Thạch Kiên đợi cho bọn họ đứng lên sau đó hướng đến một người du hành tinh thông thổ ngữ nói:
- Ngươi thay bản quan làm phiên dịch nhưng ngươi hãy nghe cho kĩ, phải chính xác không được sai một từ nếu không bản quan sẽ bắt ngươi hỏi tội.
Trước giờ hắn luôn luôn khiêm tốn lễ độ, trước Hoàng đế luôn xưng tiểu thần, trước dân chúng luôn xưng hạ quan, nhưng hiện tại không ngờ hiện tại lần đầu tiên hắn dùng tới bản quan. Với chức quan của hắn đương nhiên có thể dùng nhưng tuổi hắn còn trẻ lại khiến người ta cảm thấy có chút kiêu căng.
Nhưng người du hành không dám nghĩ như vậy. Hắn biết sự kiện lần này Thạch tiểu học sĩ mặc dù an toàn vô sự nhưng lão tổ mẫu cùng người nhà của hắn đều bị dọa đến ngất xỉu, trong phủ gia đinh cùng hộ vệ cũng đều bị thương. Y vội vàng liên tục vâng dạ.
Thạch Kiên lúc này mới hướng đến những người thổ dân nói:
- Các ngươi hiện tại cũng đã đường hoàng mà tới kinh thành Đại Tống ta, cũng đã thấy được sự phồn hoa của nơi đây. Thánh Thượng đối với các ngươi đối xử cũng rộng lượng ôn hòa. Bởi vậy các ngươi muốn có một cuộc sống thật tốt, nhất định phải dung nhập với Đại Tống chúng ta.
Đợi cho người du hành phiên dịch hoàn toàn, hắn lại nói:
- Ta cũng biết con dân Đại Tống ta có một vài người đối với các ngươi đã làm một số chuyện không tốt. Nhưng bất luận là chuyện gì được chính trị khai sáng đều là từ sự hỗn loạn đến yên ổn. Đợi một thời gian nữa cho yên ổn xuống dưới, Thiên triều chúng ta sẽ phái quan viên đến cai trị, sự hỗn loạn này sẽ dần dần giảm bớt. Chúng ta cũng sẽ truyền thụ cho các ngươi tri thức, cho các ngươi hòa nhập cùng cuộc sống của người kinh thành ngày nay.
- Với sự mù quáng, lạc hậu của các ngươi, loại sự tình tương tự sớm muốn gì cũng xảy ra. Các ngươi phải thấy may mắn là Đại Tống chúng ta là người đầu tiên cai quản địa phương này. Nếu gặp phải các tộc người khác, kết cục của các ngươi sẽ thảm hại hơn nhiều. Các ngươi đã nghe qua đạo lý đó chưa?
Xung quanh liền rộ lên một trận cười. Sự thật là sau khi người châu Âu tới châu Đại Dương, vận mệnh mỗi người thổ dân sẽ thảm hại hơn bây giờ rất nhiều.
- Chúng ta cùng là con dân Đại Tống, các ngươi còn muốn thân phận thế nào? Nói hơi khó nghe thì các ngươi giống như một đám dã nhân lạc hậu. Nhưng Thánh Thượng đối đãi với các ngươi thế nào? Hy vọng các ngươi trở về có thể nói với tộc nhân khác một câu, nếu như lòng trung của các ngươi với Đại Tống như vậy, về sau triều đình cũng sẽ đối đãi với các ngươi giống như bọn họ bây giờ.
Thạch Kiên chỉ vào đám thích khách, hiện tại bọn chúng đang bị nha dịch cưỡng chế ép quỳ trên mặt đất, kia là Quyến Đà Lợi vẫn còn cao ngạo nhưng nha dịch đối với hắn vô cùng tức giận. Vì hắn mà cả đêm qua bọn họ đều không được ngủ ngon, đặc biệt là binh lính ở trạm gác cổng lại càng hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn. Đáng tiếc là người áp giải phạm nhân không phải là bọn họ, bằng không Quyến Đà Lợi lại càng xui xẻo. Tuy rằng may mắn Thạch học sĩ không gặp chuyện gì nhưng bọn họ vẫn bị trừ một khoản tiền lương lớn. Cứ như vậy, Quyến Đà Lợi không thể sống yên ổn được, không nói đến lúc nghiêm hình tra tấn, không nói đến hiện tại dọc đường đi bị người đi đường ném đá, binh lính cũng liên tục dùng chân mà đá hắn. Thạch Kiên là ai chứ? Đại Tống độc nhất vô nhị siêu cấp thiên tài, hơn nữa cũng là vị quan đối đãi với dân chúng Đại Tống và bình dân bọn họ tốt nhất. Hắn cùng công nhân cùng làm việc, cùng ăn cơm. Bọn họ đối với Thạch Kiên chẳng những kính trọng mà còn yêu quý nữa.
Thạch Kiên còn nói thêm:
- Tiếp đón bọn họ chỉ có một kết cục là cái chết. Nếu một tộc người đều như vậy, để cho nhiều người có cuộc sống an toàn thì chỉ có một chữ: giết!
- Giết được, tốt!
Toàn bộ dân chúng đều kêu lên. Người Tống giàu có nhưng về chính trị ngoại giao vẫn không ngẩng đầu lên được, điều này làm cho trong lòng bọn họ đều có một chút tự ti.
Những người thổ dân nghe đã hiểu rõ ràng, ý tứ của Thạch Kiên chỉ là các ngươi nếu nghe lời Đại Tống chúng ta, chúng ta sẽ cho các ngươi một cuộc sống tốt đẹp. Bây giờ chỉ là tạm thời chịu ủy khuất, không lâu nữa chờ triều đình phái quan viên đến quản lý thì sẽ cho các ngươi làm chủ. Nhưng những kẻ phản kháng thì chỉ có một đường chết. Tất cả bọn họ đều quỳ xuống, hiện tại bọn họ cũng đã học được rằng hễ quỳ xuống tức là tỏ ý kính trọng. Một thổ dân dùng Hán ngữ mới học được nhưng vẫn còn chưa rõ ràng nói:
- Chúng tôi xin nghe.
Dân chúng bốn phía hiểu ý đều cười ồ lên.
Thạch Kiên lại nói với Quyến Đà Lợi:
- Cảnh ngộ của ngươi, ta đã nghe qua. Nhưng bản quan cũng muốn nói với ngươi, Đại Tống cũng có người tốt, hơn nữa lại có rất nhiều người tốt, cũng giống như thổ dân các ngươi, cũng có người xấu kẻ tốt. Ta còn nghe nói thổ dân các ngươi còn có tục ăn thịt người, ngay cả bậc bề trên chết đi cũng đem thi thể ra ăn được.
Thạch Kiên nói những lời này cũng có phần hơi quá, tục ăn thịt người nói cho cùng cũng chỉ có thiểu số, trong lịch sử Úc Đại Lợi, châu Phi, châu Mỹ đều đã từng xuất hiện nhưng đều là do hoàn cảnh nghèo đói quá mà thôi. Hiện nay, dấu chân người Tống đã đi tới vùng đất đó, đối với những người thổ dân cũng như là một sự khai hóa.
Quyến Đà Lợi cho rằng hắn nói hươu nói vượn, liền hung hăng nhổ một ngụm nước miếng. Nhưng ngay lập tức bị binh lính áp giải bạt tai hai cái thật mạnh, đến nỗi răng cũng rơi ra ngoài. Lúc này tất cả mọi người đứng xem xung quanh đều ồ lên một tiếng. Ăn thịt người à? Chuyện này thật quá kinh khủng.
Thạch Kiên không để ý tới hắn, tiếp tục nói:
- Ngươi rất thông minh, nếu có thể trong khoảng thời gian ngắn như vậy học được ngôn ngữ của chúng ta, vậy sao không xem xét đến quy chế luật pháp của chúng ta, sao không nói ra nỗi oan của mình với Thánh Thượng. Ý đồ dùng võ lực, châu chấu đá xe thật không biết lượng sức!
Nói đến đây, Thạch Kiên liền lấy cây đại đao trong tay binh lính, khiến binh lính kia vô cùng sửng sốt, nghĩ thầm rằng buổi trưa còn chưa tới, chẳng lẽ tiểu thánh nhân này thật sự tức giận, muốn tự tay mình đâm Quyến Đà Lợi?
Thạch Kiên lại lớn tiếng nói, chỉ có điều lần này là nói với người đứng xem xung quanh, hắn nói:
- Chư vị đều biết rằng nhà ta từng bị thích khách kéo đến, nhưng lão tổ mẫu ta còn nói ta hướng Thánh Thượng xin tha thứ cho bọn chúng. Chuyện này nếu chỉ có liên quan đến một mình tiểu gia thì không sao nhưng một khi có quan hệ đến lợi ích của cả dân tộc thì cho dù là ai cũng không thể dung tha.
- Thạch học sĩ, nói cho cùng.
Lúc này Thạch Kiên lại lấy rượu trắng trong tay binh lính kia, dùng đao cắt cổ tay một đường. Bên cạnh, viên quan phụ trách việc hành hình vô cùng sợ hãi, hắn vội đoạt lại đao, nói:
- Học sĩ, ngươi điên rồi.
Thạch Kiên cười cười nói:
- Ta với những suy nghĩ này trong đầu muốn điên cũng khó.
- Đúng vậy, đúng vậy
Viên quan hành hình ngẫm nghĩ lại trong thiên hạ hắn là người thông minh nhất, vì vậy liền gật đầu công nhận.
Thạch Kiên lấy máu từ cổ tay hứng vào bát rượu, khiến máu hòa vào rượu, sau đó nhìn về hướng Hoàng thành vái ba vái, rồi lại hướng nhìn trời vái ba vái nữa, cuối cùng hắn giơ bát rượu lên nói:
- Thạch Kiên ta ở đây có lời thề, hướng về Hoàng thượng mà thề, chỉ cần có thần ở đây một ngày sẽ tận lực trợ giúp Thánh Thượng, trợ giúp phụ lão hương thân Đại Tống xây dựng một đất nước phồn vinh hùng mạnh. Hễ là vì người Tống, ta ngại chi phải dùng thời gian cả đời, ngại chi châu Âu xa xôi, ta nguyện góp sức làm cho Thiên triều ta ngày một huy hoàng.
Nói xong hắn cầm bát rượu máu uống một ngụm rồi đặt bát trên mặt đất.
Dân chúng đứng xem bị làm xúc động đến rơi nước mắt, đều ở trong lòng khóc không thành tiếng, cũng có người giơ cánh tay lên hô to:
- Phàm là ai phạm đến người Tống ta nhất định đều phải bị trừng trị!
Nếu lúc này có các quan viên ở đây thì nhất định sẽ bị những lời nói này làm cho nhiệt huyết sục sôi. Những người thổ dân lại sợ đến mức mặt cắt không còn giọt máu.
Thạch Kiên đợi ọi người ở dưới ổn định lại mới nhìn Quyến Đà Lợi, ánh mắt đầy khinh miệt nói:
- Các ngươi chỉ nhỏ như một con kiến mà cũng có ý đồ muốn ngăn cản bánh xe Đại Tống ào ào tiến tới? Thật sự là buồn cười.
Nói xong hắn liền cầm chén ném xuống đất một cách tiêu sái.
Mọi người xung quanh lại bị kích động lần nữa, rất nhiều người giơ cánh tay lên hô to:
- Đại Tống vạn tuế!
- Thánh Thượng vạn tuế!
Giữa những thanh âm hỗn loạn cũng có xen lẫn cả tiếng hô:
- Thạch học sĩ bách tuế!
Bách tuế! Thạch Kiên vừa mới nói ra lời tâm huyết giờ thiếu chút nữa thì té xỉu.
Còn có một số thiếu nữ thừa dịp nhiều người đang hỗn loạn cũng hô:
- Thạch học sĩ, ta thích ngươi!
Điều này lập tức làm không khí trang nghiêm như không còn nữa, lại truyền đến từng trận cười mắng.
Đương nhiên Hoàng đế không có khả năng đi vào nơi pháp trường máu tanh này, hắn cùng Hoàng hậu phải chờ đến khi hành hình xong. Hắn cũng muốn đi ra xem mọi việc thế nào, dù sao chuyện xây dựng lò cao để làm ra cái gì gọi là thép cũng khiến mọi người đều rất ngạc nhiên.
Trong đám người có một ông lão sau khi nghe những lời Thạch Kiên nói, trong mắt hiện lên một tia sáng, vuốt ngực thở dài:
- Thật là kỳ tài số một của Đại Tống.
Bên cạnh lão còn có một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp, nàng không phục liền hừ một tiếng, nhưng ánh mắt cũng sáng lên vô cùng kiều diễm.
Mặt trời dần dần lên tới đỉnh, đao phủ giơ tay lên la to:
- Hành hình
Liền đó là tiếng mọi người hét lên sợ hãi và mười mấy tên thổ dân ngã nhào vào lò, lửa trong lò cũng bắt đầu được châm lên.
Trên đỉnh lò thải ra một cột khói đen rất lớn, ở cách xa mấy chục dặm cũng vẫn nhìn thấy rõ. Các thổ dân còn lại nhìn thấy cảnh tượng này tất thảy đều quỳ xuống.
Những người đứng xem xung quanh cũng rơi lệ mà quỳ xuống.
Ông lão dung mạo và khí chất đều vô cùng tôn quý kia cũng quỳ xuống, cầu khẩn nói:
- Cầu trời phù hộ cho Đại Tống ta vĩnh viễn được phồn vinh hưng thịnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...