Thành Bích phu nhân mang theo Dương đại quản sự còn có hai thị nữ tới ven hồ nước, bất ngờ thấy trên hồ nước có một tòa đình rất lớn, đình có chút cũ kĩ, trang trí cũng không hoa lệ, nhưng mà cùng với hồ nước, mặt cỏ, gốc liễu, trời xanh tạo ra một loại cảm giác hòa hợp thành một thể, giống như nó đã đứng ở đó từ rất lâu rất lâu rồi.
Trong đình đã được rải chiếu, bày xong nồi chậu, sắp xếp than lò, hộp gia vị cùng vò rượu mấy thứ đồ vật, Thành Bích phu nhân nhìn tòa đình, trong con ngươi hiện lên một tia sáng kì dị, vẻ mặt kia, giống như nhìn thấy gì điều gì đó xa cách từ lâu, có chút sợ hãi, có chút hưng phấn, lại có chút hoài niệm cùng mơ màng...
Khánh Kỵ chưa nhận ra thần sắc khác lạ của nàng, từ lúc tới nơi này, hắn đã bị phong cảnh nơi đây mê hoặc. Rất nhiều năm sau này, người ta chỉ có thể thưởng thức phong cảnh ở trên lịch treo tường, may ra chỉ có những vùng nông thôn ở nước ngoài mới có vẻ đẹp tinh thuần như vậy, mà hiện giờ, hắn lại chính mắt thấy được.
Chỉ là hồ nước, mặt cỏ, gốc liễu, trời xanh, mây trắng bình thường, nhưng mà khi tất thảy những thứ này kết hợp với nhau, lại tạo ra một vẻ đẹp không nói nên lời, khiến cho ngay cả không khí nơi đây cũng tựa hồ trở nên tinh thuần vô cùng. Ánh mặt trời xuyên qua những kẽ lá trên tán liễu, có vẻ không còn mãnh liệt như thường, mà trong nhu hòa lại lộ ra một loại ấm áp hiền dịu. Chim chóc bay lượn trên hồ nước, mây trên trời tựa như những nắm bông đẹp như mộng cảnh, bầu trời xanh lam, không thấy có một chút vẩn đục và ô nhiễm nào.
Thành Bích phu nhân nhấc chân bước trên con đường nhỏ rải đá đã đầy cỏ dại, hướng đi vào trong đình. Nàng đi vào đình, hơi hơi ngẩng đầu lên, Khánh Kỵ cùng hai thị nữ lặng lẽ đi theo, đứng phía sau nàng.
Thành Bích si ngốc nhìn không trung xanh thẳm, thật lâu sau, đột nhiên quay đầu lại cười, ánh mắt như ngọc, nói:
- Nhớ rõ một lần đến đây, đã là mười ba năm về trước, khi đó... Đình vừa mới được xây đẹp đẽ, đứng ở chỗ này, là Ngải phu nhân, mà ta, thì đứng ở chỗ của Tiểu Hà đằng kia...
"Ngải Thị phu nhân..." Khánh Kỵ nghe thấy vậy thì không khỏi lộ vẻ xúc động.
Từng một lần ở Hạnh Viên, công tử Cơ Tống khe khẽ cho hắn biết về thân phận của Quý Tôn Tiểu Man, hắn cũng không nói cho Thành Bích phu nhân. Đó là chuyện nhà của Quý Tôn Tử Phi, là một hồi chiến tranh mãnh liệt của hai nữ nhân tranh sủng (tranh giành sự sủng ái), mà Quý Tôn Tiểu Man, chẳng qua chỉ là một nữ nhi đáng thương mà kẻ thất bại còn lưu lại mà thôi. Khánh Kỵ không biết nếu Thành Bích biết nàng đang ở chỗ này, sẽ đối đãi với nàng như thế nào, cho nên hắn lựa chọn trầm mặc.
Thành Bích phu nhân nhẹ nhàng gật đầu, giống như từ từ chìm vào trong hồi tưởng:
- Đúng vậy, ta theo Ngải Thị phu nhân tới, bà... luôn luôn rất thích câu cá...
Trầm tư một lúc lâu, Thành Bích phu nhân chợt như tỉnh giấc, thu liễm vẻ mặt trầm tư, thản nhiên nói với Tiểu Hà, Tiểu Lăng:
- Các ngươi ra xe bên ngoài chờ đi, bản phu nhân muốn ở chỗ này câu cá vui vẻ, có đại quản sự cùng là được rồi, chưa gọi thì đừng tới quấy rầy.
- Dạ, tỳ nữ tuân mệnh.
Tiểu Hà, Tiểu Lăng vội cuống quýt đáp ứng, lúng ta lúng túng lui ra, vén cỏ dại rậm rạp mà chạy ra ngoài. Ở trong con mắt các nàng, Thành Bích phu nhân mang theo Dương đại quản sự ra vùng quê câu cá, rõ ràng là những người yêu nhau cùng nhau dạo chơi, chẳng qua là vì Thành Bích chưa từng phân phó bảo các nàng rời đi, chứ nếu không các nàng đã sớm tránh đi xa xa để không ở nơi này gây chướng mắt. Hiện giờ Thành Bích phu nhân bỗng nhiên lại nhắc tới Ngải Thị phu nhân, đề tài này ở Thành phủ luôn luôn là một điều cấm kỵ, nàng có thể nói, mình lại không thể nghe, biết được càng nhiều, kết cục càng không ổn, cho nên vừa nghe thấy phân phó, hai cô gái thông minh lập tức chạy trốn cho êm chuyện.
- Phu nhân, chúng ta tới dưới tàng cây liễu ngồi đi.
Khánh Kỵ nhặt hai chiếc cần câu, lại cầm một hộp mồi câu, nói với Thành Bích phu nhân.
- Ừm.
Thành Bích phu nhân đáp ứng, hai người sóng vai nhau đi tới một gốc liễu cách phía ngoài đình không xa. Hồ nước khoảng tầm trên dưới hai mẫu, bởi vì mực nước vào mùa mưa và mùa khô có chút khác biệt, cho nên dọc theo cạnh hồ có một khối đất trống rộng khoảng mấy trượng. Ở những chỗ này không có cỏ dại cao cao, mà chỉ có cây cỏ xanh lục mềm mại thấp bé, giống như một tấm thảm lông lá được trải trên mặt đất.
Ở dưới tàng liễu có một khối đá nhỏ, cách đó không xa trong hồ nước lộ ra một góc đuôi thuyền, hóa ra là một con thuyền nhỏ mục nát bị chìm xuống nước. Khánh Kỵ bứt một vài nhánh cỏ xanh rải lên trên tảng đá, mời Thành Bích ngồi xuống, sau đó cầm hai cái cần câu được móc mồi câu thượng hạng, chuyển cho Thành Bích phu nhân một cái, hai cái cần câu cái trước cái sau được tung vào trong hồ nước, tạo ra trên mặt nước tầng tầng gợn sóng.
Thành Bích phu nhân mỉm cười nói:
- Hôm nay, nói không chừng chàng thật sự có thể câu được một con cá lớn đó, từ... sau khi Ngải phu nhân mất, ta liền xin gia chủ nơi này, không cho người khác làm ruộng thay đổi diện mạo chung quanh, không cho người tới nơi này câu cá, đã hơn mười cái tết rồi, trong ao hẳn là có rất nhiều cá béo.
Khánh Kỵ hỏi dò:
- Phu nhân... giữ lại nơi này, là để tưởng niệm Ngải phu nhân sao?
Thành Bích quay đầu, sóng mắt trong veo hơi hơi lướt qua khuôn mặt hắn, rồi lại quay đầu đi, lơ đãng nhìn mặt nước, nhẹ nhàng lắc đầu nói:
- Không, là để tưởng niệm chính ta, tưởng niệm Thành Bích của quá khứ. Không biết từ lúc nào, thân phận của ta đã không còn là một tiểu thị nữ khoái hoạt vô lo, mà là..., vận mệnh của ta cũng đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất...
Nàng si ngốc một lúc lâu, bỗng nhẹ nhàng cười:
- Cuộc đời một con người, ai cũng không có cách nào mà đoán trước được, bước tiếp theo hắn sẽ đi hướng nào, hắn sẽ trở thành cái gì, cho dù hắn có trí tưởng tượng phong phú đến đâu, cũng tuyệt nhiên không thể tưởng tượng được. Mười ba năm trước đây, khi ta đứng ở trong đình, vẫn còn là một thị nữ, sóng vai ngồi câu cá ở chỗ này, là Ngải phu nhân cùng Quý Tôn Tử Phi đại phu; Mười ba năm sau, ngồi câu cá ở chỗ này là ta và chàng, hai người năm đó, hai người có thể cho ta sống, nhưng cũng có thể cho ta chết, cũng đã hóa thành đất vàng, nghĩ lại, thấy giống như một giấc mộng...
Khánh Kỵ bị lời nói của nàng khiến cho xúc động, than thở:
- Đúng vậy, đúng là con người không thể tưởng được, nhưng cho dù nhân sinh của nàng có lên xuống thế nào, biến hóa có li kỳ đến đâu, cũng làm sao mà kỳ quái bằng nhân sinh của ta.
- Hả?
Thành Bích quay đầu nhìn về phía hắn, Khánh Kỵ đã dời ánh mắt đi.
Vận mệnh của hắn đích xác là rất ly kỳ, ly kỳ đến nỗi rất nhiều đêm, hắn đều nhìn trần nhà mà si ngốc ngẩn ngơ, không biết rằng đây có phải là một giấc mộng hoang đường của mình hay không, có lẽ một ngày nào đó sẽ đột nhiên tỉnh lại, có điều bí mật này cũng không thể nhắc tới với bất kì ai.
Hắn cười khổ một tiếng nói:
- Mới ngay một năm trước, ta còn là Ngô quốc công tử lãnh binh tác chiến ở Sở quốc, phụ thân ta là Ngô quốc Đại vương, ai có thể nghĩ được một năm sau ta lại mai danh ẩn tích chạy tới nơi này? Có điều... Ta không tin vào vận mệnh, Hoàng Hà nước chảy về Đông, lục bình xuôi theo dòng nước, lá khô rụng dưới tàng cây, trăm sông đổ về một biển, đó chính là một loại quy luật, có thể nhận biết được. Khó nhận biết nhất chính là lòng người, khó lường được nhất chính là vận mệnh con người, không ai có thể hoàn toàn nắm nó trong tay.
Thành Bích phu nhân hít một hơi thật sâu, tràn đầy đồng cảm gật gật đầu, tầm mắt của nàng vô ý thức chuyển sang bên cạnh, đột nhiên nhìn thấy trên cành liễu có một thứ gì đó, Thành Bích không khỏi kinh hô một tiếng:
- Mau nhìn, có một con ve.
Khánh Kỵ quay đầu nhìn lại, trên thân cây quả nhiên có một con ve nằm úp sấp, chẳng qua, con ve này còn chưa hoàn toàn lột xác, cái cánh xanh biếc của con ve còn đang run nhè nhẹ bên trong lớp vỏ màu vàng đất, kiệt lực muốn giãy khỏi xác ve, giương cánh bay lượn.
Thành Bích phu nhân khi còn nhỏ cùng đồng bạn vào rừng chơi đùa, từng nhìn thấy cảnh ve lột xác, hiện giờ rất nhiều năm đã trôi qua, lúc này bỗng nhiên lại nhìn thấy tràng cảnh như vậy, tính trẻ con nổi lên, nàng gập ngón tay, đang định búng con ve vào trong nước, đột nhiên bị Khánh Kỵ vươn tay tới nắm lấy cổ tay của nàng, nói:
- Khoan đã!
- Hả?
Thành Bích phu nhân quay đầu lại cười trêu:
- Sao vậy, dũng sĩ Khánh Kỵ giết người quá ngàn mặt không đổi sắc, lại có thể thương tiếc cho một chú ve nho nhỏ hay sao?
Khánh Kỵ lắc đầu, nói:
- Ve trốn dưới đất, sinh sống mấy năm đằng đẵng trong bóng tối vô tận, sau khi nó ra khỏi mặt đất, lột xác bay lên, thì sinh mệnh chỉ còn hai ba tháng. Chờ đợi lâu như vậy, cũng chỉ vì khoảnh khắc huy hoàng này, cùng với nhân sinh khổ sở vùng vẫy của ta và nàng, sao lại không giống? Hiểu cho tâm nguyện của nó đi, một khắc giương cánh bay lên kia, chính là vĩnh hằng của nó.
Thành Bích nghe đến ngây người, chậm rãi buông cánh tay, dùng con ngươi rạng rỡ tỏa sáng nhìn chằm chằm vào chú ve còn đang giãy giụa nhúc nhích bên trong xác, hồn nhiên không chú ý rằng cổ tay mềm nhẵn mảnh khảnh của mình vẫn còn nằm trong bàn tay của Khánh Kỵ. Khánh Kỵ lách qua người nàng tới trước, ngồi xổm bên cạnh cây liễu, thật cẩn thận xé mở cái xác ra cho chú ve đó.
Bỗng nhiên, chú ve dùng sức giãy một cái, lập tức ra được khỏi xác ve, nó chậm rãi bò ra phía trước một chút, sau đó thử thăm dò mở đôi cánh của mình ra, lông cánh của ve vừa thoát xác có màu xanh biếc, còn mang theo hoa văn màu vàng kim. Đôi cánh kia nhẹ nhàng mở ra, nhẹ nhàng lay động hai cái, sau đó giương cánh, liền lăng không bay lên.
Khánh Kỵ nheo mắt lại, mỉm cười nhìn nó giương cánh bay lên, bay vào trong rừng, tới khi ánh mắt hắn bị chói bởi ánh mắt trời, lại quay đầu trở lại, hắn nhìn thấy một đôi con ngươi ôn nhu như nước đang lẳng lặng nhìn hắn...
Phao chìm xuống, Khánh Kỵ nhanh tay lẹ mắt, vội vàng rung cổ tay giật một cái, cần câu cong lại, một con cá chép béo mập nhảy lên khỏi mặt nước, sau đó "tùm" một tiếng lại chui vào trong nước, bắn lên một đợt bọt nước, Thành Bích cả kinh kêu lên:
- A, một con cá thật là lớn!
Khánh Kỵ quả tim kích động đã đập bình bình, cá lớn, cá lớn a, ít nhất là một con cá chép siêu béo mập tới mười cân là ít, hắn từ nhỏ đã đi theo phụ thân đến đập chứa nước để câu cá, có điều từ đó đến lớn, bên trong đập chứa nước cũng chưa từng nhìn thấy một con cá chép nào to béo như vậy. Con cá này nhìn sơ qua đã thấy, ít nhất cũng phải hơn mười cân, Khánh Kỵ hưng phấn lập tức nhảy dựng lên, kích động kêu:
- Cá lớn quá, cẩn thận tránh đứt dây cước, phải cho nó mệt mới được.
Khánh Kỵ vừa nói, một bên cầm cần câu, ở trên bờ sông chạy tới chạy lui, không để cho nó giãy thoát, cũng không vội mà kéo cần câu lên, Thành Bích cũng vui vẻ đi theo phía sau hắn, hoàn toàn đã quên đi thân phận cao quý của mình hiện giờ, vỗ tay cười, hò hét hô to gọi nhỏ, tất cả tâm sự và áp lực vào giờ khắc này đều đã bị nàng ném tới chín tầng mây.
Tới khi con cá này rốt cục cũng bị kéo lên bờ, Thành Bích sợ nó lại nhảy vào trong nước, vội vàng khom lưng đưa tay ra bắt nó, kết quả đuôi cá quẫy, bắn đầy bọt nước lên mặt nàng, Thành Bích cũng không quản, vội vàng đẩy đẩy con cá vào xa xa trên bờ, nhảy nhót nói:
- Cá thật là lớn, ha hả, hai bữa cũng đừng hòng mà ăn cho hết được.
Nụ cười của nàng giờ khắc này, hoàn toàn không có nửa điểm rụt rè giả tạo, đó là xuất phát từ sự vui thích trong nội tâm.
Khánh Kỵ lấy ra Lỗ tước (dao con), bỏ vẩy bỏ ruột cá, lại rửa sạch bằng nước hồ, rồi bỏ vào trong nồi. Thành Bích phu nhân xắn hai tay áo, lộ ra một đoạn cổ tay trắng như tuyết, nàng linh hoạt cho muối, đậu đen, giấm, gừng, vỏ quýt, hạt tiêu, hành, cần tây, tỏi, tía tô, thù du các loại gia vị phối hợp vào, tẩm cá cho hấp dẫn, rồi đắc ý cười duyên với Khánh Kỵ:
- Nướng cá chính là sở trường số một của bản phu nhân, người có phúc khí thưởng thức không có bao nhiêu, hôm nay thật tiện nghi cho chàng rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...