Kỳ kiểm tra của Khúc Phàm càng ngày càng gần, dường như Kì Kì có thể cảm giác được anh sắp đi, mỗi ngày đều dính lấy anh, bắt anh ôm, thậm chí còn dính hơn dính Thước Nhạc, cảm giác Khúc Phàm bất an, mấy ngày này Thước Nhạc không có lớp luôn ở bên anh, thậm chí buổi tối cũng rất chủ động.
Ngày kiểm tra tới rồi, chiều hôm trước Khúc Phàm nhận được thông báo, nói không khẩn trương là không thể, là đàn ông đều muốn có chút khiêu chiến, đối mặt khó khăn thì không lùi bước, cho tới giờ Khúc Phàm chưa từng thiếu nhiệt huyết, nhưng giờ anh có vướng bận, anh luyến tiếc.
“Đi bao lâu?” Thước Nhạc thu dọn quần áo đồ dùng cho Khúc Phàm.
“Không rõ lắm. Đừng lo. Thời gian này em chỉ cần lo cho một người, con anh giao cho em.” Khúc Phàm ôm Kì Kì, dỗ nhẹ.
“Uhm. Cẩn thận. Nếu không được, bỏ đi, cùng lắm thì làm hình cảnh thôi.”
“Ừ, chờ anh về.”
Sáng hôm sau Thước Nhạc dậy tiễn Khúc Phàm, cậu biết hôm qua Khúc Phàm không ngủ, tuy rất mệt nhưng vẫn tỉnh táo, nghe anh nhỏ giọng nói, nghe Khúc Phàm nói lời yêu mà có lẽ vĩnh viễn anh cũng không nói ra được, nói về tương lai của Kì Kì, nói hy vọng của bọn họ, mãi tới buổi sáng anh rời đi, nghe tiếng động nhẹ của anh, Thước Nhạc không mở mắt, giờ khắc này cậu không muốn nhìn thấy hình ảnh anh rời đi. Không muốn nhìn bóng dáng của anh.
Cuộc sống dường như trôi qua thực chậm, Thước Nhạc phát hiện mình như không thể thích ứng ngày không có anh, ban đêm nằm trên kháng nhìn Kì Kì ngẩn người, cảm thấy thực cô đơn. Chưa từng nhớ một người như lúc này.
Nháy mắt Khúc Phàm rời đi đã một tháng, sắp vào tháng năm, Kì Kì gần trăm ngày, cậu bé lớn lên mập mạp trắng trẻo trông thực thông minh, đã biết đùa giỡn, đôi khi mở miệng a a quơ tay lả lướt, từ lúc Khúc Phàm rời đi, Thước Nhạc cầm máy ảnh mỗi ngày chụp hình Kì Kì, chụp từng cử động của cậu bé, chờ Khúc Phàm trở về cho anh xem. Tuy Khúc Phàm rời đi một tháng, nhưng đứa bé vẫn nhớ rõ anh, lúc Thước Nhạc ôm cậu bé tới trước tủ, nó sẽ chỉ vào hình chụp hai người i a bì bõm.
“Cuối tuần là lễ hội văn hóa của trường mình, Thước Nhạc, ngày cuối cùng trường có lễ tiệc tối, lớp chúng ta cũng phải chuẩn bị tiết mục. Cậu có tiết mục gì không?” Lúc tan học Khương Tân gọi Thước Nhạc đang thu dọn đồ đạc ra về.
Thước Nhạc nhìn phía Khương Tân xin lỗi nở nụ cười “Thực xin lỗi, lớp trưởng, chỉ sợ lần này mình không giúp được, cậu cũng biết mình ca hát gì đó không được, tuy năm nhất có diễn xiếc, nhưng lâu không luyện, tay chân đã cứng. Hay là tìm Phỉ Phỉ đi, cô ấy hát nhảy gì đều được.”
Khương Tân nhíu mày, “Được rồi, để mình tìm người khác, nhưng Thước Nhạc, lễ văn hóa cuối tuần cậu phải tới, gần đây hoạt động trong lớp cậu đều không tham gia, sắp thoát ly quần chúng.”
Thước Nhạc cười “Được, mình sẽ tới.”
