Người du hành kia còn kể về phong tục, tập quán của người Anh Điêng. Nói người ở đây ăn gì cũng dùng tay, không cần đũa.
Nghe lời này, tất cả lại ồ lên, gật gù. Hắn còn nói, khi có người bị bệnh, bọn họ dùng thảo dược đun lên, hun khói người bệnh, hoặc là dùng đồng bạc cào khắp người. Phụ nữ có thai lại bỏ hết thảy trang sức, chỉ mang khuyên tai và vòng cổ. Trong lúc mang thai lại cấm ăn cá lớn, nghe họ nói nếu ăn sẽ bị ngư thần bắt đứa trẻ đi, nếu xảy thay thì sẽ đem người đàn bà mang thai giết chết. Ngươi phụ nữ có thai cấm không được lại gần các thuyền bắt cá, nếu không sẽ bị coi là xúc phạm thủy thần. Khi sắp đến kỳ sanh nở, phụ nữ có thai phải rời khỏi nhà, đi vào rừng rậm tự chuẩn bị mọi thứ, nếu là lần sinh nở đầu tiền thì có thể mang theo một lão bà cùng đi chỉ dẫn, nhưng không được trợ giúp gì.
Sau khi sinh, đứa nhỏ được cuốn trong lá cây, sau đó dùng dao gỗ chặt đứt cuống rốn rồi mang xuống suối tắm rửa sạch sẽ. Xong xuôi mọi việc mới được ôm con về nhà, cùng với trượng phu thông cáo với mọi người rồi mở tiệc ăn mừng.
Càng nói, mọi người càng sửng sốt.
Người kia vẫn tiếp tục:
- Tận tới mùa thu, biển lặng chúng ta mới có thể mang hương liệu và thực vật lên thuyên trở về.
Thạch Kiên nghe vậy hỏi:
- Những người còn lại thì sao ?
- Bọn họ chia ra, dẫn theo một đoàn thuyền mang theo đồ sứ, lá trà, tơ lụa cùng Giang phó úy đi tới Âu Châu, Giang phó úy còn nói, tới Âu Châu sẽ dùng hàng hóa này đổi lấy hoàng kim, thuận tiện bổ xung bức hải đồ của Thạch tướng cống.
Hành trình một vòng trái đất ? Thạch Kiên lại một lần nữa giật mình, thiếu chút nữa ngất tại chỗ. Một lúc sau, hắn vô lực, thốt:
- Các ngươi, các ngươi làm rất khá, tốt lắm….
- Có sự khích lệ của Thạch tướng công, chúng tại hạ vô cùng cảm kích, lần này giao thương, đổi được một ít hương liệu, nhưng sợ Thạch tướng công sốt ruột, mong chờ mấy loại thực vật này nên chúng ta tách đoàn trở về sớm, thực lòng chúng ta cũng muốn xem Âu Châu thế nào.
Thạch Kiên lại một lần nữa động tâm, mấy người này lời nói thì hiên ngang lẫm liệt, nhưng tất cả đều nhìn vào lợi ích, nghe tới hoàng kim liền không muốn trở về….
Nói tới đây, hắn chợt vỗ đầu:
- Thạch tướng công, lúc chúng ta quay lại đại lục Úc Lợi Á, có nhìn thấy một loại động vật khá ngộ nghĩnh, chúng ta cũng bắt gần trăm con, nhưng do không biết nuôi dưỡng nên về tới đây chỉ còn mười con. Chúng ta đã mang tới đây hai con tặng Thạch Tướng công, nhưng không may trên đường lại chết mất một….chỉ còn một con.
Nói xong, hắn gọi người bê con vật kia tới. Mọi người thấy con vật này có hai lỗ tai dài, thân phủ đầy lông màu nâu, mũi bẹp, đôi mắt nhỏ như hạt đậu đen. Nó hình dạng như một con gấu nhỏ, rất hiền lành. Thấy nhiều người, nó có vẻ sợ hãi, kêu ầm ỹ, nghe như tiếng trẻ con khóc cố gắng chui vào lòng người đang bê nó.
Bộ dạng đáng yêu của con vật này lập tức khiến mọi người tròn mắt, Hồng Diên và Lục Ngạc đồng thốt lên:
- Tặng cho thiếu gia sao ?
Người du hành kia gật gật đầu.
Hồng Diên và Lục Ngạc lạp tức chạy tới, ôm lấy con vật nhỏ kia, Hồng Diên vuốt ve bộ long bóng loáng của nó, nói:
- Tiểu tử, từ sau này tên của ngươi sẽ là Mao Mao.
Sau đó, nàng bắt gặp ánh mắt cuồng nhiệt của Lục Ngạc, liền đưa nó cho Lục Ngạc bế.
Lục Ngạc ôm chặt con vật nhỏ, chợt nàng thốt lên:
- A, sao trên người nó lại có mùi thơm, Thiếu gia, nó là con gì, sao nô tì chưa gặp qua, nó ăn gì vậy ?
Người du hành kia cũng dùng ánh mắt kì lạ nhìn Thạch Kiên, lúc trước, bọn họ bắt mấy con vật đáng yêu này mang về, định dâng cho Hoàng thượng. Nhưng dọc đường nó không ăn không uống, chỉ uống chút nước, ăn ít trái cây, vì thế về tới nơi chỉ còn vài con sống sót.
Thạch Kiên sao có thể không biết, trước đây Úc Đại Lợi coi nó là một quốc bảo, CCTV thậm chí còn cho người tìm hiểu rất kỹ càng. Đây là một loại gấu trúc ở Úc Đại Lợi, do thổ dân hay săn chúng lấy thịt, nên số lượng càng lúc càng ít, ở thời hiện đại nó là một trong những động vật xếp trong sách đỏ.
- Con vật này gọi là gấu Koala, là một loại gấu túi, tên của chúng có nghĩa là Không uống nước.
(Koala: google /url?source=imgres&ct=img&q= dreamstime /collar-ktranslitk-thumb17190476.jpg&sa=X&ei=vujITeHiMoeGvgPM5qDmBQ&ved=0CAQQ8wc&usg=AFQjCNFwtvx7DYYQChEGsHNRmVXSEiY4Jg )
- Không uống nước ? Nhưng lão hủ rõ ràng thấy nó có uống một chút nước.
Thạch Kiên nói:
- Koala mỗi ngày chỉ ăn lá cây, trong lá cây vốn có nước vì thế nó không uống nước, nhưng không uống không phải không cần nước. Vì trên thuyền không có lá cây, nó khát quá nên phải uống.
- Hóa ra là như vậy, khó trách chúng ta mang đủ thứ tới nó cũng không ăn, hóa ra là nó ăn lá cây.
Thạch Kiên lại nói:
- Nó thích nhất là ăn một loại lá cây ở Úc, tên gọi là lá diệp thụ, bởi trong lá cây này có thành phần hương liệu, vì thế trên người nó có mùi thơm tự nhiên.
Nói tới đây, Thạch Kiên chợt nhớ ra, diệp thụ dường như sau này ở Trung Quốc cũng có trồng, nhưng hiện tại thì không, vậy làm sao có thể nuôi được con vật này ?
Hắn nói:
- Cũng có không ít con Koala thích đổi khẩu vị, ăn lá trà, lá phù dung.
Nghe tới đó, Hồng lão gia liền nháy mắt bảo đám thuộc hạ, đám tôi tớ hiểu ý, lập tức chạy ra ngoài tìm hai loại lá cây này.
Thạch Kiên thấy vậy, hắn lắc đầu:
- Cho dù như vậy cũng chỉ giống như chúng ta khi rảnh rỗi ăn trái cây tráng miệng vậy, thiếu đồ ăn chính, mấy con Koala này sẽ sinh bệnh, sống không được lâu.
Lục Ngạc nóng nảy, đôi mắt rưng rưng như muốn khóc, nói:
- Thiếu gia, người thông minh như vậy, trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, người nghĩ biện pháp cứu Mao Mao đi.
Thạch Kiên thiếu chút nữa chạy tới bịt miệng nàng, củ chuối thật, ta trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, không phải thành yêu nhân Gia Cát Lượng rồi sao ?
Thạch Kiên nhìn nàng, rồi nói:
- Ta cũng không có biện pháp, cho dù là Gia Cát Lượng có tồn tại cũng không có biện pháp. Hơn nữa loại Koala này chỉ thích hợp sinh sống ở vùng nhiệt đới, ở đại Tống, thời tiết lạnh lẽo nó khó có thể sống nổi. Các ngươi nhìn xem, nó hiện tại kêu ầm ỹ, nghe như tiếng trẻ con khóc, thân thể lại run rẩy, chứng tỏ nó đang sợ hãi. Mấy con koala này, giống đực luôn phát ra tiếng kêu hùng tráng, thể hiện địa vị thống trị, đôi khi mấy con cái khi tới kì động dục phát ra tiếng kêu thanh thoát, mỗi loại âm thanh chúng kêu đại biểu ột loại ý nghĩa, ví dụ như tiếng kêu như tiếng ngáy đó chính là vô cùng bất mãn.
Hắn càng nói, mọi người càng thích con vật nhỏ này, người đứng gần hắn nhất lại nói:
- Thạch tướng công, xin người nghĩ biện pháp cứu nó đi.
Thạch Kiên liếc nhìn hắn, lẩm bẩm, hắn đã nói rất rõ ràng rồi còn muốn cứu gì nữa, không phải nói ta là thần chứ ?
Hắn quay lại, nói:
- Hồng lão gia, phiền người cho gia nhân kiếm ít lá cây về đây.
Hồng lão gia đáp:
- Thạch tướng công, lão hủ cũng thích con vật nhỏ này, vừa rồi nghe tướng công nói đã bảo gia nhân đi hái lá cây rồi.
Thạch Kiên nói:
- Để xem nó có ăn không, nếu ăn thì có thể sống thêm một thời gian. Ngoài ra, nó cần phải được nuôi dưỡng ở nơi ít người, ngoài ra nó rất sợ chó, mèo, chồn.
Hắn nói những điều này bởi vì Đinh Phố có nuôi một con chó to ở nhà.
Hắn mới nói xong, đám gia nhân của Hồng gia đã chạy tới, mang theo một ít lá cây.
Lục ngạc lập tức thả nó xuống, con Koala nhịn đói đã lâu, cúi đầu ăn mấy cái lá. Lục Ngạc và Hồng Diên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Chỉ có Thạch Kiên là tinh tường, quan sát nó ăn, mặc dù nó rất đói nhưng ăn không nhiều.
Chờ nó ăn xong, Lục Ngạc lại ôm nó vào ngực, muốn sưởi ấm cho nó.
Sau khi tiệc chiêu đãi kết thúc, Hoa tri huyện liền sai thuộc hạ tới, giúp Thạc Kiên dỡ đống thực vật xuống. Thạch Kiên cẩn thận dặn dò, đặc biệt không được để mấy cây ngô bị dập.
Mấy hạt ngô cuối cùng vương vãi dưới sàn hắn cũng cẩn thận nhặt lên. Đừng vội xem thường mấy hạt ngô này, họ đã phải vượt qua mấy vạn hải lý mới có thể lấy được, chỉ vài năm sau nó sẽ thành rất nhiều cây ngô, sẽ nuôi sống rất nhiều người.
Mấy người du hành thấy Thạch Kiên như vậy, họ vừa thẹn, vừa mắc cỡ, bọn họ sau khi đến đại lục Indian, nhìn thấy hương liệu hai mắt đều tỏa sáng, nếu không phải Giang Cập và các binh lính nhắc nhỏ, sợ rằng họ quên mất mục tiêu lớn nhất của lần đi này. Trên thực tế, trên đại lục kia, loại thực vật này rất dễ dàng có thể lấy được, nhưng bọn họ cả một đoàn thuyền lớn chỉ có một chiếc chở thực vật trở về, thậm chí còn chọn loại thuyền nhỏ…
Sớm biết Thạch tướng công coi nặng những thứ này như vậy, bọn họ đã chở thêm mấy thuyền nữa về, không để tiểu thần đồng phải tiếc từng hạt như vậy.
So vơi Hòa Châu, Tuyền Châu lúc này càng thêm chấn động.
Gần trăm chiếc thuyền lớn đang thả neo ở Tuyền Châu, gần như tất cả mọi người đã tập trung ở bến tàu, chen chúc chật như nêm cối.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...