết Nhiên đợi nửa ngày, bỗng nhiên, có người nhấc tay, thấp giọng nói: “Tiên sinh, ta cảm thấy, cảm thấy không nên nhận.”


Có người nhất thiết cười, “Túng bao(cái bao sợ hại) cũng dám nói chuyện.”


Tiết Nhiên trừng mắt, “Câm miệng!” Lại nói: “Phó Nguyên Ngô, ngươi nói.”



Phó Nguyên Ngô nói: “Bởi vì… Án tử không vấn đề gì. Nếu như cáo hắn ở vụ án này bản thân tìm không được lỗ thủng, chỉ…chỉ có ở phương diện trình tự cùng thái độ làm người của hắn để công kích, nhưng những thứ này cũng không thể được duyệt làm chứng cớ và định tội trong bản án.”


“Nhất là mục đích của Trần Hưng Ba, cũng không phải là chân chính cáo Đỗ Cửu Ngôn, mà, mà là cứu đệ đệ hắn Trần Hưng An.”


“Nếu như biện tụng, dù là cuối cùng cáo được Đỗ Cửu Ngôn cũng không thỏa mãn được tố cầu cuối cùng của người thỉnh tụng, nên không có ý nghĩa.”


Nói xong, hắn ngồi xuống.


Trong phòng học, nhất thời như là nổ tung oa, sáu mươi bảy mươi người thoáng cái chia làm hai phái, có người cảm thấy phải cáo, thắng thua là chuyện thường, thế nhưng không cáo vĩnh viễn không biết chân tướng.


Có người cảm thấy án tử không có vấn đề, nhận tụng án bất quá là quan báo tư thù mà thôi.


Muốn đối phó Đỗ Cửu Ngôn thì đường đường chính chính.


Thất chủy bát thiệt???, phi thường náo nhiệt.


Lưu Vanh Cần đứng chắp tay, lẳng lặng đứng ở bên ngoài.


Qua hồi lâu, Vương Đàm Linh trở về, Trần Hưng Ba đã không kịp đợi, “Vương tiên sinh, người rốt cuộc ý gì, ta ở đây chờ ngươi sắp một canh giờ rồi.”


“Xin lỗi.” Vương Đàm Linh nói: “Tụng án này, chúng ta không thể nhận!”


Trần Hưng Ba nói: “Vì sao, các ngươi không phải là có cừu oán với Đỗ Cửu Ngôn sao? Đây chính là thời cơ tốt nhất cho các ngươi báo thù.”


“Hồ ngôn loạn ngữ!” Vương Đàm Linh nhất thời trầm mặt, nói: “Tây Nam chúng ta há là địa phương quan báo tư thù, ngươi đi đi, tụng án của ngươi chúng ta sẽ không nhận.”


Trần Hưng Ba gấp đến giơ chân, nhưng Vương Đàm Linh phất tay áo đi ra cửa tìm Lưu Công Tể.


Bookwaves.com.vn

“Sư thúc, đã trở về, bất quá người này thật sự là vô lễ.” Vương Đàm Linh rất tức giận.

Lưu Công Tể lại cười nói: “Bất quá phố phường mà thôi, không cần chấp nhặt với hắn.” Hắn hơi ngừng, nói: “Ta đang suy nghĩ, Lưu đại nhân vừa nhậm chức, liền lật lại bản án phúc thẩm. Hắn thương gân động cốt như thế, là vì sao?”


Vương Đàm Linh cũng nghĩ không thông, “Hắn mới đến, vụ án này vừa lật, không chỉ sẽ đắc tội quan trên, còn có thể đem trong ngoài nha môn đều đắc tội một lần, đây là chuyện mệt nhọc không được cám ơn.”


Then chốt, án tử nghiêm túc xem qua, kỳ thực không có vấn đề, trừ phi Lưu huyện lệnh có chứng cớ xác thực, bằng không, thật là không có chút ý nghĩa nào.


“Ta lại cảm thấy, hắn nhận án tử của Trần gia, không phải là vì Trần gia, mà là đang làm khó dễ Đỗ Cửu Ngôn.” Lưu Công Tể nói: “Xác nhận chỉnh trị tiểu nhi kia.”



Vương Đàm Linh thể hồ quán đỉnh, “Sư thúc suy đoán rất có đạo lý, bằng không không có cách nào giải thích Lưu đại nhân vì sao làm như vậy.”


“Tiểu nhi kia có cừu oán với Lưu huyện lệnh, hay…hắn đắc tội người nào?”


“Mặc kệ nguyên nhân gì, cũng không phải chuyện xấu.” Lưu Công Tể cười cười, “Cũng nên có người thu thập chỉnh đốn một phen.”


“Chúng ta sẽ không dính vào ở bên trong. Tiểu nhi kia xảo quyệt, nói không chừng sẽ nghĩ đến đường ngang ngõ tắt gì, kéo chúng ta dính dáng vào trong. Hiện đang không có án kiện lớn, chúng ta tạm thời không nên cử động.” Lưu Công Tể nói.


Vương Đàm Linh cao hứng xác nhận.


Trần Hưng Ba ủ rũ cúi đầu ly khai Tây Nam, đi nửa đường, phía trước xuất hiện hai nha dịch, hướng về phía hắn chắp tay, nói: “Đại nhân mời người.”


“Lưu đại nhân?” Nhãn tình của Trần Hưng Ba sáng lên, vội vã chắp tay, nói: ” Vâng, vâng, tiểu nhân đi ngay.”


Trần Hưng Ba theo nha dịch đến huyện nha, lúc hắn đến, Lưu huyện lệnh đang viết công văn, nghe thanh âm quét mắt nhìn hắn một cái, hỏi: “Đi Tây Nam, không người nào nguyện ý nhận tụng án?”


“Vâng! Những người đó chỉ sợ gây sự trên thân, nên không dám nhận tụng án.” Trần Hưng Ba nói: “Làm sao bây giờ, còn thỉnh đại nhân chỉ giáo.”


Lưu huyện lệnh viết xong ngừng bút, nhớ tới sờ sờ râu mép, nói: “Không ai nhận thì tự ngươi lên.”


“Nhưng… Nhưng tiểu nhân không biết a.” Trần Hưng Ba nói.


Lưu huyện lệnh ngưng mi nói: “Ngươi có hữu dụng hay không, cãi nhau có thể hay không? Bằng không ngươi sao dám lôi người nhà ngươi đi nháo?”


“Đây… Nữ nhân cũng có thể lên công đường sao? Đại nhân, đây thích hợp sao?”


Lưu huyện lệnh nói: “Ta nói có thể thì có thể, ai dám nghi vấn ta.”


Trần Hưng Ba gật đầu xác nhận, Lưu huyện lệnh suy nghĩ một chút lại xua tay, “Quên đi, đừng để cho nữ nhân lên đây, kỷ kỷ tra tra ồn chết. Tự ngươi nháo đi, thực sự không được đâm chết ở công đường cũng là có thể.”


“Đâm… Đâm chết?” Trần Hưng Ba mục trừng khẩu ngốc, lắp bắp nói: “Đại, đại nhân, người đang nói đùa?”


Lưu huyện lệnh liếc nhìn hắn, “Ngươi cảm thấy ta và ngươi rất quen, hay ngươi dễ nhìn, đáng để ta nói đùa với ngươi?”


Trần Hưng Ba phù phù một tiếng quỳ xuống, “Đại nhân, ta, ta không tố cáo, không tố cáo còn không được sao.”



“Không được!” Lưu huyện lệnh nói: “Ngươi muốn làm cái gì thì làm cái đó, bổn quan mất mặt bao nhiêu.”


Trần Hưng Ba hối hận không kịp, khóc không ra nước mắt.


“Người đến.” Lưu huyện lệnh nói xong, Hoàng thư lại cẩn thận tiến đến. Lưu huyện lệnh đưa hai phần công văn đã viết xong cho hắn, “Một phần sáng mai dán lên tường, một phần đưa cho Đỗ Cửu Ngôn.”


Hoàng thư lại xác nhận.


“Cãi không lại thì đâm, ngươi chết bổn quan nhất định cứu đệ đệ ngươi ra.” Lưu huyện lệnh dặn dò Trần Hưng Ba, “Ngươi dám đào tẩu, ta đã giúp ngươi đâm.”


Sắc mặt Trần Hưng Ba trắng bệch cáo từ ra ngoài.


Bookwaves.com.vn – Luna: ta đoán Lưu huyện lệnh thật bị QV bắt rồi, người này chính là QV


Sáng sớm ngày thứ hai, trên tường bát tự của huyện nha, dán bố cáo, nội dung đại khái là nói: Đỗ Cửu Ngôn thân là tụng sư, quan ti biện loạn thất bát tao, bổn quan xem xong thật tại tức giận, nên từ hôm nay trở đi, không cho phép Đỗ Cửu Ngôn tiếp nhận bất kỳ tụng án nào, viết tấu chương tấu lên, thu hồi tụng sư bài của nàng.


Còn có, sau nửa canh giờ, bổn quan thăng đường thẩm Đỗ Cửu Ngôn, hoan nghênh mọi người đến quan khán.


Bố cáo này, giống như là nước sôi trào, vô số người kéo đến ngoài nha môn, quan khán bố cáo trên tường bát tự.


“Lưu đại nhân tại sao là quan ti Đỗ tiên sinh biện loạn thất bát tao, mỗi một kiện quan ti Đỗ tiên sinh đều biện rất tốt a.”


“Chính là án tử của Miêu gia, Lưu đại nhân nói Đỗ tiên sinh oan uổng Trần Hưng An, muốn phúc thẩm.”


“Không thể nào. Trần Hưng An cũng tự nhận tội rồi, còn có cái gì để thẩm, Lưu đại nhân đây rõ ràng chính là không qua được với Đỗ tiên sinh.”


“Ta cũng thấy thế.”


Trên đường Đỗ Cửu Ngôn đi Tam Xích đường, bị rất nhiều người vây quanh, ngươi một lời ta một câu nói chuyện ngoài cửa nha môn với nàng.


“Đỗ tiên sinh, Lưu đại nhân có phải có hiểu lầm gì với người hay không, vì sao bố cáo thứ nhất phát như vậy?”


“Lưu đại nhân có phải lấy tiền của người Trần gia hay không, đây cũng thật là quá đáng, không có tra gì cả, đã nói người oan uổng người tốt. Vụ án này đều thẩm qua, nếu như người oan uổng người tốt, mấy tầng kia cũng không có khả năng không nhìn ra a.”


Đỗ Cửu Ngôn chắp tay, cười nói: “Là phúc thì không phải là họa, là họa thì tránh không khỏi a. Hôm nay thăng đường, là hiểu lầm cũng sẽ giải thích rõ.”


“Đỗ tiên sinh, ngươi là muốn tìm Lưu đại nhân giải thích sao? Ngươi tốt nhất giải thích với đại nhân, nghìn vạn lần không nên phát giận a.”


Mọi người đều biết tính tình của Đỗ Cửu Ngôn không tốt.


“Tận lực nhịn xuống, tận lực không phát giận.” Đỗ Cửu Ngôn lại cười nói: “Mọi người cũng đừng giận a, nếu như ta bị khi dễ, đánh bằng roi, nửa chết nửa sống các ngươi xem như không có thấy. Nghìn vạn lần không nên gây chuyện a, dân không đấu với quan, bách tính Thiệu Dương ta đều là thuần phác.”


“Nếu như ta bị đánh chết, các ngươi đốt chút tiền giấy vào tiết Thanh Minh, ta cũng nhắm mắt rồi.”



“Còn đánh bằng roi?” Mọi người không dám tin tưởng, “Lưu đại nhân ý gì, hiện tại thẩm án chính là người mang tội giết người cũng không mấy người đánh bằng roi tại đường a. Nếu như đánh Đỗ tiên sinh, đây thật quá đáng.”


“Hắn chính là nhằm vào Đỗ tiên sinh.”


“Đỗ tiên sinh, nếu Lưu đại nhân thật muốn đánh ngươi, chúng ta nhất định vọt vào bảo hộ người.”


“Đa tạ nhiệt tình của mọi người, Đỗ mỗ vô cùng cảm kích.” Đỗ Cửu Ngôn vừa chắp tay đi ở phía trước, Tiền Đạo An và Chu Tiếu đã ở nha môn ngoại chờ, Tiền Đạo An nói: “Còn không có tụng sư vì mình biện tụng, ngươi xem, có muốn ta biện cho ngươi hay không?”


“Không cần.” Đỗ Cửu Ngôn thấp giọng nói: “Hôm nay đường này căn bản không cần tụng sư.”


Tiền Đạo An sửng sốt, “Ý của ngươi là, Lưu đại nhân hắn căn bản là muốn chỉnh ngươi?”


“Không sai biệt lắm.” Đỗ Cửu Ngôn xoa xoa thắt lưng, “Đi làm một cáng tre đến, bữa tiệc ăn đại bản của ta ôm nay, sợ là trốn không thoát rồi.”


Tiền Đạo An và Chu Tiếu liếc nhau, Tống Cát Nghệ khóc lên, “Cửu, Cửu ca, bằng bằng không, chạy, chạy trốn đi.”


“Trốn đi đâu?” Đỗ Cửu Ngôn trừng mắt hắn, “Thịt ngươi dày, bằng không ngươi thay ta chịu đi?”


Tiếng khóc của Tống Cát Nghệ hơi ngừng, vuốt cái mông cảm tình phức tạp.


“Cha a.” Củ cải nhỏ nhào tới, ôm chân của nàng, oa một tiếng khóc lên, “Cha, bọn họ tại sao muốn cáo ngươi a, ngươi không làm sai.”


“Trên đời này, các loại các dạng người đều có, chúng ta hôm nay nhìn thấy, coi như là học thêm kiến thức, đúng không?” Đỗ Cửu Ngôn sờ sờ đầu của nhi tử, “Đừng sợ, nếu như cha bị đánh bằng roi, ngươi mua chút đồ ăn ngon cho cha là được.”


Củ cải nhỏ ngưng đầu lông mày, mũi hồng hồng, nước mắt ba tháp ba tháp rơi, hắn chưa bao giờ biết, lại có người sẽ cáo tụng sư.


Cha hắn tốt như vậy, lại có người muốn cáo cha hắn.


Quá xấu, đều là người xấu.


“Hài nhi của ta ngoan.” Đỗ Cửu Ngôn đi vào, Hoa Tử và Nháo nhi cũng khóc, nàng quay đầu lại nói với mọi người: “Ta đi a, tái kiến!”


Củ cải nhỏ oa oa khóc, hắn vừa khóc Hoa Tử và Nháo nhi cũng khóc, ba hài tử khóc những cô nương kia cũng khóc theo…


Thế cho nên đường còn chưa thăng, bên ngoài khóc thành một mảnh.


Trong công đường, sắc mặt Trần Hưng Ba phức tạp đứng ở một bên, hung tợn nhìn chằm chằm Đỗ Cửu Ngôn.


Lưu huyện lệnh ba một tiếng, vỗ kinh đường mộc, quát dẹp đường: “Đỗ Cửu Ngôn, ngươi có biết tội của ngươi không?”


—— lời nói ngoài ——


Hôm nay canh ba, ngày mai gặp lạp! Sau đó, lai sai sai bọn họ có đánh nhau hay không?



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui