- Mọi người đừng tách rời, đi theo sát ta.Một trợ giáo cao giọng nhìn mấy chục tân sinh nói.Phạm Ninh vừa đi vào huyện học liền gặp nhóm tân sinh lên huyện học, hắn thấy thời gian không còn sớm, nên nhanh chóng nhập vào.Huyện học quả thật rất lớn, giống như trường đại học đời sau, đất đai ngàn mẫu, bao gồm khu ký túc xã, khu dạy học cùng khu Bắc.Phạm Ninh theo nhóm tân sinh đến khu Bắc.
Khu Bắc thuộc loại đang phát triển nhưng lại không hoang vắng.
Nó giống với một tòa công viên, có rừng cây lớn, có đồi núi nhỏ, dưới chân núi còn có một vườn rộng.- Tòa Lâm viên này gọi là Hà viên, nó chiếm diện tích khá lớn.
Bên trong có đình đài lầu các cùng ao sen.
Trước kì thi, mọi người thích đến nơi này học bài, hôm nay không có thời gian, hôm nào mọi người đến nơi này đi dạo.Đi qua Hà viên, một phiến đá rộng lớn hiện ra trước mặt mọi người, một con đường lớn xuyên qua rừng cây, trực tiếp thông qua cửa chính.- Tiên sinh, bên ngoài cửa là nơi nào?Một học sinh hỏi.Phạm Ninh thấy kiến trúc cửa chính xây dựng rất có thần thái, hắn cũng có chút tò mò.- Ngoài cửa lớn chính là Gia Thiện phường.Rất nhiều học sinh ồ lên, có người khẽ nói với nhau:- Các cậu không biết Gia Thiện phường là nơi nào cũng phải.
Nơi đó tập trung nhà quyền quý của Ngô huyện, có mấy chục gia đình quyền quý ở.- Mắt ngươi mù có phải không? Giẫm lên chân ta hai lần rồi.Bên cạnh bỗng nhiên truyền đến âm thanh không hài lòng, mọi người đều quay đầu nhìn.Chỉ thấy một thiếu niên cúi đầu khom lưng xin lỗi:- Rất xin lỗi, tôi không cố ý, thật sự không thấy.Phạm Ninh thấy thiếu niên này thì ngây ngẩn cả người.
Thiếu niên này không phải là Lục Hữu Vi sao?Lục Hữu Vi là ba trong bảy người của Trúc Lâm Thất Hiền, cũng tham gia thi đấu lựa chọn huyện sĩ, nhưng bị loại ở vòng đầu tiên.Phạm Ninh ngẫm nghĩ một chút, danh sách huyện sĩ không có tên y.Vậy sao y lại xuất hiện ở huyện học, còn mặc trang phục học sinh huyện học.Lời xin lỗi của Lục Hữu Vi không có hiệu quả.
Gã tân sinh dáng người gầy đẩy mạnh y:- Cút ngay, cách xa ta một chút.Lục Hữu Vi lão đảo, suýt nữa ngã ngồi dưới đất.- Các người không được ồn ào, tiếp tục đi theo ta.Trợ giáo cũng lười quản, dẫn mọi người theo hướng đông mà đi.Phạm Ninh nhìn thái độ ngang ngược của tên tân sinh kia.
Gã ta ước chừng mười ba tuổi, mặt dài, cằm nhọn, làn da trắng nõn, cái nhìn vừa khinh thường vừa ngạo mạn.Gã mặc bộ trang phục màu xanh không giống bình thường.
Tất cả mọi người đều mặc vải bố, nhưng gã lại dùng tơ lụa tốt may thành.Ngoài ra gã còn mặc áo choàng trắng viền vàng, áo choàng này hơi dài cho nên Lục Hữu Vi mới dẫm lên áo choàng của gã.Tân sinh căm tức phủi phủi áo choàng, trừng mắt nhìn Lục Hữu Vi, rồi nhanh chóng đi theo đoàn người.Phạm Ninh đối với Lục Hữu Vi không có ấn tượng tốt.
Tuy nhiên, có thể từ y tìm hiểu một chút động tĩnh của Từ Tích.Phạm Ninh đi lên trước hỏi:- Sao huynh ở huyện học?Lục Hữu Vi ngẩng đầu nhìn Phạm Ninh, mặt trở nên tái nhợt, môi run run, cung kính hướng về Phạm Ninh thi lễ:- Ta muốn nói xin lỗi đệ.Lời này ngoài dự đoán của Phạm Ninh, hắn cười cười nói:- Thôi đi, ta cũng lười so đo với huynh, nhưng sao huynh lại ở huyện học?Lục Hữu Vi gãi đầu, hơi hổ thẹn nói:- Tháng một, ta xin phép nghỉ đến huyện học tham gia cuộc thi, thiếu ít điểm nên không đậu.
Cha ta tìm quan hệ, giành được danh ngạch thí sinh dự thính.Lúc này Phạm Ninh mới hiểu.
Hóa ra Lục Hữu Vi giống Tứ thúc của hắn, cũng là thí sinh dự thính, xem ra gia cảnh không tồi.- Phụ thân huynh làm gì?Phạm Ninh hiếu kỳ hỏi.- Phụ thân ta là giáo thụ phủ học Bình Giang.Phạm Ninh giật mình, khó trách y và Từ Tích có quan hệ không tệ.
Thì ra phụ thân chính là giáo thụ phủ học.Lục Hữu Vi nhìn Phạm Ninh nói:- Đệ còn chưa báo danh đi.- Làm sao huynh biết?Phạm Ninh kỳ quái, làm sao y biết được.- Ta không thấy thẻ học sinh của đệ.Lúc này Phạm Ninh mới phát hiện bên hông Lục Hữu Vi có một thẻ gỗ màu đỏ, Phạm Ninh cười nói:- Ta mới đến, thấy thời gian còn sớm muốn đi dạo huyện học.- Thời gian không còn sớm, đệ phải báo danh, nhận giáo thụ, chọn ký túc xá, một đống việc cần làm.Lục Hữu Vi do dự một chút nói:- Hay để ta dẫn đệ đi.Phạm Ninh vui vẻ nói:- Vậy làm phiền huynh.....- Từ Tích chuẩn bị tham gia kì thi Giải đồng tử Tuyên Châu.
Bên đó đối với quê quán không yêu cầu nghiêm khắc.
Hơn nữa danh ngạch tham gia thi Giải tương đối nhiều, không giống bên Bình Giang phủ.
Ngô Kiện cũng đi rồi, cậu ta cùng người nhà đều dời đến Tuyên Thành, nhận hộ tịch bên đó.- Vậy sao huynh không đi?Phạm Ninh cười hỏi:- Chẳng lẽ huynh phải đợi sáu năm mới nữa mới tham gia khoa cử?Khoa cử Tống triều yêu cầu mười sáu tuổi trở lên, nếu học sinh năm nay mười lăm tuổi, như vậy khá chịu thiệt.
Cũng có thể lấy thân phận thi đồng tử tham gia khoa cử.Nếu không được đề cử thi đồng tử, vậy phải đợi ba năm, đến năm mười tám tuổi mới tham gia khoa cử.Đương nhiên cũng có biện pháp đối với việc này, chính là sửa tuổi.
Sửa tuổi tương đối dễ dàng, lý do có thể nói đăng ký chậm, một tuổi mới đăng ký hộ tịch.
Sau đó lại tìm vài thân hào nông thôn làm chứng, quan phủ cũng không can thiệp quá sâu.Sửa lớn một hai tuổi có thể, sửa nhỏ lại không được.
Nếu mang gương mặt già chát đi báo danh thi đồng tử, bị loạn côn đánh chết cũng không chừng.Lục Hữu Vi đỏ mặt, nhỏ giọng nói:- Cha ta sửa lớn hơn hai tuổi, đúng tuổi để ba năm sau tham gia khoa cử.Phạm Ninh cười cười, tên Lục Hữu Vi này cũng thú vị thật, chuyện bí mật cũng nói với hắn.Chợt Lục Hữu Vi nhớ đến một chuyện, vội nói:- Đệ phải nghĩ kỹ, nên quyết định người nào làm giáo thụ.Phạm Ninh hơi sửng sốt:- Huynh nói vậy là có ý gì?- Đệ không biết ở huyện học nhất định phải chọn giáo thụ sao?Phạm Ninh lắc đầu:- Không ai nói cho ta biết hết.Lục Hữu Vi vỗ vỗ trán mỉm cười:- Ta biết rồi, đệ không trải qua ở học đường thượng xá sinh cho nên không rõ là đúng.- Tất cả học sinh thượng xá sinh đều biết rằng, huyện học có bốn giáo thụ.
Sau khi thi đậu huyện học phải nghĩ cách bái một giáo thụ làm thầy.
Như vậy mới có thể học được bản lãnh thật sự, mới có cơ hội thi đậu kì thi Giải.Phạm Ninh nghĩ đến Tứ thúc luôn lấy cớ tặng lễ vật cho thầy giáo để đòi tiền, hắn hỏi:- Bốn giáo thụ có ai tên là Trương Nghị không?- Đệ nói là Trương hắc đao, ông ta là Phó giáo thụ huyện học, ta khuyên đệ đừng chọn ông ấy.- Vì sao?Lục Hữu Vi khinh miệt nói:- Người này cũng có chút bản lĩnh, nghe nói mỗi kì thi Giải đều giải được lượng trung bình đề thi.
Mỗi kì thi Giải học sinh của ông ta vượt qua không ít.
Chỉ có điều nhân phẩm của ông ta không tốt, thịt học sinh chỉ một đao, ngại nghèo yêu giàu.Phạm Ninh hiểu rõ, Trương Nghị này là người Tàng Thư trấn.
Năm đó ông nội hắn cũng tìm ông ta hỗ trợ, để Tứ thúc đến huyện học đọc sách.
Ông ta cũng tìm cho được một danh ngạch, chỉ là lòng dạ ông ta quá đen tối, tìm đủ loại lý do để lấy một trăm lượng bạc..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...