Khánh Kỵ nhấc cái gói to đựng lung tung mấy thứ đồ kia, thầm nghĩ rằng:
- Hiện giờ phải lấy những vật này tới chỗ Thành Bích phu nhân để báo cáo nhiệm vụ sao?
Hắn suy nghĩ một chút, đột nhiên nảy ra một kế, vội vàng xách cái túi lên, mỉm cười mà đi.
- Bản phu nhân bảo ngươi đi mua cái gì nhỉ?
Thành Bích phu nhân dựa vào chiếc giường mềm mại, có một loại thần sắc cố ý gây hấn, nhưng mà bởi vì nàng trời sinh bộ dáng kiều mỵ, hơn nữa hiện giờ cách ăn mặc khiến cho xuân sắc tràn đầy, ngữ khí kia khi người ta nghe thấy lại hình như có chút lẳng lơ. Một bộ áo bào mỏng, hai chân trần, lười biếng nằm nghiêng trên giường, ngón tay thanh tú như hoa lan, nhón lấy một trái anh đào, khẽ cắn một miếng, lại liếc nhìn hắn một cái, môi hồng thấm ướt bởi nước anh đào, còn có vẻ non mềm hồng nhuận hơn cả anh đào, một đôi mắt quyến rũ như mèo con.
Giai nhân kê cao gối dựa, y phục mềm mại, hờ hững trên một nửa bộ ngực non mềm trắng như tuyết, tựa như làn nước trong vắt chảy theo da thịt, làm nền cho làn da càng thêm tuyết bạch, trắng đến mức khiến cho người ta hoa cả mắt. Khánh Kỵ không dám nhìn, nhưng ánh mắt vừa di xuống dưới, một đôi chân sen (1) thanh tú động lòng người lại vừa vặn lọt vào trong tầm mắt, Khánh Kỵ không khỏi rung động trong lòng, tuyệt sắc vưu vật này thật sự là toàn thân trên dưới không có chỗ nào không quyến rũ a.
Khánh Kỵ đột nhiên nhớ tới những vị phu nhân châu Âu thời Trung cổ, quý tộc thượng cổ của Trung Quốc tuy rằng rất nhiều chuyện cũng không tị hiềm hạ nhân nhìn thấy, nhưng so với phương Tây thì còn kém xa. Những gia đình quý tộc Âu Châu thời Trung cổ, khi phu nhân đi tắm, những đầy tớ nam cũng có thể mang nước sôi tiến vào trong, ừm... Hình như còn có phu nhân muốn nhìn thấy nam đầy tớ trong phòng tắm nữa, nếu Thành Bích phu nhân cũng để cho mình múc nước chà lưng, ha hả..., khóe miệng Khánh Kỵ không khỏi lộ ra một nụ cười xấu xa.
Đồng dạng đều là mỹ nữ, có điều nếu thân phận cao quý, cử chỉ đoan trang, ở trong lòng nam nhân, sẽ cảm thấy nàng càng trở nên trân quý hiếm có hơn. Đối với nữ nhân mà nói, cũng có tâm lý đồng dạng, quý phủ Thành Bích phu nhân tôi tớ hầu hạ không biết nhiều tới bao nhiêu, nhưng mà trước mắt đây là Khánh Kỵ, chẳng qua cũng chỉ là giả tạo, chứ không phải là đầy tớ thực sự của nàng, khiến cho nàng có một cảm giác muốn sai bảo Khánh Kỵ không biết chán. Nàng nhìn chằm chằm vào Khánh Kỵ, chợt thấy khóe miệng Khánh Kỵ lộ ra một tia ý cười xấu xa, ánh mắt kia còn nhìn chằm chằm vào mũi chân của mình, không khỏi khuôn mặt nóng lên, theo bản năng liền co rụt hai chân lại, thu vào trong áo bào, sẵng giọng:
- Này, nói chuyện với ngươi đó, bản phu nhân bảo mua cái gì?
Khánh Kỵ nhướng mày, liếc mắt nhìn sáu thị tỳ đang hầu hạ bên cạnh, đành phải nhẫn nại chịu đựng, khôi phục lại bộ dáng kính cẩn. Thành Bích phu nhân đều thu hết vẻ mặt cử chỉ của hắn vào trong mắt, biết rằng nếu còn có người ở xung quanh, hắn còn phải ngoan ngoãn giả làm gia nô, không khỏi nhìn hắn mà cười đắc ý, giống như một tiểu hài tử chiếm được tiện nghi của người ta.
Khánh Kỵ thở dài, liền tháo túi vải, làm bộ làm tịch lục lọi bên trong lấy ra đồ vật này nọ, Thành Bích phu nhân mở lớn hai mắt, rất hào hứng mà nhìn, tới lúc thấy hắn lấy cái gì ra, không khỏi ngẩn ra hỏi:
- Cái... cái này là cái gì vậy?
Khánh Kỵ nghiêm trang nói:
- Đây là tại hạ vì phu nhân người mà mua về đó.
Thành Bích phu nhân nhìn hai cái đồ vật đó, một cái kính thanh đồng, một cái bình thanh đồng cổ nhỏ chân cao, không khỏi bật cười nói:
- Ngươi đi ra ngoài một lúc, là... là mua về được hai cái đồ vật này sao?
(thanh đồng: đồng thau, thời đại này rất nhiều thứ được làm từ thanh đồng)
Khánh Kỵ nói:
- Đúng vậy, phu nhân xem, tại hạ mua thứ này, có vừa lòng không?
Thành Bích phu nhân vừa bực mình vừa buồn cười, che miệng nói:
- Hai thứ đồ vật này chỉ là đồ tầm thường, có cái gì hiếm lạ?
- Phu nhân cảm thấy hai thứ đồ vật này quá mức tầm thường sao? Phu nhân ở quý phủ, không thứ gì không có, làm gì có cái gì trân quý mà không lấy được? Nhưng hai thứ đồ vật này lại khác, ở trong mắt phu nhân tuy rằng tầm thường, chính là tại hạ có thể hóa nó thành thần kỳ, biến nó trở thành không hề tầm thường, phu nhân nói xem, như vậy có phải là vật hiếm lạ hay không?
- Ồ?
Thành Bích phu nhân quả nhiên bắt đầu hứng thú, nhẹ nhàng ngồi dậy, nói:
- Ngươi định hóa thành thần kỳ như thế nào?
Khánh Kỵ cười, nhấc cái bình thanh đồng cổ nhỏ chân cao rồi xoay người đi ra ngoài. Thành Bích phu nhân tò mò chờ, qua một lúc, liền thấy Khánh Kỵ lại quay trở về, trong bình cắm mấy bông hoa tươi kiều diễm ướt át. Khánh Kỵ tay nâng bình hoa, mỉm cười nói:
- Cái bình này vốn chỉ là một vật chết, nhưng cắm mấy bông hoa tươi vào, hương vị liền khác biệt rất lớn.
Thành Bích phu nhân chun mũi, liền giống như một cái hồ xuân thủy lay động hơi hơi gợn sóng, một loại u nhã bên trong ẩn hàm quyến rũ cũng không cấm chế được và lộ ra ngoài, không có trách cứ, chỉ giống như làm nũng, ở trước mặt những thị nữ thiếp thân (sát người), Thành Bích phu nhân đúng là tương đối tùy ý:
- Đó là hóa thành thần kỳ sao?
Khánh Kỵ nghiêm trang nói:
- Nếu không phải vậy, phu nhân mời tới gần để xem thật cẩn thận.
- Ồ? Bên trong còn có huyền cơ gì?
Thành Bích phu nhân quả nhiên mắc mưu, tò mò đứng dậy tiến lên, cúi đầu cẩn thận đánh giá những đóa hoa tươi trong bình, chính là một cái cúi người này, lớp lụa tơ tằm trước ngực nàng nhẹ nhàng lay động, một chút da thịt thơm mát hiện ra, một ít khe rãnh lúc ẩn lúc hiện, đứng gần nhìn thấy, như phấn như ngọc, trắng và trơn bóng như da trẻ em, tỏa sáng lóa mắt, lọt vào mắt Khánh Kỵ khiến cho con ngươi xém chút nữa thì rớt ra ngoài.
Thành Bích phu nhân vừa nhấc đầu, thấy ngay ánh mắt khác thường của hắn, gò má tuyết trắng như ngọc liền hiển lộ chút đỏ bừng nhàn nhạt, nàng hung hăng trừng mắt nhìn Khánh Kỵ một cái, có chút không được tự nhiên nắm thật chặt cổ áo, hỏi:
- Có cái gì cổ quái?
Khánh Kỵ hạ thấp âm thanh, nhỏ giọng nói:
- Người đáng yêu như hoa, hoa tươi đẹp như người, nụ hoa đón gió xuân, lại lay động lòng người. Nếu là suy nghĩ cẩn thận, sẽ thấy hoa không đủ để tạo nên cảnh tượng này, nhụy không kham nổi vẻ đẹp này, phu nhân có cảm thấy rằng... lúc này bình hoa ở trước mặt người, đúng là có một sự thú vị khác biệt không?
Thành Bích phu nhân nghe ra ý trong lời nói của hắn, vui sướng cùng xấu hổ giống như nụ hoa đón gió xuân, đột nhiên liền nhăn mặt, nàng cắn cắn môi, hừ nói:
- Tính cho ngươi, mở miệng ra là biết ăn nói, cái gương đồng này có chỗ nào thần kỳ?
Khánh Kỵ cười, cầm lấy gương đồng đi vào một góc, nơi đó có một án thư (bàn để viết), trên án thư có mấy thẻ tre, còn có bút mực dao khắc. Khánh Kỵ mài nghiên mực, nhón lấy bút lên, cẩn thận suy nghĩ một chút, liền viết chữ gì đó lên trên gương đồng. Viết xong chữ, thổi thổi cho nét mực kia khô bớt, liền mỉm cười trở về nói:
- Mời phu nhân xem qua.
Thành Bích phu nhân tò mò tiếp nhận mặt gương đồng kia, thợ chế tác gương đồng cũng không giỏi, nhưng mặt kính cũng mài coi như sáng. Ở một góc gương đồng đề bốn hàng chữ nhỏ, kiểu chữ điểu triện đặc biệt của Ngô quốc, hình chữ như chim bay, đề ở trên mặt liền xinh đẹp giống như hoa văn trang trí:
Bất tri kim tịch thị hà tịch,
Thôi xúc dương thai cận kính thai.
Thùy đạo phù dong thủy trung chủng,
Thanh đồng kính lý nhất chi khai.
Dịch nghĩa:
Không biết tối hôm nay là tối nào,
Trong lòng lại thúc giục tới giá gương.
Ai nói phù dung (hoa sen) chỉ mọc trong nước
Từ thanh đồng kính cũng có một bông nở ra.
Chém thơ:
Không biết tối nay sao khác lạ,
Trong lòng thúc giục tới giá gương.
Ai nói phù dung mọc trong nước,
Từ thanh đồng kính một nở ra.
Ý tứ của bài thơ Đường này vừa đọc là hiểu, không chịu sự hạn chế của thời đại, hơn nữa thời kỳ Xuân Thu còn tương đối chưa thống nhất về văn thể, cho nên thể loại thơ thất luật (bảy chữ) cũng không có gì là lạ, hơn nữa còn tương đối đoan chính. Thành Bích phu nhân ngâm tụng hai lần, không khỏi đuôi mày hoan hỉ. Thứ nữ nhân thích, quả nhiên thật đặc biệt, một vài câu khen tặng thôi, lại làm cho lịch sự tao nhã một chút, có thể khiến cho Thành Bích phu nhân xuân tâm phơi phới, mặt mày hớn hở.
Lại một lần vỗ mông ngựa, Thành Bích phu nhân như mở cờ trong bụng. Hai gò má đã đỏ bừng một mảnh, chiếu vào trong thanh đồng kính thật phù hợp với câu thơ kia. Ai nói phù dung mọc trong nước, từ thanh đồng kính một nở ra. Mới kiều diễm mùi mẫn làm sao.
- Tại hạ mua hai thứ đồ vật này, có vừa ý phu nhân không?
Khánh Kỵ thấy thần sắc của nàng, cười hỏi.
Thành Bích phu nhân nhướng đuôi lông mày, trong vắt cười nói:
- Vừa ý, vô cùng vừa ý.
-------------------------
(1) Chân sen: Con gái bó chân thon thon nên gọi là kim liên. Ðông Hôn Hầu chiều vợ, xây vàng làm hoa sen ở sân cho Phan Phi đi lên rồi nói rằng mỗi bước nẩy một đóa hoa sen. Vì thế nên gọi chân con gái là kim liên.
Nhân vật Kim Liên trong tích Kim Bình Mai cũng được Tây Môn Khánh say đắm bởi đôi chân thon nhỏ của mình (đấy là tại hạ nghe nói thế, chứ tại hạ cũng chẳng biết Kim Bình Mai là gì đâu, thật
)