Đại Tranh Chi Thế

- Tiểu thư, tiểu thư, có chuyện gì sao?

Từ ngoài cửa phòng truyền tới thanh âm của một thiếu nữ, ngay sau đó cánh cửa sau bình phong có hơi hơi bị kéo ra. Thúc Tôn Diêu Quang lập tức đình chỉ giãy dụa, nàng giãy dụa tới mức mái tóc đen đã hỗn loạn, thần tình ửng đỏ, hơi thở gấp gáp hổn hển, xem ra đã tiêu hao không ít khí lực. Khánh Kỵ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào nàng, tay từ miệng nàng từng tấc từng tấc trượt xuống cổ họng, một bàn tay đã nắm trọn cả cái cổ của nàng.

Thúc Tôn Diêu Quang liếc mắt nhìn hắn, trong lòng không khỏi phát lạnh. Nàng không nghi ngờ chút nào, nếu hiện tại dám nói ra nửa chữ hắn không muốn nghe, cổ của nàng nhất định sẽ bị Khánh Kỵ cứng rắn bóp gãy. Nàng nuốt một ngụm nước miếng, chậm rãi nói:

- Không... chuyện gì, ta muốn ngủ. Ngươi lui ra!

- Vâng!

Thị nữ ngoài cửa đáp lại một tiếng, cánh cửa ngoài bình phong lại được kéo vào.

Hai người cứ như vậy một trên một dưới, vẫn không nhúc nhích. Khánh Kỵ không nói lời nào, thậm chí còn không hít vào thở ra, liền đem một đôi mắt hung hăng nhìn chằm chằm vào nàng. Thúc Tôn Diêu Quang càng thêm sợ hãi, một đôi ánh mắt như biết nói nhìn Khánh Kỵ, chịu tội, xin tha thứ, cam đoan, yếu đuối, rất khó tưởng tượng một đôi mắt ở trong thời gian ngắn ngủi lại có thể biểu hiện ra nhiều cảm xúc và hàm ý như vậy.

Khánh Kỵ lại không để ý tới nàng. Thúc Tôn Diêu Quang nuốt nước miếng, lấy hết dũng cảm nhỏ giọng nói:

- Thả ta... đứng lên được không? Ta... ta cam đoan, lần sau sẽ không bao giờ... lừa ngươi nữa, thật sự không lừa nữa.

- Nếu... Nói... Như vậy, ta... thực an toàn...

Khánh Kỵ cắn răng nói ra một câu, lập tức hít một hơi thật nhẹ, lại không nói gì.

Thúc Tôn Diêu Quang cười gượng nói:

- Đối với ngươi thôi... Ta lại cảm thấy không được an toàn nha...


Khánh Kỵ không nói gì, liền đem cánh tay đang ôm lấy vòng eo của nàng siết vào thật chặt, đè nén tới mức nàng hổn hển có chút thở không ra hơi. Thúc Tôn Diêu Quang đột nhiên hiểu được, một cước kia đối với hắn không phải là không có thương tổn, chỉ là hắn mạnh mẽ ẩn nhẫn đến lúc này mà thôi. Nghĩ đến đây Thúc Tôn Diêu Quang trong lòng một trận sợ hãi:

- Trời ơi, một cước kia của ta sẽ không thật sự đá hỏng hắn chứ? Ngàn vạn lần không nên, nếu không... Ta sẽ xong đời, hắn chịu thả cho ta sống mới là lạ... - Trong mắt Thúc Tôn Diêu Quang rốt cục cũng đã lộ ra sự sợ hãi thực sự.

Khánh Kỵ tuyệt đối không nghĩ tới, cô nàng tiểu thư quý tộc thân kiều nhục quý này lại cũng sẽ có võ, hơn nữa thân thủ lại mạnh mẽ như vậy. Kỳ thật nữ tử thời đại này ít có ai yếu đuối, ngay cả kiến ốc xây lầu, công trình thủy lợi trị thủy, nữ nhân đều phải giống như nam nhân đi làm lao dịch. Có một vài nước chư hầu ngay cả nữ tử cũng phải ra chiến trường, trông coi biên cương. Hơn nữa lúc ấy quan lại không có phân biệt văn võ, những đại phu đều là lên ngựa quản quân, xuống ngựa quản dân, đạo lý văn võ đều xem trọng, cho nên những tiểu thư phú quý, mặc dù vẫn áo gấm ăn ngon, nhưng sẽ không chỉ tập kinh thư lễ nghĩa, phần lớn đều phải tập cưỡi ngựa bắn cung võ nghệ.

Hắn đã kế thừa toàn bộ ký ức của Khánh Kỵ vốn là đã biết, nhưng mà lối suy nghĩ chủ đạo của hắn dù sao vẫn là Tịch Bân đến từ thế kỷ 21, cho nên theo bản năng vẫn cứ tưởng rằng đối phương là một thiên kim tiểu thư trói gà không chặt, đến nỗi bị hình dáng của nàng mê hoặc, ăn phải một cái lỗ vốn. Bị một cước kia đá vào tận tới lúc này mới có thể hô hấp bình thường.

Khi một cước của nàng đá tới, Khánh Kỵ mặc dù là sơ suất, nhưng vẫn tránh được thân mình một chút, một cước này vẫn không đá trúng hẳn, chỗ yếu hại chỉ bị chân nàng cọ qua một chút mà thôi. Nhưng mà nơi đó là chỗ mềm yếu nhất, kể cả như thế cũng chịu không nổi, nằm úp sấp ở đó cả buổi cũng không động đậy được. Khánh Kỵ bất động, Thúc Tôn Diêu Quang ngực và bụng bị đặt dưới thân hắn lại càng không dám giãy dụa, lực chú ý dời đi chỗ khác, lúc này mới chú ý tới tư thế ám muội của hai người.

Một nam tử trẻ tuổi cường tráng nằm úp sấp lên thân thể đã lộ ra gần như trọn vẹn của nàng, một loại cảm giác kỳ diệu không biết tả thế nào từ trong đáy lòng nàng nảy sinh tới, trái tim không chịu thua kém cũng nhảy loạn, ngực, bụng, đùi khắp nơi đều có cảm giác tê dại ngứa ngáy, muốn gãi lại không dám động, trên khuôn mặt thanh tú liền chậm rãi hiện lên một tia đỏ ửng, ngay sau đó nhanh chóng lan ra, càng ngày càng đỏ, cuối cùng mặt đỏ tía tai, giống như là ánh mặt trời ban ngày giữa tháng năm, bởi vì không thể kìm nén được tim đập kịch liệt, nàng chỉ có thể hô hấp từng ngụm từng ngụm, có thể nhìn thấy bộ ngực cao ngất phập phồng.

Sắc mặt Khánh Kỵ rốt cục đã dịu lại, hắn thở ra một hơi dài, oán hận nhìn nữ nhân dưới thân. Thúc Tôn Diêu Quang cười lấy lòng, lúng ta lúng túng nói:

- Ta... Chúng ta ngồi đàm luận được không? Ta cam đoan... Không chạy trốn, không phản kích, ngoan ngoãn nghe ngươi nói chuyện.

Khánh Kỵ hừ nói:

- Không cần, cứ như thế này nói là được!

Thúc Tôn Diêu Quang vừa tức vừa thẹn, bất đắc dĩ nói:

- Ngươi... Ngươi rốt cục muốn nói chuyện gì? Đêm khuya lại trốn vào chỗ ta ở, ngươi rốt cuộc có dụng ý gì?

Khánh Kỵ sắc mặt bình tĩnh nói:


- Lời này ngươi không nên hỏi ta, hẳn là phải hỏi lệnh tôn đại nhân.

- Cha ta? - Thúc Tôn Diêu Quang giật mình mở rộng đôi mắt:

- Ta... Cha ta làm sao vậy?

Khánh Kỵ nhìn nàng một lúc lâu, từ trong ánh mắt của nàng, không có một vẻ mặt có vẻ biết chuyện gì, Khánh Kỵ đã lường trước loại sự tình này Thúc Tôn Ngọc cũng sẽ không nói cho con gái nghe, mới nói:

- Hôm nay khi từ Lỗ Quái cư trở về Nhã Uyển, Khánh Kỵ bị người mai phục ám sát, chuyện này Diêu Quang tiểu thư đã nghe nói chưa?

- Cái gì? - Thúc Tôn Diêu Quang chấn động, lập tức vẻ mặt giật mình, âm thanh kinh ngạc nói:

- Chẳng lẽ... Chẳng lẽ là cha ta phái thích khách đi?

- Mặc dù không hẳn, nhưng cũng không phải là sai. Theo ta được biết, thích khách là do Mạnh Tôn Thị phái đi, nhưng mà ngươi không định nói là, lệnh tôn đại nhân không phải là đồng mưu với Mạnh Tôn Thị đi?

Thúc Tôn Diêu Quang muốn phản bác, nhưng mà cẩn thận nghĩ lại quan hệ giữa ba nhà trong lúc này, đành phải yếu ớt giải thích:

- Nhưng... nhưng oan có đầu, nợ có chủ. Ngươi... ngươi như vậy phải tìm tới Mạnh Tôn Thị mới đúng chứ, vì sao lại lẻn vào nhà ta, chẳng lẽ... chẳng lẽ ngươi muốn gây bất lợi cho cha ta sao?

Khánh Kỵ lạnh lùng nói:

- Người không phạm ta, ta không phạm người, người nếu phạm ta, ta tất phạm người! Mạnh Tôn Thị làm chuyện tốt, ta đương nhiên sẽ không dễ dàng buông tha cho hắn, chính là làm đồng mưu với hắn, ta cũng muốn cho phụ thân ngươi biết, đừng tưởng rằng nơi đây là Lỗ quốc, là có thể muốn làm gì thì làm với Khánh Kỵ ta. Chuyện hôm nay, chỉ phát sinh tới đây là đủ rồi, nếu lại một lần nữa, nơi ta tới sẽ không phải khuê phòng của ngươi, mà là phòng ngủ của lệnh tôn đại nhân!


- Nhưng mà Thúc Tôn chúng ta...

- Câm miệng!

Thúc Tôn Diêu Quang lập tức im miệng, hiện giờ nàng đã như miếng thịt bò trên thớt gỗ đợi Khánh Kỵ làm thịt, có trời mới biết được nếu chọc giận hắn, hắn sẽ lại làm ra cái chuyện gì. Khánh Kỵ cười lạnh lại nói:

- Ngươi nghe đây, Khánh Kỵ ta nói được thì làm được. Nếu ta lại bị Mạnh Tôn, Thúc Tôn hai nhà ám sát, các ngươi sẽ bị lọt vào bão tố phản kích, nếu giả sử ta chết, những tử sĩ trung với ta cũng sẽ tiếp tục chấp hành mệnh lệnh, trừ phi các ngươi vĩnh viễn cuộn mình bên trong nhà cao cửa rộng, vĩnh viễn an bài vô số binh lính ngày đêm tuần tra!

Thúc Tôn Diêu Quang ngượng ngùng nói:

- Ta... Ta đã biết, công tử nói như vậy ta nhất định sẽ một chữ không quên chuyển cáo cho gia phụ biết, ách... Chúng ta hiện tại có thể đứng lên chưa?

- Chưa thể, ta còn nói chưa xong.

