Q1 – CHƯƠNG 1: AI LÀ NƯƠNG CỦA NGƯƠI
Editor: Luna Huang
Răng rắc, răng rắc!
Đỗ Cửu Ngôn bị giật mình tỉnh giấc, vừa mở mắt liền thấy một hài tử ba bốn tuổi, áp sát nàng, kéo tóc của nàng.
Hài tử kia mắt tròn trịa, mũi cao thẳng, gò má của trẻ con mập mạp phúng phính, chải kiểu tóc dạng cây dừa, như một củ cải trắng trắng mập mập.
“Củ cải nhỏ.” Đỗ Cửu Ngôn bắt tiểu hài tử, quát dẹp đường: “Ngươi ở đâu ra, người lớn nhà ngươi đâu, quá đáng rồi đó.”
Mấy sợi tóc rơi trên đất, nếu không phải nàng sớm tỉnh, củ cải nhỏ này sẽ cắt đến khi nàng hói đầu mới thôi.
“Nương, ngoan a.” Không nghĩ tới, củ cải nhỏ một chút cũng không hoảng hốt không sợ, còn sờ sờ đầu của nàng, cầm lấy kéo hỏng, nãi thanh nãi khí nói: “Cắt tóc rồi ngươi sẽ xấu, xấu rồi chúng ta mới có thể đi tìm cha, ngươi có muốn tìm cha không a?”
Giọng điệu này của hắn, phân minh chính là người lớn đang dỗ tiểu hài tử.
“Tìm cha cái gì, ai là nương của ngươi?” Đỗ Cửu Ngôn nói xong, mới phát hiện tiểu hài tử này mặc một đoản quái(短褂-mọi người tự tra xem hình nha) màu xám, tuy rằng cũ nát nhưng bằng vải thô, là cách ăn mặc của người cổ đại.
Nàng như bị sét đánh, cúi đầu nhìn bản thân, cũng là một thân đoản quái vải thô, phía dưới là quần rộng thùng thình, trên chân là một đôi hài vải mũi tròn, đầu ngón chân còn bị thủng một lỗ.
Đỗ Cửu Ngôn cứng ở tại chỗ, trong óc kêu ông ông.
Nàng là ai, nàng ở nơi nào?
“Nương quá đẹp.” Củ cải nhỏ còn đang hướng dẫn từng bước, “Xuất môn quá nguy hiểm, cắt tóc ngắn mới an toàn, như vậy ngươi mới có thể tìm được cha, có phải hay không a?”
“Nương ngoan ngoãn.” Củ cải nhỏ cười híp mắt, vươn tay nhỏ bé mập mạp vuốt mặt của Đỗ Cửu Ngôn, “Một hồi ta đưa ngươi đi ăn đồ ăn ngon.”
Củ cải nhỏ nhỏ này từng tiếng từng tiếng gọi nàng là nương. . . Lẽ nào nàng xuyên việt rồi, còn thành nương của người khác?
Đây quả thực là một bước lên trời, cự ly quá quá lớn.
“Ta?” Đỗ Cửu Ngôn chỉ chỉ bản thân, “Là nương ngươi?”
Củ cải nhỏ gật đầu, mái tóc trên đỉnh đầu run lên một cái, “Là nương, nếu giả bao đổi.”
“Ông trời của ta!” Đỗ Cửu Ngôn bụm mặt, tựa ở trên tường nhắm mắt lại. Tuần trước nàng nhận một vụ án, biện hộ cho bị cáo. Ngày hôm nay vừa đến pháp viện trình tài liệu, mở cửa xe ở bãi đỗ xe, xuất hiện mười mấy người vạm vỡ.
Nàng chuyên nhận án kiện hình sự, thường gặp đối thủ nháo sự thậm chí động thủ, cho nên nàng luyện tán đả lục đoạn thanh long, ứng phó tự vệ binh thường cũng không có vấn đề.
Lúc này đây bất đồng, đối phương nhiều người dẫn theo binh khí. . . Ký ức sau cùng, phía sau bị người đâm hai đao, đâm vào chỗ yếu hại.
Vọng Thư Uyển.com
Chết rồi, còn chết không minh bạch như thế, Đỗ Cửu Ngôn trầm mặt, vừa mở mắt liền thấy khuôn mặt nhỏ nhắn thịt hô hô, lộ ra dáng tươi cười tiêu chuẩn tám cái răng.
Rất giả, nhưng nhịn không được người ta quá khả ái manh manh.
“Nương, có phải ngươi mệt nhọc hay không, bằng không ngủ tiếp một chút đi?”
Đỗ Cửu Ngôn nắm bắt mặt của củ cải nhỏ: “Tiểu tử, ngươi dự định dỗ ta ngủ, tiếp theo cắt tóc ta, ân?”
Miệng của củ cải nhỏ trề xuống, ủy khuất ba ba, “Nương, người làm sao có thể nghĩ ta như vậy, ta sẽ không giậu đổ bìm leo.”
“Ách. . .” Đỗ Cửu Ngôn có loại cảm giác nhược trí bị tiểu hài tử lừa.
Nhưng hài tử này, thật là quá đáng yêu, nàng còn chưa thấy qua tiểu hài tử tinh minh như vậy.
Tuy rằng chết rồi, nhưng sống lại, không chỉ như thế nàng còn miễn được cực khổ sinh hài tử, lại khi không có được một nhi tử.
Nghĩ như vậy, nàng chết cũng không hoàn toàn xem là bi kịch.
“Củ cải nhỏ, ngươi mấy tuổi?” Đỗ Cửu Ngôn nhìn củ cải nhỏ.
Củ cải nhỏ lấn lấn, chui vào trong ngực nàng ngồi trên đùi nàng, ngửa đầu nhìn nàng, hai mắt thật to như trái nho chớp chớp, “Nương, ta bốn tuổi a. Ngươi đều không nhớ rõ? Có muốn tìm đại phu hay không, đầu còn có đau hay không?”
Hắn nói, còn sờ sờ cái trán của Đỗ Cửu Ngôn.
Bị thương? Đỗ Cửu Ngôn cùng tự sờ một cái, quả nhiên sờ được máu nhớt nhợt trên tóc.
Xem ra nguyên chủ chết là bởi vì thương thế kia.
“Không có việc gì.” Vết thương rất đau, Đỗ Cửu Ngôn cau mày.
Củ cải nhỏ siết váy của nàng, bĩu cái miệng nhỏ nhắn, nước mắt ba tháp ba tháp rơi: “Nương a, ngươi đưn chết.”
Tội nghiệp.
Nương ngươi đã chết rồi! Đỗ Cửu Ngôn nhẹ dạ, ôm củ cải nhỏ, “Ta không chết được, chính là mất trí. Thương thế của ta là bị sao thế?”
“Thật, thật chứ?” Củ cải nhỏ lau nước mắt.
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu.
“Sau này ta không bao giờ bỏ ngươi ở lại nữa.” Củ cải nhỏ ôm Đỗ Cửu Ngôn, “Vừa nãy ta đi tìm thức ăn, lúc trở lại liền thấy Lại Tứ đang khi dễ ngươi, hắn còn lấy gạch đánh đầu ngươi!”
Lại Tứ? Tên này vừa nghe thì biết không phải là người tốt! Đỗ Cửu Ngôn vỗ vỗ đầu của nàng, ôn nhu nói: “Không có việc gì, sau này ai cũng không thể khi dễ chúng ta.”
“Ân ân.” Củ cải nhỏ hít hít mũi, gật đầu: “Chúng ta đây cắt tóc được không a?”
Hài tử này, khóc thương tâm như vậy còn không quên kéo tóc của nàng, “Muốn biến xấu có rất nhiều biện phát, cắt tóc rất phiền phức.” Lại nói: “Ngươi tên là gì?”
“Ta không có tên.” Củ cải nhỏ nháy con mắt thử dò xét nhìn Đỗ Cửu Ngôn, “Ngươi vẫn gọi ta là tiểu Bảo.”
Tiểu Bảo? Đỗ Cửu Ngôn bĩu môi, tên này đặt không có thành ý, còn không êm tai bằng củ cải nhỏ.
Nàng quan sát trái phải, địa phương các nàng ở như là hậu viện của một miếu đổ nát, các nàng ngồi ở dưới mái hiên bảo điện, chung quanh đổ nát thê lương cỏ dại mọc thành bụi, nhưng càng nát hơn chính là, y phục quanh thân hai mẫu tử các nàng, quả thực thảm đến trình độ áo không đủ che thân, không có gì khác với khất cái, “Củ cải nhỏ, đây là đâu?”
“Bảo Khánh, Long An tự.” Đỗ Cửu Ngôn không có nghi vấn, củ cải nhỏ âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Vọng Thư Uyển.com
Đỗ Cửu Ngôn hồi ức địa lý phương vị, hẳn là cảnh nội Hồ Nam, nhưng lại không biết hai Bảo Khánh này có phải cùng một chỗ hay không, “Chúng ta là người Bảo Khánh? Cha ngươi đâu? Người nhà đâu?”
Xem tình huống này, mẫu tử các nàng hẳn là ở ngoài rất lâu rồi.
“Không biết.” Mắt của Củ cải nhỏ chuyển nhanh như chớp, “Cha ta đã chết, tổ phụ mẫu cũng đã chết, về phần ngoại tổ gia. . . Người nói không cần bọn họ nữa, hai người chúng ta ở với nhau.”
Cha đã chết, nguyên chủ chính là quả phụ rồi?
Một quả phụ thân thể suy yếu năng lực sinh tồn càng yếu, mang theo tiểu hài tử không về nhà mẹ đẻ, lưu lạc ở bên ngoài. . . Cổ đại cởi mở thế hả? Nàng cảm thấy kỳ quái.
“Không đúng, vừa rồi ngươi rõ ràng nói muốn tìm cha. Nhanh như vậy liền chết sao?” Sẽ không phải có ngày nào đó có một nam nhân nhảy ra, nói là tướng công của nàng chứ?
Nhặt được hài tử thì được, nhưng nàng không muốn nhặt tướng công của người khác.
Củ cải nhỏ lắc đầu, “Không, cha ta thật đã chết rồi, nhưng ngươi cứ không tin, cứ muốn tìm cha ta. Ta, vừa rồi là dỗ ngươi, thật đó.”
Đỗ Cửu Ngôn đánh giá củ cải nhỏ này, vẻ mặt củ cải nhỏ hồn nhiên nhìn nàng, gật đầu, “Nương, ta nói đều là thật.”
Đến lúc nhảy ra một nam nhân, nàng cũng sẽ không nhận, cùng lắm thì cá chết lưới rách! Đỗ Cửu Ngôn đang muốn nói, bỗng nhiên trong bảo điện cách một vách tường truyền đến một tiếng phịch, có nam nhân quát dẹp đường: “Đều ngồi xổm xuống cho lão tử, đừng nhúc nhích, bằng không, đem bọn ngươi băm cho chó ăn!”
Các nàng một mực ở hậu viện không lưu ý trong bảo điện còn có người, hai mẫu tử liếc nhìn nhau, củ cải nhỏ lăn lông lốc đứng lên, “Có sát khí! Nơi đây không thích hợp ở lâu!”
“Đi.” Đỗ Cửu Ngôn quyết định thật nhanh, vung chân liền chạy, bỗng nhiên, có người đi vòng qua hậu viện, một tiếng quát lớn về phía , “Người nào lén lút, đứng lại!”
“Nương đừng sợ, có ta ở đây.” Củ cải nhỏ dừng bước, xoay người tại chỗ, trên mặt nặn ra dáng tươi cười, nịnh nọt lại không làm cho người chán ghét, chắp tay thi lễ, như một chiêu tài đồng tử, “Đại gia, chúng ta là người qua đường.”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu theo.
Luna: Vốn dĩ ta chưa dự định up bộ này đâu, thế nhưng mà bất đắc dĩ >”< ta xem nhầm lịch thi bây giờ phải chạy nước rút, chủ nhật này thi rồi, vì thế up bộ này cho mọi người xem tạm nhé.
Chủ nhật ta thi nên cũng không up chương sớm mà chờ ta thi xong về sẽ tiếp chương cho mấy truyện sau nha.
Mọi người chớ bỏ rơi ta đó T_T mấy hôm nay lượt view lại tuột rồi, buồn ghê
—— lời nói ngoài ——
Đào hố trước, biểu thị ta còn ở đây. . .đi qua chạy qua nghìn vạn lần không nên bỏ qua, có tiền ủng hộ tiền, không tiền ủng hộ người, nghìn vạn lần nhớ ủng hộ!
Ta cất giữa trước, dự tính dự tính bắt đầu lấp hố!
Chờ ta nga, moa moa ta!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...