Nơi này trước kia đã từng rất xinh đẹp, nơi này trước kia đã từng phát triển rất rực rỡ nhưng từ khi chúng xuất hiện mọi thứ đã thay đổi.
Zisrt vừa ngắm nhìn bầu trời vừa nhớ lại những ngày tháng ấy,tuy lúc đó tuổi của hắn còn rất nhỏ nhưng mọi ký ức vẫn còn mới như vừa trải qua.
Đó là một ngày song nguyệt viên mãn nhất trong chu kỳ một năm, khi ấy người dân trên tinh cầu của hắn tổ chức lễ mừng. Hắn cũng như bao đứa trẻ khác vui chơi bên gia đình, thậm chí hắn vẫn còn rất nhớ khi đó hắn vì một món đồ chơi nhỏ mà khóc lóc đòi cha hắn mua cho hắn.
Nhưng rồi cũng chính khi mọi người đang vui say mừng lễ thì không biết từ đâu lũ ký sinh “ozimet” xuất hiện. Trong ngôn ngữ của tinh cầu hắn ozimet nghĩa là khủng khiếp đánh sợ.
Chung cướp đi mọi thứ của hắn, cướp đi cả chính những người thân của hắn. Thậm chí bản thân cũa hắn cũng tí chút nữa là bị cướp đi. Nhưng không biết là may mắn bi ai mà món đồ chơi nhỏ cha hắn mua cho hắn đã vô tình cứu hắn để hắn chứng kiến hết bao thảm cảnh.
“Đại nhân, hằng năm cứ đến ngày này, mỗi khi ngắm trăng thì tâm trạng của ngài có vẻ không tốt cho lắm?“
Zisrt lúc này thu hồi tâm tình cất đi món đồ chơi nhỏ kỷ niệm năm nào, ngẩng lên nhìn cô gái trẻ trước mắt thờ dài trả lời
“Fetina, cô sinh ra trong thời đại hỗn loạn nên khó mà hiểu được tâm tình của những lão già như chúng tôi lắm. Tuy rằng giờ chúng ta sống rất chật vật nhưng cũng không phải nơm nớp lo lắng một ngày bản thân bị khống chế, chĩa súng về phía những người đã từng là chiến hữu vào sinh ra tử.”
Đấu tranh đã vài chục năm nên những người ở đây cũng tìm ra cách chống ký sinh”ozimet” nhưng ký sinh “ozimet” sau từng ấy năm cũng đã chiến gần như trọn thái dương hệ này và với quân số áp đảo dù tìm ra được khắc tinh nhưng muốn chống lại chúng vẫn là điều bất khả thi.
Nhưng bất khả thi thì sao? Người còn sông là còn hi vọng, bỏ cuộc đồng nghĩa với chết.
Nói to lớn thì là vì văn minh bảo toàn, vì chủng tộc kéo dài. Nói các bình thường là chỉ vì muốn sống.
Không khí trầm lặng, một gài một trẻ, đại diện cho hai thế hệ đều trầm mặc. Cả hai người tuy rằng trầm mặc vì những nguyên nhân khác nhau nhưng đều chung một kẻ thù gây nên những thứ này đó là “ozimet”.
“Ầm ầm”
Từng đợt nổ lớn vang lên và tiếng còi báo động hú inh ỏi là cho Zisrt và Fetina thoát khỏi trạng thái trầm mặc.
Zisrt nhanh chóng làm ra phản ứng, hô vào loa truyền thanh
“Mọi người cầm vũ khí chuẩn bị”
Tuy nơi này gọi là khu căn cứ chứ thực ra so với tên gọi thì nó không xứng chức tí nào, chỉ là một hòn đảo nhò trên biển, với cơ sở vật chất là những kiến trúc đã bỏ hoang trước kia. Mọi người cố gắng sống và che dấu đến nay cũng được hai mươi năm nhưng có lẽ đến lúc phải chia tay nơi này.
“Fetina, ta biết đây là nơi sinh ra cô và thế hệ trẻ bây giờ nhưng đã đến lúc chúng ta phải từ bỏ nó. Cô rất có uy vọng trong giới trẻ hơn ta, cố gắng khuyên họ đừng liều mạng vô ích. Mỗi mạng sống bây giờ đều là thứ quý giá nhất”
Tuy rằng Fetina rất không nỡ và nhất là để tiếp tục duy trì, khi gặp những hoàn cảnh như thế này, những người lớn tuổi sẽ là những người cản đường để cho những người trẻ tuổi hơn chạy trốn.
Trước quân số và công nghệ hoàn toàn áp đảo, chạy được đã là may mắn. còn việc cùng nhau bảo vệ quê nhà, cùng nhau chống lại những kẻ đó chỉ là điều viễn vông. Vì không thể ký sinh lên những người này nên lũ “ozimet” ra tay cũng chẳng hề khoan nhượng vì đối với chúng những vật thể kia chỉ như là xe cô, phương tiên giao thông. Giết bào nhiêu chả là giết.
Zisrt giao tranh với lũ “ozimet” cũng rất nhiều năm nên rất rõ ràng. Chúng không có sáng tạo tiến bộ, nhưng khi đã khống chế cá thể nào đó chúng có thể dùng tốt toàn bộ năng lực và kiến thức của người đó chỉ là không thể sáng tạo hay học hỏi thêm.
Đối với những kẻ như thế, chiến thuật cũ luôn luôn có hiểu quả.
“Mọi người bắn yển trợ, để ta diệt tên chỉ huy”
Cả cái tổ chức này chỉ móc ra được có vài chục khẩu súng, nên quân số cũng chỉ có vài chục người,không phải là họ không muốn tuyển thêm mà chỉ là không có vũ khí tuyển thêm cũng chì làm pháo hôi.
Với quân số ít ỏi như thế thì chiến thuật hữu hiệu nhất là diệt chĩ huy. Tất nhiên họ còn một con át chủ bài nữa chính là đống bom quấn quang người. Đã quyết định đứng ở đây thì cũng chẳng ai tự tin rằng là mình có thể quay về. Dù là có giết chỉ huy nhưng vì sợ tôi lũ “ozimet” thể nào mà chẳng tấn công tiếp vì quân số của chúng áp đảo mà với lại như thế coi như lập công chuộc tội.
Cái chết với những người này không phải là điều đánh sợ. Họ chỉ sợ rằng mình chết quá sớm không kéo được thời gian đủ dài để mọi người rút lui bằng tàu ngầm.
Zisrt không hổ là một chiến binh mạnh mẽ, dù là hai thập kỷ nay không đánh nhau nhưng bản lĩnh của hắn cũng không thui chột. dưới mua bom bão đạn hắn cũng có thể chạy băng băng trên chiến trường.
Như bao lần quen thuộc, chiếc xe tăng hoa hòe nhất, hoàng tráng nhất chính là trụ sở chỉ huy tối cao của chúng. Và chiếc đó bao giờ cũng nằm ở cuối hàng. Bằng vào cách di chuyển địa hình thích hợp Zisrt đã vòng thẳng ra phía sau.
Khi đạt đủ khoảng cách thích hợp, Zisrt quăng mớ lữu đạn đã chuẩn bị từ trước.
Tuy rắng đám lựu đạn này không đủ để phá vỡ hoàn toàn vỏ ngoài của xe tăng nhưng nó cũng gây ra hỗn loạn và khói bụi cần thiết để Zisrt tiếp cận chiếc xe tăng này dễ dàng.
Kỹ thuật cấu tạo của xe tăng hai mươi năm nay của đám “ozimet” này không hề thay đổi nên, Zisrt bằng vào hiểu biết của mình chỉ tốn chưa đầy một giây đã bật nắp và thả một quả lựu đạn mạnh vào trong.
Tưởng chừng như đã thành công nhưng khi Zisrt tình rút lui thì trên trời giáng xuống một đống lưới quấn chặt vào hắn làm cho hắn không thể cự động.
Lúc này khói bụi do quả lựu đạn Zisrt quăng ra ban đầu cũng tan mất, và điều Zisrt năm mơ cũng không nghĩ tới chính là đĩa bay nhỏ của đám “ozimet” bay về phía hắn và nói.
Đúng chính là nói, chạy trốn bọn “ozimet” cả mấy thập kỷ nay, Zisrt thâm căn đế cố ấn tượng là lũ này không có trí tuệ không có thể nói. Nhưng lúc này hắn đã lầm.
Một suy nghĩ đáng sợ xoẹt qua đầu hắn là lũ “ozimet” này đang dần tiến hóa. Dù cố phủ định nhưng suy nghĩ này cứ quanh quẩn trong đầu Zisrt.
Zisrt không sợ chết nhưng điều hắn vừa mới nghĩ tới còn đáng sợ hơn cả chết.
Và câu nói của tên có vẻ là chỉ huy đội này cùa “ozimet” làm cho Zisrt khẳng định chắc chắn điều hắn sợ nhất điều kinh khủng nhất đã tới.
“Tên nhân loại kiên cường kia, ta là Hiin, tổng chỉ huy trên hành tinh này, ta cảm thấy rất hứng thú với các ngươi, nếu ngươi chịu từ bỏ chống trả để ta khống chế thì ta sẽ tha cho đám người kia, đồng thời sau đó còn tạo điều kiện sống tốt cho họ nhưng hằng năm họ phải dâng nộp người cho chúng ta, đây là quyết định nhân từ cho đám các ngươi”
Có trí tuệ, nhận ra rằng bản thân chúng không thể sản sinh ra vật chủ nên quyết định nuôi nhốt. Và thậm chí còn biết mưu mẹo, đàm phán, đe dọa.
Zisrt hoàn toàn tuyệt vọng, vì tương lai của nhân loại lúc này chỉ toàn máu xám. Thà trước kia bị đánh chết cũng còn không đáng sợ bằng kiếp nuôi nhốt như con mồi chờ thịt.
“Ngươi là Hiin phải không?, ta là Zisrt và ta chỉ muốn nói, đừng có mơ mà ngươi khuất phục được chúng ta”
Nhưng khi Zisrt tính nhấn nút kích hoạt tự hủy thì một bàn tay ngăn hắn lại và phá vỡ hết các ngòi nổ.
Một cậu bé mặc giáp vàng óng như mặt trời lúc này xuất hiện trước mặt hắn.
“May mà kịp lúc, ngươi rất kiên cường đó. Chỗ này giờ cứ giao cho chúng ta là được”
Và để làm minh chứng cho lời nói của cậu bé, một trận mưa kỳ quái mang theo những vật chất lạ lùng trải khắp chiến trường.
Vì sao Zisrt biết đó là vật chất lạ lùng ư? Đơn giản vì cảnh tưởng trước mắt làm hắn không thể nào tin được, tuy rằng cảnh đó hắn đã gặp rất nhiều nhưng đó chỉ là trong mơ.
Lũ “ozime” rơi rụng xuống mặt đất theo cơn mưa và những người bị khống chế đang có dấu hiệu hồi tỉnh.
Zisrt còn tưởng là mình sắp chết hoặc có lẽ do bị “ozimet” khống chế làm ra ảo giác. Nhưng khi tính chạm vào người cậu bé vàng óng kia thì hắn biết tất cả đây là sự thật.
“Nóng quá nóng quá”
Cháy luôn cả quần áo và đám tóc trên đầu làm cho hắn biết đây 100% là sự thật.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...