Đại Tống Phong Lưu Tài Tử


Thạch Kiên sửng sốt, con gái ngươi là Địch Thanh yêu thích chứ chứ có không phải ta đâ. Dù nàng có dịu dàng xinh đẹp cỡ nào ta cũng không cần. Tục ngữ nói “bằng hữu thê bất khả thi”.
Nhìn thấy sắc mặt Thạch Kiên thay đổi, Nghê Thông Phán mơ hồ đoán biết câu nói không minh bạch dễ làm người ta hiểu lầm, ông ta vội vàng giải thích:
- Hạ quan muốn nói Thạch đại nhân có con mắt sáng như sao. Nếu Địch tướng quân về sau tiền đồ vô lượng thì cậu ta có thể có rất nhiều thê thiếp, như thế thì tiểu nữ là bạc mệnh hay là có phúc? Nếu là bạc mệnh, Địch tướng quân là một võ tướng, hạ quan sợ tiểu nữ về sau mệnh không tốt, không phục vụ được Địch tướng quân chu toàn, vì vậy mới xin Thạch đại nhân giúp hạ quan xem vận mệnh của tiểu nữ một chút.

Ông ta nói điều này cũng là có chủ định. Dù sao con gái cũng là do mình thân sinh ra, quan tâm xuất phát từ đáy lòng. Nhưng mỗi người lại quan tâm một kiểu. Lúc này mọi người đều rất tin tưởng thầy tướng số, có rất nhiều người cho rằng Thạch Kiên biết được một phương pháp xem số mệnh thần bí cho nên hắn nhìn người rất chuẩn. Có vẻ như Nghê đại nhân này trong lòng đang nghĩ hắn giờ là viên quan lớn nhất Tây Bắc nhưng về sau chính sự xong xuôi thì còn tính đến chuyện đổi nghề xem tướng số nữa.

Hắn vừa muốn cáu lại vừa nghĩ lúc này đây không biết triều đình sẽ sắp xếp thế nào, ngay cả Địch Thanh cũng có thể bị điều đến nơi khác, hay là khiến cho bọn họ quyết định sớm đi thì hơn, tránh đêm dài lắm mộng. Ngày mai nhất định phải gọi Địch Thanh cùng với cô dâu này đến gặp mặt bàn chuyện một chút. Vì vậy hắn làm bộ như bất đắc dĩ nói:
- Được rồi.

Nếu Địch Thanh biết Thạch Kiên vì anh ta mà chịu ủy khuất như vậy thì không biết liệu có bỏ cái bộ mặt lạnh lùng ấy ra mà ôm lấy chân Thạch Kiên tạ ơn hay không?


Nghê Thông Phán vui mừng cười tươi như hoa nở, với thanh danh của Thạch Kiên nhất định sẽ không lừa gạt ông ta. Về phần Thạch Kiên nếu có lừa gạt ai hay không thì không biết hắn đã lừa gạt bao nhiêu rồi. Ít nhất hắn cũng đã sao chép “Hồng Lâu Mộng” mà mặt không đỏ, tay không run, lại còn oán giận Tào tiên sinh viết quá nhiều điều ảo diệu mà hắn đọc không hiểu khiến hắn phải tự nghĩ mà sửa lại. Gần đây có Nguyên Hạo lừa đến choáng váng đầu óc, mất rất nhiều thứ, mất hơn mười vạn đại quân, lại phải trả lại ba châu thành cho Tống triều. Hiện giờ Thạch Kiên đang ở tạm một nhà giàu họ Vương, nếu là người khác họ Vương này có thể còn thấy phiền phức nhưng đây là Thạch Kiên, ông ta vui mừng đến không ngậm nổi miệng, hắn là tinh tú thần tiên trên trời, hiện giờ không ngờ lại có thể ở lại trong phủ mình. Ông ta lập tức cho người thu xếp chỗ nghỉ tốt nhất ở sân trong, lại còn sợ Thạch Kiên ra vào cửa chính không tiện nên ở sân trong đã mở ra thêm một cửa chính và một cửa ngách.

Điều này khiến Thạch Kiên cảm thấy rất ngại. Hiện giờ mở cửa nào, thậm chí là ở nơi nào, nghênh đón thế nào đều khiến mọi người chú ý, nhưng đây chỉ là nơi ở tạm thời, có cần phải gây sự chú ý như vậy không? Thật sự là Thạch Kiên đến Tây Bắc cũng không ở lại nơi này nhiều, đại đa số thời gian hắn đi tuần tra các nơi, tiện thể xem xét địa hình. Hắn cho rằng muốn thắng trận mà chỉ lý luận suông thì không có khả năng. Ngay cả như lúc này Thạch Kiên đại thắng, người khác nhìn vào thấy rất dễ dàng nhưng không có bao nhiêu công sức đổ vào đó thì làm sao có được thành quả?

Thấy chủ nhân đã về, lão gia đinh vui vẻ mở đại môn. Ông ta cũng không ngờ về già lại có cơ hội hầu hạ thần tiên dưới dạng đại quan thiếu niên này. Tuy rằng Thạch Kiên không thường xuyên ở lại đây nhưng trên mặt ông lão lúc nào cũng tự hào ngời ngời, đi ra ngoài nói chuyện cũng lớn tiếng hẳn. Cũng có rất nhiều người hỏi dò, họ đều tò mò cho rằng Thạch Kiên khác với người thường, một nửa số đó đều muốn hỏi Thạch Kiên buổi tối đi ngủ có phải như trong Bình Thư nói là hắn giúp Diêm La Vương sắp xếp lại kỷ cương ở âm phủ hay không.

Thạch Kiên nghe lời đồn đại không khỏi tức giận mà chửi rủa. Mẹ nó, ban ngày ta còn ở dương gian, ban đêm lại ở âm phủ như Bao Chửng, tuy lời đồn đại này cũng khiến hắn cảm thấy ảo diệu nhưng như vậy triều đình không lo sợ mới lạ. Đôi khi hắn cũng muốn bắt hết những tú tài mù quáng viết những thứ này tới, giống như tiểu Hoàng đế lớn tiếng quát:
- Phạt các ngươi lưu đày đến Đại lục Lưỡng Loan.

Tuy nhiên người ta cũng có hảo tâm, không viết hắn thành ra kẻ xấu, hơn nữa người ta cũng là vì miếng ăn, Thạch Kiên không nỡ làm vậy.

Thạch Kiên tuy rằng thường ngày không ở lại nhưng lão gia đinh cũng rất chịu khó, mỗi ngày đều quét tước sân vườn sạch sẽ. Từ khi tiểu cô nương kia tới đây thì còn hay mua thêm hoa cỏ. Tuy rằng lão gia đinh này và tiểu cô nương giống nhau, đều là xuất thân bình dân căn bản không biết hoa nào là sang hoa nào là thường nên càng làm cho tiểu viện tràn đầy sức sống. Thế nhưng lão gia nhân vẫn như mọi lần, khom người lo lắng nói:

- Vẫn chưa đủ.

Tuy nhiên lão gia nhân trong lòng như hoa nở , ngày mai trên phố lại có người đồn thổi. Các ngươi xem, ngươi ta là Thạch đại nhân, không ngờ đối với một lão nô bộc như ta lại khách khí như vậy

Ông ta vội vàng chuẩn bị nước cho Thạch Kiên rửa mặt mũi chân tay, tuy rằng tối nay không tới phiên ông ta bưng nước tới. Từ khi Thạch Kiên đưa tiểu cô nương tới đây cũng chưa từng gọi tới phục vụ hắn. Lão gia đinh không hề xem thường Thạch Kiên. Thời gian dài như vậy mà Thạch Kiên chỉ đưa về một mỹ tỳ , so với các quan viên và những kẻ giàu có thì đã là tốt lắm rồi.

Cô nương bưng nước ấm tới rồi đứng chờ ở đằng xa.

Thạch Kiên buồn bực nghĩ ta không phải quân Tây Hạ, sợ cái gì chứ?

Tuy nhiên từ ánh sáng của ngọn đèn, Thạch Kiên tế nhị ngầm quan sát nàngs. Hiện giờ bởi vì thời tiết ấm lên nên cô gái ăn mặc cũng đơn giản. Có thể nhìn thấy vết đao trên bả vai. Thắt lưng nhỏ nhắn càng khiến nàng có vẻ mỏng manh yếu ớt như hoa như liễu, khiến cho người ta thương xót. Nàng không trang điểm nhưng nhan sắc như ánh ban mai, trong sáng như tuyết. Mày ngài thanh tú, tóc đen mềm như mây, da trắng nõn nà. Đôi mắt sâu đen láy, chỉ có điều trong ánh mắt vẫn còn thoáng chút lo sợ.


Thạch Kiên thầm nghĩ: cổ nhân nói Tuy Đức hán tử, Mễ Chi tiểu nương. Một thân anh hùng Lữ Bố xuất thân từ Tuy Đức, Điêu Thuyền từ Mễ Chi. Nhưng cách Kim Minh Trại một khoảng mà cũng có báu vật như vậy sao? Nói về nhan sắc thiếu nữ này không hề thua kém Vương Tố Phanh và Triệu Dung, khiến cho ba tên lính Tây Hạ kia không ngờ trong tình cảnh nguy hiểm ngàn cân treo sợi tóc mà vẫn muốn chiếm đoạt nàng.

Hắn hỏi:
- Nàng bao nhiêu tuổi rồi?

Thiếu nữ không dám ngẩng đầu lên, chỉ cúi đầu nắm góc áo đáp:
- Nô tì năm nay mười bảy tuổi.

- Ồ, không ngờ nàng bằng tuổi ta. Nàng tên gì?

- Nô tì tên là Hạ Viện.


Lúc này Thạch Kiên cũng rửa ráy xong, Hạ Viện giống như một chú nai con hốt hoảng vội vàng bê chậu nước đi như chạy ra ngoài.

Thạch Kiên thiếu chút nữa thì trợn mắt lên, tình huống này hắn còn chưa gặp qua bao giờ. Phải biết rằng có thể vào nhà hắn làm nữ tỳ cũng là ước mơ của rất nhiều tiểu thư con nhà khuê các. Tuy nhiên sau khi quan hệ của hắn và Triệu Cận, Triệu Dung truyền ra ngoài thì mới khiến giấc mộng của các thiếu nữ này tan biến. Không ai dám cùng một công chúa và quận chúa tranh đoạt tướng công cả. Nhưng tiểu cô nương này ngược lại không ngờ còn sợ hắn, nhìn Thạch Kiên giống như nàng dâu mới về nhà chồng lần đầu gặp nhau.

Tuy nhiên thiếu nữ này không những mềm yếu, mềm yếu đến mức khiến cho người ta muốn bảo vệ mà đồng thời còn khiến người ta có cảm giác muốn chiếm đoạt. Đó là bởi vì hứng thú khám phá thân thể nàng đã đạt đến cực điểm, khiến cho người ta sinh ra tâm lý đối nghịch vô cùng lớn.
Kỳ thật đó cũng là sức quyến rũ đã đạt đến cực điểm của người thiếu nữ. Chỉ có điều sức quyến rũ của nàng và Vương Tố Phanh khác nhau. Sự quyến rũ của nàng là xuất phát từ tận bên trong.

Nhưng Thạch Kiên không hiểu được vì sao hắn vừa nhìn thấy bộ dạng hoảng sợ yếu đuối này của nàng thì lập tức lại có ý muốn lột bỏ y phục trên người nàng. Thạch Kiên gãi đầu thầm nghĩ: chẳng lẽ tuổi dậy thì khiến ta trở thành như vậy, có khi nào ý nghĩ này lại đến nữa?
Hơn nữa đêm nay hắn mơ rất nhiều, trong giấc mơ có Hồng Diên, Lục Ngạc, Triệu Dung, Triệu Cận, Lý Tuệ. Đến ngày hôm sau hắn hoảng hồn nhớ lại thì còn nhớ ra trong mơ có cả Lý Nam, thậm chí cả Da Luật Đảo Dung, tiểu Lolita và Vương Tố Phanh nữa. Đây là còn chưa tính tới cả Giáo chủ Thiên lý giáo cũng xuất hiện. Hạ Viện hiện ra trong rất nhiều khung cảnh. Giấc mộng của hắn rất hương diễm nhưng cũng vô cùng hỗn loạn. Buổi sáng Thạch Kiên thức dậy bị giấc mộng này làm cho kinh hãi.
Người ta nói ngày nghĩ gì thì đêm mơ nấy. Triệu Dung và Hạ Viện xuất hiện coi như bình thường nhưng tại sao cả Vương Tố Phanh, Lý Chức và tiểu Lolita cũng xuất hiện?
Sau đó hắn phát hiện trong mơ mình đã “ướt” tới hai lần.

Thạch Kiên cảm thấy vô cùng xấu hổ, liền vội vàng lén lút thay nội y, sau đó ra khỏi giường tắm rửa sạch sẽ rồi mới bảo người gọi Địch Thanh tới. Địch Thanh tới một lúc thì quả nhiên Nghê gia cũng đưa Đại tiểu thư kia tới. Đây là lần đầu tiên Thạch Kiên gặp Đại tiểu thư này. Tuy nghe nói nàng rất dịu dàng, có học thức lại hiểu lễ nghĩa nhưng không biết làm sao lại khiến Địch Thanh si mê như thế.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui