Thước Nhạc nằm trên giường ba ngày, vẫn buồn ngủ, dây cành hoa sen vẫn ở bên ngoài hấp thu linh khí bổ sung cho cơ thể cậu, đêm ba mươi dây sen thu về cơ thể, Thước Nhạc phát hiện hoa sen trên bụng đã trở lại, trong trạng thái nụ hoa.
Cục cưng nhà bọn họ được cả nhà yêu thương, bảo bối thường hay cười, đã biết nhận ra mọi người, bình thường trước mặt Thước Nhạc Khúc Phàm luôn rất yêu cười, nhưng khi theo ông bà nội lại khác. Tên đứa bé là Thước Kì, tên mụ là Kì Kì, là một đứa bé kì tích. Hộ khẩu đặt ở tứ hợp viện, ghi dưới danh nghĩa của Thước Nhạc, cậu không biết làm sao Thước phụ làm được, sự sinh ra của đứa bé gì đó đều được minh chứng rõ ràng, kỳ thật gọi là Thước Kì hay Khúc Kì, cả hai đều không bận tâm.
Từ khi có Kì Kì, mọi người phát hiện Khúc Phàm càng lúc càng có xu hướng của ba ba ngốc, không nói cái khác, chỉ nói về mặt chăm sóc trẻ con Thước Nhạc tuyệt đối không bằng anh, đương nhiên này cũng liên quan tới việc Khúc Phàm ngăn lại để cho cậu nghỉ ngơi, không được một tuần, cảm xúc động tác của cục cưng đều được anh hiểu rõ. Phi thường yêu thương đứa bé.
Cha mẹ hai bên đều rất vui mừng, mỗi ngày vây quanh đứa trẻ, theo lời Khúc Phàm nói, thì chính là cháu bọn họ có đánh rắm thì cũng thơm, khiến Thước Nhạc càng thêm kiên định phải tự mình chăm sóc, bằng không không biết nó sẽ được chiều thành dạng gì. Quả Quả cũng rất thích em trai, mỗi ngày thức dậy việc đầu tiên là chạy vào phòng xem cục cưng, ngay cả Văn Văn Võ Võ rủ đi chơi đều không đi.
Còn Ngô thẩm Lâm thẩm thì lại đặc biệt cung kính với Thước Nhạc, ánh mắt nhìn cậu có vẻ sợ hãi, một lần Thước Nhạc nghe được hai người nói chuyện mới biết tại sao, nói ra, hai người dù sao cũng là dân quê, thực mê tín, hai người lúc trước mơ hồ nghe được gì từ người trong nhà, tuy nhiên mọi người đã bảo không thể lộ ra, nên cả hai cũng không để ý, hai người hiểu, giờ ở tại tứ hợp viện, ăn mặt không lo, công việc dễ dàng, chỉ cần nấu cơm quét dọn nhà cửa, mỗi tháng có lương cố định, còn có bảo hiểm dưỡng lão, tiền lương chính mình cất đi, không nói cái khác, chờ Tiểu Hổ trưởng thành, mua nhà cưới vợ không thành vấn đề, cho nên tâm bọn họ đều hướng về nhà này, tuy có ngạc nhiên về chuyện này, nhưng cũng không có suy nghĩ nhiều, dù sao hai người sống cùng Thước Nhạc, cuộc sống của Thước Nhạc càng tốt thì cả hai cũng tốt, ngày đó Thước Nhạc sinh, nói là một chuyện, thấy đến lại là chuyện khác, hai viện lấp đầy dây, phiến lá phủ kín mặt đất khiến mọi người rung động, trong lòng cũng có kính sợ.
Đối với việc này Thước Nhạc không có biện pháp, chờ một thời gian là được rồi.
“Ai, sao cái này lại xuất hiện.” Lúc tắm Thước Nhạc cố ý làm hoa sen hiện ra, để Khúc Phàm nhìn thử có thay đổi gì không. Không ngờ Khúc Phàm vừa nhìn liền để mắt tới nụ hoa trên bụng.
“À, khi thu hồi hoa sen thì có.” Thước Nhạc không bận tâm.
“Vậy chúng ta có phải tránh thai hay không, thực phiền, hay là để anh buộc ga-rô .” Khúc Phàm cau mày nói, chuyện này anh đã suy nghĩ mấy ngày.
Thước Nhạc buông sữa tắm, kỳ quái hỏi Khúc Phàm “Vì sao? Em còn muốn có con gái nữa.” Cậu khó hiểu sao Khúc Phàm lại không muốn có con, không phải là anh rất thích sao.
“Chúng ta đã có Kì Kì, đừng có nữa.” Khúc Phàm xoa mi tâm của Thước Nhạc, “Khi đó rất đau đúng không, anh không muốn em chịu tội, tuy em vẫn nói không sao, giờ hoạt động cũng không có gì thay đổi, nhưng em xem dạo này em gầy thành cái gì. Mỗi ngày đều phải ăn uống đồ bổ.” Sờ cánh tay Thước Nhạc, bên trên không có bao nhiêu thịt.
Thước Nhạc dựa đầu lên vai Khúc Phàm, tùy ý dòng nước xối lên hai người, trong lòng ấm áp. Cậu không nói lần này sinh sản tiêu hao nhiều, song Khúc Phàm lại tự phát hiện. Kỳ thật từ khi có cục cưng, cậu chẳng những phải cung cấp dinh dưỡng cho cục cưng, lại còn có linh khí, có thể nói cục cưng sinh ra giống như tách một bộ phận trong cơ thể cậu ra ngoài vậy, ngay cả ngọc hóa từ huyết hoa sen cũng đều là tách ra từ cơ thể cậu, muốn khôi phục tới trạng thái khi chưa có cục cưng chỉ sợ phải nửa năm hoặc một năm, bất quả suy nghĩ của cậu và Khúc Phàm không giống, qua lần sinh sản này cậu cũng hiểu ra, dưới sự bảo vệ của hoa sen, tuy đau chút, nhưng không có nguy hiểm, hơn nữa cậu nghĩ lần sau chắc chắn sẽ không bối rối như lần này, cậu thực mong đợi đứa bé thứ hai, dù sao kinh hỉ Kì Kì gây cho cậu là rất lớn.
Bất quá việc này không vội, dù sao cơ thể cậu cần hồi phục “Anh không cần đi buộc , hoa sen này chưa nở thì vẫn an toàn.”
“À, vậy chúng ta cẩn thận chút là được rồi.” Anh thở nhẹ ra.
Thước Nhạc còn muốn nói, chợt nghe “Oa”, “Con tỉnh.” Nói xong liền cầm khăn tắm bên cạnh đi ra ngoài.
“A, lau nước trên người đã. Lạnh.” Khúc Phàm không để ý chính mình, lấy một cái khăn tắm khác, chạy nhanh lau tóc cho Thước Nhạc.
“Được rồi, trong phòng rất ấm.” Choàng đồ tắm đi ra.
Khúc Phàm tùy tiện lau vài cái, trên đầu còn nhỏ nước, liền đi ra, ra khỏi phòng tắm, nghe thấy không phòng im lặng, phỏng chừng cậu bé nhà bọn họ thấy trong phòng không có ai mới khóc. Đi qua bình phòng, thấy Thước Nhạc đứng nhìn kháng, lại không tiến lên.
“Sao vậy?” nhìn theo tầm mắt của cậu, khiến anh cũng đứng hình, đứa bé đang nằm trên giường, khuôn mặt vừa tỉnh ngủ đỏ bừng, khóe mắt còn tích một giọt nước mắt, đang trừng mắt nhìn phía trên kháng, Tiểu Hắc nhà bọn họ, hai chân chấm đất, trên tay ôm một bình sữa lớn gấp hai nó, lảo đảo lảo đảo đi về phía trước, bảo bối nhà bọn họ nhìn thấy Tiểu Hắc dường như rất ngạc nhiên, mắt mở to tròn, nhìn nó bước từng bước tiến tới.
Tiểu Hắc đến trước mặt cục cưng, đặt bình sữa xuống, khoa trương lau mồ hôi. Sau đó lại ôm lấy bình sữa, dùng hết sức đứa núm cao su tới miệng cục cưng. Có điều nó quá nhỏ, nhìn thực tốn sức.
Thước Nhạc hai người nhìn vui vẻ, sớm biết thú cưng nhà bọn họ thông minh, lại không ngờ Tiểu Hắc lại thông minh đến vậy.
Nhìn cục cưng uống không được sữa, có chút khó chịu, Thước Nhạc liền không đứng xem náo nhiệt nữa mà chạy tới, lấy bình sữa từ tay Tiểu Hắc, ôm Kì Kì lên. Tiểu Hắc chổng vó nằm trên kháng, mệt muốn chết rồi.
Khúc Phàm dùng tay chọc học bụng Tiểu Hắc, “Nó cũng thật mạnh.”
Ha ha, Thước Nhạc cười nói “Anh không thấy lần đầu em gặp nó, nó lấy cái đĩa ô mai, cũng không nhẹ.” Sờ mông bảo bối, không tiểu, cầm bình ngồi lên kháng cho cậu bé bú, hiển nhiên là thực đói bụng, uống rất mạnh miệng.
“Con ngủ nóng, lần tới đừng đắp mền dày như vậy. Lấy cái mà Ngô thẩm làm ra, phòng này rất nóng.”
“Ừ, Lâm thúc sợ đứa nhỏ bị lạnh, rất siêng đốt nồi hơi, ngày mai anh đi nói với thúc, không thể đốt như vậy, cẩn thận lại nóng ra bệnh.” Khúc Phàm lấy mền mỏng trong tủ ra trải lên kháng.
“Anh nói đúng, nhanh đi nói đi.” Buông bình không xuống, Thước Nhạc ôm con vỗ nhẹ vào lưng, phòng ngừa cậu bé bị nấc.
Khúc Phàm đặt mền dày qua một bên, lấy khăn khô từ phòng tắm ra, tóc hai người còn chưa khô.
“Ba ba, lão ba” tiếng của Quả Quả truyền từ phía hành lang.
Khúc Phàm chạy ra, “Con đi đâu về, sao lại dơ như khỉ thế này. Mau cởi giày, sao ướt vậy?”
Quả Quả cười ha ha nói “Con và Văn Văn Võ Võ ném tuyết. Đông vườn nhà ta tuyết dày lắm.”
“Được rồi, thay quần áo nhanh đi, cẩn thận cảm. Em con mới tỉnh, thầy quần áo xong thì qua đây.”
“Khúc Phàm, anh dẫn Quả Quả đi tắm đi, để nó ngâm nước nóng, đỡ phải cảm. Lát nữa ba người chúng ta ăn ở bên này, không qua tiền viện.” Thước Nhạc vén rèm cửa lên nói.
Quả Quả vừa cởi áo lông đưa cho Khúc Phàm vừa làm mặt nhăn với Kì Kì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...