Khúc Phàm ở bệnh viện quan sát ba ngày, uống nước hồ, nên khôi phục rất tốt, song để mọc tốt xương đùi thì cần rất nhiều thời gian, đơn vị cho nghỉ dài hạn, vừa lúc có thể ở nhà đón năm mới.
Tuy Thước Nhạc hết giận, song cũng không quá hòa nhã với Khúc Phàm, có điều chăm sóc chu đáo làm anh không có một chút nào không thoải mái, Khúc Phàm giống như một đứa bé ngoan Thước Nhạc nói gì nghe nấy, cẩn thận lấy lòng cậu.
Nhờ sự buông lỏng của bác, sau khi Khúc Phàm về nhà thì về hậu viện ở.
Ngày hai mươi mốt cả nhà Khúc Phàm đều đến Kinh, vốn gần hết năm mới tới, sau lại nghe tin Khúc Phàm gãy chân, liền tới sớm hơn, vừa tới Kinh thì thấy Khúc Phàm trừ việc hoạt động có chút bất tiện, chỗ khác đều tốt, người cũng vui vẻ. Cũng nhả lòng, vả lại Khúc Phàm gãy chân, không cần trực tết, thật là trong họa có phúc.
Tuy là chuyện là tự Khúc Phàm gây ra, bác của Thước Nhạc vẫn có chút áy náy, nên cũng đối đãi với bố mẹ Khúc Phàm thực khách khí, cũng không xen vào chuyện của hai người nữa, từ đó nhìn Khúc Phàm cũng là một đứa bé không tệ, đứng cạnh Thước Nhạc cũng thực xứng đôi, vì thế cũng bắt đầu yêu thích anh như Thước Nhạc.
Khúc phụ thấy con mình không có việc gì, liền nổi hứng lên, mãi kêu gọi mọi người cùng nhau qua năm mới, đồ tết gì đó chỗ Thước Nhạc đều có đủ, có điều thịt heo thì phải đi mua. Vì trang trại nuôi heo đều dùng lượng lớn đồ ăn gia súc, còn có chất tăng trưởng. Trước kia cũng không có gì lớn, giờ ăn nhiều thức ăn trong không gian, miệng mọi người cũng trở nên điêu hơn. Khúc phụ suy nghĩ không bằng tự mình đi nông thôn thu mua, Thước phụ cũng vui vẻ đồng ý, còn chuẩn bị để tự giết ở nhà, trải nghiệm bữa cơm giết heo tại nông thôn một phen.
Buổi sáng hôm hai mươi hai khoảng năm giờ chiều, hai vị phụ thân, cộng thêm đại ca của Khúc Phàm, anh họ Phạm Hi Bình, Tăng Kiến năm người lái xe đi ra ngoại ô thành phố tới vùng nông thôn, đêm qua Khúc Phàm gọi điện cho Tăng Kiến, Tăng Kiến có mở một hội quán ở vùng ngoại thành, khá quen thuộc về Bắc Kinh, do anh dẫn đi không sợ tìm không ra. Vả lại chuyện như vậy, không thể không có huynh đệ anh.
Khúc Phàm lê cái chân thạch cao, ngồi trong viện, nhìn Lâm thúc dựng bếp, cũng khá đơn giản, dùng tảng đá làm bệ, vừa đủ cho một cái nồi là được, đương nhiên phía dưới không dùng gỗ đốt, mà dùng than đá.
Thước Nhạc ngồi bên cạnh Khúc Phàm nhìn, cũng không thể giúp được việc gì, dường như mẹ với bác tới thì cậu liền rảnh rỗi, mẫu thân, Khúc mẫu và bác cùng hai chị dâu quét tước phòng ở từ trong ra ngoài, Ngô thẩm thì ở phòng bếp làm dưa chua, Lâm thẩm ở bên cạnh trông con, Quả Quả cũng không đi nhà trẻ, cùng Gia Gia, An An chơi trong viện.
Sáng sớm nghe tin Mập liền tới, Phương Chí Minh và Thôi Dũng cũng theo tới, Cao Cường vì công việc mà giữa trưa mới có thể tới.
Hơn chín giờ, mọi người quay về, bọn Mập chạy nhanh ra giúp, hơn nửa ngày mới đem tất cả vào nhà, chủ yếu là bởi con heo này mập quá.
Vì muốn giết heo, Lâm thẩm dẫn mấy đứa nhỏ tới tiền viện, giấy dầu được xếp to trên sân đá trung viện, phía trên đặt một cái bàn dài bằng gỗ, vì ngừa tiếng heo kêu quá to, Lâm thúc chặn miệng heo lại, nước trong nồi cũng được nấu sôi, Lâm thúc tự tay làm, tuy Khúc phụ ngứa tay muốn làm, song vẫn bị ngăn lại.
Thước Nhạc không tiến lên xem, nói ra, Thước Nhạc tuyệt đối không có hứng thú gì với sát sinh, dù là gà vịt cậu cũng không thể giết.
Khúc Phàm thấy Thước Nhạc cau mày, liền nắm tay cậu “Anh thấy em ở khóa phẫu thuật cũng không sợ, thế nào lại không thể xem giết heo. Vậy chút nữa có dám ăn thịt không.”
Thước Nhạc liếc anh một cái, “Có gì đáng sợ, đều là vật chết, không có gì phải sợ, em chỉ là không thích sự chuyển từ sống thành chết thôi.”
“Nói ra, đây là lần đầu tiên anh thấy giết heo trong tứ hợp viện đấy. Nhất là ở nơi trang trí lịch sự tao nhã như vầy.” Nói xong nhìn xung quanh, sắp đến tết nên Thước Nhạc thả không ít hoa cỏ ở hành lang, đèn lồng đỏ cũng treo lên, rất có không khí vui mừng. Đồng bộ với trong viện. Thế này thì quả là có chút phá hư cảnh đẹp.
Cười cười “Cái gì mà lịch sự tao nhã, cũng không cần quá chú ý, cho dù viện được trang trí như vầy cũng là bởi em thích, về phần ý cảnh hay gì gì, cũng không cần quá để ý. Vả lại anh không phát hiện người lớn đều rất vui vẻ sao? Tết thì phải có chút không khí chứ.”
“Trước đây anh thường xuyên nghe phụ thân nói tết ở Đông Bắc như thế nào thế nào, phụ thân vẫn luôn hoài niệm, nhưng bên đó lại không có người nào để nhớ, không tốt trở về. Từ khi khai thác mỏ kiếm được tiền, mỗi lần đến tết đều có đón, song cũng không có gì thú vị. Nhưng tính ra năm nay lại có thể vui vẻ hào hứng.”
Cắt cổ, xương cốt lớn đặt trong nước sôi nấu, được rồi thì bỏ rau dưa vào, sau đó bỏ huyết vào bên trong nấu khoảng mười phút, không bao lâu trong viện liền tỏa đầy hương thơm. Mấy đứa trẻ chảy nước miếng ngồi xổm cách đó không xa, mãi đến lúc Khúc mẫu vớt mấy khúc xương cốt lớn trong nồi ra, đặt ở trong bát cho bọn chúng qua một bên gặm mới thôi.
Giữa trưa là bữa cơm thịt heo, trừ bỏ rau dưa, còn làm một mâm đồ ăn, huyết tươi mới, tim heo, thịt lọc xương với tỏi giã, một mâm lớn thịt hầm. Đang ăn cơm thì nghe tiếng chó của Lâm thúc sủa ở cửa, Lâm thúc chạy nhanh ra, khẳng định là có người tới, bằng không chúng cũng không sủa thế.
Không lâu Lâm thúc liền trở lại, còn dẫn theo hai người nước ngoài vóc dáng cao to, khiến người ở trong việc thực ngạc nhiên.
Người nước ngoài nói tiếng Trung không quá lưu loát, gập ghềnh song vẫn đủ để mọi người hiểu được có chuyện gì. Nguyên lai hai người này là từ Mỹ tới du lịch, một người tên là John, người kia tên là Solon, năm nay mới tốt nghiệp, hai người hẹn nhau đi du lịch, hơn nửa năm đã đi qua bảy tám quốc gia. Vì có hứng thú với việc đón tết ở Trung Quốc, nên tới đây, vừa được ba ngày, nguyên bản hôm nay đi dạo trong ngõ nhỏ, vừa tới cửa nhà này, đột nhiên ngửi được mùi, nên bước vào.
Hai người Mỹ cũng thực thú vị, tiếng Trung nói được cũng khá tốt, thường xuyên có thể nói ra một hai câu ngạn ngữ tuy rằng không quá thích hợp. Chọc mọi người không ngừng cười được. Vì là giữa trưa, trong tứ hợp viện cũng không có gió, mọi người dọn bàn ra sân, ngồi cũng không cảm thấy lạnh. Kết hợp với rượu xái (rượu nước thứ hai, hàm lượng chỉ còn 60-70%) Bắc Kinh mà Mập đem tới, uống vào, cả người cũng ấm lên.
John và Solon rất tò mò đối với cách ăn cơm như vậy, rượu xái vào bụng không một hồi liền hơi say. Miệng đầy tiếng Anh tiếng Trung lẫn lộn. Làm cho người khác không khỏi bật cười, không lâu liền hòa hợp với những người trẻ tuổi. Cơm còn chưa ăn xong, cả hai đã say ngã lên bàn.
John và Solon ở lại tứ hợp viện, hai người ngoại quốc vui tính được cả nhà hoan nghênh, hai người cũng rất hứng thú với tứ hợp viện, nói chi là một tứ hợp viện đầy đủ như thế này, chỗ nào cũng đều là ngạc nhiên.
Người nhà Khúc gia được sắp xếp ở đông sương phòng hậu viện, John và Solon ở tại ba gian thính nhĩ phòng, phòng trong tứ hợp viện rất nhiều, đông người cũng có thể ở hết, chính là vị trí hơi rối.
Buổi sáng John và Solon thức dậy, cảm thấy thực mới mẻ, đây là lần đầu tiên họ ngủ ở giường sưởi, mặc dù hơi cứng, nhưng lại ấm áp rất dễ ngủ. Cảm thấy Trung Quốc thật sự là thần kỳ.
Hôm nay là hai mươi ba, trong nhà không có hình ông táo nên cũng không cần cúng ông táo, Thước Nhạc chuẩn bị không ít mạch nha để làm kẹo mạch nha viên (kẹo viên hình quả dưa làm bằng mạch nha). Mạch nha là do Thước Nhạc chế tác trong không gian lúc rảnh rỗi , làm kẹo mạch nha viên là thế mạnh của Khúc mẫu, bọn trẻ và hai kẻ ngoài nghề vây quanh Khúc mẫu, thỉnh thoảng lại trộm một khối mạch nha ăn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...