Q1 – CHƯƠNG 142: THIỆN ÁC BẤT MINH
Dịch giả: Luna Wong – đã bão chương xong. Chúc mọi người có giây phút thư giãn, vui vẻ tại bookwaves.com.vn
“Tiên sinh người xưng hô như thế nào?” Dư Kha thỉnh Trần Hưng Ba vừa đi vừa nói chuyện.
Trần Hưng Ba giới thiệu, càng giải thích vu án từ đầu đến cuối một lần, vẻ mặt Dư Kha kinh ngạc, “Án tử của nhà Miêu Nghĩa ta nghe nói, hắn muốn cáo đệ đệ ngươi giết người. Ngươi bây giờ cáo hắn đả thương đệ đệ ngươi? Ta cảm thấy không bằng lại thêm một tội vu cáo đi.”
“Vu cáo?” Trần Hưng Ba gật đầu, “Được, tội càng nặng càng tốt.”
Dư Kha xác nhận, “Vậy đệ đệ ngươi hiện tại ở nơi nào, có thể dẫn ta đi gặp hắn hay không?”
Hai người đi hậu viện khách sạn Đông An Trần Hưng An đang ở, người một nhà hắn từ Thân Châu chạy tới, bởi vì quá nhiều người, nên thuê luôn cả viện tử, Dư Kha đi vào sợ hết hồn.
Nữ nhân một viện, từ già đến trẻ, hắn thô thô nhìn lại, tổng cộng mười một vị!
“Đây… Đều là người nhà ngươi?” Khóe miệng của Dư Kha run lên.
Trần Hưng Ba trả lời: “Đây là cha nương ta, mấy vị này đều là muội muội ta, tỷ tỷ của Hưng Yên.”
“Nhiều tỷ tỷ như vậy?” Dư Kha nhìn hoa cả mắt, Trần Hưng Ba trả lời: “Huynh muội nhà của ta tám người, ta là huynh trưởng, có sáu muội muội, Hưng Yên là đệ đệ nhỏ nhất.”
Dư Kha gật đầu xác nhận, ha hả cười nói: “Thật là có, có phúc khí.”
“Ca, đây là tụng sư ngươi mời tới sao?” Một vị tỷ tỷ trong đó nhìn qua niên kỷ tương đối nhỏ nói.
Trần Hưng Ba nói: “Vị Dư tiên sinh này là tụng sư ta mời tới, hắn đến xem Hưng Yên, tìm hiểu một chút tình huống.”
“Dư tiên sinh, mặc kệ bao nhiêu tiền, ngươi nhất định phải trút giận cho đệ đệ ta. Miêu Nghĩa quá ghê tởm, nhất định phải để cho hắn ngồi tù.” Vị tỷ tỷ kia nói.
Dư Kha xác nhận, cười ha hả nói: “Nhất định, nhất định. Trước hết để cho Dư mỗ đi gặp tiểu Trần tướng công.”
Dưới vòng vây một đám nữ nhân, Dư Kha gặp được Trần Hưng An nằm ở trên giường, hấp hối sống không bằng chết, tỷ muội một nhà của hắn hơn nữa mẫu thân chất nữa đều vây quanh ở bên giường, vừa khóc vừa mắng, líu ríu, thật sự là náo nhiệt đến cực điểm.
Nhưng vô luận Dư Kha hỏi cái gì, Trần Hưng An đều không mở miệng, như đã chết.
Dư Kha ha hả cười, nói: “Tiểu Trần tướng công, việc này không phải ngươi không mở miệng thì cho qua. Ngươi xem một chút phụ mẫu tỷ muội của ngươi còn có huynh trưởng lo lắng cho ngươi bao nhiêu, dù là ngươi khổ sở trong lòng không thoải mái, nể phần quan tâm của bọn họ, ngươi cũng nên phấn chấn lại, ngươi cũng có thể để Miêu Nghĩa trả giá thật lớn.”
“Ta không cáo hắn.” Trần Hưng An nói: “Nghĩa ca đánh ta là phải.”
Hắn thốt ra lời này, trong phòng như vịt ra khỏi lồng, líu ríu cạc cạc, vô số thanh âm xếp cùng một chỗ, hai lỗ tai của Dư Kha ong ong hưởng, không biết qua bao lâu, Trần Hưng An đã dùng chăn che đầu, mặc người khác nói.
Dư Kha lòng nóng như lửa đốt, nhưng chỉ có thể chờ.
Quả nhiên một ngày sau, Trần Hưng An từ cực lực phản đối, biến thành ngầm đồng ý, hắn hỏi Dư Kha: “Nếu như cáo Nghĩa ca vu cáo chúng ta thắng, Nghĩa ca có phải sẽ tha thứ cho ta hay không?”
