- Công tử, Cơ Tống đã triệu Tam hoàn vào cung nghị sự, chúng ta không đợi tin tức xác thực sao?
Xe ngựa đang đi trên một con đường đầy bóng râm, trên xe, Khánh Kỵ đang ngồi ở trên một tấm đệm lót mềm mại thoải mái, ở đằng trước Anh Đào điều khiển xe ngựa, tuy rằng cưỡi ngựa sẽ nhanh hơn một chút, nhưng mà chạy đường dài thì quá mức vất vả, cho nên lộ trình này hai người cũng không nhất định phải cưỡi ngựa mà đi.
Khánh Kỵ nói:
- Không cần, muốn nghị định xong, kiểu gì cũng phải mất hai ba ngày. Nếu Quý Tôn Ý Như còn không xử lí được việc này, ta ở lại Khúc Phụ cũng không có tác dụng gì. Có điều theo ta thấy, hy vọng thành công ít nhất có bảy thành, khi Lỗ quốc không có quân chủ, Tam hoàn không thể hỗ trợ lẫn nhau, Quý Tôn Ý Như nếu muốn Tam hoàn hợp lực phát binh tới phong ấp của hắn trừ đạo, điều đó là tuyệt đối không thể, Quý Tôn Ý Như cũng chẳng làm gì được bọn họ.
Nhưng mà hiện tại trên đầu bọn họ còn có một vị quân chủ, tuy rằng lực lượng của vị quân chủ này còn nhỏ bé không đáng kể, nhưng mà dù sao cũng là Lỗ quốc quân chủ trên danh nghĩa, lại vừa mới đăng cơ. Tam hoàn luôn luôn tự coi mình là trung thần nghĩa sĩ, cho dù chỉ là để cho thế nhân xem, nêm chuyện đại sự đầu tiên mà tân quân sau khi đăng cơ thực hiện, bọn họ cũng phải làm ra bộ dáng phụ họa theo đuôi.
Huống chi, Thúc Mạnh hai nhà tự nhận là có công ủng hộ lập Cơ Tống lên, bọn họ nếu muốn kéo gần quan hệ với Cơ Tống, đối với đại sự thế này, phải làm ra một cái dáng vẻ, để cho Cơ Tống cảm thấy được rằng bọn họ đúng thực là ủng hộ quốc quân, nếu không bọn họ hao hết cả tâm cơ, cuối cùng lại đẩy Cơ Tống sang phía Quý Tôn Ý Như sao?
Lại nói, Triển Chích nếu tạo phản, đều là bất lợi với Tam hoàn. Vốn là bọn họ luôn tồn tại tâm lý tranh phong với Quý Thị, muốn cười nhạo Quý Thị, có điều hiện giờ bọn họ phải biểu hiện trước mặt thế nhân, lại muốn mượn sức của tân quân đứng về phía bọn họ, cho nên việc binh này, không muốn phát cũng phải phát.
Anh Đào thở dài:
- Công tử nói quá đúng, chỉ cần nghĩ như vậy, Anh Đào cũng hiểu được rằng chúng ta không có uổng phí tâm cơ dìu dắt Cơ Tống thượng vị. Anh Đào vốn tưởng rằng công tử dũng mãnh phi thường đương thời có một không hai, thực không ngờ rằng...
- Thực không ngờ rằng Khánh Kỵ không chỉ một thân vũ dũng, lại còn có lắm mưu trí, phải không?
Khánh Kỵ tiếp lời, ha ha cười lớn, lại hỏi:
- Ngươi còn nghe được tin tức gì nữa?
Anh Đào cười nói:
- Không còn gì khác... À, đúng rồi, Cơ Tống đưa tòa trạch hắn từng ở cho Khổng Khâu, còn ban thưởng hai cung nữ xinh đẹp làm thị thiếp của hắn, mọi người đều nói, tân quân trọng đãi như vậy, là có ý muốn trọng dụng Khổng Khâu.
- Chuyện này cũng không có gì ngạc nhiên, hắn vừa mới làm quốc quân, còn chưa có nòng cốt căn cơ của mình, đương nhiên phải dìu dắt một nhóm người để hắn có thể sử dụng. Ưm... còn tặng mỹ thiếp cho Khổng Khâu? Khổng phu tử lúc này có chức quan lớn để làm, tuấn mã để cưỡi, mỹ nhân để ôm, đêm nay nhất định tinh thần long mã, khoái hoạt như thần tiên, ha ha...
"Thánh nhân xa tình ái." Khánh Kỵ vẫn cho rằng câu nói này là một cái rắm thối không chịu được. Từ sau nhà Hán, những học giả Nho giáo thổi phồng Khổng Khâu làm thần, dường như hắn là một người không có hỉ nộ ái ố, thất tình lục dục như người bình thường. Kỳ thật dưới con mắt của Khánh Kỵ, Khổng Khâu giận cũng đã từng giận, vui cũng đã từng vui, buồn cũng đã từng buồn, hận cũng đã từng hận, đúng là một nam nhân sinh động. Đạo đức của hắn cao thượng, tài học xuất chúng, học thuyết của hắn có ảnh hưởng sâu xa đối với hậu thế, nhưng không phải bởi vì vậy, hắn lại trở thành một cái gọi là thánh nhân vô tình vô dục.
Khổng Tử chính là người sáng lập khai phá lễ giáo phong kiến. Tinh hoa của lễ giáo phong kiến chính là tam cương ngũ thường, trong đó nam tôn nữ ti chính là một điều trọng yếu. Học thuyết của thánh nhân dù sao cũng chịu sự hạn chế của thời đại, trong đó có tinh hoa cũng có bã đậu. Những nhà sử học khảo chứng rõ ràng tám đời tổ tông của Khổng Tử, cũng chẳng nói Khổng Tử có bao nhiêu thê thiếp, ngay cả chuyện thê tử của hắn bởi vì lỡ miệng nói vài câu hắn không có bản lĩnh, không thể nuôi sống gia đình ăn cháo cầm hơi mà bị đuổi đi cũng không được nhắc tới. Luôn tận lực tô vẽ hắn cho đẹp, thần hóa, là vĩ nhân thì nhất định phải là một con người toàn vẹn, không phải là con người toàn vẹn cũng phải có cách mà làm cho trở thành con người toàn vẹn. Khánh Kỵ thực không cho là đúng, cho nên trêu đùa với hắn cũng chẳng có gì kiêng kị.
Một chiếc xe ngựa vội vã chạy qua bên cạnh xe của Khánh Kỵ, hất lên tro bụi đầy đường. Anh Đào ghìm cương ngựa, làm cho tốc độ xe chậm lại một chút, để tránh một đường hít bụi. Khánh Kỵ nhìn thoáng qua, chiếc xe kia cũng không có mái, trong xe có vài tên võ sĩ đang ngồi, Khánh Kỵ cũng không để ý, tùy tay thả màn trúc xuống, co duỗi thân mình một chút, nằm dựa xuống chợp mắt một lát, tâm thần đã bay trở về Phí thành Phi Hồ cốc.
Hắn đương nhiên không đoán được rằng, chiếc xe vừa mới chạy qua vừa rồi, chính là của Lỗ quốc tân quân Cơ Tống phái đi tìm Quý Tôn Tiểu Man, mà Quý Tôn Tiểu Man giờ phút này lại đang ở trong Phi Hồ cốc...
Công trường bên trong Phi Hồ cốc, người đến người đi như nước chảy. Bởi vì bên trong sơn cốc đã có những bức tường thiên nhiên làm lá chắn, còn lại phần lớn là lấy gỗ dầm với bùn đất để kiến tạo, cho nên tốc độ xây dựng rất nhanh, một tòa thành hùng vĩ cũng đã có quy mô ban đầu. Thúc Tôn Diêu Quang đang chậm rãi đi ở trong cốc với một vài tên đầu mục thợ thủ công, nghe bọn họ giải thích một vài chỗ bên trong quy hoạch thiết kế. Sau khi Khánh Kỵ đi, nàng không nghe theo lời khuyên bảo của Khánh Kỵ ở lại Quý Phủ, mà lại chuyển hẳn tới Phi Hồ cốc, mỗi ngày đều tham dự xử lý việc kiến thiết thành trì. Từ sau khi nàng tới, Thành Bích phu nhân đối với tòa tân thành này cũng không quan tâm nhiều nữa, mà ngày ngày đều tới các ruộng muối ở ven biển để gặp gỡ các vị quản sự tới bái kiến, chuyên tâm dự tính các chuyện về thống nhất sản lượng, thống nhất vận chuyển, thống nhất tiêu thụ, cho nên tòa Phi Hồ thành ở chỗ này, người cứ việc bỏ tiền ra là Thành Bích phu nhân, nhưng mà những đầu mục thợ thủ công đều nghiễm nhiên coi Thúc Tôn Diêu Quang trở thành người phụ trách của tân thành.
Ở bên cạnh cách không xa nữ xá có hơn mười hố bếp lớn, trên hố có những cái nồi to, ở dưới bếp lửa cháy hừng hực, ở đằng trước nữ xá, còn sắp xếp một loạt giá gỗ, bên trên treo những xiêm y đủ mọi màu sắc cách thức.
Quý Tôn Tiểu Man đứng ở trước một cái nồi, hơi hơi xoay xoay mặt tránh khí nóng hầm hập bốc lên từ đó, trong tay cầm một cây gậy gỗ được vót thẳng tắp, quấy quấy trong nồi một hồi, sau đó lại đi tới một cái nồi khác làm tương tự như vậy, mệt tới mức đầu nàng đổ đầy mồ hôi, khuôn mặt nhỏ nhắn đã trở thành màu đen đen đỏ đỏ.
Ào ào quấy một hơi hết cái nồi to cuối cùng, Quý Tôn Tiểu Man ném thẳng cái gậy gỗ vào trong nồi, hai tay bấu đầu gối thở ra thở vào hồng hộc. Thật đúng là mệnh khổ, lúc trước trà trộn vào Phi Hồ cốc này, vốn là muốn bắt được chứng cứ cái con tiện nhân kia thông dâm với gia nô hạ nhân, để khiến cho ả thân bại danh liệt, ai ngờ...
Quý Tôn Tiểu Man ngẩng đầu, nhìn những bộ y phục vừa mới giặt xong mắc lên giá treo, lại nhìn hai bàn tay mình bị bọt nước khiến cho nhăn nheo lại, nhất thời khóc không ra nước mắt: tính sai rồi, thật sự là tính quá sai rồi, nào biết được mình vào trong cốc này làm việc, tiện nhân kia lại không hề lộ diện. Sau khi nghe ngóng, tên Dương Bân kia cũng bị ả điều tới vùng khác để làm việc. Muốn bỏ đi, lại cảm thấy không cam lòng, cho nên cứ tạm ở trong cốc chờ đợi cơ hội.
Nhưng... hai ngày đầu còn tạm, có quản sự đại thúc lúc trước tuyển nàng vào lao dịch chăm nom cho, việc vào tay nàng cũng không tính là nặng, nhưng hai ngày sau lại có một Lý Hàn Lý đại quản sự tới đây, người này rất hung ác, ánh mắt cũng sắc bén. Không một ai được phép rảnh rỗi, tất cả mọi người đều phải quay vòng vòng quanh hắn để hắn sai sử. Nhiều y phục như vậy..., nàng phải giặt; bảy cái nồi cơm lớn..., nàng phải nấu. Đường đường là Đại tiểu thư của Quý Tôn thế gia, lại bị sai sử tới loại tình trạng này, thật sự là...
Nấu ở trong nồi là lúa mạch, lá đậu và rau dại, một ít mùi vị theo gió bay tới, mang theo bụi lửa than, Quý Tôn Tiểu Man ho khan vài tiếng, ở tận đáy lòng thoá mạ tám đời tổ tông của Lý Hàn một hồi, tiện thể hận ý đối với Thành Bích phu nhân cũng nặng thêm vài phần. Nàng vươn nắm tay nhỏ, đấm đấm vào trong gió, rồi lại nhặt cây gậy gỗ lên quấy quấy một hồi.
Vài hán tử vừa mới ở trên núi chặt gỗ xuống núi đi qua bên cạnh, vừa ngửi thấy hương vị trong nồi, một hán tử liền vẻ mặt đau khổ mà nói:
- Lại là mấy thứ này à, Tiểu Ngải cô nương, có thể đổi cái gì khác hay không? Ngày nào cũng phải ăn mấy thứ này, sắp muốn ói mất rồi.
Tiểu Ngải xoay người lại, trừng mắt nói:
- Ngươi muốn ăn cái gì nữa, ta một người còn chưa đủ bận hay sao? Vả lại, còn có cái gì nữa?
Một nam nhân hơi luống tuổi nói:
- Tiểu Ngải cô nương, tối thiểu cũng nên nấu một ít cơm, hầm một ít thịt đi, lúc nào cũng cơm với đồ ăn cùng một chỗ, có chỗ mặn không ngon, có chỗ lại nhạt nhẽo không nuốt nổi, vả lại... lúa mạch kia cũng nấu không chín, ăn vào thấy đau dạ dày đấy.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Ngải nhăn lại như cái bánh bao:
- Đại thúc, ta cũng không muốn như vậy, có điều ngươi xem, y phục phía bên kia đều là do ta giặt, sáng mới bảnh mắt ra là phải giặt quần áo, giặt xong quần áo thì nấu cơm, thức ăn cho nhiều người như vậy, ta một người làm không kịp, sao có thời gian mà hầm thức ăn riêng? Lúa mạch nấu không chín, sao lại đi trách ta, nếu ngươi ngại ăn cơm cứng, thế thì đừng ăn mấy nồi đầu là được.
Hán tử kia liền nói:
- Ngươi mệt, chúng ta lại không mệt à? Lúa mạch kia ngươi cũng không vo đãi, ăn vào không phải cát cũng là đất, toàn là sạn, còn y phục kia nữa, ngươi giặt xong rồi ta mặc lên người, hắc, một mảng bùn lớn tướng vẫn còn trên đó, ngươi giặt nó lúc nào vậy? Hay là chỉ nhúng vào nước cho ướt rồi phơi lên?
Khuôn mặt Quý Tôn Tiểu Man đã hơi đen lại, vung chân lên nói:
- Ta cũng không phải nữ nhân của ngươi, sao phải giặt cho ngươi sạch sẽ, sao phải nấu ăn ngon cho ngươi, bản đại tiểu thư hầu hạ ngươi như vậy, ngươi còn không thấy đủ sao? Ngươi nếu không hài lòng, đi tìm Lý đại quản sự mà lắm chuyện đi.
- Hắc hắc hắc...
Hán tử kia nháy nháy mắt cười rộ lên:
- Ngươi nếu là nữ nhân của ta, ta sao có thể để ngươi mệt nhọc được, khẳng định mỗi ngày đều hầu hạ cho ngươi thoải mái dễ chịu, Tiểu Ngải cô nương, ta thực ra là chưa cưới vợ đó, nàng có chịu gả cho ta hay không?
Quý Tôn Tiểu Man cười ruồi, liếc nhìn hắn nói:
- Bổn cô nương chịu gả, ngươi cũng không dám lấy.
Người nọ ưỡn ngực lên rất thẳng, nói:
- Có cái gì không dám lấy, nàng nếu đáp ứng, ta sẽ mang trâu ngựa tới tận nhà nàng cầu thân.
Đúng lúc này, Thúc Tôn Diêu Quang dẫn theo một vài đầu mục thợ thủ công đến, vừa thấy tình hình như vậy thì quát lên:
- Các ngươi không có gì làm à, ở chỗ này làm gì?
Quý Tôn Tiểu Man khi còn nhỏ từng gặp Thúc Tôn Diêu Quang, nữ tử mười tám đại biến, hiện giờ lại ăn mặc thế này, thật không sợ bị nàng nhận ra, nhưng mà vừa thấy nàng tới, Quý Tôn Tiểu Man vẫn theo bản năng cúi thấp đầu xuống.
Đã ở chung với nhau nhiều ngày, những thợ thuyền này đều biết rằng vị Thúc Tôn Đại tiểu thư này dễ nói hơn nhiều so với vị Lý đại quản sự kia, lúc này đúng lúc Lý Hàn đang ở trên núi giám sát xây dựng đài quan sát, không có ở bên người Đại tiểu thư, liền mồm năm miệng mười tố khổ một hồi với nàng. Thúc Tôn Diêu Quang nhìn mấy bộ y phục móc trên giá gỗ, lại nhìn bảy cái nồi to bốc hơi nóng nghi ngút kia, đôi mi thanh tú hơi hơi nhíu lại:
- Lý Hàn làm việc thế nào, nhiều việc như thế chỉ giao cho một người làm?
Nàng thấy Quý Tôn Tiểu Man thân mình gầy yếu, có chút thương hại nói:
- Tiểu cô nương, thật sự là làm khó ngươi. Lát nữa ta sẽ bảo Lý Hàn phân vài người tới, nấu đồ ăn ngon miệng một chút.
Kỳ thật Quý Tôn Tiểu Man so với nàng không nhỏ hơn bao nhiêu, nhưng Thúc Tôn Diêu Quang một thân mặc xiêm y ung dung đẹp đẽ quý giá, nàng lại mặc một bộ y phục nam trang rách nát, thoạt nhìn lại giống như một đồng tử chưa lớn.
Quý Tôn Tiểu Man cúi đầu đáp ứng qua loa, một đầu mục thợ thủ công ở bên cạnh quát lớn:
- Không hiểu quy củ, còn không tạ ơn Đại tiểu thư.
Thân phận của Quý Tôn Tiểu Man so ra thì không thấp hơn Thúc Tôn Diêu Quang, vốn là không muốn hành lễ với nàng, lúc này lại bị người khác quát lớn, chỉ sợ sẽ bị nhìn thấu thân phận, đành phải miễn cưỡng thi lễ, lẩm bẩm nói:
- Dù có thêm hai người, sợ rằng cũng không thể khiến bọn họ vừa lòng. Người dù nhiều, nhưng đồ ăn tách ra nấu, mất rất nhiều thời gian, còn phải xây thêm bảy tám hố bếp mới được.
- Ha ha, chuyện này có đáng gì? Cho ta hai ngày thời gian, mấy vấn đề này cứ để ta giải quyết.
Nghe thấy những lời này, thân mình của Quý Tôn Tiểu Man cùng Thúc Tôn Diêu Quang đồng thời chấn động, bốn con mắt đều nhất tề hướng về phía người vừa nói, Thúc Tôn Diêu Quang đã thất thanh kêu lên:
- Khánh..., hóa ra là Dương quản sự, ngươi đã trở lại.
- Vâng, Dương Bân đã trở lại, ra mắt Thúc Tôn tiểu thư.
Khánh Kỵ cúi người thi lễ với Thúc Tôn Diêu Quang, ngẩng đầu lên nhìn nàng một cái thật sâu.
Khuôn mặt của Thúc Tôn Diêu Quang trở nên có chút phớt hồng:
- Dương quản sự trở về thật đúng lúc, đã mấy ngày xây dựng tân thành, đang có mấy việc muốn thương lượng với ngươi, ngươi đi theo ta.
- Vâng!
Khánh Kỵ đáp lời, đi theo nàng ở phía sau. Thúc Tôn Diêu Quang lòng tràn đầy hoan hỉ đi ở phía trước, cố gắng tự khắc chế mình không được quay đầu lại nhìn hắn, nhưng mà hai chân bước đi ngân nga, eo thon lúc lắc, dù là rất trang trọng, nhưng không khỏi mang theo vài phần quyến rũ mê người, đó đương nhiên là để cho người trong lòng ở đằng sau nhìn.
Mấy đầu mục thợ thủ công thấy bọn công nhân đốn củi còn đứng ở đó, liền khiển trách:
- Thất thần làm cái gì, còn không mau làm việc, nếu dám lười biếng, cẩn thận ta cắt lương các ngươi.
Quý Tôn Tiểu Man nhìn theo bóng dáng Khánh Kỵ, trong lòng nổi lên hưng phấn: "Mấy ngày này, chịu khổ cũng không phải vô tích sự, kẻ đó đã trở về, cơ hội của ta sắp tới rồi, chỉ có điều... không biết Thành Bích có gặp gỡ hắn trong cốc hay không, nếu buổi chiều hắn lại về phủ ở, ta làm sao mà lẻn vào được?"
Quý Tôn Tiểu Man nghĩ tới đó, buồn rầu nhíu nhíu mày, từ trong gió bay tới mùi cơm hòa lẫn với mùi bếp, nàng cũng không ngửi thấy...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...