Phạm Trọng Yêm thở dài nói:
- Thạch tướng công học vấn sâu rộng, người thường không thể tưởng tượng được. Hắn còn viết mấy quyển sách gọi là Truy Nguyên Học, nghiên cứu biến hóa của thiên địa vạn vật, ngay cả vi thần xem cũng không hiểu, vi thần nghĩ hắn nói vậy có nghĩa đã nắm chắc chín thành.
- Ồ, còn có chuyện này sao, tại sao các ngươi không đem quyển sách đó về ?
Vị công công kia đáp:
- Nô tài cũng đã hỏi tiểu Thạch tướng công, nhưng hắn nói chưa viết xong, khi hoàn tất tự nhiên sẽ dâng cho Hoàng thượng.
- Quyển sách đó hẳn rất sâu sắc, huyền bí, tất cần rất nhiều thời gian để viết.
Tống Chân Tông miệng nói vậy, nhưng hắn hiểu rằng ngay cả Phạm Trọng Yêm xem còn không hiểu, dù đưa cho hắn cũng chẳng ích gì.
Hắn cao hứng, đứng dậy nói:
- Nếu đã như vậy, cái gì ấn, ấn đại lục và Úc Đại Lợi Á đã là của trẫm. Đứa nhỏ này, thật là…..mà cái tên đại lục kia cũng thật là khó đọc.
Hắn liền gọi người mang bản đồ tới, sau đó nói:
- Từ nay hai phiến đại lục kia sẽ đổi tên thành Đại Dương Đảo.
Thạch Kiên ở nhà nghe tin Tống Chân Tông đổi tên hai đại lục hắn dở khóc dở cười. Tống Chân Tông sửa như vậy thực là …..
Việc này dúng là lịch sử trống đánh xuôi, kèn thổi ngược.
Tống Chân Tông còn nói:
- Như vậy cần phải chờ ba năm nữa trẫm mới chân chính quản lý được hai đại lục kia, thực lâu….
Các đại than nghe xong đều ngây ngốc, nhà Tần thống nhất Trung Quốc cần bao lâu ? Hai đại lục này so với đất nước Trung Quốc thì thế nào ?
Tiễn bước khâm sai đại thần xong, Thạch Kiên chuẩn bị đọc sách thì Lý Tuệ tới. Hóa ra Lý Hằng thấy hoàng thượng thăng quan cho Thạch Kiên trở thành Long Đồ Học Sĩ, mà hắn hiện tại mới chỉ mười tuổi, tiền đồ của hắn quả thực không ai có thể hình dung, hắn lập tức bắt Lý Tuệ tới Thạch gia, hiện tại, hắn cũng lo sợ, nghe nói ngay cả vương gia cũng muốn gả cháu gái cho Thạch Kiên, vị con rể này, chưa chắc đã là con rể hắn.
Hắn liền gọi Lý Tuệ muốn nàng đến Thạch gia ngay trước mặt Khâm sai đại thần, ý muốn nói Thạch Kiên đã có hôn thê. Lý Tuệ thì khác, nàng không mặt dày mày dạn như cha mẹ nàng, vì thế nàng đợi tới khi khâm sai đi mới tiến vào.
Vừa bước vào, nàng chợt thấy Lục Ngạc đang vuốt ve Mao Mao. Mấy tháng qua, nó lớn hơn không ít, nhưng càng lúc càng gầy.
Hiện tại, nó và Lục Ngạc, Hồng Diên suốt ngày ôm chặt lấy nhau, nó coi bả vài nàng như cành cây, bám chặt không chịu xuống.
Thấy Lý Tuệ tới gần, nó phát ra tiếng kêu khò khè, không đồng ý.
Thấy nàng gầy hơn không ít, Thạch Kiên không đành lòng, hắn nói:
- Hoàng thượng thưởng cho ta không ít đồ, ngươi xem thích cái gì thì cứ lấy.
Nếu Lý Hằng nghe được lời nói này, nhất định hai mắt hắn sẽ tỏa sáng, không ngần ngại mà lấy đi toàn bộ, nhưng Lý Tuệ thì chỉ lắc đầu.
Thâm tâm nàng lên tiếng:
“Ta không muốn những thứ này, cái ta muốn nhất chính là ngươi”
Nhưng nàng biết rằng, khoảng cách giữa nàng và Thạch Kiên càng lúc càng lớn, hơn nữa vì cha mẹ nàng mà hố sâu giữa hai người càng lúc càng rộng.
Thạch Kiên thấy nàng không lấy, hắn hết cách, đành phải cố tình sai người mang một ít tơ lụa ra xe ngựa cho nàng, nói rằng để nàng may quần áo mới. Lục Ngạc và Hồng Diên cũng lấy một ít trang sức Hoàng hậu ban cho đưa cho nàng.
Lý Tuệ tạ ơn xong, nàng nói:
- Hôm qua, ta cũng viết được một bài thơ
- Tuệ tỷ, ngươi cũng biết làm thơ ư ? Mau đọc cho ta nghe.
Thạch Kiên cao hứng nói.
Mặc kệ hắn có ân oán gì với Lý gia, hắn cũng không thể không để ý tới tình cảm mà thiếu niên kia lưu lại trong đầu hắn, bản thân hắn đối với cô nương này cũng có chút hảo cảm.
Lý Tuệ cầm bút lông, viết lên giấy:
Nhất mạt tân vũ hậu, mãn địa điêu hồng huyết.
(Một chút nắng sau mưa, tựa như mây nhuộm máu)
Tâm tự chu ti võng, vi thùy khổ tương kết.
(Tâm rối như tơ nhện, vì ai khổ tận cùng)
Câu thơ nàng viết mặc dù không được hay như Thạch Kiên nhưng cũng khiến Lục Ngạc và Hồng Diên trầm trồ, nét bút của nàng cũng vô cùng tinh tế.
Thạch Kiên nhìn hai câu thơ, hắn có thể nào không hiểu dụng tâm của nàng ? Nhưng nghĩ tới cha mẹ nàng, hắn lại nói:
- Tuệ tỷ, sau này đừng xem Hồng Lâu Mộng nữa. Ai….ta cũng biết mấy quyển sách loại này không tốt ấy tiểu cô nương, có lẽ ta không nên viết mới phải.
- Không được…
Hồng Diên kháng nghị.
Lục Ngạc thì cười rộ lên, nói:
- Hồng Diên tỷ, ngươi yên tâm, thiếu gia không viết, hoàng hậu cũng bắt thiếu gia viết.
Thạch Kiên giả bộ bất đắc dĩ, gãi gãi đầu:
- Cuốn sách đó quả thực không tốt ấy tiểu cô nương.
Ở thời này, thiếu nữ trưởng thành sớm, Lý Tuệ thấy Thạch Kiên lảng sang việc khác, nàng rất rõ tâm tư của hắn, lòng vô cùng thất vọng.
Nàng nói:
- Ta phải về rồi.
Thạch Kiên nói:
- Đã về rồi ? Lần tới, ta sẽ dạy cho ngươi Thái Cực Quyền, ngươi quá yếu nhược cần phải tập luyện thêm. Lâm Mạn Ngọc cũng như ngươi, tâm địa rất tốt nhưng hay bệnh tật, không sống được lâu, ngươi không nên học theo nàng.
- Uhm
Lý Tuệ ừ một tiếng rồi cáo biệt, bước lên xe ngựa, nước mắt nàng lại tuôn rơi.
Thạch Kiên nhìn nàng rời đi, thở dài.
Thời tiết càng lúc càng nóng, Mao Mao cũng thấy thoải mái hơn, nhưng càng ngày nó càng gầy, cho tới tháng 6, trong một buổi tối ôm Lục Ngạc ngủ, nó đã chết trong lòng nàng. Tới sáng, Hồng Diên và Lục Ngạc nhận ra, cả hai òa khóc. Thạch Kiên nghĩ thầm, không phải chỉ là một con vật sao ?
Tất nhiên, hắn chỉ dám nghĩ vậy không dám nói ra.
Hai tiểu nha đầu mang Mao Mao đi chôn cất, rồi dựng cho nó một phần mộ.
Thạch Kiên thấy vậy càng lẩm bẩm chửi, nghĩ thầm, một con vật cũng cần mộ táng hoành tráng ? Sao không làm thêm cái bia ghi “Sinh vĩ đại, Tử quang vinh” nữa.
Lý Tuệ nghe tin liền chạy tới, nàng chạnh lòng, rơi lệ, thì thầm “Mao mao, ngươi cũng đáng thương như ta vậy.”
Thấy nàng khóc rất thương tâm, Hồng Diên và Lục Ngạc cũng ngừng khóc, tiến tới an ủi nàng.
Trong Hoàng cung lúc này còn một tiểu cô nương khóc có phần thương tâm hơn cả nàng, đó là con gái duy nhất của Tống Chân Tông, mới tám tuổi. Tống Chân Tông con ít, phần lớn sinh ra đều yểu mệnh, vì thế hắn coi đứa con gái này còn quan trọng hơn cả bản thân hắn. Do mê tín, hắn sợ nàng theo bước những đứa trước, chết sớm, vì thế mời vào cung vô số đạo sĩ, pháp sư để cầu phúc. Nhưng càng lúc sức khỏe nàng càng suy yêu, đúng lúc này, đoàn người Giang Cập trở về, tiến cống một con Koala, Tống Trân Tông lập tức ban cho công chúa, Tống Quân. Quả nhiên thấy con Koala, công chúa vô cùng vui vẻ, nhưng nó không ăn không uống, khiến cho đám công công chăm sóc nó muốn phát điên. Cũng may là Thạch Kiên đã nói qua, nên mấy tên công công này mới chăm sóc nó được một đoạn thời gian.
Tuy nhiên, cuối cùng con Koala cũng chết, công chúa khóc lóc thảm thương, Tống Chân Tông cũng hết cách, ngay cả tiểu thần đồng cũng đã nói con vật này sẽ không sống được lâu. Nhưng tai hại chính là công chúa sau khi con Koala chết lại học theo nó, nằm lì trên giường, không ăn không uống.
Tống Chân Tông hết cách, chỉ biết chửi đám du thương, nhưng việc này liên quan gì đến bọn hắn, bọn hắn dâng con thú lên cũng là có ý tốt mà thôi. Sau một hồi suy nghĩ, hắn liền đi tới trước giường Triệu Quân nói:
- Hòa Châu vừa chuyển tới một bản tấu, trong đó nói rằng tiểu thần đồng sẽ vào kinh, ta sẽ bảo hắn tới đọc Tây Du Hiếu Ký cho ngươi nghe.
Triệu Quân nghe thấy, quả nhiên tươi tỉnh trở lại, nàng đứng dậy hỏi Lưu Nga:
- Hoàng hậu, thật vậy không ?
- Ta không lừa ngươi !!
- Nhưng trước hết ngươi phải ăn cơm, nếu tiểu thần đồng thấy bộ dạng của ngươi, hắn sẽ không thích, không kể truyện cho ngươi nghe
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...