“Nếu như vu cáo thành lập, quan ti ngươi thắng, vậy biểu thị ngươi là vô tội, ngươi không có giết người.” Dư Kha nói: “Hắn đương nhiên sẽ tha thứ cho ngươi.”
Trần Hưng An nhắm mắt suy nghĩ một chút, nói: “Được, vậy cáo hắn tội vu cáo, cho hắn biết, ta là thuần khiết.”
“Đúng, đúng, ngươi có thể suy nghĩ cẩn thận thì tốt nhất.” Dư Kha ha hả cười, “Ngươi yên tâm, có Dư Kha ta xuất mã, nhất định không có vấn đề.”
Trần Hưng An gật đầu, “Vậy làm phiền Dư tiên sinh.”
“Dư tiên sinh, Dư tiên sinh.” Vừa nói chuyện, một vị tỷ tỷ của Trần Hưng An chạy vào, “Nha môn đưa công văn tới, ngươi xem một chút.”
Dư Kha vội nhận lấy, nhất thời kinh ngạc vừa nhảy, Trần Hưng An hỏi: “Làm sao vậy?”
“Ngươi không cần cáo Miêu Nghĩa, bởi vì Miêu Nghĩa cáo ngươi.” Dư Kha cho Trần Hưng An xem công văn, ngưng mi nói: “Hắn cáo ngươi giết phụ mẫu thê nhi hắn.”
Sắc mặt Trần Hưng An trắng bệch, không dám tin nhìn Dư Kha, “Không, không phải nói nha môn không để ý sao? Ta. . . Ta không có giết người a, ti binh kia cũng có thể làm chứng a, vì sao nha môn còn thụ lí?”
“Bởi vì Đỗ Cửu Ngôn nhận tụng án của Miêu Nghĩa.” Dư Kha nói: “Hắn bây giờ là tụng sư của Miêu Nghĩa.”
Dư Kha âm thầm hưng phấn. Đây là vận khí a, lần đầu tiên đến Thiệu Dương đánh quan ti, để hắn chống lại Đỗ Cửu Ngôn. . .
Chỉ cần hắn đánh bại Đỗ Cửu Ngôn, như vậy hắn ở Thiệu Dương lập tức có thể dừng bước.
bookwaves.com.vn – Luna: Ca ca à, tỉnh lại đi, anh không hào quang của nữ chủ phải biết khiêm tốn, được không? Còn ở đó nằm mơ ban ngày nữa. Đến nam chủ hào quang bừng bừng còn bị dập cho tức nổ phổi nữa kìa.
Vụ án này, hắn nhất định phải toàn lực ứng phó, hảo hảo điều tra.
Hắn sẽ làm thế nhân biết, trên đời này không phải chỉ có một Đỗ Cửu Ngôn. Đường của Đỗ Cửu Ngôn, Dư Kha hắn cũng có thể đi. . . Không thì đạp người khác dương danh lập vạn.
Đỗ Cửu Ngôn đạp Tây Nam dương danh, vậy hắn đạp Đỗ Cửu Ngôn.
Đạp Đỗ Cửu Ngôn, so với Tây Nam dễ dàng hơn, dù sao Tây Nam là một đám người, mà Đỗ Cửu Ngôn bất quá chỉ có một mình.
Hắc! Sau này, người khác chỉ biết nhớ kỹ Dư Kha hắn, Dư Kha hắn sẽ trở thành Đỗ Cửu Ngôn thứ hai, cấp tốc dương danh, được người tôn kính kính yêu!
“Ngươi đừng sợ, ngươi nếu là thuần khiết, bọn họ vô luận cáo như thế nào cũng sẽ không hữu dụng.” Dư Kha nói.
Tỷ tỷ của Trần Hưng An nói: “Ta nghe nói Đỗ Cửu Ngôn và Phó đại nhân quan hệ rất thân cận, Phó đại nhân có thể thiên vị hắn hay không?”
“Người khác không thể nói, nhưng Phó đại nhân tuyệt đối sẽ không làm chuyện như vậy.” Dư Kha nói: “Phó đại nhân làm quan thanh liêm chính trực, tuyệt không vấn đề.”
Lúc nói chuyện, hắn đứng lên nói: “Nếu như thế, chúng ta đây từ nguyên cáo biến thành bị cáo, còn có năm ngày, ta muốn đi làm một ít chuẩn bị cùng điều tra, nếu như có chuyện ta sẽ tới tìm các ngươi, các ngươi nếu là có chuyện cũng có thể tùy thời đi tìm ta.”
Tỷ tỷ xác nhận, Trần Hưng An chống đứng lên, nhìn hắn nói: “Dư tiên sinh, trước khi lên đường, ngươi có thể đi hỏi Nghĩa ca một chút, xem có thể gặp ta một lần hay không?”
“Ta có thể đi thử xem. Thế nhưng hắn có thể sẽ không gặp ngươi.” Dư Kha nói.
Trần Hưng An gật đầu, lại nằm ở trên giường, hai tròng mắt đăm đăm, không có thanh âm.
Dư Kha bề bộn nhiều việc, hắn đã là thân phận tụng sư bị cáo, đi nha môn thỉnh bài phiếu, theo hai nha sai cùng đi hiện trường án phát, sau đó, hắn lại đợi hai ngày trong nha môn, điều tra căn cứ chính xác trong nha môn và tỉ mỉ nghiên cứu một lần lời chứng của đám người Trầm Quân.
“Đỗ tiên sinh.” Ngoài cửa, Hoàng thư lại cười ha hả nói: “Ngươi đều điều tra được rồi? Thế nào ngày hôm nay rảnh rỗi qua đây uống trà với đại nhân.”
Đỗ Cửu Ngôn cười tiến đến, nói: “Án tử đều trong não ta, nào cần chạy tới chạy lui điều tra. Hoàng tiên sinh, có hàng tồn không, ngâm chút nếm thử a.”
“Đỗ tiên sinh quá keo.”Hoàng thư lại cười nói: “Mỗi lần tới đều phải uống hát trà của ta, chút bổng lộc kia của ta, đâu đủ cho Đỗ tiên sinh người bò nhai mẫu đơn, còn uống ba chén lớn.”
“Trà không thể giải khát, không phải trà ngon.” Đỗ Cửu Ngôn ngồi xuống, Hoàng thư lại pha trà, hai người đối diện ngồi ở trên bàn trà uống trà nói chuyện phiếm.
Dư Kha đánh giá Đỗ Cửu Ngôn, ngày hôm nay nàng mặc một kiện trực chuyết thiển lam sắc, vóc dáng không tính là đặc biệt cao, người cũng rất ốm, tóc buộc ở sau ót, kỳ kỳ quái quái không ngắn không dài. Người này màu da rất đen, nhưng cười rộ lên răng rất trắng, vưu kì cặp mắt kia, đen bóng giống như bảo thạch biết phát quang.
Dung mạo xem như qua được cửa, về phần cơ trí thông minh. . . Mọi người chờ xem đi.
Dư Kha vùi đầu tiếp tục xem hồ sơ.
Hắn và Đỗ Cửu Ngôn bất đồng, Đỗ Cửu Ngôn đã coi như là công thành danh toại, chí ít ở Bảo Khánh phủ không người không biết, hiện tại nàng có thể tùy ý với quan ti, nhưng hắn không thể.
Hắn nhất định phải càng thêm nỗ lực hơn nàng mới có thể.
bookwaves.com.vn
Đỗ Cửu Ngôn bưng trà uống, cũng tùy ý quan sát Dư Kha một mắt, Hoàng thư lại thấy được, cười thấp giọng nói: “Vị Dư tiên sinh này trước đây ở Bảo Khánh, ngày gần đây tới Thiệu Dương. Cùng Đỗ tiên sinh người không sai biệt lắm, cùng ba vị huynh đệ, mở một gian tụng hành không lớn, gọi Minh Đức.”
“Đây là cọc tụng án đầu tiên khi hắn đến Thiệu Dương, ta thấy hắn cực nghiêm túc. Ta nghe nói lần này ngươi tìm Trầm Quân một chuyến xong, liền không làm tiếp chuyện khác? Những thứ dã lộ số này rất khả năng xảo quyệt hơn Tây Nam.”
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Hoàng tiên sinh, ta đây không phải là đang đợi Tam gia sao, một hồi ta phải đi làm việc.”
“Thế nào, là phát hiện cái gì, muốn đi tìm chứng cứ sao, có muốn ta cùng đi hay không?”
Hoàng thư lại ha hả cười.
Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, “Tam gia di cùng ta, là hỗ trợ riêng tư, người đi liền là công sai. Hoàng tiên sinh, thứ người điều tra, ta phải nộp lên trên. Ta thiệt hay không a.”
“Ngươi sớm muộn gì cũng phải báo lên a.” Hoàng thư lại nói: “Bất quá, các ngươi đi nơi nào tìm chứng cứ?”
Đỗ Cửu Ngôn cười ha ha một tiếng, đè thanh âm, nói: “Đào phân! Việc này người nghìn vạn lần không nên nói với Tam gia, không thôi hắn cũng sẽ không đi.”
“Quá xấu.” Hoàng thư lại cười ha ha, “Ngươi nói ta đều muốn đi xem hình dáng tam gia đào phân ra sao.”
Hai ngày sau khai, Tiền Đạo An cùng Đỗ Cửu Ngôn đến nha môn, vừa đi vừa vẫn là không yên lòng, “Ngươi thực sự cho rằng, là Trần Hưng An giết phụ mẫu Miêu Nghĩa?”
Hắn thấy thế nào, Trần Hưng An cũng không giống hung thủ giết người.
Bởi vì bi thương, tuyệt vọng còn có thống khổ trong mắt Trần Hưng An không phải giả bộ, thậm chí , hắn còn uống thuốc độc tự sát cũng đều không phải là giả bộ, hắn thực sự muốn chết!
Người như vậy, sao có thể là hung thủ được.
“Có phải hung thủ hay không, cùng chuyện hắn có giống hắn không hoàn toàn không liên quan.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Có người, giết người thì hung ác độc địa, nhưng xong việc rồi lại hối hận không kịp, hận không thể lấy cái chết tạ tội. Nhưng cái này cũng không có thể xung với tội hành của hắn, giết người chính là giết người, liền phải trả giá thật lớn.”
“Nhưng ngươi không có chứng cứ a.” Tiền Đạo An thở dài, “Chỉ với Miêu Nghĩa điên điên khùng khùng, còn có hắn luôn mồm nói hồn phách của nương hắn?”
Đỗ Cửu Ngôn đứng ở ngoài nha môn, thản nhiên nói: “Có thể, thật là hồn phách của nương hắn nói cho hắn biết, chuyện trên đời, nói không rõ a.”
Đỗ Cửu Ngôn nàng cũng là một luồng u hồn a.
Cả người Tiền Đạo An lạnh lẽo.
Đỗ Cửu Ngôn đi vào, lúc đi ngang qua đoàn người, có người hỏi: “Đỗ tiên sinh, nghe nói nguyên cáo cũng điên rồi, cáo hảo huynh đệ hắn giết người nhà, còn là quỷ hồn của nương nói cho hắn biết, vụ án này người nhận, không có cách biện nào khác a?”
“Tiên sinh, tiên sinh, người đừng tưởng rằng thương cảm người khác liền giúp người khác, tuy rằng chúng ta đều biết tiên sinh là người tốt, nhưng người không thể phá hủy chiến tích bất bại của mình.”
“Người điên tuy đáng thương, nhưng không đủ để tiên sinh người vì hắn hy sinh lớn như vậy.”
Các tiểu cô nương rất kích động, muốn khuyên Đỗ Cửu Ngôn từ bỏ, dù sao vụ án này thần thần thao thao, nguyên cáo điên rồi, bị cáo bị nguyên cáo đánh trọng thương trong người, cũng bởi vì tự trách tự sát một hồi. . .
Vụ án này, nguyên cáo không đáng thương, bị cáo không đáng hận, nghe đã cảm thấy không hăng hái.
“Ta là tụng sư vì chính nghĩa mà chiến, chưa từng so sánh những thứ danh lợi bên ngoài này, nên mọi người không cần lo lắng cho ta, mặc kệ thắng thua, ta chỉ hỏi lòng ban đầu bất luận thành bại!” Đỗ Cửu Ngôn chắp tay, cười ha hả tiến vào, lưu lại trận kinh hô có tiếng của các thiếu nữ phía sau.
Đỗ tiên sinh như vậy, thực sự làm cho không người nào có thể không thích không tôn kính.
Tiền Đạo An che trán, nói thầm nói: “Những lời này mỗi lần đều nói, mọi người lại còn tin thật.”
“Nhường một chút.” Dư Kha chắp tay, đi vào trong nha môn, các thiếu nữ tránh ra liếc cũng không liếc hắn một cái, hai ba người tụ chung một chỗ, nghị luận áo bào tụng sư của Đỗ Cửu Ngôn mới thêu thêm một nhánh hoa nhụy đỏ.
“Nhất định là vị cô nương nào thêu cho Đỗ tiên sinh rồi, ta cũng biết, hôm nào ta cũng thêu cho tiên sinh một đóa.”
Mọi người thất chủy bát thiệt nói chuyện thêu hoa.
Dư Kha dừng một chút, cúi thấp đầu bước nhanh đi vào.
Ở sau lưng mọi người, Khu Hằng và hai vị sư huynh đệ cùng với mấy người Chu Nham lẳng lặng đứng thẳng.
—— lời nói ngoài ——
Ngày hôm nay canh ba, ngày mai gặp!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...