Phạm Ninh càng nhìn càng thích, tuy rằng hắn muốn lưu giữ hai tảng đá này, nhưng vì đại kế kiếm tiền của mình, hắn cũng đành phải nhịn đau từ bỏ những thứ yêu thích.
Khối đá đó hắn cũng không có ý định bán cho Chu Lân, giá cả Chu Lân đưa ra hơi thấp, Phạm Ninh cần chờ cơ hội, dùng giá cả của kinh thành đem bán nó đi.
Lúc này, trong viện truyền đến tiếng gọi của mẫu thân: - Ninh nhi!- Con đến đây!Phạm Ninh giấu hai khối đá đi, vội chạy xuống lầu.
- Nương, có phải muốn gọi con đến ăn cơm?- Mỗi lần gọi, chỉ biết mỗi ăn cơm thôi!Trương Tam Nương tức giận trừng mắt liếc hắn một cái: - Con trở về lúc nào, nương cũng không biết?- Con vừa mới về, vừa rồi mắc tiểu liền chạy vào nhà vệ sinh.
Trương Tam Nương chỉ vào phòng khách nói:- Buổi chiều có một tiểu nương tử gửi thư cho con, đặt ở trong phòng khách đó!- Tiểu nương?Phạm Ninh không hiểu gãi đầu, là ai nhỉ?- Thư để ở trên bàn, tự mình đến xem đi.
Phạm Ninh xoay người đi vào trong phòng khách, quả nhiên trên bàn có đặt một phong thư, hắn nhìn qua, lập tức nhảy dựng lên.
- Nương! Có phải là một nha đầu ăn mặc giống như tiểu tử?Trương Tam Nương trầm mặt xuống: - Không cho con nói người ta như vậy, tiểu nương tử người ta dịu dàng thân thiện, có tri thức hiểu lễ nghĩa, vậy mà bị con nói thành nha đầu, con tên tiểu tử thúi này có phải ngứa da rồi không?Phạm Ninh bày ra chút xem thường, dịu dàng thân thiện, có tri thức hiểu lễ nghĩa, đây là đang nói đến Chu Bội sao?Qua ngày hai lăm, năm mới cũng sắp đến rồi, hai mươi lăm, ma đậu hủ, hai mươi sáu, đi mua thịt, hai mươi bảy, giết gà trốngRồi đến hai mươi tám, tiếng pháo bắt đầu nổ vang từ trấn trên rồi, mỗi nhà đều treo phù thiếp môn, câu đối xuân, chuẩn bị đồ và rượu, hoàn thành việc quét tước vệ sinh, từng bầy trẻ thơ mặc quần áo mới chạy băng băng khắp nơi.
Trường học bắt đầu nghỉ từ trưa hai mươi tám, đến mùng sáu tháng giêng bắt đầu đi học.
Vừa nghỉ học, Phạm Ninh liền đẫn theo Lưu Khang chạy đến ngõ Kỳ Thạch.
Lưu Khang nghe nói khối đá Thái Hồ hình trụ kia của Phạm Ninh bán được mười xâu tiền, ước chừng buôn bán lời mười lần, trong lòng y ngứa ngáy, liền quấn quít lấy Phạm Ninh để y cũng có thể phát tài một chút.
Phạm Ninh thì muốn đi đào một khối đá Điền Hoàng, một khối đá Điền Hoàng lớn bằng trái bưởi được hai trăm văn tiền, nếu không quét sạch đá Điền Hoàng ở ngõ Kỳ Thạch này, hắn cảm thấy sẽ có lỗi với chính bản thân mình.
Nhưng kết quả lại nằm ngoài dự kiến của hai người, ngõ Kỳ Thạch trống rỗng, một người bán hàng rong cũng không có, tất cả đều về nhà mừng năm mới rồi, ngay cả cửa hàng cũng đều khóa hết, treo lên tấm biển năm mới ngừng kinh doanh.
Chụp vào khoảng không, hai người đành phải uể oải về nhà.
Đang đi trên đường, Phạm Ninh chợt nhớ đến một chuyện, liền quẹo đi đến y quán của phụ thân.
Thầy thuốc ngoại khoa quả thật bề bộn nhiều việc, thời cổ đại đều là lao động thủ công, động một chút sẽ bị thương, tất cả mọi người đều bận rộn kiếm tiền nuôi gia đình, một ngày cũng không được nghỉ, không có mấy ai nhàn nhã nằm trong nhà mà dưỡng thương.
Vì muốn mau chóng hồi phục, đại đa số mọi người đều tìm đến thầy thuốc trị thương.
Phạm Thiết Chu bận rộn tựa như con quay, một khắc cũng không dừng được, Phạm Ninh đến liền ngồi ở một bên, xem phụ thân dùng một chiêu kia của y chữa bệnh.
- Có chuyện gì?Phạm Thiết Chu tiễn bước một bệnh nhân, rút cục có thời gian thở dốc một hơi.
- Phụ thân, con muốn trở về Tưởng Loan thôn một chuyến.
- Bây giờ?Phạm Thiết Chu hoảng sợ, hiện tại y không có thời gian.
- Ngày mai đi!Phạm Ninh do dự một chút nói:- Muốn đi thăm bà, thuận tiện thăm Vương Nhị thúc, lần trước không phải cha nói thúc ấy có mấy tảng đá muốn đưa cho con sao.
Phạm Thiết Chu không kìm nổi cười: - Con hẳn nói ngược rồi! Muốn đi đến chỗ Vương Nhị thúc, rồi thuận tiện thăm bà.
- Đều là một ý cả!Phạm Ninh gãi đầu cười nói: - Năm mới khó thuê thuyền, ngày mai phụ thân có thể đưa con đi một chuyến được không?Phạm Thiết Chu mỉm cười: - Ngày mai mẹ con muốn đi đến nhà bà ngoại, con hãy đi với mẹ, dù sao cũng rất gần nhau, tự mình tranh thủ một chút thời gian chạy đến Tưởng Loan thôn là được.
Nhà mẹ đẻ của mẫu thân Phạm Ninh là ở Tiểu Nham thôn, cách Tưởng Loan thôn không đến ba dặm, ngay tại bên kia núi.
Tiểu Nham thôn cũng là một thôn nhỏ, có khoảng ba bốn mươi gia đình, hơn phân nửa đều là họ Trương.
Những gia đình ở đây chủ yếu lấy việc làm ruộng mà sống, ngoại công của Phạm Ninh xem như trung nông, trong nhà có hơn bốn mươi mẫu đất.
Dưới gối Trương thái công chỉ có một trai một gái, trưởng nữ chính là Trương Tam Nương, mười năm trước gả cho ngư phu Phạm Thiết Chu ở thôn lân cận.
Con trai thứ tên là Trương Bình, là một người tài giỏi, năm trước cưới vợ, sinh ra một người con gái, trước mắt hai vợ chồng đang cố gặng, tranh thủ sớm ngày sinh ra một tiểu tử mập mạp.
Phạm Ninh và mẫu thân ngồi thuyền của ông Thủy Căn đi Tiểu Nham thôn, hôm nay thuyền của Trương Thủy Căn đúng lúc thảnh thơi.
- Đại chất nữ, cháu thật có phúc! Thiết Chu làm y sư, thu nhập lập tức tang thêm mấy lần, còn đưa đến trấn trên, có nhà riêng, cha cháu khen ngợi cháu khắp thôn đấy!Trương Thủy Căn dọc đường hết lời khen ngợi, Trương Tam Nương lại hơi im lặng, nàng nhìn thôn trang bên đường, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác mất mát khó nói thành lời.
Càng ngày nàng càng nhớ về ngôi nhà cũ của mình, tuy rằng nhà mới rộng rãi sáng sủa, nhưng nàng lại cảm thấy vô cùng vắng lặng, ngay cả một người nói chuyện cũng không có, không giống ở thôn Tưởng Loan, bảy cô tám dì, một đám đàn bà con gái ngồi lại với nhau, tâm sự chuyện trên trời dưới bể, nửa ngày vèo cái hết veo.
Ba gian nhà tranh tuy rằng cũ nát, nhưng ấm áp hạnh phúc biết bao!Không giống như bây giờ, hơn một tháng rồi, hàng xóm đối diện ngay cả một câu cũng chưa từng nói, bà chủ đi qua mặt mình đều coi như không thấy.
- Ninh nhi, chúng ta bàn chuyện trở về thôn Tưởng Loan đi!Trương Tam Nương thốt lên.
- Mẹ, mẹ thật sự muốn về, con cũng không có ý kiến.
Phạm Ninh cười nói.
Trương Tam Nương thở dài, nàng cũng chỉ nói vậy, chứ sao có thể thật sự trở về được.
Nàng lên trấn trên khiến người cả thôn hâm mộ không ngớt, mỗi thôn dân lên trấn trên đến thăm nhà nàng đều phải ngạc nhiên thán phục, hâm mộ ghen ghét đủ kiểu, một tháng này khiến nàng đắc ý lắm.
Hiện giờ lại trở về, người trong thôn không cười nàng thì nàng cũng không còn mặt mũi nào.
Hơn nữa, Đại Lang làm thế nào bây giờ? Một mình chàng ở trấn trên, nếu chẳng mayHậu quả thực sự khó lường, trên mặt Trương Tam Nương hiện lên một tia tức giận, chàng ta dám!Phạm Ninh thông cảm với mẫu thân, liền cười hì hì nói: - Mẹ, hay là thuê một nha hoàn đi! Bình thường có thể nói chuyện với mẹ cho đỡ buồn.
Hắn vừa mới nói xong, Trương Thủy Căn lại tiếp lời: - Cháu gái à, nếu cháu muốn thuê nha hoàn thì nói với thúc một tiếng, cháu gái bên ngoại của thúc đúng lúc muốn tìm một nhà để xin làm việc, cháu cũng từng gặp rồi, chính là Tiểu Bình Nhi.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...