Đại Tra Công Và Tiểu Mỹ Nhân
Tiểu Mỹ Nhân quê mùa cục mịch bị ba ngày ăn uống đơn giản làm cho váng đầu hoa mắt, lúc nhìn bắp thịt trên tay Đại Tra Công chỉ muốn ngoạm hai cái.
Đại Tra Công bị ánh mắt oan ức rưng rưng của cậu nhìn đến mức chột dạ, ho nhẹ một tiếng, nói: “Thịt mà ăn nhiều sẽ bất lợi cho gan thận. Em cứ ngoan ngoãn đi, mỗi ngày tướng công sẽ cho em ăn một bữa thịt, chịu không?”
Tiểu Mỹ Nhân nghĩ, rốt cuộc tướng công vẫn thương mình, không nỡ để mình chịu oan ức.
Tiểu Mỹ Nhân vui hẳn lên, đôi mắt sáng rỡ. Cậu ngoan ngoãn ôm lấy cổ Đại Tra Công, mềm nhũn treo trên người Đại Tra Công: “Có… Có thật không, em có thể ăn thịt ư!”
Đại Tra Công được lợi, nhướn mày: “Điều kiện tiên quyết là em phải nghe lời.”
Tiểu Mỹ Nhân dùng sức gật đầu: “Em cực – kỳ – nghe – lời – luôn!”
Tiểu Mỹ Nhân rất rất ngoan.
Bảo cậu đi đông cậu tuyệt đối không đi tây, bảo cậu nằm xuống cậu sẽ ngoan ngoãn ăn gà.
Đại Tra Công vui mừng vuốt ve bụng nhỏ đang phình lên của Tiểu Mỹ Nhân, trong lòng bỗng thấy sung sướng hơn nhiều.
Chàng vợ nhỏ mà hắn bị ép lấy về tuy quê mùa cục mịch lại còn ham ăn, thế nhưng… Thế nhưng nhìn kỹ một chút, người ấy da mềm thịt non, lại còn rất xinh xẻo.
Tiểu Mỹ Nhân ôm đùi gà lớn gặm đến mặt dính đầy dầu, đôi mắt long lanh phát sáng.
Đôi mắt Đại Tra Công cũng sáng xanh lập loè.
Tiểu Mỹ Nhân bị ánh mắt đói bụng của sói hoang nhìn đến mức run lẩy bẩy, vừa căng thẳng vừa tủi thân nhịn đau hiến tế đùi gà bự của mình: “Tướng công… Chàng… Chàng cũng muốn ăn ư…”
Đại Tra Công không ăn gà, hắn muốn ăn cái thứ trắng nõn nà và mềm mìn mịn.
Lúc này, hạ nhân lại chạy vào: “Lão gia lão gia, Bạch công tử đến rồi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...