Đại Tranh Chi Thế

Công tử Triều nhanh nhẹn xoay người, kinh hỉ nhìn nàng, sau đó ôm thẳng nàng vào trong lòng ngực, thật chặt, vui sướng nói:

- Ta biết mà, Nam Tử sẽ không gạt bỏ ta, nàng vĩnh viễn là Nam Tử mà ta yêu nhất.

Nam Tử nằm trong lòng ngực hắn, lệ nóng tràn mi tuôn ra, ướt đẫm cả ngực hắn.

- Nam Tử, sao nàng lại khóc?

Công tử Triều nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt của nàng, kinh ngạc hỏi.

Nam Tử cố gắng kìm nén những giọt lệ, nâng con mắt lên yên lặng nhìn hắn, khóe môi hơi giật giật, rồi lại lộ ra một nụ cười mê người như hoa quỳnh lộng lẫy:

- Không có chuyện gì, nữ nhân... khi nào muốn khóc, sẽ khóc...

Nàng hít vào mấy hơi, đột nhiên quay người liền đi, ra tới cửa đình, bỗng nhiên ngừng lại, nhẹ nhàng nói:


- Chàng... sớm về nghỉ ngơi đi, ngày mai, ta sẽ phái người tới mời, cùng xe bắt thú.

Nói xong, Nam Tử bước nhanh vào trong cơn mưa, nhanh chóng biến mất sau bóng cây tử đằng bên trong mưa bụi mờ hồ.

Công tử Triều đối với biểu tình khác thường của Nam Tử thì có chút hoang mang, hắn nhăn mặt nhíu mày, ánh mắt nhẹ nhàng hạ xuống, một chiếc ô đang mở ra ở trong đình nhẹ nhàng đu đưa, mưa theo tán ô nhẹ nhàng chảy xuống, thấm ướt một mảng đất...

Mưa đập vào trần xe, thanh âm lộp bà lộp bộp khiến cho người ta nghe lâu thấy buồn ngủ, Khánh Kỵ giờ phút này cũng đã buồn ngủ. Dọc theo đường đi, Khánh Kỵ hỏi Di Tử Hạ rất nhiều về triều đình Vệ quốc, Di Tử Hạ tuy rằng không thông chính sự, nhưng mà những việc này hắn đều biết, rất nhiều điều nói ra, chính hắn còn không rõ ý vị trong đó, nhưng Khánh Kỵ lại từ những sự việc này mà nắm giữ được nhiều tình báo trọng yếu.

Đến khi không còn gì để hỏi, Di Tử Hạ liền đảo lại, hưng phấn bừng bừng hỏi hắn chinh chiến Sở quốc, đào vong Vệ quốc, phạt Ngô phục quốc rất nhiều chuyện xưa, nghe tới say sưa, hai người dọc đường đi đúng là không tịch mịch.

- Được rồi! Nhắm mắt lại ngủ một lát đi.

Khánh Kỵ nói xong sự tình trên sông Trường Giang, ngáp một cái nói:


- Việc này, kỳ thật cũng chỉ bình thường, nhưng mà cả đời ngươi cũng không gặp phải. Ngày mai mới đến Đế Khâu, đường còn rất dài, bảo dưỡng tinh thần đi.

- Ừm!

Di Tử Hạ đáp ứng, một đôi mắt to đẹp như nữ tử chớp chớp, bỗng nhiên nói:

- Công tử, ngài không cần phải quá lo lắng, tới Đế Khâu, ta nhất định sẽ ở trước mặt Vệ Hầu nói tốt cho ngài, ngài đối với ta ân trọng như núi, Di Hạ thế nào cũng phải báo đáp lại ân tình của ngài với ta.

Nghe được ngữ khí kiên định của hắn, Khánh Kỵ kinh ngạc nhìn về phía hắn, Di Tử Hạ thẹn thùng cười cười, khuôn mặt trắng nõn hơi hơi có chút đỏ ửng, nụ cười có chút ngại ngùng.

" Di Tử Hạ chỉ là một thiếu niên theo tình cảm mà thôi, cũng chẳng phải là người trong chốn quan trường."

Khánh Kỵ cười rộ lên, nói:


- Tử Hạ, đa tạ hảo ý của ngươi, có điều việc này dính dáng đến Vệ phu nhân, ngươi là Vệ quốc đại phu, cho nên không nên đắc tội với nàng. Khánh Kỵ sẽ xử lý thích đáng việc này, tới Đế Khâu, nếu tiện, ngươi cho ta mượn một chỗ ở tạm, giúp ta hỏi thăm chút tin tức là tốt rồi.

Di Tử Hạ lập tức vỗ ngực đáp ứng:

- Tuyệt đối không thành vấn đề, chỉ cần có chỗ dùng Di Hạ, công tử cứ việc mở lời.