Thân thể co dãn mềm mại kinh người của Thúc Tôn Diêu Quang ở trong lòng ngực của hắn tránh ra một chút, kháng nghị nói:

- Công tử nếu sẽ không giết ta, ta đương nhiên sẽ không mạo hiểm phản kháng, ngồi lên nói chuyện không được sao? Chúng ta như vậy thì... như vậy thì... nói được cái gì?

Khánh Kỵ tức giận nhướng mắt:

- Đây là do ngươi tự tìm tới, ta cảm thấy như thế này thực là thoải mái, hơn nữa cũng rất an toàn!

Khánh Kỵ nói xong, giống như báo thù vục mặt vào cái cổ trắng trơn mềm thơm phức của nàng hít một hơi thật sâu, Thúc Tôn Diêu Quang vừa thẹn vừa tức, hai gò má đã đỏ lên, đành phải cứng giọng nói:

- Ngươi... Còn muốn nói chuyện gì, mau nói đi.

Thần sắc trên mặt Khánh Kỵ trịnh trọng lên, hai mắt long lanh sáng ngời, ngữ khí càng thêm nghiêm nghị:

- Thúc Tôn cô nương, ta hôm nay tới, tất nhiên là muốn dùng thủ đoạn của ta để cho Thúc Tôn, Mạnh Tôn hai vị đại nhân biết, Khánh Kỵ không thể nhẫn nhục. Nhưng cũng không phải chỉ thuần túy phô trương ra lực phản kích của ta, ta còn muốn nói cho các ngươi, chuyện tranh quyền đoạt lợi của ba nhà thế gia Lỗ quốc, Khánh Kỵ ta cũng không muốn tham dự vào, Khánh Kỵ chỉ nghĩ khôi phục Ngô quốc, giết Cơ Quang trả thù cha.


Về phần Lỗ quốc là cho mượn binh hay cho mượn thành, Khánh Kỵ đều vô cùng cảm kích. Cho dù Lỗ quốc không muốn tương trợ, Khánh Kỵ cũng đành phải đi nơi khác tìm sự trợ giúp, nhưng các ngươi không nên vì tranh đấu bên trong mà làm liên lụy tới ta, muốn đem ta ra diệt trừ. Khánh Kỵ là người phải chịu trách nhiệm sao? Nếu Quý Thị quyết ý chuyên quyền, kể cả trên đời không có ta, hắn cũng nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp khác, nếu vẫn có ý muốn diệt trừ ta, ta nói cho các ngươi, các ngươi sẽ chỉ tăng thêm một cường địch mới, lại tăng thêm vô số kiếp nạn.

Thúc Tôn Diêu Quang đảo qua mắt, hoài nghi hỏi:

- Những lời này, vì sao ngươi không trực tiếp gặp gia phụ ta nói, lại phải qua miệng ta để truyền đạt?

Khánh Kỵ đương nhiên sẽ không nói rằng mình là do đánh bậy đánh bạ mới tìm được phòng của nàng, hắn hừ lạnh một tiếng nói:

- Tựa hồ như Diêu Quang tiểu thư thực sự hy vọng ta rút kiếm xâm nhập vào phòng ngủ của lệnh tôn đại nhân? Lệnh tôn dù sao cũng là gia chủ Thúc Tôn, bị ta rút kiếm xâm nhập vào phòng ngủ, còn mặt mũi gì nữa? Với quyền cao chức trọng của ông ta, thân phận hiển hách bất phàm, lại chịu quỳ gối dưới lưỡi kiếm của ta? Ta làm sao có thể tin tưởng lời hứa hẹn ở dưới mũi kiếm của hắn? Nếu không phải như vậy, ngươi nghĩ rằng ta đêm nay không dám gặp hắn sao? Hừ!

Thúc Tôn Diêu Quang âm thầm kinh hãi, nghe thấy khẩu khí của hắn quả nhiên đã hiểu hết rõ ràng về nhà của mình, thật sự là kỳ quái, hắn mới tới Khúc Phụ, sao lại có thể đối với nhà mình rõ như lòng bàn tay được? Hay là... đã bỏ số tiền lớn ra mua gia nhân của mình sao. Nếu thật sự có người làm nội ứng cho hắn, lại với thân thủ của hắn, ngay cả nhà mình có phân bố binh gác, cũng làm sao có thể phòng được hắn?

Khánh Kỵ nhìn thấy ý sợ hãi trong mắt nàng, vừa lòng cười, lại nói:

- Tranh đấu quyền lực Lỗ quốc, ba nhà cứ việc thi triển hết thủ đoạn, nhưng hai nhà Thúc Mạnh nếu chỉ nghĩ rằng giết Khánh Kỵ một người, là có thể tiêu đi mầm mống tai họa, đó chính là đã sai lại càng sai. Ta hiện tại muốn phạt Ngô cũng chưa chắc đủ lực lượng, nhưng dù sao ở Ngải thành cũng phải có tới hàng vạn tướng sĩ trung thành, ba vạn binh lính dưới trướng nếu đều đầu nhập làm môn hạ của Quý Thị, tới lúc đó... Hai nhà các ngươi sẽ có kết cục gì, không cần ta phải nhắc nhở, ngươi cũng nên tự đoán được.

Khánh Kỵ nói xong xoay người ngồi dậy, hắn vừa rời khỏi, thân thể của Thúc Tôn Diêu Quang bỗng nhiên lộ ra dưới ngọn đèn, "A" một tiếng xấu hổ, luống cuống tay chân liền kéo áo ngủ bằng gấm trùm quanh thân mình.

Khánh Kỵ thừa cơ lui về phía cửa sổ, vang vang nói:

- Đê dài ngàn trượng, lại vỡ bởi tổ kiến, nhà dài trăm thước, lại hủy bởi đốm lửa. Mọi sự nên lưu lại một con đường, ngày sau gặp lại, hôm nay là cừu nhân biết đâu sau này lại là tân khách? Thỉnh thay ta chuyển lời tới lệnh tôn đại nhân, nếu ta lại nhận được mũi tên bắn lén của hai nhà Thúc Mạnh, lần gặp mặt sau của chúng ta sẽ không có chuyện hữu hảo giống như đêm nay, lời chỉ thế thôi, Khánh Kỵ cáo từ!

Khánh Kỵ liền chắp tay, xoay người nhảy ra ngoài cửa sổ, từ trên tán cây từng người nhảy xuống, ba người đồng loạt tập hợp, cũng không phải nói nhiều, chỉ cần một cái ra hiệu, liền nhanh chóng chạy về phía tường cao.

Thúc Tôn Diêu Quang đắp chăn kín người, kinh ngạc ngồi một chỗ, lời nói uy hiếp của Khánh Kỵ, ẩn ẩn còn lộ ra hàm ý, rồi sự rung động của thiếu nữ trong khuê phòng thân cận da thịt với người ta, đủ các loại cảm giác, làm cho trái tim của nàng đập mạnh và loạn nhịp.

Một hồi lâu sau, tâm thần hoảng hốt của nàng mới thanh tỉnh lại, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác tự xấu hổ buồn phiền: “Những con cháu thế gia trong thành Khúc Phụ, làm gì có ai dám khi dễ ta như vậy? Chỉ có đúng tiểu tặc Khánh Kỵ này, sau khi khinh bạc ta như thế rồi, lại còn nghênh ngang mà đi như vậy, Thúc Tôn Diêu Quang ta còn mặt mũi gì nữa?

Cái gì mà lần sau gặp lại sẽ không hữu hảo như lúc này..., phì! Bổn cô nương đêm nay hữu hảo với ngươi lúc nào? Trận chiến mười ngày sau, ta mà không khiến ngươi phải chịu nhục nhã to lớn, Thúc Tôn Diêu Quang ta liền sẽ theo họ ngươi!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui