Trong nhà sau, Công Mạnh Trập đứng ở trên, nghe tiếng chém giết càng lúc càng gần, lòng đau như cắt ngửa cổ dậm chân nói:
- Một lúc không cẩn thận, thua cả ván cờ! Không ngờ âm mưu bại lộ, bị họ ra tay trước, chuốc lấy hậu quả này đây. Các ngươi đều có gia đình vợ con cả, không cần chết cùng lão phu, ai nấy tự bỏ trốn đi, có lẽ còn giữ được tính mạng.
Bên dưới là mấy trăm tên gia tướng trung thành cầm gươm giáo đứng đó, đứng đầu là Ngao Thế Kỳ và Chu Bát thấy âm mưu bại lộ vội đến hộ vệ. Ngao Thế Kỳ khẳng khái nói:
- Chúa công đối với chúng ta ân trọng như núi, giờ là lúc chúng ta thề chết báo đáp chúa công, thuộc hạ và chúa công đồng sinh cộng tử, thề chết đi theo chúa công.
Mấy trăm gia tướng bên dưới cùng lúc đưa gươm giáo lên, đồng thanh hét lớn:
- Đồng sinh cộng tử, thề chết đi theo chúa công.
- Tốt, tốt...
Những lời Công Mạnh Trập nói lúc nãy vốn chỉ định kích động lòng thù địch của mọi người, nay thấy có tác dụng, trong lòng vui mừng, vội chắp tay nói:
- Trong lúc nguy nan, mới thể hiện được khí tiết anh hùng, các tráng sĩ không phụ Mạnh Trập, Mạnh Trập cũng không dám phụ các tráng sĩ. Khi thoát nạn này, vinh hoa phú quý, Mạnh Trập cùng sẽ hưởng với các tráng sĩ đây.
Chu Bát ôm quyền nói:
- Chúa công không cần hoảng loạn, thuộc hạ biết người trong thủy lao đã trốn thoát, đám người Tề Báo, Bắc Cung Hỉ chắc là nhận được tin của hắn nên mới liều chết chống cự, đột nhiên tấn công ta. Bọn họ bỗng nhiên đánh tới đây chắc cũng chỉ chống cự trong tuyệt vọng, không có chuẩn bị kĩ lưỡng, chúa công nắm giữ đại quyền binh mã nước Vệ, tiếc chi một phủ đệ? Chúng thuộc hạ liều chết hộ tống chúa công phá vòng vây chạy đến cung thành hợp sức với quốc quân. Trong thành lương thảo đầy đủ, tường thành kiên cố, bọn phản tặc Tề Báo khó tấn công vào. Sau đó chúa công điều động binh sĩ thành Vệ đến dẹp tan bọn phản tặc, đợi khi năm ngàn binh mã vượt Hoàng Hà đến nơi, lúc đó mới bao vây tiêu diệt bọn chúng.
- Chu Bát nói có lí lắm, chúng ta hộ tống chúa công giết ra ngoài nào!
Ngao Thế Kỳ vừa dứt lời, chỉ nghe tiếng la hét vang dội truyền đến, tiếng binh khí va chạm nhau nghe chói tai, người ngựa của Tề Báo đã tấn công vào khu vườn thứ tám.
Chu Bát sắc mặt thay đổi, cầm cây trường mâu thanh đồng lên lớn tiếng la hét:
- Quân địch tấn công dũng mãnh, Ngao Thế Kỳ mau hộ tống chúa công lui về phía cung thành, ta đi chặn giết kẻ địch!
Nói xong giơ cao trường mâu, dẫn theo một nhóm người xông ra ngoài như cơn lốc.
- Chúa công mau đi thôi!
Ngao Thế Kỳ giơ tay ra hiệu, mấy tên lính khiêng qua một chiếc kiệu, đưa Công Mạnh Trập ngồi lên đó, rút nhanh về phía hậu viên.
- Giết giết giết!
Đám người Tề Báo, Bắc Cung Hỉ hăng say chém giết, la hét tấn công vào khuôn viên khu vườn thứ tám, chém giết với đám gia tướng trung thành đang bày trận đợi sẵn ở đó. Những người của đôi bên đánh được vào đây, phòng thủ ở đây đều có võ nghệ cao cường, là dũng sĩ ngoan cường không khiếp sợ cái chết, hai bên giao chiến, kì phùng địch thủ, như hai cơn sóng mạnh đập vào nhau, bọt máu văng tung tóe cả lên.
Chính vào lúc này, Chu Bát phóng ra như cơn lốc, theo sau là một đám dũng sĩ đang hăng máu, khuôn viên khu vườn này khá rộng lớn, người của đôi bên chiếm giữ cả khu vườn, khắp nơi đều đang dằng co với đối phương, đội người của Chu Bát đến nơi, cứ như là dòng suối đổ thêm vào cơn sóng mạnh mẽ xô bờ, không làm dậy sóng thêm được bao nhiêu. Tuy nhiên quân cứu viện đến nơi lại tạo thêm không ít lòng tin nơi quân lính phe mình, các gia tướng trong phủ càng hăng say hơn chiến đấu, trong một lút đẩy lùi được đám người đang tiến vào của Tề Báo.
- Các cung thủ chuẩn bị!
Chính lúc này đại đội binh mã của Tề Báo, Bắc Cung Hỉ và Khánh Kỵ chỉ huy tụ lại giết đến nơi. Thấy tình cảnh này lập tức hét to một tiếng, các cung thủ giương cung lắp tiễn, với khoảng cách gần như vậy, người của bên kia lại đứng san sát nhau, tức thì bị tên bắn chết ngã xuống rất nhiều.
- Giết, ai lấy được đầu của Công Mạnh Trập, thưởng một ngàn lượng vàng, một trăm mẫu ruộng.
Đám người Tề Báo lại tấn công vào bít cả lối đi, Chu Bát thấy thế, trường mâu giơ ngang, lớn tiếng ra lệnh:
- Tất cả theo ta, chặn lối vào lại.
Nói xong dũng cảm xông lên trước, các dũng sĩ theo sau hùng dũng tiến lên, liều chết giữ lấy cửa vào, hai bên đánh nhau đẫm máu, cánh cửa khu vườn vốn rộng rãi nay đã chen chúc chật ních, người này ngã xuống lập tức có người khác thế vào chỗ trống. Mạng người dưới đao kiếm không đáng giá một xu, không ngừng có người ngã xuống, bị giẫm đạp như mớ thịt vô tri vô giác dưới chân kẻ khác.
Dù sao thì phía Tề Báo đông người hơn, có thể bổ sung lực lượng liên tục không ngừng, Chu Bát giết đến nỗi khắp người bê bết máu, nhìn thấy kẻ địch đông đúc, phe mình tổn thất nặng nề, người ngựa càng lúc càng ít đi, Chu Bát hét to:
- Đóng cửa, mau đóng cửa lại!
Cánh cửa này không phải là cửa thành, dù cho đóng lại thì chỉ cần đối phương dùng vật nặng tông cửa cũng chẳng cầm cự được bao lâu, hơn nữa tường ngăn cách tuy cao, cũng không phải không leo qua được, Chu Bát làm vậy chỉ muốn tranh thủ thêm ít thời gian cho chúa công trốn chạy mà thôi.
Phía sau có người nghe thấy mệnh lệnh, vội vàng đến đẩy cửa đóng lại, bậc thềm có rất nhiều xác chết, lúc này cũng không phân biệt của địch hay của ta nữa, cứ dùng chân đá qua một bên. Trường mâu của Chu Bát đã bị chém gãy, lúc này trên tay đang cầm hai thanh trường kiếm sứt mẻ, điên cuồng giữ lấy cánh cửa.
- Ây…
Chợt đùi bị trường mâu đâm xuyên, Chu Bát hét lên đau đớn, vung kiếm chém bay mất nửa cái đầu của tên cầm mâu đâm mình, múa kiếm loạng choạng lui lại vài bước, một cây trường mâu khác lại đâm vào dưới bụng hắn, người kia mừng rỡ, hai tay ra sức đâm mạnh, vừa định xoáy mâu đâm nát nội tạng của hắn, Chu Bát hét to giận dữ, thanh kiếm bên tay phải được phóng ra ngay giữa mặt tên lính, tên lính bị kiếm đâm xuyên mặt, tắt thở ngã về phía sau.
Chu Bát ha hả cười to ba tiếng, lảo đảo lui về sau hai bước, vấp vào một xác chết dưới chân, vội dùng kiếm chống đỡ quỳ xuống đất, hắn trừng trừng đôi mắt đỏ rực về phía quân địch trước mặt, khí thế đó làm mấy tên gia tướng của Tề Báo nhất thời không dám tiến gần lui lại vài bước, lộ vẻ sợ hãi.
Nửa cánh cửa đã được đóng lại, Khánh Kỵ chợt hiểu ý, to tiếng:
- Hắn đang kéo dài thời gian, Công Mạnh Trập chắc đang bỏ trốn.
Tề Báo nghe vậy vội ra lệnh:
- Mau giết vào trong đó, đừng để hắn đóng cửa lại!
Nhận được lệnh của chủ nhân, đám gia tướng của Tề Báo một lần nữa lại xông lên, bên cạnh Chu Bát còn sót lại không có bao nhiêu người nữa, chúng vừa đánh vừa lui, bị ép lui lại sau cửa. Chu Bát bị đâm trúng bụng, biết là chết chắc, các võ sĩ xung quanh la hét bảo rút lui nên hắn cũng không chịu lùi lại, một chân quỳ gối, một tay cầm kiếm chống đỡ, tay kia lượm lên cây trường mâu kẹp dưới nách tiếp tục chiến đấu, lại đâm chết thêm hai người nữa. Thấy Chu Bát dũng mãnh như thế, tuy là kẻ địch một mất một còn với nhau, Khánh Kỵ vẫn sinh lòng khâm phục. Gã nam nhi trung thành này, tiếc là hắn bảo vệ cho Công Mạnh Trập nham hiểm độc ác hơn cả bọn Tề Báo, Bắc Cung Hỉ, cảm thấy không đáng cho hắn, hay may cho Công Mạnh Trập có thuộc hạ trung thành thế này đây?
Chính khách dùng mưu mẹo mưu cầu phú quí, dũng sĩ dùng lòng can đảm và máu thịt mưu cầu phú quí, cách thức khác nhau, mục đích lại giống nhau, chỉ là ai nấy dựa vào khả năng của mình cuốn vào vòng xoáy danh lợi giết hoặc bị giết mà thôi, tại sao chính khách bị người khác khinh bỉ, dũng sĩ lại được người ta kính trọng? Chính là họ phải hy sinh tính mạng, vẻ hiên ngang đó tác động mạnh vào tâm lí người khác.
Tề Báo thấy thế lên cơn tức giận, giơ cây chùy lấm lem máu lên hét lớn:
- Một lũ vô dụng, lui hết ra cho ta, để lão phu giết tên điên cuồng này.
Bắc Cung Hỉ đưa tay ngăn lại, cười một cách lạnh lùng:
- Tề đại phu đâu cần thiết hạ mình như vậy chứ!
Nói xong giựt lấy cung tên trên tay thị vệ bên cạnh, giương cung lắp tên bắn về phía Chu Bát, Chu Bát hét to đau đớn, mắt phải đã bị trúng tên.
- Đóng cửa lại!
Chu Bát ngước mặt nhìn trời hét lên, nửa cánh cửa còn lại dưới sự liều mạng chống trả của hắn đã được đóng lại.
- Ha ha!
Chu Bát cười to, đưa tay cầm mũi tên nhổ mạnh, mũi tên dính con mắt hắn được rút ra, Chu Bát ném mũi tên sang một bên, khuôn mặt bê bết máu, giơ kiếm điên cuồng xông về phía đám người Tề Báo, máu tuôn đầy mặt khiến hắn không còn nhìn thấy gì, đám võ sĩ của Tề Báo cùng xông lên giơ kiếm chém xuống, giết chết Chu Bát.
Chiếc kiệu nhỏ lướt nhanh như gió trên con đường mòn nhỏ ven sông, theo sau là hơn trăm võ sĩ trung thành hộ tống, Công Mạnh Trập ngồi trên kiệu cắn răng hối thúc liên hồi:
- Nhanh lên, nhanh nữa lên, chỉ cần xông được ra ngoài, lão phu là đã thoát nạn, lúc đó lũ phản loạn Tề Báo, Bắc Cung Hỉ tất cả đều bị xử tội chết, gia sản vợ con đều thưởng hết cho các ngươi hưởng dụng!
Công Mạnh Trập đang hứa hẹn ban thưởng, phía trước khu rừng chợt tiếng thét vang trời, vài chục người nhảy từ sau bóng cây ra chặn đường, đó đều là phục binh Khánh Kỵ mới vừa điều động trong khi tấn công phủ đệ của Công Mạnh Trập. Vì số lượng binh mã có hạn, lại chưa xác định được mức độ khó khăn khi tấn công vào phủ đệ Công Mạnh Trạch, Tề Báo không dám chia nhỏ lực lượng ra, làm suy yếu sức mạnh tấn công của mình, đội quân nhỏ này chỉ chuẩn bị dùng vào lúc ngăn cản kẻ địch, tuy nhiên tất cả họ đều là tử sĩ dưới trướng Tề Báo, quân số tuy ít nhưng không hề sợ sệt.
Lúc này đang lúc đúng chỗ hẹp nhất của con đường mòn, một bên là vực sâu, một bên là rừng rậm, ở giữa chỉ cần hai người đứng ngang nhau là chắn hết lối đi.
- Giết!
Ngao Thế Kỳ không chút do dự, cầm kiếm xông lên, thân pháp Ngao Thế Kỳ cực nhanh, nhưng mũi tên bắn từ sau lưng hắn còn nhanh hơn, hắn mới tiến được ba bước, một mũi tên đã xẹt qua vai từ sau lưng, cắm vào cổ họng một tên võ sĩ chặn đường. Tên võ sĩ không kịp kêu lên một tiếng, lăn ra chết tươi, Ngao Thế Kỳ lại tiến thêm hai bước, vừa giơ kiếm định đâm, lại một mũi tên bắn xẹt qua vai, giết chết thêm một tên võ sĩ nữa. Ngao Thế Kỳ như sớm biết ai là người bắn tên, cũng không hốt hoảng, lập tức vung kiếm đâm về phía các võ sĩ sau lưng hai tên vừa bị bắn hạ.
Đám võ sĩ này vốn định chặn ngay nơi chật hẹp này để đối phương không phát huy được ưu thế người đông, ai ngờ đối phương lại có một thần tiễn thủ bách phát bách trúng, trong lúc hai bên hỗn chiến lại dám bắn tên trợ giúp, Ngao Thế Kỳ vung kiếm gạt nhát kiếm của kẻ địch đâm tới, lại một mũi tên bay tới cắm phập vào tên đó, Ngao Thế Kỳ không cần suy nghĩ, lại lao vào một tên khác.
Hai người phối hợp chặt chẽ, trong một lúc đã giết được mấy tên địch, mở ra con đường máu, đám gia tướng sau lưng ùa lên, tên mới ngưng bắn ra. Đám phục binh của Tề Báo này tuy ít ỏi nhưng lòng can đảm không sợ chết lại không hề thua kém bất kì một ai, chỉ thấy chúng vung gươm múa giáo, biết là chết chắc cũng không lùi bước, cho đến khi người cuối cùng ngã xuống, trên tay vẫn nắm chặt vũ khí chắn ngang đường.
- Mau đưa chúa công đi qua!
Ngao Thế Kỳ khắp người dính máu, vừa mới ra lệnh xong, phía sau lại văng vẳng tiếng hét, Công Mạnh Trập quay đầu lại thấy xa xa một đám người giơ binh khí đuổi theo đến nơi, sợ sệt kêu lên:
- Sao lại đến nhanh như vậy, Chu Bát chắc đã chết mất rồi…
Hắn vốn định mắng chửi Chu Bát vô dụng, nhưng lúc nguy nan này là lúc dùng người, nên nói đến đó thì ngưng không nói tiếp nữa, nhằm che giấu vẻ thất vọng, hắn mở miệng khóc to, làm ra vẻ đau thương tột cùng.
Các gia tướng xung quanh không nghe ra ý đồ thật sự của câu nói, Ngao Thế Kỳ nghiến răng, nắm chặt thanh kiếm trên tay, nói:
- Trường Sinh, chúa công giao cho đệ, nhất định phải hộ tống chúa công đến cung thành an toàn.
Liễu Trường Sinh là tên võ sĩ theo sát Công Mạnh Trập, mặc áo bào màu trắng, trên tay cầm cây cung lớn, sau lưng đeo một bao tên, mắt thanh mày tú, tướng mạo như một sĩ tử. Hắn chính là người hồi nãy bắn hạ các tên chặn đường, người này vốn xuất thân một gia tộc suy tàn, đầu quân môn hạ Công Tôn Trập, cùng với Ngao Thế Kỳ, Chu Bát được xưng danh “Mạnh Trập tam kiệt”. Giữa ba người tình như anh em, trong số ba người, Chu Bát dũng mãnh can trường, Ngao Thế Kỳ kiếm thuật tuyệt diệu, còn Liễu Trường Sinh lại giỏi về bắn cung.
- Nhị ca.
Giao tình của Liễu Trường Sinh và Ngao Thế Kỳ sâu nặng, ánh mắt chạm nhau đã hiểu tâm ý của Ngao Thế Kỳ, Liễu Trường Sinh gật đầu:
- Nhị ca yên tâm, chỉ cần Liễu Trường Sinh này còn một hơi thở, quyết không để chúa công gặp nguy hiểm.
- Ha ha, tốt!
Ngao Thế Kỳ hét lớn:
- Mau đưa chúa công đi trước, ta ở lại chặn kẻ địch.
Đám võ sĩ không dám dừng bước, khiêng kiệu lướt nhanh như cơn gió, Công Mạnh Trập ngồi trên kiệu làm bộ kêu lên:
- Thế Kỳ, đừng lao vào chốn nguy hiềm, cứ đi cùng lão phu.
Ngao Thế Kỳ cầm kiếm trên tay, cũng không đáp lại, vái chào hắn một cái, từ từ quay người lại.
Khánh Kỵ, Tề Báo, Bắc Cung Hỉ công phá xong cánh cửa cuối cùng của phủ đệ Công Mạnh Trập, lục xét khắp nơi một lượt, quả nhiên không thấy tung tích Công Mạnh Trập đâu cả, thấy một cánh cửa nhỏ được khóa lại, lấy búa đập cửa ra, dẫn đến con đường mòn nhỏ ven sông, lập tức đưa người đuổi theo ngay.
Men theo đường mòn truy đuổi được một lúc, đã thấy bóng dáng đoàn người của Công Mạnh Trập phía trước, họ gia tăng tốc đuổi đuổi theo đến nơi, chỉ thấy xác chết la liệt, con đường trước mặt có Ngao Thế Kỳ cầm kiếm đứng một mình chặn lối, kiếm đặt ngang ngực, nghiêm giọng hét lớn:
- Ngao Thế Kỳ ở đây, ai dám đánh với Ngao mỗ một trận?
Tề Báo dừng bước, ánh mắt giận dữ, lúc này truy đuổi Công Mạnh Trập mới là việc quan trọng nhất, ai mà còn tâm trí giao đấu với tên võ sĩ này chứ. Chỉ là thời Xuân Thu dù cho áp dụng vào trận chiến nào, cũng còn mang phong độ người quân tử, lấy thí dụ, một nước đang dốc toàn lực tấn công nước khác, quốc vương nước đó đột nhiên bệnh nặng qua đời, trong phần lớn trường hợp, phe tấn công sẽ dừng lại, cho đối phương thời gian ba ngày lo liệu việc tang lễ, thông thường còn đến bái tế quốc vương đó nữa.
Mà cũng là đội quân đó, nếu quả thực chiếm được kinh đô của đối phương rồi, giết người cướp bóc, hãm hiếp phụ nữ, có thể chuyện gì cũng làm ra được. Hành vi mâu thuẫn này nghĩ ra có vẻ tức cười, thậm chí nói là giả tạo, nhưng lại là lễ tiết người thời đó tuân thủ. Ngao Thế Kỳ đơn thương độc mã khiêu chiến với họ, nếu lấy số đông xông lên giành chiến thắng, là một chuyện rất mất phong độ quân tử. Người nước Vệ chính vì thủ cựu, kiên quyết giữ lấy truyền thống Chu lễ, nhiều người nhìn vào thế này, sao làm chuyện ỷ đông hiếp yếu được? Hơn nữa nơi hắn đứng chật hẹp một bên là vực sâu, một bên là rừng cây rậm rạp, có muốn xông lên bao vây cũng không thể nào.
- Chúa công, Dịch Tuyên xin ứng chiến!
Kiếm khách môn hạ của Tề Báo là Dịch Tuyên rút kiếm ra, xin phép Tề Báo.
Tề Báo không muốn kéo dài thời gian, lập tức xua tay:
- Đi, giải quyết hắn cho nhanh vào!
Dịch Tuyên vâng một tiếng bước lên đối mặt Ngao Thế Kỳ, Ngao Thế Kỳ hướng mũi kiếm về phía trước, hai bên vừa thu gần khoảng cách, lập tức lướt tới đâm, Dịch Tuyên nhảy vút lên cao, như một con đại bàng lao về phía Ngao Thế Kỳ, Ngao Thế Kỳ chỉ chuyển động đôi chân, theo thế lao xuống của Dịch Tuyên cúi xuống tránh né, như một chú thỏ con khiếp vía dưới nanh vuốt đại bàng.
- Không hay rồi!
Khánh Kỵ kinh hãi kêu lên, Dịch Tuyên quá chủ quan khinh địch, kĩ năng chiến đấu ít có ai nhảy lên không trung như thế, trừ khi thực lực hai bên chênh lệch quá rõ ràng mới dám làm vậy, nếu không thân ở trên không trung, không cách gì xoay chuyển né tránh nữa, nếu thực lực đối phương tương đương, như thế người đứng dưới đất sẽ chiếm trọn ưu thế. Ngao Thế Kỳ nhìn có vẻ như bị Dịch Tuyên dồn ép, nhưng đôi chân di chuyển có bài bản, đôi mắt điềm tĩnh ứng phó, chưa có vẻ gì thua kém đối phương.
“Keng!” Hai thanh kiếm chạm nhau tóe lửa, Dịch Tuyên đã phóng qua bên kia, Ngao Thế Kỳ từ từ đứng thẳng lưng, phía sau Dịch Tuyên lảo đảo, rồi ngã vật xuống đất, vừa nãy hai thanh kiếm chạm nhau, Ngao Thế Kỳ lập tức nhanh chóng thay đổi thế kiếm, đưa kiếm lên kéo lê một phát, nhát kiếm đó đã rạch ngang ngực Dịch Tuyên.
Đám người Tề Báo thấy vậy huyên náo cả lên, vừa rồi hai người tiếp chiến như đại bàng vồ thỏ, nhanh như tia chớp, chỉ trong chớp mắt Dịch Tuyên đã lăn ra chết dưới kiếm của Ngao Thế Kỳ. Phía Tề Báo ồn ào tức giận, lập tức lại có một kiếm khách dưới trướng Bắc Cung Hỉ đứng ra xin ứng chiến:
- Chúa công, Cát Anh xin ứng chiến!
Đến bước đường này, đám người Tề Báo như cưỡi trên lưng cọp, không thể vừa thua một trận là tất cả cùng xông lên cho người khác chê cười, Bắc Cung Hỉ gật đầu đồng ý:
- Hãy cẩn thận, không được khinh địch.
Vừa nãy chứng kiến kiếm pháp của Ngao Thế Kỳ, Bắc Cung Hỉ và Tề Báo đều e ngại trong lòng, hắn và Tề Báo đều dùng binh khí nặng cồng kềnh, giết giặc trên chiến trường uy lực vô cùng, nhưng trên lối nhỏ chật hẹp một chọi một đánh nhau, binh khí nặng không linh hoạt khi thi triển quả là lép vế, hai người đều không có lòng tin sẽ chiến thắng thanh kiếm của Ngao Thế Kỳ, với thân phận hai người họ, tất nhiên không cần thiết đích thân ra tay. Tên Cát Anh này cũng luyện kiếm, thích hợp đối phó với kiếm thuật của Ngạo Thế Kỳ.
Cát Anh cúi người:
- Dạ!
Chỉ thấy hắn nắm chặt kiếm trong tay, từng bước từng bước áp sát Ngao Thế Kỳ, khi hai người còn cách nhau một trượng, Cát Anh đột nhiên hét lớn, tuốt kiếm lao nhanh về phía Ngao Thế Kỳ, Ngao Thế Kỳ lần này không thèm né tránh, lúc Cát Anh vung kiếm lao tới, hắn cũng múa kiếm xông theo.
Hai người múa kiếm giao đấu, hư hư thực thực, vừa thật vừa ảo, động tác chiêu thức vừa nhanh vừa mạnh. Hai người đâm qua đỡ lại, phút chốc đã giao đấu mười mấy hiệp, trong khu vực chật hẹp này né tránh, xoay người, nhảy lên, đâm tới, kiếm ảnh sáng choang nhưng chỉ nghe vài ba tiếng leng keng chạm khẽ, nhìn có vẻ hung hiểm vô cùng, thanh kiếm trên tay hai người chạm nhau không nhiều, cứ đâm không trúng lập tức thu về, chiêu thức cả hai đều cực nhanh.
“Keng keng keng!” ba tiếng lảnh lót vang lên, Cát Anh vội vàng lùi bước, dồn hết sức nhảy ngược ra sau, lui ra hơn một trượng, lảo đảo quay về đám đông, được hai võ sĩ tay chân lanh lẹ đỡ lấy, một vết thương chạy dài từ cằm trái xuống đến vai, máu tuôn như suối, vết thương tuy không đủ lấy mạng hắn, nhưng ai nhìn vào cũng ghê tởm.
Tất cả nói ra phức tạp, nhưng chỉ diễn ra trong giây lát, Khánh Kỵ đưa mắt dõi theo, lúc này Công Mạnh Trạch đã chạy xa tầm bắn cung tên, hắn không biết Công Tử Triều đã chiếm giữ cung thành được chưa, sao chịu hành động ngu ngốc lãng phí thời gian đấu kiếm ở đây chứ. Hai tên võ sĩ vừa đỡ lấy Cát Anh, ấn mạnh vết thương giùm hắn định băng bó, Khánh Kỵ đã giơ trường mâu trong tay lên, hét lớn:
- Để ta!
Môn hạ của Tề Báo và Bắc Môn Hỉ phần lớn không biết thân phận thực sự của Khánh Kỵ, nhưng bản lĩnh của hắn lúc tấn công vào phủ đệ Công Mạnh Trập vừa nãy thì ai cũng nhìn thấy, không ai là không khâm phục thân thủ của hắn. Bây giờ phe mình liên tiếp thua hai trận, ai nấy ngỡ ngàng, thấy hắn xung phong ra trận ứng chiến, mọi người lập tức tung hô ủng hộ.
Hai mươi mấy tên võ sĩ đang đứng phía trước lập tức tránh sang hai bên, mở ra một lối đi. Khánh Kỵ nắm chặt trường mâu, đi xuyên qua hai hàng võ sĩ oai vệ tiến về phía trước.
Khánh Kỵ bước nhanh, càng lúc càng nhanh về phía trước, thanh trường mâu trong tay hắn cũng từ từ hướng lên sắc nhọn, làm ra thế sẵn sàng đâm tới trước mặt, các tư thế khá uyển chuyển đẹp mắt, đến khi trường mâu trong tay lấy thế đâm ra, dưới chân vẫn không ngừng di chuyển. “Hây!” thét to một tiếng, trường mâu đâm thẳng về phía Ngao Thế Kỳ.
Nhát đâm này nhắm vào vị trí ngang hông của Ngao Thế Kỳ, sức mạnh kinh hồn, nhanh tựa tia chớp, hoàn toàn không cần kĩ xảo nào, thứ Khánh Kỵ dựa vào duy nhất chính là thần lực trời phú và cảnh giới cao nhất đạt được trong tập luyện sau này.
Nhát này đâm ra, Ngao Thế Kỳ lấy làm kinh hãi, lập tức nhận ra đối thủ đáng sợ trước mặt, điểm đáng sợ là nhát mâu của hắn không biến hóa màu mè mà chỉ cần một sức mạnh to lớn, mà nguồn sức mạnh này được hòa hợp tuyệt hảo với thế đâm, nhát đâm quá nhanh Ngao Thế Kỳ không thể né tránh kịp, chỉ còn cách hai tay nắm chặt kiếm, phán đoán góc độ vị trí thời gian cây mâu đâm tới, chém một nhát mạnh vào mũi nhọn cây trường mâu.
“Bột!” Kiếm của Ngao Thế Kỳ chém vào chỗ cán mâu cách mũi nhọn hai thước, cán mâu làm bằng gỗ cứng, được sơn đen, vừa cứng vừa dai, với tốc độ và sức mạnh kinh người của Khánh Kỵ đâm tới, càng khó chém đứt được.
Nhất là Ngao Thế Kỳ vốn dựa vào phán đoán góc độ và tốc độ đâm tới xuất kiếm chém xuống, muốn gạt nhát đâm mạnh mẽ của Khánh Kỵ ra, nhưng Khánh Kỵ cầm mâu chỉ với một tay, cây mâu vẫn còn độ dài hai thước được kẹp dưới nách, dồn sức đâm về phía trước trường mâu theo thế lướt tới, lúc này tay đang nắm phần đuôi cán trường mâu, Ngao Thế Kỳ bị trường mâu đâm xuyên bụng, nhát kiếm mới chém được vào cán mâu, “Keng” một tiếng vang lên, thanh kiếm đã gãy.
Khánh Kỵ buông tay ra, bước lùi ba bước, ôm quyền nói:
- Các hạ quả là một dũng sĩ đáng kính trọng, giao đấu trên chiến trường, không sống thì chết, thật là đáng tiếc.
Ngao Thế Kỳ sắc mặt trắng bệch, đôi môi run run, không còn sức lên tiếng hỏi danh tánh Khánh Kỵ, Ngao Thế Kỵ buông thanh kiếm gãy ra, hai tay nắm lấy cán trường mâu như muốn nhổ ra, nhưng chỉ nhổ được một nửa, máu nóng tuôn trào như suối, hơi thở hổn hển một hồi, sau đó nằm ngửa ra tắt thở.
- Mau đuổi theo Công Mạnh Trập!
Khánh Kỵ lớn tiếng ra lệnh, chạy nhanh đuổi về phía trước, đám người Tề Báo hãy còn ngớ người ra theo dõi trận chiến không kịp tung hô, được Khánh Kỵ nhắc nhở, vội vàng theo sau đuổi đến, lúc đi ngang xác chết của Ngao Thế Kỳ, vì kính trọng hắn anh dũng, không một ai dẫm đạp lên xác hắn.
Khánh Kỵ và mọi người tăng tốc đuổi theo sau Công Mạnh Trập, Công Mạnh Trập ngồi trên kiệu, tốc độ không kém người dồn sức chạy nhanh, bốn võ sĩ khiêng kiệu lúc mệt lập tức có người thay vào, Liễu Trường Sinh một tay cầm cung, một tay nâng kiệu, liên tục hối thúc tất cả tăng tốc. Đi dọc theo bờ hồ, phía trước cửa Tây cung thành đã đập vào tầm mắt, Liễu Trường Sinh mừng rơn.
Các võ sĩ càng đi nhanh hơn, điên cuồng lao đến dưới tường thành, đám người Khánh Kỵ vẫn còn một khoảng cách khá xa. Liễu Trường Sinh cất cao giọng:
- Mau mau đưa cầu treo xuống, mau đưa cầu treo xuống, Tề Báo, Bắc Cung Hỉ làm loạn, Công Mạnh Trập đại nhân phải vào cung gặp quốc vương.
Ai ngờ bên kia con hào ngăn cách, bốn tên lính cầm mâu đứng canh gác cứ như bỏ ngoài tai không thèm lên tiếng. Công Mạnh Trập thấy vậy tức giận, bước xuống kiệu hét lớn:
- Mấy tên khốn này, không nhìn thấy bổn đại phu sao hả?
Hắn giơ cao ấn soái đại tướng quân ra trước mặt, tiếp lời:
- Ta là huynh trưởng của quốc vương Công Mạnh Trập, sao các ngươi còn chưa thả cầu treo xuống.
“Ha ha ha ha…” trên tường thành chợt một giọng cười vang đến, Công Mạnh Trập ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy một kẻ đang đứng trên tường thành ung dung ngước nhìn xuống dưới, chính là Công Tử Triều. Trong lòng Công Mạnh Trập chợt cảm thấy một niềm bất an, cung thành là nơi ở của quốc vương, Công Tử Triều nếu đoạt được đại quyền chỉ huy đám vệ sĩ trong cung, trừ khi khống chế được Vệ hầu Cơ Nguyên trước, Công Mạnh Trập không tin hắn có bản lĩnh đó, vẫn ôm hy vọng hỏi lớn:
- Tử Triều sao ngươi dám leo lên tường thành hoàng cung? Mau thả cầu treo xuống, lão phu phải vào cung kiến giá.
- Kiến giá thì không cần đâu, đại nhân đã đến đây, xin để lại một món đồ rồi hãy đi.
- Món đồ gì?
Công Mạnh Trập biết có gì không ổn, thu ấn soái lại.
- Tất nhiên là…cái đầu trên cổ lão tặc nhà ngươi.
Vừa dứt lời, thân hình Công Tử Triều lui lại một chút, sao đó một mũi tên lộ ra ngoài, bắn về phía Công Mạnh Trập.
- Chúa công cẩn thận!
Liễu Trường Sinh không cứu viện kịp, trong lúc nguy cấp dùng hết sức nâng kiệu ném qua, mũi tên cắm phập xuyên qua ghế ngồi, hãy còn lắc lư không dừng. Công Mạnh Trập lồm cồm bò dậy, sắc mặt sợ hãi, hắn một chân tàn phế, ghét nhất bị người ta nhìn thấy bộ dạng đó, giờ dáng đi khập khiễng bị tất cả mọi người nhìn thấy hết, lại còn bị hất ngã ra đất nữa, thật không còn mặt mũi nào. Tức giận hét lớn:
- Giết tên tiểu tặc Công Tử Triều cho ta!
Sự thể đến nước này, dù cho là hắn hay các gia tướng dưới trướng đều biết là phen này chết chắc, nhưng trước lúc chết, Công Mạnh Trập muốn bắn chết Công Tử Triều để hả cơn oán giận này.
Đến bước đường này, Liễu Trường Sinh cũng bình tĩnh lại, với sức của hắn, đã không còn cách nào bảo vệ an toàn cho chúa công, giờ đây hắn chỉ còn cách giữ lời hứa chết cùng chúa công thôi. Nghe chúa công ra lệnh, Liễu Trường Sinh bình tĩnh giương cung lắp tên, động tác vô cùng nhanh chóng, giơ tay đã bắn mũi tên ra, Công Tử Triều thấy hắn giương cung vội bước lùi lại, nhưng Liễu Trường Sinh bắn tên rất nhanh, mũi tên xuyên qua giáp trụ trên đầu, bắn bật giáp trụ xuống đất, Công Tử Triều thất kinh hồn vía.
Công Tử Triều tức giận giương cung lắp tên, nhưng không ngờ Liễu Trường Sinh bên dưới đã lắp tên trước hắn, tốc độ nhanh hơn hắn ba phần. Công Tử Triều thấy thế lớn tiếng chửi rủa:
- Tên vô sỉ, không cho người ta bắn trả sao?
Liễu Trường Sinh nghe vậy, dừng lại không bắn mũi tên ra, thần sắc lạnh lùng:
- Mời bắn!
Công Tử Triều cười lớn, ra lệnh:
- Phóng tiễn!
Trên tường thành hàng trăm cung thủ giương cung ra, mưa tên vù vù bắn về phía dưới.
- Thật vô sỉ!
Liễu Trường Sinh tức giận hét lên, vội lao về phía Công Mạnh Trập lấy thân mình che chắn cho hắn, mưa tên qua đi, đám gia tướng của Công Mạnh Trập dưới thành đã chết hết hơn một nửa. Tề Báo, Khánh Kỵ đuổi đến nơi, chỉ thấy xác nằm la liệt, Liễu Trường Sinh nằm sấp trước kiệu, trên người bị năm sáu mũi tên bắn trúng, đã tắt thở từ lâu.
Công Mạnh Trập định thần lại mở mắt ra, thấy mình không bị suy suyễn gì, lập tức đẩy cái xác Liễu Trường Sinh che chắn cho mình ra, khập khiễng bước cao bước thấp men theo ngự hà chạy trốn. Đến lúc này rồi, hắn còn trốn được đi đâu nữa chứ, chỉ là Công Mạnh Trập nắm binh quyền trong tay bao lâu nay, nhưng lại là tên công tử sống trong nhung lụa, trước giờ chỉ có hắn giết người, chưa từng bị người khác đuổi giết. Hôm nay huyết chiến, chỉ là tinh thần cảm tử của đám thuộc hạ trung thành, còn hắn đã sớm hồn siêu phách lạc, trong lúc nguy nan, giờ chỉ mong một mình trốn đi giữ lấy tính mạng, không quan tâm mạng sống của đám thuộc hạ trung thành nữa, cũng mặc kệ bộ dạng lủi thủi ấy bị người khác nhìn thấy.
Lại một trận mưa tên bắn xuống, thấy truy binh của Tề Báo đến nơi, Công Tử Triều lập tức xuống thành, dặn dò mở cửa thành ra đón tiếp, bản thân đeo cung tên đi trước bước ra ngoài. Công Mạnh Trập đi được mười mấy bước chân, thấy một người chắn ngang trước mặt, người này ánh mắt căm giận, khinh bỉ pha chút thương hại đang lạnh lùng nhìn vào hắn, chính là tên thần bí bị nhốt vào thủy lao, Công Mạnh Trập bước lùi hai bước, giọng run rẩy:
- Lão phu…lão phu là anh của quốc vương, các ngươi không được giết ta.
- Anh của quốc vương không phải chết, người khác thì phải chết à?
Khánh Kỵ lạnh lùng cất tiếng:
- Công Mạnh Trập đại nhân, chết sớm chết trễ, đời người ai cũng phải chết, chết có chút khí tiết lên, đừng để các tráng sĩ trung thành của ngươi chết không nhắm mắt.
- Các ngươi muốn gì cứ lấy đi hết, xin đừng giết ta, xin đừng giết ta!
Công Mạnh Trập lại lao về phía cửa thành hoàng cung, hắn nghĩ thân mình tôn quý, không rẻ mạt như đám gia tướng kia, nhiều đôi mắt nhìn vào chắc chúng cũng nể nang không dám ra tay sát hại, chỉ cần bọn họ không phản cả vua, hắn vẫn còn cơ hội giữ được mạng sống.
Khánh Kỵ nhìn dáng vẻ khập khiễng của hắn, lạnh lùng lắc đầu, Công Tử Triều thả cầu treo xuống bước ra, giương cung lắp tên, hét to với Công Mạnh Trập:
- Mạnh Trập đại nhân, ngươi cậy quyền ỷ thế, định đuổi cùng giết tận người khác, có từng nghĩ đến bản thân cũng có kết cục như hôm nay.
Công Mạnh Trập cúi đầu bỏ chạy, thấy có người lên tiếng hỏi ngước mặt lên, thấy Công Tử Triều chặn ngay trước mặt, một tay cầm cung, tay kia kéo mạnh dây cung.
“Hự!” Công Mạnh Trập hai mắt lòi ra, giơ tay nắm lấy cổ họng, mũi tên đã bắn xuyên qua cổ họng hắn, trong lòng Công Mạnh Trập đã tắt hy vọng sống sót, hắn quỳ mọp dưới đất, đầu rũ xuống, tắt thở.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...