Mưa giông dài, xe xóc nảy, Khánh Kỵ dựa vào thành xe, gối lên gối đệm mềm mại, trên đỉnh xe truyền đến những tiếng mưa thu tí tách tí tách, khiến người ta nghe mà thấy nhàm chán, hắn cũng dần dần ngủ mất.

Di Tử Hạ khoanh chân ngồi trên ghế, nâng cằm, mở to đôi con ngươi đen như sơn nhìn hắn, một lát sau lại nhàm chán nhìn ra cửa sổ. Một lát sau, hắn cũng bị sự uể oải của Khánh Kỵ cuốn hút, thân mình mềm oặt, gối lên đùi Khánh Kỵ, chìm vào giấc mộng nặng trĩu...

Khánh Kỵ kỳ thật vẫn chưa ngủ, hắn mặc dù nhắm mắt lại, nhưng trong lòng lại đang suy nghĩ rất nhiều, tâm tư đương nhiên không rời khỏi việc phạt Ngô phục quốc. Muốn phạt Ngô, có ba phương diện là trọng yếu nhất. Về phương diện lực lượng, từ tình huống hiện giờ xem ra, Cơ Quang cũng đã khống chế được Ngô quốc ở mức cao. Hắn xây Đại Thành, phát binh phạt Sở, một phương diện muốn nhanh chóng thành lập chiến công, mở rộng ảnh hưởng của mình, củng cố địa vị chính mình, về phương diện khác cũng thuyết minh rằng hắn trên cơ bản cũng đã khống chế được toàn cảnh Ngô quốc, cho nên mới thoải mái mà dùng binh đánh nước khác.

Ngô quốc quốc nội, có thể gây ra uy hiếp với Cơ Quang chỉ có những công khanh đại phu cùng gia thần phong ấp. Bọn họ ngay cả khi có điều gì bất mãn, nhưng khi khuyết thiếu một người lãnh đạo cường đại, cũng sẽ không mạo hiểm cả an nguy của gia tộc để đối đầu với Cơ Quang. Xuân Thu người vì nghĩa mà chết thì nhiều, kẻ vì trung mà chết thì ít, những trung thần tử sĩ như sắt thép, ở thời kì này đúng là không có, thời đại này, cha so với vua lớn hơn, nhà so với nước lớn hơn, cũng không trách được bọn họ.

Về phần mình, Lỗ Vệ hai nước đã có hai nòng cốt. Hiện giờ phân chia để Tôn Vũ, Anh Đào cùng Lương Hổ Tử, Kinh Lâm phụ trách, bọn họ làm khá tốt việc huấn luyện sĩ tốt, mở rộng quân bị, khiến mình có thể rút thân ra, lo lắng vấn đề đi mượn ngoại lực. Về phần đối với việc nắm giữ hai cánh quân này, hắn thực sẽ không lo lắng, cũng không phải bởi vì sự trung tâm của mấy viên tướng lĩnh, trung tâm là một thứ gì đó vô hình mà lúc nào cũng có thể biến đổi, hoặc vì ngoại lực, hoặc vì nội lực, nhưng mà hai nhánh quân này là do hắn thành lập nên, tôn ti quan niệm của sĩ tốt vẫn còn chịu giới hạn trong thời đại này, hơn nữa hai nhánh quân này lại thành lập trên đất đai của hắn, điều kiện tồn tại duy nhất chính là hắn tồn tại, vì sự nghiệp phục quốc của hắn mà chiến đấu, bởi vậy ít nhất là trước khi hắn phục quốc thành công, sẽ không có tướng lãnh nào ăn no phè phỡn quá mà sinh ra ý niệm, xuất hiện tình huống binh quyền đảo ngược, hắn có thể yên tâm giao các việc nội vụ cho bọn họ làm.

Nhưng cho dù Tôn Vũ, Lương Hổ Tử bọn họ có giỏi đến đâu, dùng võ có thuần thục đến đâu, hắn vĩnh viễn cũng không có khả năng vượt qua được Cơ Quang. Mặc dù hai vua Lỗ Vệ yên tâm để cho trong nước bọn họ có một nhánh quân không nằm trong tay mình được phép phát triển cường đại, nhưng mà Cơ Quang đang dốc nhân lực cả nước để kiến thiết quân đội, tốc độ và quy mô đúng là hắn không bằng nổi. Ở trong tình huống Cơ Quang đã cơ bản nắm trong tay toàn cảnh Ngô quốc, hắn phải mượn ngoại lực, phục quốc mới có thể thành công được. Lúc này cùng với việc tự lực phạt Ngô hồi đầu năm không giống nhau, sách lược phạt quốc cũng phải theo thời thế mà biến hóa.


Dùng binh đầu tiên là mưu, rồi đến ngoại giao, sau rồi mới công, điều này phù hợp với thời kỳ Xuân Thu tiểu quốc san sát, cục diện chính trị chính quyền thay đổi cứ như trò đùa. Rất nhiều chư hầu các quốc gia sau khi bị đuổi đi lại có thể phục quốc, nguyên nhân chủ yếu đều là mượn ngoại lực. Nhưng mà hiện tại cục diện chính trị có chút đặc thù, đầu tiên không có một vị bá chủ tự coi việc duy trì trật tự thiên hạ làm nhiệm vụ của chính mình (kiểu Mỹ bây giờ), những cường quốc như Tấn, Tề, Sở, Tấn Tề hai nước công khanh tranh quyền, nội chiến liên miên, không rảnh mà lo việc bên ngoài. Sở quốc tập trung quyền lực vào tay vua, không có thế khanh cường đại, nhưng mà Sở Vương ngu ngốc, không có chí lớn, người có tài cán đều bị hắn tiêu diệt hết, nên không nhận nổi trách nhiệm này.

Còn các quốc gia khác thực lực đều chỉ có hạn, Lỗ quốc chỉ có thể âm thầm tương trợ, Vệ quốc tuy rằng khẳng khái, cũng chỉ cho hắn mượn một thành trì, tiện cho hắn chiêu mộ binh mã, hiện tại lại bởi vì hắn dần dần cường đại mà sinh tâm sợ hãi. Muốn phục quốc, hy vọng thành công lớn nhất là đi mượn ngoại lực, mà ngoại lực này, phải làm sao mới lấy được?

Lỗ quốc Tam hoàn có thể dùng được, nguyên nhân căn bản chính là lực lượng cân bằng giữa Tam hoàn. Còn Vệ quốc thì sao, những người cầm quyền Vệ quốc có dục vọng gì, có nhược điểm gì? Khánh Kỵ liên hệ đủ các loại tư liệu mà trong hai ngày qua âm thầm hỏi được từ miệng Di Tử Hạ, âm thầm phân tích dần dần.

Người Vệ trên trăm năm qua buôn bán mà lãi lớn, bởi vậy người nước Vệ không có những ý tưởng phi thực tế, mà chỉ chú ý ích lợi thực tế, không có những người như Quý Tôn Ý Như vì hư danh mà mệt người. Người Vệ thích lợi ích, chỉ có lợi ích mới có thể đánh động bọn họ. Người Vệ theo tính cách thích lợi ích, để cầu thành công cũng không từ thủ đoạn, từ những hào kiệt nước Vệ hơn trăm năm nay lần lượt xuất thế như Thương Ưởng, Ngô Khởi, Lã Bất Vi là có thể thấy được.

Những người này đều là hạng người hùng tài đại lược, nhưng mà đều là những người có cá tính và không có tình cảm, để đạt mục đích không từ thủ đoạn, thậm chí dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Thương Ưởng là pháp gia, "Bảy quốc gia hùng mạnh, nước Tần đứng đầu mạnh nhất, đều do Thương Ưởng." Nhưng mà Thương Ưởng bởi vì quá mức tàn bạo, chỉ cần một tội danh là liên lụy trăm nhà, pháp nghiêm hình nặng, không thể hơn nổi nữa, hắn mặc dù đạt được thành công lớn, nhưng cũng chết bởi chính pháp luật tàn khốc do mình sáng chế ra.

(Thương Ưởng người nước Vệ làm tướng quốc nước Tần)

Ngô Khởi công lao sự nghiệp rạng rỡ, nhưng lại tàn nhẫn hay nghi kỵ, bạc tình bạc nghĩa, mẫu tang không về, giết vợ cầu tướng, đủ mọi hành vi vô lại để đạt được công tích trác tuyệt. Lã Bất Vi lại càng không cần nói, sự tích của hắn thì ai cũng thuộc rồi. Loại tính cách này chính là mấu chốt để người nước Vệ lấy được thành công, nhưng cũng là một đại thiếu hụt trong tính cách của bọn họ.

Nghĩ đến đây, Khánh Kỵ chậm rãi mở mắt, Di Tử Hạ bên cạnh đã ngủ say, trên mặt một mảng ửng đỏ, tươi đẹp như hoa đào. Khánh Kỵ cười cười, thuận tay nhấc cái áo choàng mắc trên vách phủ lên cho hắn, nhíu mày lại nghĩ: "Một khi đã như vậy, thì cứ tấn công vào lợi ích và hiệu quả của người Vệ, nhưng mà, hiện giờ thế lực Vệ quốc chia làm hai đại phe phái Công Mạnh Trập, Nam Tử. Công Mạnh Trập là chính khách uy tín, thế lực hùng hậu. Nam Tử phu nhân là ngôi sao đang lên trong chính đàn, tiền đồ không lường trước được, hai người đó, mình nên dựa vào người nào, xin giúp đỡ người nào?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui