Đại Tống Phong Lưu Tài Tử


Vị quan Đại Lý Tự kia thân sắc cổ quái, hắn nói:
- Án này là án tử, nếu tính theo giá trị đồ vật bị trộm, phải chém !!!

Hắn nói như vậy căn bản không có đại thần nào có ý kiến, dù sao mấy thứ sách vở này thực chất giá trị là vô giá, chưa nói tới bản vẽ thuyền, chỉ riêng bản Tự Trị hay bản, Ngụy Thượng Thư Kỳ , hoặc bản Truy Nguyên học, tất cả đều giá trị vô tưởng, thậm chí bản Truy Nguyên học còn khiến đại học sĩ Gia Luật Dung của Liêu Quốc phải cúi đầu bái sư, có thể thấy giá trị như thế nào, không những người bình thường mà cả Tống Chân Tông cũng vô cùng coi trọng.

Mấy đại thần này sau khi tính toán kiểm tra, phát hiện vô số điểm quan trọng trong sách vở của Thạch Kiên, bất kể là điểm nào cũng khiến mọi người kinh ngạc vô cùng. Bọn họ lúc này mới sực tỉnh, kinh nghi:
- Chẳng lẽ thiếu niên này thật sự là thánh nhân chuyển thế hay là Văn Khúc Tinh Hạ Phàm.

Quan chưởng quản Đại Lý Tự chợt nói:
- Nhưng không ngờ Thạch tướng công lại vì người kia mà xin tha…

Hóa ra sau khi đứa con bị bắt, mẹ lão Tứ nghe được tin tức này liền lập tức gọi cháu nâng dậy, đi tới Thạch gia cầu xin .

Bà nội tâm địa thiện lương, thấy lão phụ nhân này tình cảnh rất giống mình trước kia, vì thế liền bảo Thạch Kiên nghĩ biện pháp. Sau đó lại cho tiền chữa bệnh, thậm chí còn cho thêm tiền để sinh sống qua ngày.

Lão phụ thân luôn miệng cảm ơn, trong việc này, chỉ có tri huyện là nghĩ khác, lão kỳ quái nghĩ thầm, người ta trộm sách vở của cháu ngươi, ngươi chẳng những không trách cứ còn giúp chữa bệnh, cho tiền, không phải đang cổ vũ người khác tích cực đi trộm sao ?

Vì thế, hắn cho người ngày đêm thủ hộ ở Thạch gia, tránh kẻ xấu lại nhòm ngó.

Cũng may ở quê Thạch Kiên có thanh danh vô cùng tốt, đám nha dịch phải canh giữ Thạch gia không coi là vất vả, ngược lại còn nghĩ đó la vinh quang. Chỉ có Thạch Kiên lúc này là đau đầu, hắn biết bà nội thiện tâm, nhưng quốc có quốc pháp, gia có gia quy, lão Tứ phạm tội lớn, thậm chí trong đống sách vở hắn trộm còn có cả bản vẽ loại thuyền hơi nước, tính chất vụ việc vô cùng nghiêm trọng.


Hắn suy nghĩ rất lâu, sau đó thở dài:
- Thuở nhỏ nghèo hèn, rách nát, ngày ngày đón gió uống sương, giờ có chút thành tựu cũng nên tận sức chăm sóc bà nội vậy. Nếu có sai lầm, sẽ thành hối hận lớn, thiên cổ bất dung từ.

Ý hắn muốn nói lão Tứ vì bị tàn phế, cuộc sống khốn cùng, nhưng vì hiếu thuận, lại thêm mẹ bị bệnh không tiền chạy chữa mới phạm sai lầm, nếu phạt hắn sợ rằng người thiên hạ sẽ không còn ai nghĩ tới hiếu đạo nữa, sẽ ô danh muôn thuở.

Hoa tri huyện đọc mấy chữ này cảm thấy vô cùng hợp lý, mặc dù hắn không thích việc bà cháu họ giúp đỡ kẻ trộm, lại yêu cầu phóng thích, nhưng đạo hiếu Thạch Kiên nói không sai, hắn liền đem toàn bộ sự tình cùng mấy chữ Thạch Kiên viết chuyển tới Đại Lý Tự.

Các đại thân sau khi biết việc cũng rất ngạc nhiên, mặc kệ họ nghĩ về Thạch Kiên thế nào, tất cả đều thừa nhận quả thực bà cháu hắn vô cùng thiện lương.

Lưu Nga ở bên cạnh rốt cục lên tiếng:
- Lão thái thái tâm địa thực vô cùng thiện lương, nếu không sao có thể dạy ra một thiếu niên như tiểu thần đồng ? Quan gia, ta thấy nên tha cho hắn một lần.

Hoàng đế và Hoàng hậu đều mở kim khẩu, hơn nữa lần này cũng không tổn thất gì, có phóng thích lão Tứ cũng không sao.

Mấy hôm sau, Đại Lý Tự xét án, cho người đánh hắn mấy chục trượng, đó cũng là niệm tình Thạch Kiên. Hơn nữa xét ra lão Tứ vì hiếu kính với cha mẹ, vì giúp bà chữa bệnh mới vô tình trộm mấy quyển sách của Thạch Kiên, nghĩ muốn kiếm chút tiền chữa bệnh ẹ, bản thân hắn ban đầu không nghĩ tới hậu quả lại to lớn như vậy, nên mới phạm vào tội lớn.

Án tử này cứ như vậy chấm dứt, nhưng câu nói của Tống Chân Tông thì không đơn giản có thể quên như vậy. Khắp thiên hạ lúc này đều kháo nhau, nói Thánh Thượng gọi Thạch Kiên là tiểu thánh nhân. Bản số học của Thạch Kiên cũng được Tống Chân Tông phổ biến cho thiên hạ, tạo thành nhiều oanh động. Thiên hạ to lớn, rất nhiều người sau khi nghiên cứu đã hiểu được chân lý trong đó, có nhiều người còn không ngừng thêm thắt, chú dẫn, việc này cũng giống như việc Thạch Kiên thêm vào các ký tự văn học vậy, mặc dù triều đình không chính thức cho phép nhưng cứ tự nhiên mà lan rộng trong dân.

Một năm nay, thân thể Tống Chân Tông ngày càng kém, thường xuyên bị bệnh. May mắn có Lưu Nga trợ giúp xử lý việc triều chính nên mới không khiến triều đình trở thành lộn xộn.


Một ngày, Phạm Trọng Yêm bị triệu vào cung. Khi tiến vào, hắn thấy cả Khấu Chuẩn, Đinh Vị, Tào Dụng, Tiền Duy Tiễn, Dương Ức và một số đại thần, hắn có chút kinh nghi. Lúc này thân thể Tống Chân Tông không được tốt, thường thường an dưỡng trong cung, nhưng hôm nay đột nhiên lại triệu tập rất nhiều trọng thần như vậy, là có ý gì ?

Thêm nữa, Phạm Trọng Yêm so với những người kia thì chỉ là một tiểu thẩn, sao cũng bị hoàng thượng triệu kiến ?

Tống Chân Tông vẫn nằm trên giường, nói:
- Các vị ái khanh, trẫm triệu các ngươi tiến cung là có việc cần nhờ cậy.

Mấy đại thần cúi mình, đồng thanh vâng mệnh.

Tống Chân Tông nói:
- Thân thể trẫm ngày càng kém, nhưng trẫm lại rất muốn gặp thiếu niên kia, các ngươi có biện pháp nào khiến hắn vào kinh không ?

Khấu Chuẩn thiếu chút nữa lại hồ đồ, hắn thầm đoán ra hoàng thượng triệu kiến lần này là vì Thạch Kiên, nhưng khi nhìn thân thể gầy yếu, bệnh tật của hoàng thượng hắn lại nổi nóng, không nhịn được.

Tống Chân Tông nói:
- Trẫm ở hoàng cung hàng ngày mong ngóng hắn, nhưng tri huyện Hòa Châu lại nói hiện tại hắn lại suốt ngày học tập, ngoài ra đưa bà nội đi dạo, đứa nhỏ này thực không có lương tâm.

Mấy vị đại nhân kia nghe vậy, chỉ lắc đầu, chỉ cần một câu nói của hoàng thượng, Thạch Kiên lập tức sẽ lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục. Nhưng lúc này, hoàng thượng lại triệu bọn hắn vào cung, nghĩ cách khiến hắn vào kinh.


Tống Chân Tông nói với Phạm Trọng Yêm:
- Phạm khanh, trẫm biết ngươi quen thân với thiếu niên kia, ngươi nghĩ ra biện pháp gì không ?

Phạm Trọng Yêm chắp tay nói:
- Chúc mừng bệ hạ, Thạch tướng công đã nghĩ tới việc vào kinh từ lâu, bệ hạ chỉ cần hạ một đạo thánh chỉ là đủ.

Tống Chân Tông tròn mắt nói:
- Phạm ái khanh, không nên lừa trẫm.

- Bệ hạ, vi thần và tiểu Thạch tướng công có gặp gỡ vài lần, chẳng những hắn tài hoa hơn người, tâm tư lại vô cùng kín đáo. Tiểu Thạch tướng công bình thường vô cùng quý trọng thời gian, một bước ra khỏi cửa cũng không ra. Hiện tại hắn ngày ngày đưa bà nội đi dạo, tìm hiểu phong tục của dân tình, tất cả chính là vì chuẩn bị xuất quan.

- Thực sao ?
Tống Chân Tông mừng rỡ, nói với Lưu Nga:
- Trẫm muốn ăn một chút.

Nghe tin vui, tinh thần đại chấn, bắt đầu thấy đói.

Nếu không phải là Thạch Kiên, sợ rằng dù có là tin động trời hắn cũng chẳng buồn nghĩ tới.

Quả thực đúng như lời Phạm Trọng Yêm, Thạch Kiên ra khỏi gia môn, tìm hiểu mọi thứ đích xác là chuẩn bị vào kinh, vì thế hắn mới hàng ngày đi khắp nơi, nói chuyện, tìm hiểu dân chúng.

Đầu tháng tư, đạo Thánh Chỉ thứ tư rốt cục cũng tới Thạch gia, lần này người tuyên chỉ là Phạm Trọng Yêm, hắn lúc này đã được thăng chức đại học sĩ, phụ trách Hàn Lâm viện, chức quan tứ phẩm, chỉ là so với Thạch Kiên thì không là gì cả, Thạch Kiên được phong Long Đồ Các học sĩ, kiêm Thái Tử Chi Sư.


Cái này cũng là do Khấu Chuẩn hết lời can gián, nếu không sợ rằng hoàng thượng còn phong chức lớn hơn nữa cho Thạch Kiên.

Long Đồ Các học sĩ là một chức quan đức cao vọng trọng, phải là người có học vấn cao thâm mới có thể đảm nhận, thêm vào chức Thái Tử Chi Sư, trực tiếp dạy dỗ cho Thái Tử học hành, lễ nghi.

Khi nghe thánh chỉ, tất cả đám quan hộ tống khâm sai đại thần Phạm Trọng Yêm và Hoa tri huyện đều cảm thấy đầu váng mắt hoa.

Thạch Kiên cười cười, nhìn Phạm Trọng Yêm nói:
- Khâm sai đại nhân, nếu lần này tiểu tử không phụng mệnh chỉ sợ người trong thiên hạ sẽ nói tiểu tử lòng tham không đáy.

Phạm Trọng Yêm khẽ cười.

Thạch Kiên nói:
- Tiểu tử tuổi nhỏ, lại gánh quá nặng rồi..
Ý hắn nói chức quan quá lớn trong khi hắn còn quá nhỏ.

Sau đó hắn quỳ gối, dập đầu nói:
- Thần tuân chỉ….

Nghe câu nói cuối cùng của hắn, mọi người mừng rỡ ra mặt, bọn họ thực sợ Thạch Kiên lại kháng chỉ. Hoa tri huyện lúc này cũng đã chuẩn bị mọi việc, ngay lập tức thông cáo với mọi người.

Chỉ trong chốc lát cả vùng phụ cần đã biết tin, tiểu thần đồng rốt cục đồng ý vào kinh, tin tức truyền đi, cả Hòa Châu chấn động. Trăm ngàn người đổ ra đường đốt pháo ăn mừng.

Đối với dân chúng Hòa Châu, còn gì đáng ăn mừng hơn ? Tiểu thần đồng mang lại cơm ăn áo mặc cho họ, mang lại cuộc sống tốt cho họ, ngày hôm nay hắn chịu phò trợ đất nước, không ăn mừng thì còn đợi khi nào ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui