Ban ngày bình nguyên Hà Sáo quả là cực kỳ xinh đẹp, ngoại trừ số đất canh tác ít ỏi, còn lại đều là thảo nguyên. Gió thu mát mẻ ào ào thổi tới, cây cỏ cũng bắt đầu chuyển biến thành màu vàng phai. Tại đồng cỏ này nở ra rất nhiều hoa dại, vàng giống như kim, đỏ như lửa, trắng như tuyết, từng đám từng đám làm tăng thêm sức sống cho cả khu đồng cỏ. nhiều chỗ còn tập trung hàng đàn dê, chúng đang cúi mình xuống gặm những đám cỏ tươi non một cách trìu mến. Đối với chúng đây là thời điểm hoàng kim nhất trong một năm, qua thời tiết này, gió tây bắc thổi tới, chúng phải ở Sinh Bằng, qua những ngày tuyết đông dài chậm chạp. Cũng có rất nhiều đồi núi nhỏ, chúng cũng không cao lớn, chạy dài nhấp nhô, giống như ánh sáng màu nhiệm trên biển cỏ, như những ngọn sóng nhấp nhô không ngừng.
Nếu nói bình nguyên Hà Sáo như một đóa kiều diễm, thì phủ Hưng Khánh chính là một bông hoa tráng lệ hoàn hảo nhất trong đóa hoa ấy. Nguy nga tráng lệ, giống như lầu Nam Môn tráng lệ, vượt qua tháp Hải Bảo, còn có phong cảnh Sa Hồ xinh đẹp tuyệt trần. Đương nhiên trong đó làm người ta chú ý nhất, cũng là nhất đồ sộ nhất chính là hoàng cung Tây Hạ, từ khi Lý Kế Thiên định đô ở Hưng Khánh, liền bắt đầu sửa chữa, tới khi Lý Đức Minh nắm quyền Tây Hạ đã trở nên an bình giàu có, trong tay có dư tiền , lại xây dựng lớn mạnh hơn, hiện tại cơ bản đã có quy mô.
Trong hoàng cung, Trương Nguyên đang thảo luận quân sự với Nguyên Hạo. Thạch Kiên đã tới Thiểm Tây được một tháng, hắn đến Thiểm Tây lập tức chiêu mộ ba vạn binh tinh nhuệ. Những binh lính này trước tiên phải khỏe mạnh cường tráng, không sợ chết, mặt khác còn phải phù hợp với điều kiện của hắn, Nhập ngũ phải hơn một năm trong nhà phải không còn anh chị em, vợ con. Để thỏa mãn những điều kiện này, gần như hiện tại cả Thiểm Tây gần hai trăm ngàn binh lính toàn bộ xáo trộn cả lên. Sau đó hắn bắt đầu luyện tập cùng những binh lính này.
Tuy nhiên hắn không ra mặt huấn luyện những binh lính này, mà là giao cho Dương Trọng Huân. Đương nhiên cũng không có gì lạ, hắn dù sao không phải võ tướng. Sau đó hắn tự nhốt mình trong một gian phòng nhỏ, người khác cũng không biết hắn muốn làm gì. Tuy nhiên trong đất Tây Hạ đã bắt đầu xuất hiện rất nhiều nội gián của Tống triều.
Tuy rằng Thạch Kiên rất khiêm tốn, nhưng hiện nay khắp thiên hạ mọi người đều chú ý đến hắn, bất kể trong nước Tống, hay là Tây Hạ, Liêu quốc, thậm chí dân tộc Hồi Hột, dân tộc Thổ Phiên, và thậm chí xa cuối chân trời Vương Triều Đại Lý, Bồ Cam, Cao Ly cũng vậy. Nếu chỉ một trận Thạch Kiên có thể cứu được người trong tay Nguyên Hạo, vậy thì dấu hiệu một vương triều sẽ lại hung mạnh trở lại, tất cả Man di sẽ được nghe thấy tiếng kêu gào giận dữ mà nó phát ra. Nếu Thạch Kiên cũng không cứu được, như vậy sẽ là dấu hiệu một Vương Triều mới sẽ hưng thịnh trên thảo nguyên sơn tuyết bao la tây bắc!
Tây Hạ đương nhiên cũng rất chú ý nhất cử nhất động của Thạch Kiên, theo kế hoạch của Trương Nguyên, tất cả thành bại đều dựa vào trận chiến lần này. Trước tiên hắn lấy danh nghĩa Nguyên Hạo đi điều tra, khiêu khích quân Tống ở Thiên Đô, sau đó giết sạch Thiên Đô, lại truyền Xuyên Khẩu bị thua quân Tống. Đồng thời thừa thắng lấy lòng dân, còn giả bộ Tống triều bức ép phải giao nộp bồi thường một trăm ngàn lượng bạc, sau đó còn chuẩn bị của cải đem cho Nguyên Hạo, toàn bộ gia sản và mấy trăn ngàn bạc của một số tộc trưởng đều bị cướp đi! Cứ như vậy, cảnh ngộ của Nguyên Hạo được người trong nước thông cảm. thậm chí còn vì khoản tiền này mà gây ra rất nhiều mâu thuẫn, kết quả này thật không ai ngờ tới.
Lúc đó bọn họ chỉ nghĩ, nếu Thạch Kiên có thể sử dụng ai binh (quân đội đang trong tình trạng căm phẫn), sao chính mình không dùng được. Sau đó lại xin Tống triều tha thứ, khiến chúng trong nước cảm thấy phẫn nộ, thực tế thì trong biểu tấu lại vô ý dùng ngôn từ châm chọc Lưu Nga. Đồng thời Trương Nguyên lại cố ý sắp xếp cho Hạ Tủng và Thạch Kiên ở một nơi. Sau đó lại dùng Chân Hãn Hồn trá hàng Tống triều, dụ dỗ Hạ Tủng xuất binh đánh Tây Hạ.
Quả nhiên Hạ Tủng trúng kế, tiến sâu hơn vào cái bẫy của Nguyên Hạo. Đương nhiên Nguyên Hạo cũng không phải không có hy sinh, cả thảy cũng có đến trăm ngàn binh sĩ chết và bị thương, còn đến hàng vạn dân bị binh Tống sát hại. Ngựa dê bò bị bắt mất vô số, Sau đó Nguyên Hạo thống kê lại, chỉ tính riêng chiến mã đã bị cướp đi sáu trăm ngàn con. Nhưng sự hy sinh này, hiện tại đang dước chứng minh là rất đáng giá .
Tính đến thời điểm đó bọn chúng đã giết chết cả thảy hơn hai trăm ngàn quân Tống ( và không giống với cách tính triều Tống, bọn họ còn cộng cả dân phu ), còn cả hơn trăm ngàn quân Tống đang bị vây ở Linh Châu cũng như cá trong chậu vậy. Thậm chí vì đã quá quen thuộc thành Linh Châu, và khí thế sa sút của binh Tống, bọn họ có thể lấy thành Linh Châu bất cứ lúc nào.
Nhưng mà bọn họ không hề làm vậy. Bởi vì bọn họ đang đợi một người, người đó, ngay cả cái tên Nguyên Hạo và Trương Nguyên cũng không muốn nhắc tới. Chỉ có dùng bẫy chết này dụ người đó đến, giết chết! Trận chiến này mới có thể coi là thắng lợi, nếu không Tống triều với số dân khổng lồ, cùng với sự giàu có về kinh tế, có thể nhanh chóng khôi phục nguyên khí, như vậy lại có thêm người thiên tài này và sự thù hận của nhà Tống, sớm muộn Tây Hạ vẫn phải nghênh đón tai ương ngập đầu .
Nguyên Hạo hỏi:
- Trương đại nhân, nhất định phải bảo người của chúng ta chuẩn bị cẩn thận , không được lơi lỏng.
Hắn đang nói tới chính là bố trí mạng lưới tình báo ở biên giới với Tống. Lúc này để tránh Thạch Kiên lại có quỷ kế. Ở Tây Hạ từ Ngân Châu cho đến Túc Châu. Sắp xếp vô số người báo tin. Chỉ cần có gió thổi cỏ lay. Nguyên Hạo đều có thể biết được.
- Yên tâm đi. Những tên chó săn này, không dám lơi lỏng đâu.
Trương nguyên đáp. Hắn lại nói:
- Quả thật lần này Thạch Kiên cũng không chắc nắm chắc được bao nhiêu phần. Nếu không hắn đã không định ra yêu cầu khắc nghiệt như vậy với ba vạn binh lính. Hắn đang muốn dùng bọn họ như đội cảm tử.
- Biết vậy. Tuy nhiên vẫn nên cẩn thận một chút. Thời gian chỉ còn một tháng mà thôi. Ta không muốn có bất ngờ xẩy ra.
Ý của Nguyên Hạo là lương thực quân Tống trong thành Linh Châu cung ứng nhiều nhất chỉ có thể cầm cự được một tháng. Nếu thời gian trong một tháng mà Thạch Kiên không thể cứu được quân Tống ra. Như vậy quân Tống đói đến choáng váng đầu hoa mắt không thể không mở cổng thành lao ra. Giống như thấy chỗ chết mà vẫn nộp mạng vậy.
Thời gian của Thạch Kiên còn lại chưa đầy một tháng. Hắn còn phải đem quân qua biên giới Tống tới Tây Hạ. Nếu có hành động. Bây giờ nhất định đã phải hành động!
Nhưng chính là như thế. May mà trong tay họ đã có chủ bài. nhưng hoài nghi Thạch Kiên có thể có lá bài lớn hơn. Tuy nhiên bọn họ thật sự không thể nghĩ ra đượccòn con bài nào lớn hơn lá bài họ đang cầm? Hay là bọn họ bị hoa mắt. Lá bài đã lấy không phải chủ bài lớn nhất?
Lúc này một tiểu công công vào bẩm báo, nói Hưng Bình Công chúa cầu kiến. Trên mặt Nguyên Hạo lập tức nổi lên sự tức giận, đây là lần thứ tư Hưng Bình Công chúa cầu kiến, hiện tại tất cả tinh lực của Nguyên Hạo đem đều đặt ở trận này chiến này. Đương nhiên hắn cũng không muốn gây xung đột với nước Liêu. Nhưng mà này nữ nhân đáng ghét này không ngờ lại không biết điều đến làm phiền hắn.
Thăm nhà? Nàng còn có thể trở về sao? Nhưng nếu nay nàng khiêu khích trước mặt Hoàng đế trẻ của nước Liêu, nước Liêu thừa cơ phản bội, mọi sự bố trí của hắn sẽ thành công cốc cả.
Nên bây giờ hắn không thể đắc tội người phụ nữ này. Hắn bực tức nói:
- Để nàng ấy vào đi.
Trương Nguyên thấy sắc mặt hắn không vui, vội vàng cáo lui.
Hưng Bình Công chúa vào, đi cùng nàng còn có tên thái giám Ngô Nhiên đáng ghét hơn! Thậm chí hắn hoài nghi hơn hai năm nay Hưng Bình cô quạnh, có thể làm trò gì đó với tên thái giám này chăng, bằng không sao có thể được nàng tín nhiệm đến như thế. Đương nhiên thái giám không thể có quan hệ nam nữ, nhưng không thể dùng tay sao? Nguyên Hạo nghĩ một cách dâm đãng.
Hưng Bình lạnh lùng mà lại quật cường mà ngẩng đầu, nói:
- Ta đến đại Hạ đã hơn hai năm, ta phải đi về.
- Bây giờ thì không được, đợi ta đánh xong trận này sẽ cho ngươi về.
- Không được, ta phải đi ngay bây giờ
Hưng Bình vẫn lạnh lùng đáp.
Nàng đang nghĩ lời Ngô Nhiên nói bên tai, nếu bây giờ không thể trở về, một khi đánh xong trận này, danh tiếng Nguyên Hạo gây chấn động, thì hắn lại càng không e ngại gì quý quốc. Cả đời này Công chúa điện hạ cũng không có cơ hội về nước. Đương nhiên nàng cũng biết tâm ý tên nô tài này, lúc trước tên nô tài này vì nịnh bợ nàng, kết quả cũng khiến Nguyên Hạo hận hắn. Thường xuyên lôi hắn ra mà đánh đập, nếu mình về nước, nhất định sẽ mang hắn về nước Liêu, như vậy hắn cũng thoát khỏi khổ ải này. Tuy rằng hắn có tâm ý này, nhưng là vì mình hắn mới rơi vào kết cục này, hơn nữa bình thường hắn quả thật rất trung thành với mình.
Nguyên Hạo bỗng chốc trở mặt tươi cười, hắn nói:
- Trẫm biết, hai năm nay ngươi rất cô quạnh, yên tâm, từ nay trở đi, trẫm đối đãi tốt với ngươi.
Ôm lấy nàng, đi đến phía phòng đại điện.
Vì những chuyện mà Nguyên Hạo và Trương Nguyên đang bàn đều là cơ mật, toàn bộ thái giám trong ngự thư phòng này đều bị đuổi ra, nay chỉ còn lại có mình Ngô Nhiên. Lúc này hắn đột nhiên làm một việc, hắn đi đến trước bàn sách của Ngô Hạo, nhanh chóng cầm lấy một tấm ấn tín trống của Nguyên Hạo, sau đó dùng ngọc tỷ của Nguyên Hạo bên cạnh đóng lên, nhanh chóng để vào trong ngực.
Lúc này trong phòng truyền ra tiếng xé quần áo, cùng với tiếng nói lạnh lùng của Hưng Bình:
- Bệ hạ, ta có thể thuận theo ngài tất cả, nhưng ngài phải đồng ý để ta trở về.
Ngô Nhiên lại nghĩ tới lời dặn dò của Thạch Kiên được gửi tới:
- Ta biết lần này ngươi vì triều đình chịu sóng gió này, bất kể ngươi có thành công hay không, cũng là lập công lớn vì triều đình. Bất kể như thế nào, nhất định không được để cho Hưng Bình và Nguyên Hạo hòa hảo. Chỉ cần bọn họ bất hòa, vĩnh viễn sẽ là nhát đâm giữa quan hệ Tây Hạ và Liêu quốc.
Hắn chính là một con thiêu thân trong sự sắp xếp của Thạch Kiên, hơn nữa giống như Mai Đạo Gia, là một trong những con thiêu thân thành công nhất. Mấy năm nay quan hệ Hưng Bình và Nguyên Hạo lạnh nhạt, trong đó có công lao không nhỏ của hắn. Thậm chí việc hắn làm đến nay còn khiến Hưng Bình giữ được sự trong trắng. Theo người đưa tin cho hắn nói Thạch đại nhân nghe được việc này, lại cười mắng, tiểu tử ít nhất cũng để cho tiểu cô nương người ta cả đời cũng được động vào nam nhân chứ.
Hắn biết đây là Thạch Kiên khích lệ hắn đó.
Lần này mệnh lệnh, nhiệm vụ Thạch Kiên truyền cho hắn qua người đưa tin chính là muốn trộm được một tấm ấn tín trống có đóng dấu ngọc tỷ của Nguyên Hạo. Nhiệm vụ này vô cùng gian nan, bởi vậy hắn khích mãi Hưng Bình yêu cầu quay về thăm viếng Liêu quốc. Trên thực tế hắn biết nói cũng vô ích, nhưng chủ yếu là vì có cơ hội tiếp cận Nguyên Hạo. Nhưng bốn lần trước đều có tiểu thái giám ở trong thư phòng trông coi, hắn không thực hiện được. Đúng lúc hắn cho rằng chuyện này không thể làm được, hôm nay hắn lại thực hiện được!
Xong chuyện này rồi, nhưng hắn không quên một việc khác, hắn muốn Hưng Bình sống cô quả cả đời. Vì thế hắn đi vào cạnh vách phòng ngủ nghỉ của Nguyên Hạo, nói:
- Bệ hạ, không được vô lễ với Công chúa.
Mới đầu Nguyên Hạo sửng sốt, sau đó hắn tức điên lên, không thể vô lễ? Mẹ nó, ta muốn động phòng với phi tử của mình, không ngờ có thái giám nói không được vô lễ.
Hắn lập tức nhảy từ trên giường xuống, đấm đá Ngô Nhiên tới tấp, may mà có Hưng Bình che chở, bằng không hắn chưa hoàn thành nhiệm vụ của Thạch Kiên, có lẽ đã bị Nguyên Hạo đánh chết tươi.
Cứ thế, Nguyên Hạo cũng không còn hứng thú XXOO với Hưng Bình nữa.
Ngô Nhiên, không ngờ để Hưng Bình vào hoàng cung Tây Hạ, lại giữ được tấm thân trong trắng trong hơn hai năm. Đây quả thực là một kỷ lục vĩ đại.
Đương nhiên, không chỉ trong cuộc chú ý đến trận chiến tranh này, người khác cũng chú ý nó. Liêu Hưng Tông đang chơi cờ với Da Luật Đảo Dung, từ khi Da Luật Tông Chính, anh họ hắn giới thiệu Đường muội cho hắn. Rất nhiều việc hắn đều thỉnh giáo người con gái thông minh quỷ quyệt này.
Thạch Kiên không cứu ván đại long này, bàn cờ này sẽ đổi chiều, hơn nữa vì việc này, Tống triều càng ý thức được tầm quan trọng của Thạch Kiên, về sau hắn có thể làm việc tùy ý rồi. Và bởi vì Nguyên Hạo đã mang nhiều nợ máu với binh lính Tống triều như vậy, dân chúng Tống triều càng thêm thù hận hắn. Không nghi ngờ gì nữa, Tây Hạ cũng sẽ diệt vong. Chẳng qua chỉ là vấn đề sớm muộn. Đây cũng là nguyên nhân Thạch Kiên ra ngoài biên cương. Đem tổn thất nhỏ đến đổi lấy nỗi nhục của Tống triều
Thật tâm Thạch Kiên muốn buông bỏ tất cả. Nhưng Thạch Kiên có một khuyết điểm trí mạng, hắn mềm lòng, và khuyết điểm này bị Trương Nguyên và Nguyên Hạo nắm được và lợi dụng . Nếu Thạch Kiên muốn cứu ván đại long này, chẳng những có thể kéo mình vào, ngay cả Tống triều cũng có thể bị kéo vào. Ngay cả bà Thái hậu đó dường như cũng không hiểu, đến nay Nguyên Hạo vẫn không đánh Linh châu, chính là vì dụ Thạch Kiên ra để giết!
Nàng càng không biết Thạch Kiên quan trọng như thế nào đối với Tống triều. Đáng cười nàng vừa ngồi hưởng đống tiền Thạch Kiên mang đến, và tạo thành sự hùng mạnh đối với Tống triều, vừa ra sức phòng bị hắn. Nay muốn Thạch Kiên phải bán mạng, mới phái Hoàng đế giả vờ giả vịt tự mình đến Hòa Châu mời hắn, càng đáng cười hơn chính là tất cả đại thần trong Tống triều cả triều đại thần còn vì thế mà ca ngợi, nói đây là quân thần cùng hòa hảo.
Thật ra những năm gần đây Gia Luật Đảo Dung vẫn thường xuyên nhớ lại đoạn thời gian ở bên cạnh Thạch Kiên, nói thật, nàng thật lòng thích thiếu niên này, nàng cảm nhận trong thiên hạ chỉ có duy nhất chàng thiếu niên này mới xứng với nàng. Đáng tiếc nàng và Thạch Kiên vốn là hai nước đối địch, không thể không vì chủ của mình. Nhưng nghĩ tới những gì Thạch Kiên gặp phải, nàng vẫn thấy có chút bất bình cho Thạch Kiên. Nếu Lưu Nga không nổi lòng nghi ngờ, sao có thể bức Thạch Kiên đến bước dường gian nan như thế được.
Phái Triệu Trinh đi mời?
Chỉ dựa vào việc làm của Thạch Kiên, Triệu Trinh đi mời ba lượt năm lần cũng không quá đáng!
Liêu Hưng Tông lại không nhìn ra được tâm tư của nàng, bàn cờ này hắn bị Đảo Dung dung giết rất thảm, hắn vừa tính nước cờ vừa nói:
- Cũng hy vọng lần này cái tên Nguyên Hạo kia có thể thực hiện thành công, thành thật mà nói, trẫm có rất nhiều lo lắng với tên thiếu niên kia.
Nếu lần này Thạch Kiên có thể cứu hơn mười vạn quân ra, và hắn còn bình yên vô sự, như vậy toàn bộ Đại Tống sẽ lột xác tái sinh, đến khi đó ngay Liêu quốc chúng ta, không chỉ có U, Vân, mà ngay cả vùng đất tổ tiên để lại này cũng nguy hiểm .
Liêu Hưng Tông suy nghĩ một lát, nói:
- Chẳng lẽ hắn thật sự là có bản lĩnh này, sẽ cứu được những người kia ra?
- Rất khó nói, hắn làm việc chắc chắn, chưa bao giờ mạo hiểm, như là trận ở Mã Đầu Sơn trước đây, hắn lấy thân mạo hiểm, hai lần dung kế dọa lui đại quân Nguyên Hạo, kỳ thật đã tính chắc Nguyên Hạo sẽ lui liên tiếp hai lần. Chỉ có điều sự sắp xếp của hắn không lộ ra trước, chúng ta nhìn không thấy thôi.
- Nếu lúc trước ngươi giết chết hắn, thì tốt rồi, bây giờ đỡ phải phiền vì hắn.
Kỳ thật trong lòng nàng nói:
- Ta cũng không đành lòng xuống tay mà.
Đến đây, nàng lại nói:
- Tuy nhiên cũng tốt, lúc trước chúng ta đem nàng tặng cho Nguyên Hạo, thật không ngờ Nguyên Hạo lại đem nàng tặng cho hắn, còn có thể để chúng ta biết được một vài tin tức.
Sau đó nghiêm mặt nói:
- Bệ hạ, chúng ta không thể trông cậy vào Nguyên Hạo, còn phải phòng ngừa chu đáo, trước tiên là yên ổn việc trong nước. Chỉ có trong nước yên ổn , Tống triều cũng sẽ kiêng kị, nếu không sẽ làm Thạch Kiên tìm ra kẽ hở.
Nàng nói đến chính là hiện nay cạnh tranh giữa Đế đảng và Hậu đảng ở nước Liêu ngày càng mạnh. Chỉ là nàng cũng không xem trọng Hoàng đế này, so với phụ thân của hắn, Liêu Hưng Tông kém rất xa. Nhưng Thái hậu càng ngu ngốc thô bạo hơn, so hai lựa chọn, rốt cục nàng chọn Đế đảng, cũng tự cuốn mình vào tranh chấp.
Cùng lúc đó tại phủ Giang Ninh, trong một khu vườn nhỏ xinh đẹp nho nhã, một thiếu phụ xinh đẹp nói với mấy lão già:
- Thông báo bên Đại Dương Đảo, chỉ cần lần này Thạch Kiên chết, lập tức khởi binh, làm cho Tống triều họa vô đơn chí.
Một lão già hỏi:
- Ý của nàng là lần này đến Thạch Kiên cũng không cứu được hơn mười vạn người này ra?
- Lần này Nguyên Hạo bố trí một cái bẫy qua hoàn hảo. Thạch Kiên cũng không phải thần, hắn không ra tay thì thôi, hễ ra tay cũng sẽ rơi vào nguy hiểm ngay. Theo tin tức ta được biết, kỳ thật lần này Thạch Kiên cũng không có nhiều phần chắc. Ngay đến gia sản hắn cũng chia cho bốn tiểu thiếp rồi.
Nói đến đây, nàng cười một cách hài lòng, lúc trước đem Bồ Tát bồi dưỡng cẩn thận đưa đến nước Liêu, vốn định mê hoặc tên Hoàng đế háo sắc nước Liêu kia,. Nhưng thật không ngờ cẩu Hoàng đế này lại không bị sắc đẹp mê hoặc, nghe lời của Đảo Dung lại đem nàng đưa đến Tây Hạ. Nàng phải đến Tây Hạ, nơi xa xôi kia đâu có tác dụng gì. Khiến trong thời điểm đó nàng căm tức vô cùng, thật không ngờ Bồ Tát này dạo qua một vòng, lại về bên Thạch Kiên.
Lúc trước lấy tư thái và trí tuệ của Đảo Dung không cài vào bên cạnh hắn được, thật không ngờ để một tiểu nha đầu ngốc nghếch lại được ở bên hắn được, lại còn là thân phận hoa tường liễu ngõ nữa. Mấy lão già cứng họng trở ra, thiếu phụ xinh đẹp này cầm đến một đóa cúc Ba Tư nở rộ phía trước, xoay người, dùng cái mũi ngửi cái mùi hương ngây người này.
Nhưng mà trên mặt hắn ý cười càng đậm . Mình đã đồng ý với yêu cầu của muội muội sẽ không giết Thạch Kiên, nhưng chính hắn đi chịu chết trước, và mình có làm gì đâu? Vào! Chẳng lẽ thiếu niên này đã trưởng thành rồi, thông suốt rồi, biết chỗ tốt của mỹ nữ rồi?
Thạch Kiên thật không ngờ hắn vừa hành động, có tác động đến tất cả mọi người trong thiên hạ, cũng tác động tất cả người đương quyền trong thiên hạ vì hành động của hắn mà không ngừng thay đổi hoặc tính toán kế hoạch.
Cuối tháng chín, đại quân Tống triều bắt đàu hành động , năm vạn quân Tống tập hợp tại Thành Hoài Viễn, nhưng ba vạn người này không hề động. Nhưng thông qua điệp báo, có thể thấy vô số vũ khí laoij tốt được chuyển cho ba vạn quân này ở Hồ Lô xuyên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...