Khương Tân nhìn bóng dáng của cậu một hồi lâu mới rời đi, tiết mục gì cũng không sao, trường học mời ngôi sao, phần diễn của sinh viên không quan trọng, chỉ là thời gian này cảm giác Thước Nhạc không tốt, làm chuyện gì cũng không yên lòng, đừng nhìn Thước Nhạc không tham gia hoạt động của bọn họ, nhưng tình cảm với mọi người trong lớp đều rất tốt, nếu ai có khó khăn tìm cậu, chưa từng bị từ chối, vả lại so với những bạn học khác thì tâm Thước Nhạc sạch sẽ hơn nhiều, không có dã tâm gì, dù là ở trường học, nhưng quan hệ giữa người với người vẫn luôn phức tạp, ai cũng có suy tính. Nói về điểm này thì Thước Nhạc đơn giản rất nhiều, ai cũng không có xung đột gì với cậu, cậu cũng không dựa vào tiền, khiến mọi người cảm giác cậu đến trường chỉ đơn thuần vì học tập, chưa từng có kế hoạch gì cho tương lai của mình. Cậu học cũng rất tạp, Khương Tân biết nếu cậu nguyện ý, vị trí số một hàng năm đều sẽ thuộc về cậu, vì mỗi lần thi cuối kỳ, lúc người khác đều đang tập trung học tập, thì cậu đã hoàn toàn nắm giữ tri thức nửa năm này, lại còn học thêm rất nhiều môn ngoài chương trình. Hơn nữa bề ngoại của cậu rất tốt, là kiểu mà nam sinh nữ sinh đều thích, kết quả là thành người cả lớp đều thích. Xem ra Thước Nhạc lớp bọn họ biết yêu, chỉ là đoạn tình cảm này có vấn đề, việc này, có lẽ Lăng Phỉ Phỉ biết chút gì đó.
Thước Nhạc không quan tâm người trong lớp nghĩ gì, hết khóa liền chạy nhanh về nhà, mẫu thân giúp trông Kì Kì, đứa bé cũng rất nghe lời, nhưng có vẻ không quá vui vẻ, cậu bé thực mẫn cảm, ở trước mặt ông bà nội rất nghe lời, không để cha mẹ lo lắng, nhưng người trong nhà biết cậu bé không vui, vì chỉ lúc có Thước Nhạc Kì Kì mới nghịch ngợm, cười vang to. Nên Thước Nhạc tận sức ở bên cậu bé, hy vọng Kì Kì không kiêng nể gì làm chuyện mình thích, trẻ con không phải là nên nghịch ngợm sao.
Vừa vào tứ hợp viên liền nghe tiếng trẻ con cười khanh khách, Thước Nhạc vào cổng thấy phụ thân ôm Kì Kì đứng ở cửa, cậu bé mở to mắt nhìn Thước Nhạc, giương miệng cười lớn, lộ ra bộ lợi phấn hồng, thân thể nhoi lên, Thước phụ ôm còn cố sức.
“Ai nha, tiểu quỷ này, cứ như biết con sắp về vậy, từ lúc trong phòng đã không chịu yên, ba vừa ôm ra, nó liền nhìn về phía cửa.”
Thước Nhạc lộ ra khuôn mặt tươi cười, “Hôm nay Kì Kì có nghịch ngợm không, uhm a…” hôn cục cưng một cái thật mạnh.
“Buổi sáng cục cưng ăn mấy lần ba? Đã ngủ chưa?” Bị cục cưng hôn nước miếng dính đầy mặt.
“Uống sữa một lần, sau mẹ con lại cho nó chút nước trái cây. Giờ là lúc ăn bữa thứ hai. Vừa lúc con về. Con đút đi.”
“Dạ, đi nào chúng ta uống thơm thơm nào.”
Trưa thứ tư Thước Nhạc cùng Vương Tôn, Phương Dương, Lăng Phỉ Phỉ xem diễn tập, tuy không phải diễn chính thức, xem cũng rất thú vị.
“Đáng tiếc là tiết mục lớp chúng ta không được chọn.” Lăng Phỉ Phỉ tiếc hận nói.
“Tiếc cái gì, lớp chúng ta chỉ có mấy người, tiết mục của trường chỉ chọn mười hai cái, mỗi khoa có một cái là không tệ rồi. Tiểu Trương Văn khoa mình được chọn đã không tệ rồi.”
“Thôi đi, cô ta mà là được chọn, chỉ là thi đọc diễn cảm, cả trường tổng cộng chọn mười người, vốn Tân Nhã lớp chúng ta cũng được chọn, cuối cùng bị cô ta đẩy ra, không phải là lớn lên xinh đẹp chút sao, Tân Nhã trước kia thi đọc diễn cảm còn được giải thưởng. Nói ra ta thấy thực không công bằng.” Phương Dương tức giận.
“Ha ha, nghe nói Lữ Phi giúp tìm người, lần này hội sinh viên tổ chức, là đồng hương với Lữ Phi, hai người bọn họ không có gì đen tối chứ.” Vương Tôn yêu sách.
“Ai Thước Nhạc, sao ngươi không nói gì. Đứng thực ngốc.” Phương Dương đụng Thước Nhạc một cái.
“A…” Thước Nhạc lấy lại tinh thần, nhìn Phương Dương “Ừ, ta có chút việc đi trước, các ngươi xem đi.” Nói xong xoay người đi.
“Cậu ta làm sao vậy, bộ dáng không yên lòng.” Lăng Phỉ Phỉ lo lắng nói.
“Không biết gần đây đều vậy.”
“Ta cảm giác cậu ta gầy hơn. Ngươi nói có khi nào liên quan tới cái gì Trương Thiến chứ. Hình như là từ sau khi cô ta gặp chuyện thì cậu ta mới vậy.” Vương Tôn nắm cằm phân tích.
“Chắc chắn là không. Hai người bọn họ tuyệt đối không có chuyện gì.” Lăng Phỉ Phỉ đột nhiên nói lớn.
“Sao ngươi biết?” Hai người trăm miệng một lời hỏi.
Lăng Phỉ Phỉ nhất thời không thể trả lời, nhìn xung quanh “Dù sao ta biết, nguyên nhân không thể nói. Các ngươi đừng hỏi, ta khẳng định sẽ không nói.”
Phương Dương và Vương Tôn nhìn nhau, hé miệng cười, ánh mắt hai người nhìn Lăng Phỉ Phỉ nóng bỏng “Nói ngươi biết cái gì?”
Lăng Phỉ Phỉ
Thước Nhạc ra khỏi hội trường, cầm dây chuyền trên cổ, từ lúc vừa rồi chẳng hiểu sao cậu có cảm giác bất an, Khúc Phàm . .
Vô tâm ở lại trường, Thước Nhạc lái xe về nhà, không ngờ vừa vào tứ hợp viện, liền nghe tiếng khóc rung trời, Thước Nhạc cảm giác tim mình co rút đau đớn, dự cảm xấu càng mãnh liệt.
“A Nhạc Nhạc, con đã về, nhanh lên xem kì Kì, không biết sao nó bắt đầu khóc, hơn nửa ngày cũng không dừng.” Thước mẫu thấy Thước Nhạc về, vội ôm đứa trẻ đưa qua.
Thước Nhạc nhận Kì Kì “Ngoan, Kì Kì không khóc nha, ba ba ở đây.”
Được Thước Nhạc ôm vào lòng, đứa bé dần dần ngừng khóc, chỉ nhỏ giọng thút thít.
Bốn vị trưởng mẫu đều nhẹ nhàng thở ra, Thước mẫu nhìn cậu bé “Nhạc Nhạc, Kì Kì làm sao vậy? Vừa rồi khóc rất lớn. Khóc khiến mọi người đau lòng.”
Trong lòng có chút chua xót, cười nói “Không sao đâu ạ, có lẽ là nhớ con, có nước ấm không ạ? Cho nó uống chút.” Không thể nói lo lắng trong lòng.
Ôm đứa bé về hậu viện, Thước Nhạc nhẹ nhàng vỗ, không biết có phải do Kì Kì cảm ứng được cái gì, chỉ cần cậu buông tay đứa bé liền khóc không ngừng, Thước Nhạc chỉ có thể ôm không ngừng dỗ, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, mày không thể giãn ra, không biết lúc này Khúc Phàm có an toàn hay không.
Ở một nơi sâu trong rừng Amazon, Khúc Phàm chật vật tựa vào một thân cây, tay che ngực, lấy túi cấp cứu từ ra, cởi bỏ quần áo, một vết thương cách ngực khoảng 10cm đang chảy máu. Không chút do dự, băng bó đơn giản miệng vết thương, đến gần chỗ thi thể địch, tìm kiếm, tìm ra thứ hữu dụng thì mang theo, nheo mắt lộ ra ánh sáng lạnh, tìm một phương hướng rồi nhanh chóng rời đi.
Cảm giác bất an vẫn đi theo Thước Nhạc, Kì Kì cũng không thể rời cậu, Thước Nhạc xin nghỉ. Không lên lớp.
Ở nhà hai người Thước Nhạc phát hiện bất an trong lòng không hề giảm bớt, ăn sáng xong, mặc quần áo cho Kì Kì, dùng thảm che kĩ. Lái xe, đi.
Lái xe vào khu hình sự, ôm đứa nhỏ vào phòng trực, “Đồng chí, xin chào.”
Một vị cảnh sát trẻ ngồi trong phòng trực, hẳn là vừa ra trường. “Xin chào, có chuyện gì không?” Người này thực khách khí.
“Tôi muốn tìm Cao Cường đội hình sự.” Nếu trong những người cậu quen có ai biết về hạ lạc của Khúc Phàm, người đó chỉ có thể là Cao Cường. Nhưng cậu lại không có số điện thoại của Cao Cường. “À, cậu muốn tìm đội trưởng Cao, để tôi hỏi giúp cậu.”
Thước Nhạc đợi một hồi, người nọ nói điện thoại xong, “Đội trưởng Cao ở, cậu lên lầu hai phòng 201 tìm anh ấy.”
“Cảm ơn anh.”
Ôm Kì Kì vào 201, đây là một văn phòng lớn, bên trong có không ít người làm việc, Thước Nhạc vừa vào vốn đang nói chuyện với đồng sự Cao Cường liền thấy cậu.
Đi tới trước mặt, Cao Cường có chút miễn cưỡng cười, khiến đồng sự bên cạnh nhìn mà cảm giác kinh sợ, đội trưởng Cao có thể cười?” Thước Nhạc sao em lại tới đây, còn ôm Kì Kì tới? Để anh ôm một cái, xem xem Kì Kì nặng không nào.”
Cẩn thận đưa Kì Kì cho Cao Cường, bạn của Khúc Phàm thường tới nhà, Kì Kì cũng không cảm thấy xa lạ, vả lại có ba ba bên cạnh ôm một chút còn có thể chịu được.
“A, tiểu tử này cũng béo lắm.” Đứa bé được nuôi rất tốt, Cao Cường nhìn dung mạo Kì Kì có tám phần là giống Khúc Phàm, trong lòng càng cảm khái, nghĩ Thước Nhạc đối với con của Khúc Phàm tốt như vậy có thể thấy cậu đối với Khúc Phàm thế nào. Lại không biết là mình hoàn toàn nghĩ sai.
Kì Kì ngoan ngoãn để cho bế một lát, liền dùng sức hướng về phía Thước Nhạc.
Vội ôm cậu bé lại “Anh Cường, hôm nay em tới là muốn nhờ anh hỏi chuyện của Khúc Phàm.”
Cao Cường trầm mặc một lát, gật đầu, “Qua đây ngồi đi.” Dẫn Thước Nhạc vào khu nghỉ ngơi, đóng cửa lại. Rót ly nước ấm cho cậu, chính mình thì ngồi đối diện, nhăn mày, “Cụ thể ko ở đâu anh cũng không biết.”
“Nhưng anh phải biết chút gì chứ, ít nhất để cho em yên lòng, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.”
Cao Cường biết ở một tháng sau khi Khúc Phàm rời đi, thì không nên giấu diếm nữa “Lúc trước Khúc Phàm nhờ anh hỏi chuyện bên kia, mặc dù có chút tài liệu nhưng cũng không trợ giúp gì nhiều.” Cao Cường do dự một lát, “Năm rồi bọn họ nhận người đều là từ bộ đội đặc chủng, cho dù là khác hệ thống, cũng có vượt qua về thể chất. Anh so sánh, Khúc Phàm là không có tư cách, lại không biết vì sao được chọn.”
“Rất nguy hiểm.”
“Tỉ lệ chọn là một trên một trăm.” Dừng một chút “Tỉ lệ tử vong là năm phần trăm.”
Thước Nhạc mặt trắng bệch. Ôm chặt Kì Kì.
“Không cần lo lắng, hằng năm cũng không giống nhau, có lẽ năm nay đặc biệt.”
Thước Nhạc gật đầu “Cảm ơn anh nói cho em biết.” Đứng lên.
“Không cần cảm ơn, Khúc Phàm nói, nếu cậu ta…cậu ta không có việc gì.” Làm bạn Khúc Phàm, Cao Cường không nói nên lời, như thế nào cũng không thể tin Khúc Phàm xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Cho nên lời Khúc Phàm lưu lại, không cần phải nói.
Ôm đứa nhỏ nâng lên, nếu là di ngôn, cậu không muốn nghe, điều đó thực vô nghĩa.
“Anh từng khuyên Khúc Phàm buông tha, nhưng cậu ấy nói, cậu ấy có lý do phải làm.”
‘lý do phải làm’ Thước Nhạc gật đầu, “Em về đây.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...