Đại Tống Phong Lưu Tài Tử


Vị trụ trì nói:
- Không tác dụng, bệnh của cô ấy là bệnh tâm tưởng. Tri châu đại nhân cũng đã mời đại phu đến khám nhiều lần, đều không tác dụng gì.

Thạch Kiên cảm khái hàng nghìn hàng vạn. Bất giác hắn đưa tay sờ lên cái đầu nhẵn bóng của cô ấy, nói:
- Ta đến đón nàng đây, đi theo ta đi. Sau này nàng sẽ không phải lo lắng nữa.

Câu nói này làm ấy tiểu ni cô đều rơi lệ.

Họ cũng biết chuyện của Thạch Kiên và Lý Tuệ. Nhưng theo như tiếng tăm hàng ngày lưu truyền từ xa đến về Thạch Kiên, đến cả Lưu Nga còn phải nể, lại còn chuyện hắn và Triệu Cận, những gúc mắc với Triệu Dung, thì các ni cô này đều khuyên Lý Tuệ đừng nên si tâm vọng tưởng.

Nhưng không ngờ cuối cùng lại có ngày hôm nay, ngày mà Lý Tuệ trông mong đã đến.

Bọn họ chỉ có thể vui mừng thay cho Lý Tuệ. Họ đều không nghĩ, hành động này của Thạch Kiên hơi bất nhã.

Đoán chừng có người đang sờ lên đầu mình, Lý Huệ mở to mắt ra, hất tay rộng một cái, đánh lên mặt Thạch Kiên

Thạch Kiên và Lý Tuệ chia tay nhau đã mấy năm rồi. Lại cộng thêm mấy năm đều trong giai đoạn dậy thì. Hắn đã thay đổi nhiều rồi. Từ năm ngoái hắn lại đi Tây Bắc, cả ngày nắng gió ngoài trời, da cũng ngăm đen đi. Lại còn trải qua trận đại chiến, ánh mắt hắn cứng cỏi và có thêm sát khí hơn. Hình dáng cũng sớm xuất hiện nhiều biến đổi.

Lý Tuệ mấy ngày nay sốt cao, sốt đến nỗi cô ấy hôn mê bất tỉnh, vừa mới tỉnh cũng không nhận ra, hoặc là cơ bản cô ấy không nghĩ là Thạch Kiên đã đến.

Cô ấy chỉ biết có một nam thanh niên đang dùng tay sờ đầu cô ấy, hơn nữa lại còn sờ cái đầu nhẵn bóng của cô,


Lúc đó cô vừa thẹn vừa tủi. Bởi do cô ốm lâu ngày, nên không có nhiều sức lực, chỉ lưu lại một dấu vết mờ nhạt trước mặt Thạch Kiên.

Nhìn thấy người thiếu niên danh tiếng khắp thiên hạ này, không ngờ đi đến liền bị Lý Tuệ bạt tai một cái. Các ni cô đều quay người đi lén cười.

Việc này làm ấy hộ vệ bên cạnh Thạch Kiên rất khó xử. Họ có cần đi lên bảo vệ Thạch Kiên không? Bắt tiểu mỹ nhân đang bệnh này lại?

Thạch Kiên cũng biết là cô ấy hiểu nhầm, hắn vỗ một tay vào miệng, rồi nói:
- Tuệ tỷ, là ta đây.

Nghe thấy giọng quê, Lý Tuệ mới nhìn kỹ người thanh niên này. Từ trong ánh mắt, cô vẫn còn có thể mơ hồ nhìn ra dáng vẻ vốn có của hắn. Cô ngớ người ra một lát, rồi nói:
- Sao mà thay đổi nhiều thế? Lại còn đen nữa.

Thạch Kiên cười khổ một lát. Vốn trước đây hắn ở trong nhà đọc sách, tự nhiên mặt mũi trắng trẻo. nhưng sau khi đến Tây Bắc, bởi vì muốn hiểu rõ hơn tình hình ở Tây Bắc, để tiện cho việc phát triển Thiểm Tây và bố trí đối phó với Nguyên Hạo, nên hắn hàng ngày đều bôn ba bên ngoài. Đặc biệt là lúc hắn đi đến đó là đã vào giữa mùa thu, gió Tây Bắc cũng chính là lúc mạnh mẽ nhất. Hắn lại không thể phơi nắng sao?

Thạch Kiên đáp:
- Ta ở Tây Bắc hơn nửa năm, gió ở đó khiến ta thế này.

Lý Tuệ nói:
- Nhất định đã chịu khổ nhiều.

- Không. Chỉ là phơi nắng đen đi một chút.


Lý Tuệ đột nhiên nghĩ gì mà sắc mặt trắng bệch, bóp chặt cánh tay Thạch Kiên nói:
- Ta biết, ta hiện giờ đang nằm mơ. Đây không phải là thật.

Lão ni cô kia không nhìn tiếp được nữa. Bà ta còn cho rằng đầu óc của Lỳ Tuệ bị u mê rồi, bà đứng bên cạnh nói:
- Lý tiểu thư, đây là thật, vi sư có thể chứng minh.

Giờ đây Lý Tuệ gầy đến mức trên ngũ quan chỉ còn lại đôi mắt to. Đôi mắt to này sánh lóng lánh nói:
- Nhưng sao ta bóp tay mình lại không cảm thấy đau?

Thạch Kiên mới hiểu ý của cô ấy, hắn vẫn cười khắc khổ nói:
- Tuệ tỷ, nàng không phải là đang bóp tay mình, mà là bóp tay ta, tất nhiên là không biết đau rồi.

Mấy tên hộ vệ cuối cùng không chịu được đã chạy ra ngoài, tất cả đều phì cười.

Mấy ni cô kia cũng không nhịn được cười. Nhưng trong mặt họ đều ngấn lệ.

Thạch Kiên bùi ngùi thở dài.Trong thế giới này nếu nói về tình yêu chân chính đến si mê thì chỉ có Lý Tuệ là xứng đáng. Hắn kêu hộ vệ nấu một ít cháo, đích thân bón cho cô ấy ăn, đồng thời nói:
- Đến đây lần này là ta muốn đón nàng đi.


Lý Tuệ đang ăn cháo, nghe thấy câu này, trong mắt bắt đầu hiện lên ý vui mừng, nàng nói:
- “Tương tử vô nộ, Bội Lan chỉ, Tương minh nguyệt bảo lộ, thu chi vi kỳ.

Đây là câu mà lần trước cuối thư Thạch Kiên đã viết. Ý là nàng đừng giận, mùa thu ta sẽ đem lễ vật hậu hình đến hỏi cưới nàng. Trong đó “Tương tử vô nộ, Thu chi vi kỳ” là trích từ bài “Manh” trong “Kinh Thi”. Đây là một trong số ít bài thơ dài của “Kinh Thi”. Tổng cộng có sáu đoạn lớn, là lấy giọng của một cô gái để viết. Nhưng sau khi mà cô gái được gả cho người thanh niên này, làm một bà chủ hiền lành. Nhưng người thanh niên này đối xử với người phụ nữ này không tốt.

Thạch Kiên vừa cười, vừa nói:
- Nàng đúng là một tên nha đầu ngốc. Đó là một so sánh của ta, nói rằng sẽ rất nhanh chóng cưới nàng. Chứ không phải nhất định phải là mùa thu. Còn nữa, ta chỉ là trích một câu trong đó, chứ không liên quan đến nội dung trong bài thơ. Còn nàng tại sao lại xuất gia? Cũng không viết cho ta một bức thư.

Lý Tuệ nghe đến đây, đột nhiên nàng nghĩ ra điều gì đó, nét mặt lộ vẻ hoảng sợ, nói:
- Chàng cứ về đi, thân phận ta quá thấp hèn, không xứng với chàng.

Thạch Kiên lắc đầu nói:
- Cái gì mà xứng với không xứng. Hiện giờ ta cũng là một thân áo trắng. Lần này ngay cả nhà ta ta cũng chưa về, liền đến đón nàng ngay.

- Áo trắng? Đã xảy ra chuyện gì?
Lý Tuệ ngỡ ngàng hỏi.

Một ni cô bên cạnh lập tức líu ríu đem câu chuyện Thạch Kiên từ quan ra kể một lượt. Câu nói “thảo dân mệt mỏi rồi” của Thạch Kiên đã là giai thoại trong thiên hạ. Nhưng ni cô trong am sợ Lý Tuệ lo lắng nên không hề bảo với cô.

- Thế sao được, nếu bà nội mà biết được nhất định sẽ tức chết.

Lý Tuệ nói bà nội là chỉ bà nội của Thạch Kiên.

Thạch Kiên biết Lý Tuệ chưa thoát khỏi được cách nghĩ về quan tước hiện nay. Trong mắt cô ấy làm quan càng to thì càng rạng rỡ tổ tông. Không chỉ có cô ấy, mà ngay cả thế giới trước đây của Thạch Kiên cũng có mấy người có thể thoát khỏi cách nghĩ này. Thường một trấn trưởng của một thị trấn nhỏ, trong mắt Thạch Kiên hôm nay sợ rằng sẽ không tính là quan viên, nhưng dường như được coi như làm hoàng đế. Bố của Lý Tuệ vốn là một người mê mẩn quan tước. Lý Tuệ ít nhiều cũng chịu ảnh hưởng một chút.


Nhưng tính tình hắn vốn không màng danh lợi, lại thêm sự ngờ vực và chế ngự của Lưu Nga. Nếu không phải còn vì là người cùng một dân tộc cùng một huyết mạch, hắn cũng không chịu đựng như thế. Hắn thậm chí không muốn làm quan. Hơn nữa hắn còn có sự an bài khác.

Có điều những thứ này tạm thời hắn không muốn giải thích với Lý Tuệ. Hắn bèn cười, nói:
- Là ta thật sự mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một chút.
Sau đó lại nói:
- Đợi lát nữa đại phu đến, chuẩn đoán bệnh xong, ta sẽ đưa nàng đi, nhân tiện đến cầu hôn nàng với phụ thân của nàng.

Hắn còn lấy ra từ trong ngực một cái gói nhỏ, bên trong có một túi hương chứa hương liệu, còn có một cái trâm cài đầu khảm viên đá mắt mèo bằng đầu ngón tay cái, một miếng ngọc bội sản xuất ở Bồ Cam (Miến Điện), còn một cái vòng cổ trân châu lấy từ Nam Hải, lại còn một cái nhẫn kim cương do Thạch Kiên đặc biệt mua được từ tay của những người du hành. Viên kim cương này nặng hơn hai mươi ca-ra. Chỉ là giá dược ngọc (ngọc lưu ly)hiện nay không cao lắm. Người Tống triều nhìn thấy loại kim cương này gần như không có ai cho rằng nó rất quý. Ít ra nó cũng không quý bằng những viên ngọc thạch quý hiếm đó.

Mấy thứ đồ này tuy không đủ, nhưng không có thứ gì không phải là vô giá. Đặc biệt là dưới ánh sáng mặt trời chiếu rọi, mấy viên châu báu phát ra ánh hào quang, dường như làm cho căn phòng này nhuộm thành một sắc màu ánh sáng mỹ lệ. Đương nhiên cũng đủ để xác minh lời Thạch Kiên nói trong thư: “Bội Lan chỉ, tương minh nguyệt bảo lộ".

Cô gái nhìn thấy đám châu báu thì có ai không thích. Tuy rằng phẩm tính của Lý Tuệ rất tốt. Nhưng khi cô nhìn thấy những viên châu báu rực rỡ này mắt cô cũng ánh lên một tia sáng.
Nhưng ngay sau đó mắt cô liền tối lại, cô nói:
- Ta sợ phụ thân không đồng ý.

Nếu Lý Tuệ để cho Thạch Kiên đưa đi, tiểu Hoàng đế nhất định sẽ tức giận. Vậy thì cái địa vị tri châu Vạn Niên của cha nàng cũng không được bảo vệ.

Thạch Kiên nói với Vương Triều:
- Nếu ngài Lý tri châu đó mà dám cản chúng ta thì nên làm thế nào?

Yên tâm đi, thiếu gia, ai dám cản ngài với Lý tiểu thư, chúng tôi sẽ đánh cho hắn không còn tìm thấy phương hướng nữa.

Hắn còn vén tay áo để lộ cánh tay lực lưỡng.

Lý Tuệ vừa mới ngồi dậy, nghe thấy câu này, cả thân thẻ mềm nhũn ngã xuống. Đó có phải là cầu hôn không mà đã chuẩn bị đánh bố vợ thế?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui