Đái Trứ Không Gian Thượng Đại Học

Cho dù Thước Nhạc nghĩ thế nào, chuyện về đứa nhỏ vẫn để lại phía sau, giờ có chuyện khác để bận rộn.

Ăn sáng xong, Thước Nhạc ôm Gia Gia tay dắt Quả Quả đi cùng hai vị mẫu thân đến trung tâm mua sắm. Nhà mới còn cần phải mua vài thứ. Dường như là phụ nữ thì đều thích shopping, chẳng phân biệt tuổi tác, hai vị phụ thân vừa nghe đi mua sắm thì liền bật người cầm cần câu tiến vào không gian của Thước Nhạc, vốn định bỏ hai tiểu tử kia vào đó chơi, nhưng hai đứa quỷ nghịch ngợm nằn nặt đòi theo, không có cách nào đành phải dẫn theo.

Mua đồ là chuyện của mẫu thân, Thước Nhạc chỉ cần trông hai đứa trẻ là được, Gia Gia mới hơn ba tuổi, đi một lát thì phải ôm, Thước Nhạc chuẩn bị đầy đủ dây đeo ở ngực, rất có khí thế của người làm ba ba. Quả Quả trái lại ngoan ngoãn nắm tay cậu, mắt mở to nhìn xung quanh.

Bọn họ đi mua sắm không sợ đồ nhiều xách không nổi, chỉ cần tìm chỗ không người bỏ vào không gian là được rồi, kết quả là đi rất nhiều cửa hàng.

Thước Nhạc mặc quần denim, áo tay ngắn màu be vải lanh, mang kính mát, che nửa khuôn mặt. Chân mang một đôi dép màu đen, khiến hai chân càng trắng nõn hồng hào hơn.

Quả Quả và Gia Gia thì đều mặc quần đùi có dây đeo màu xanh, phía trên mặc T sơ mi màu trắng, đầu đổi mũ che nắng, ba người đứng ở cửa cửa hàng thực chói mắt.

Mẫu thân ở bên trong chọn màn, hai cậu bé có điểm nóng, Thước Nhạc dẫn chúng đứng ở cửa uống nước ô mai lạnh.

Vì là thứ hai, trung tâm mua sắm không quá đông, nên Thước Nhạc vừa nhìn đã thấy vài người đang đi thang cuốn xuống. Nghĩ có lẽ anh đang làm nhiệm vụ, không tiến tới chào hỏi, đáng tiếc lại quên chính mình cũng rất rõ ràng, huống chi đối với Khúc Phàm thì bóng dáng của cậu rất quen thuộc, chỉ cần nhìn lướt qua là có thể nhận rõ.

Thấy Khúc Phàm nói gì đó với đồng sự bên cạnh, rồi ngay lập tức chạy về hướng cậu. Những người khác đi về phía cửa hàng thức ăn nhanh hướng ngược lại. Nhưng khi đi vẫn chậm chậm quan sát phía này.

“Sao lại đứng ở đây?” Buổi sáng có nghe mẫu thân nói muốn đi mua sắm, lại không ngờ sẽ gặp phải.

“Hai mẹ đang chọn đồ ở bên trong, Quả Quả và Gia Gia đều bảo nóng. Sao anh lại ở đây? Làm nhiệm vụ sao?”

Khúc Phàm ôm Gia Gia lại “Uhm, qua đây điều tra vài chuyện, vừa đến giờ nghỉ trưa, qua cửa hàng thức ăn nhanh bên này ăn cơm. Vào nói với mẹ một tiếng, em qua đó ngồi, đi tới trưa cũng rất mệt rồi, mà sao còn mang theo hai đứa nhỏ.”

Thước Nhạc mím môi cười “Hai đứa nằn nặt đòi tới, cũng không quá mệt.” Nói xong vào trong cửa hàng báo cho hai vị mẫu thân. Thấy hai người đang nghiên cứu kiểu dáng, chỉ sợ nhất thời cũng không xong được.

Vào cửa hàng thức ăn nhanh, đúng vào giữa trưa giờ ăn cơm nên rất đồng người, đồng sự Khúc Phàm ở bên kia cũng chưa có chỗ ngồi, vừa vặn có một bàn ăn xong, bốn người ngồi xuống bên này, “Anh trông hai đứa, em đi mua đồ ăn.” Thước Nhạc đặt túi xuống, nói với Khúc Phàm.

Khúc Phàm thấy nhiều người như vậy liền nói “Để anh đi đi. Quá nhiều người.”

Đứng lên “Được rồi, để em đi.”

Chủng loại bên trong quảng trường mỹ thực rất nhiều, Thước Nhạc dạo qua một vòng, mua cơm bò nấu với tiêu và cơm trứng, cuối cùng còn mua một tô mì bò.


Không lâu thức ăn được dọn lên bàn, Thước Nhạc lấy khăn ướt ra lau tay cho hai cậu bé trước, múc cơm trứng vào hai cái chén, để hai đứa ăn. Gia Gia quá nhỏ, ghế không đủ cao nên Thước Nhạc phải ôm cậu, tiểu tử này muốn tự múc ăn, ăn dính đầy miệng.

“Ba ba, cơm trứng này không ngon bằng ba làm.” Quả Quả ăn mấy miếng nói.

Thước Nhạc cười cười “Được rồi, chờ khi nào con muốn ăn, ba làm cho con. Hay là ăn chút mì đi.” Nói xong gắp mì bỏ vào chén của cậu bé.

“Gia Gia cũng muốn.” Tiểu tử kia ngồi trong lòng ngực cũng không chịu yên.

Đồng dạng chăm sóc cả hai.

“Ai, ngươi nói, người bạn này của Khúc đội trưởng chúng ta có quan hệ gì với anh ấy nhỉ?” Trịnh Chí nhìn bàn của Khúc Phàm nói.

“Có thể chỉ là bạn bè thôi.” Triệu Tân quay đầu nhìn thoáng qua nói.

“Ta nghe nói Khúc đội trưởng của chúng ta là dạng đó, hay là người này là người đó của anh ấy.” Tần Mục có điểm bà tám nói.

“Ngươi nghe ai nói? Có chính xác không?” Trịnh Chí tò mò hỏi.

Tần Mục đắc ý, “Ta nghe người bên tổ ba của anh ấy nói, hình như trước kia Khúc đội trưởng bị thương là vì cậu ta. Tuy không nói rõ, nhưng bọn họ đều đoán như vậy. Ngươi xem hai người đó thực mờ ám nha. Muốn nói không có quan hệ ai tin.”

“Có điều nói thật nha, người này bộ dạng còn đẹp hơn ngôi sao, khí chất cũng tốt.” Trịnh Chí ngắm Thước Nhạc nói.

“Đúng là rất xinh đẹp, thoạt nhìn cũng rất trẻ.” Tần Mục nói theo.

“Mấy người các ngươi được rồi, đàn ông mà sao còn bà tám như vậy.” Người con gái duy nhất Lý Hân không vui nói.

Mọi người trên bàn nhìn nhau không nói chuyện. Đều biết là bá vương hoa tức giận. Dù sao cả đội đều biết Lý Hân có tình cảm với Khúc Phàm, nếu là người khác bọn họ đã sớm gây ầm ĩ, nhưng Khúc Phàm vừa đến không lâu, còn là tổ trưởng nhóm họ, ngày thường không hay nói giỡn, giờ xem ra trò đùa này là đùa không được.

Thước Nhạc nhìn về phía Khúc Phàm mỉm cười, lời nói của đồng sự Khúc Phàm, cậu đều nghe rõ, sau lần biến hóa này ngũ cảm của cậu tăng rất nhiều, khoảng cách thế này cậu vẫn có thể nghe rõ. Đồng sự của Khúc Phàm cũng thực bát quái, nghe lời nói không có vẻ bài xích, chỉ là người con gái kia, hẳn là có ý với Khúc Phàm đi.

Khúc Phàm quay đầu lại liếc nhìn đồng sự “Làm sao vậy? Nghe được cái gì?” Anh biết năng lực của Thước Nhạc, khoảng cách ngắn thế này nếu anh cố gắng cũng có thể nghe được.


Thước Nhạc đẩy đĩa cơm trứng tới trước mặt Khúc Phàm, “Không có gì, đồng nghiệp của anh thực thú vị. Anh cũng đào hoa thật đấy.” Bĩu môi cười trêu nói.

Khúc Phàm liếc nhìn cậu “Đào hoa cái gì, anh căn bản là nói chuyện với cô ta không được mấy câu, vả lại, cô ấy có gì tốt đâu.”

Cậu cũng chỉ là đùa giỡn mà thôi, về điểm này tự tin thì cậu vẫn có “Có điều, sao đồng nghiệp của anh lại biết chuyện hai chúng ta.”

Lắc đầu “Có lẽ là lúc hai chúng ta bị thương nằm viện, đồng nghiệp trong tổ đoán mò thôi, sau lại hay nói giỡn, anh cũng không phản bác, thì cứ vậy truyền ra ngoài. Thật thật giả giả để cho bọn họ tự đoán đi.”

Cầm khăn ướt lau miệng cho Gia Gia, “Lãnh đạo đơn vị các anh không nói gì sao.”

“Nói cái gì nha, sự việc mơ hồ, vả lại cũng không làm phiền ai.” Khúc Phàm không để ý, trong lòng anh cũng có đáy, thời gian này tỉ lệ phá án cao như vậy, công việc làm tốt, ở chỗ lãnh đạo cũng có tiếng nói, chuyện này chỉ cần không soi ra ngoài sáng cũng không ai nói gì, trước đó kỳ thực truyền rất huyên náo, cuối cùng lãnh đạo cũng chưa nói gì.

Thước Nhạc nhìn hai cậu bé ăn mì, cơm còn lại đều được Khúc Phàm ăn, chỉ có anh là không kén chọn, miệng hai đứa bé này thì có chút điêu rồi.

Thước Nhạc phát hiện mắt nhìn của hai mẹ rất tốt, lúc trước trang hoàng tứ hợp viện cậu chạy nơi nơi mua đồ, cuối cùng vẫn ít thứ này thứ kia, mà lần này trang hoàng biệt thự ở núi tây cũng không cần cậu bận tâm, hai vị mẫu thân đã thương lượng hết, vừa chi tiết lại vừa cẩn thận.

Không tới một tuần là biệt thự đã có thể ở. Nhưng ngày nghỉ chưa hết, chưa bàn qua.

Trong tuần Thước Nhạc liên hệ với nhà trẻ cho Quả Quả, giờ đứa bé đã rất sáng sủa, thân thể cũng thay đổi nhiều, vóc dáng không nhỏ hơn so với trẻ con cùng tuổi, trên mặt có chút thịt thịt rất đáng yêu. Hai ngày trước Thước Nhạc ghi danh một lớp bơi lội cho Quả Quả, trong lớp không hề ít trẻ con,, ở cùng cũng không tệ. Có điều Quả Quả học bơi xong mỗi ngày đều đòi vào ao trong không gian đạp nước, cũng may có Đại Bạch giúp cậu trông, Gia Gia vì còn nhỏ, không đi học bơi, mỗi ngày thập phần hâm mộ Quả Quả, năn nỉ Thước Nhạc theo học, Thước Nhạc không có cách nào, đành phải để Đại Bạch, chở cậu bé theo, đứa bé cỡi trên người Đại Bạch một chút vấn đề cũng không có, lại khiến Quả Quả cực kỳ hâm mộ.

Hai vị phụ thân thì mỗi ngày đều phải vào không gian dạo chơi, một lần Thước Nhạc đặt họ tại bờ biển, hai người liền say mê câu cá, dần dần cũng thành nhà câu cá.

Nửa tháng Khúc Phàm phá bảy vụ án, lập tức trở thành người tâm phúc trong cục, cũng rất được coi trọng ở tổ trọng án, bất quá thời gian làm việc cũng nhiều lên, thường không thể đúng giờ về nhà. Đối với việc này Thước Nhạc cũng không nói gì, dù sao công việc của anh là như vậy, Khúc Phàm thì lại áy náy, cho nên chỉ cần về nhà thì dính chặt trên người Khúc Phàm, tình cảm của hai người ngọt như mật vậy.

Khiến Thước Nhạc lo lắng chính là, thời gian này Trương Thiến thường xuyên gọi điện thoại cho cậu, hẹn cậu ra ngoài, Thước Nhạc thực sự không muốn có cái gì liên quan tới cô ta, không thích cô ta thì cũng không liên lạc, đỡ phải làm cho người ta hiểu lầm. Giờ Trương Thiến cũng coi như là ngôi sao nhỏ rồi, trước đó quay phim truyền hình thể hiện không tệ, coi như có danh tiếng, vì thế Thước Nhạc càng không muốn gặp cô. Trương Thiến rất thông minh, mỗi lần hẹn cũng không hẹn một mình cậu, mà là tìm bạn thời cao trung, lấy tiếng là bạn học tụ họp, lúc đầu Thước Nhạc cũng đồng ý đi, nhưng sau vài lần thì không kiên nhẫn nữa, họp lớp đã đổi vị. Trương Thiến thoạt nhìn đẹp hơn, không ít bạn học đi đều là vì cô, mỗi lần đối mặt với Thước Nhạc thì đều là bộ dáng của tiểu nữ sinh, khiến cho con trai trong lớp nhìn cậu càng ngày càng địch ý. Hơn nữa Trương Thiến trong một lần phỏng vấn nói mình có một người thầm mến, phóng viên cũng thật thần thông quảng đại, tra được cậu, còn đăng hình của cậu trên báo song ảnh chụp khá mơ hồ, là ảnh tốt nghiệp cao trung, đã khác hơn nhiều, giờ diện mạo của cậu biến hóa rất lớn, thật là không có người có thể nhận ra là cậu, song tất cả điều này khiến Thước Nhạc rất phản cảm.

Sau chuyện bức ảnh, Thước Nhạc có oán giận với Khúc Phàm, Khúc Phàm phân tích là lòng của cô ta để ý, theo anh thấy Trương Thiến là một người con gái mạnh dạn, điều kiện gia đình không tồi, lớn lên cũng xinh đẹp, từ nhỏ đều là được nâng trong lòng bàn tay, rất ít bị suy sụp, ban đầu thích Thước Nhạc có lẽ là mộng ảo về tình cảm của cô gái trẻ, nhưng thời gian dài không chiếm được đáp trả, tình cảm trở nên sâu hơn, trong lòng cô ta Thước Nhạc có thể là đã được điểm tô đẹp hơn, rốt cục có đủ can đảm tỏ tình, lại bị cự tuyệt, điều này khiến cô ta không thể chấp nhận, tình cảm lúc này thì có chút cực đoan, dù sao thủ đoạn mà giờ cô ta sử dụng sẽ không phải là thủ đoạn của tiểu nữ sinh.

Thước Nhạc nghe xong khinh bỉ nhìn anh, nói thẳng anh xem sách tâm lý quá nhiều, xem tới lộn xộn cả rồi, làm sao lại phức tạp như vậy. Chỉ là trong lòng âm thầm quyết định nhất định phải tránh xa cô ta.


Lần phân tích này của Khúc Phàm có chút bất công, kỳ thật chuyện bức ảnh của Thước Nhạc, anh đã phát hiện từ sớm, lấy trình độ quen thuộc của anh về Thước Nhạc nhìn liếc mắt một cái là có thể nhận ra cậu, nhìn thấy báo chí trong lòng anh vẫn là rất tức giận, Trương Thiến nói thế không phải là khiến Thước Nhạc phiền lòng sao, phóng viên giờ bản lĩnh rất lớn, nói không chừng có thể làm ra việc gì. Khúc Phàm cẩn thận tra Trương Thiến, cô ta quả thật có chút ngây ngốc, cô gái này rất chấp nhất, đối với Thước Nhạc là thiệt tình. Bất quá Khúc Phàm mặc kệ, người của mình làm sao có thể để người khác mơ ước, cho nên lúc Thước Nhạc oán giận thì phân tích một ít, quả thực Thước Nhạc sợ phiền toái, ngay cả điện thoại của cô ta cũng không nhận. Đương nhiên Khúc Phàm chưa bao giờ cho rằng mình làm sai, người của mình mình sẽ bảo hộ tốt, ai quản người khác si tình bao nhiêu, đi chỗ khác mà đợi.

Vì chuyện bức ảnh, Thước Nhạc lười ở nhà một thời gian, sau thấy không có tin gì mới nhẹ nhõm.

Ngày nghỉ của Khúc Phàm, hai người đi mua xe, Khúc Phàm mua một chiếc Tiggo SUV, Thước Nhạc mua một chiếc hiện đại, giá cũng không đắt.

Trước khai giảng một tuần, Phương Dương và Vương Tôn trong phòng ngủ đã quay lại, hẹn cậu ra ngoài ăn cơm, Thước Nhạc lái xe mới, tới nơi hẹn.

“Thước Nhạc, không gặp mấy ngày, thoạt nhìn còn đẹp hơn.” Phương Dương vừa gặp liền đùa giỡn.

Thước Nhạc mặc quần dài lanh màu be, áo thun trắng, cổ chữ V, cổ áo và tay áo thêu cỏ nhỏ màu xanh nhạt, cả người thoạt nhìn rất tùy ý.

Nghe Phương Dương trêu chọc Thước Nhạc cũng không tiếp lời, nhìn về phía Vương Tôn, “Quay lại lúc nào, sao không gọi điện cho ta, ta đi đón.”

Vương Tôn cười ha ha nói, “Không mang gì nhiều đi đón chi, nhưng nói tới ngươi a, ngày nghỉ làm cái gì cũng không gọi điện cho bọn ta, hai ngày trước còn tắt máy.”

“Mấy ngày nghỉ đều bận cả, hai ngày trước có ít chuyện, không mở di động. Uhm đi thôi, còn chờ ai nữa?” Hai ngời này đứng ở cửa Thước Nhạc còn tưởng là chờ cậu, kết quả hai người này thế nhưng không nhúc nhích.

“Hôm nay hẹn em gái của Vương Tôn, cô bé học ở học viện Quốc Tế. Vừa rồi cô bé gọi điện nói dẫn theo bạn cùng phòng tới.” Phương Dương nói.

Em gái Vương Tôn là một cô gái để đầu búp bê, nhìn qua khá đáng yêu, là long phượng thai (sinh đôi) với Vương Tôn, quan hệ anh em rất tốt. Tới cùng cô là ba người bạn gái, là bạn cùng phòng.

Tiểu nữ sinh ngồi cùng nhau ríu rít, Vương Tôn và Phương Dương cũng là người biết nói chuyện, không khí rất náo nhiệt, song Thước Nhạc có cảm giác có chút không thể dung nhập, dường như càng ngày cậu càng không thể trao đổi với con gái.

Ngồi bên cạnh cậu là một nữ sinh tên Chu Hoàn, bộ dáng cô khá bình thường, vui vẻ hòa đồng, rất biết nói chuyện. Nhìn ra Thước Nhạc không quá biết trao đổi với con gái, liền chủ động tìm đề tài, hai người trò chuyện cũng khá thoải mái.

Thước Nhạc ăn ở bên ngoài luôn khá ít, cầm ly nước chanh uống, thấy Phương Dương và Vương Tôn cười nói với đám con gái.

“Cậu luôn thế này sao?”

Hả? Thước Nhạc khó hiểu nhìn Chu Hoàn.

Chu Hoàn nhíu mày “Ý mình là cậu luôn đem chính mình ngăn cách với bên ngoài sao? Giống như người đứng xem mà quan sát mọi việc vậy?”

Thước Nhạc không biết tại sao cô lại có ý nghĩ này, nhất thời không biết trả lời thế nào.


“Nhìn cậu có chút khác biệt, dường như đề tài họ nói không thể hấp dẫn cậu, ánh mắt cậu nhìn mọi người thực ôn nhu, lại giống như trưởng bối nhìn vậy, cậu phải biết rằng cái dạng này của cậu nếu người khác không biết sẽ cảm thấy cậu rất biết diễn kịch.”

Thước Nhạc nở nụ cười, “Cậu học tâm lý học sao? Đây là đề tài nghiên cứu. Có lẽ là mình thực sự diễn kịch đâu.”

Chu Hoàn uống miếng nước “Không phải. Vì ở đây không có mục tiêu có thể hấp dẫn cậu.”

“Tính cách ham muốn của mỗi người cũng không giống nhau, mình không am hiểu giao tiếp, mà đề tài họ nói cũng không phải điều mình quan tâm, song mình rất thích nhìn mọi người trò chuyện với nhau, nhìn thấy con gái xinh đẹp thì bình phẩm từ đầu tới chân, hoặc là vì một trận bóng đá mà tranh luận, đây là cuộc sống của họ. Mà mình ở bên cạnh nhìn thấy cũng sẽ nhận được vui vẻ.” Từ khi có được không gian, thế giới của cậu bắt đầu thay đổi, những gì mà mọi người đau khổ theo đuổi đã không còn là những gì cậu cần. Có lẽ là độ cao nhìn thế giới khác biệt.

Chu Hi bĩu môi, “Vậy cậu theo đuổi cái gì?”

“Mình? Thứ mình theo đuổi? Là một cuộc sống tùy theo lòng mình, cuộc sống tự do.”

“A quá mơ hồ, đây là điều mà rất nhiều người theo đuổi, chỉ là có ai có thể chân chính tùy theo tâm mình đâu, luôn có đủ loại người và chuyện ảnh hưởng tới sự lựa chọn của cậu. Tự do, cái gì lại là tự do đâu?”

Thước Nhạc cười cười không nói gì.

Chu Hoàn bình tĩnh nhìn cậu vài lần, đột nhiên nở nụ cười “Mà có người theo đuổi như vậy, thật đúng là đơn thuần. Cậu là người có giấc mộng đẹp.”

Đang nói chuyện, Phương Dương từ nhà vệ sinh quay lại, mở cửa Thước Nhạc nghe thấy bên ngoài ầm ầm. Nói chuyện lộn xộn cái gì Phí Dương linh tinh, Thước Nhạc ngạc nhiên, đột nhiên nhớ tới nơi này cách Học viện điện ảnh không xa, có thể gặp anh ta cũng là bình thường.

Thước Nhạc đi buồng vệ sinh rửa tay, vừa tới cửa thiếu chút nữa thì va phải người từ trong đi ra. “Vì sao chúng ta gặp lại vẫn là ở phòng vệ sinh đâu? Ha ha” trong giọng nói có ý trêu chọc.

Thước Nhạc cười cười, “Đáng tiếc là hôm nay thiếu người cho anh giải trí.”

Phí Dương cười mỉm mỉm nhìn Thước Nhạc “Trường học các cậu còn chưa khai giảng đúng không, sao lại tới đây?”

“Anh là siêu sao chẳng phải cũng đến sao, không có paparazzi theo sao.” Cậu biết giờ Phí Dương đã không giống lần gặp trước, cho dù cậu không quá am hiểu về giới giải trí cũng biết Phí Dương nổi tiếng. Phố lớn ngõ nhỏ đều là hình quảng cáo của anh.

Phí Dương nhíu mày “Người nổi tiếng cũng phải có sinh hoạt cá nhân chứ.”

“Chuyện mấy bữa trước không có gì đi. Trương Thiến có chút lỗ mãng.”

“Không sao. Đều đã qua.”

Phí Dương lấy di động ra “Đưa số điện thoại cho tôi đi, chuyện trong giới giải trí tôi cũng khá quen thuộc, nếu có chuyện gì xử lý không được, tôi có thể tham vấn.”

Cứ thế hai người trao đổi số điện thoại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui