Thật toát mồ hôi, hoa tâm như thế này, còn muốn trêu chọc tiểu thư mạnh bạo đó. Đây là đang kiếm tội để chịu.
Tên thanh niên, giọng dịu dàng nói:
- Tiểu mị mị, nàng thật sự nỡ giết chết ta?
Tất cả mọi người đều muốn té ngửa, xem ra rồng hợp với rồng, phượng hợp với phượng, chuột thì hợp với đào hang. Cô gái mạnh bạo, nhưng tên thanh niên cũng mặt dày cũng như tường thành rồi.
Cô gái đó nói:
- Ngươi đừng có làm bộ như vậy, lãonương bây giờ đã biết bộ mặt thật của ngươi, bay giờ lão nương không muốn sống nữa.
Không ngờ cô ấy khóc to lên. Nhưng cách khóc của cô ấy không giống với người khác. Cô ấy vừa khóc còn vừa nói với một a hoàn bên cạnh:
- Ta bảo ngươi tìm một cái cung tên đến đây, ngươi không nghe thấy sao?
A hoàn kia nói:
- Nhưng tôi đến đâu để tìm được?
- Ngương không thể bỏ tiền ra mua ở trên đường phố à? Đồ ngu.
Kính, Duyên thuộc Hà Bắc của Tống triều, có rất nhiều hộ săn bắn, cũng là nơi cung cấp những cung thủ của Tống triều. Cho nên ở đây trên đường phố rất dễ mua đựơc cung tên.
Nghe thấy cô gái đó kêu a hoàn mua cung tên, tên thanh niên ở trên cây kêu to:
- Mẹ của con ơi!
Kêu xong, hắn lấy dũng khí, thoắt một cái hắn nhảy lên nóc nhà cao đến vài thước. Sau đó hắn nói với mấy chục thiếu phụ:
- Các bảo bối của ta, ta đi tìm viện binh, lát nữa ta đến tìm các nàng.
Sau đó thuận đường trên nóc nhà hắn chạy trốn đi xa. Tên thanh niên này chạy rồi. Thế là thiếu nữ vây quanh nói:
- Cô xem, cô lại dọa tướng công của chúng tôi chạy rồi, cô phải đền chồng cho chúng tôi.
Xem ra tên thanh niên này không phải là lần đầu tiên bị cô ấy bức chạy.
Cô gái nổi cáu với những thiếu phụ:
- Bọn hồ ly tinh các ngươi, nếu còn dài dòng, ngay cả các ngươi bản tiểu thư cũng giết chết.
Đám thiếu phụ nghe thấy sự giận dữ của cô gái, lập tức đều lui về phía sau.
Cô gái giậm chân nói:
- Tìm viện binh sao? Bà cô biết ngươi đi đâu.
Quất ngựa rời khỏi nơi này. Những a hoàn võ trang hạng nặng, tư thế oai hùng hiên ngang cũng nhanh chóng theo cô ấy rời đi.
Nhưng mấy mươi thiếu phụ này nghe thấy cô ấy cuối cùng lại một lần biết tướng công thông minh, đi đâu, cô ta cũng biết. Tại sao mỗi lần tướng công chạy đến đâu cô ấy đều có thể tìm thấy. Chả lẽ tướng công đúng là gặp phải khắc tinh. Mỗi lần đều không đấu được cô ấy. Bọn họ cũng đi theo sau cô ấy.
Cứ như vậy, cuối cùng ngay cả đám người hiếu kỳ cũng đi theo xem sự náo nhiệt.
Thạch Kiên đang nói chuyện với Ngô Hạo. Hộ vệ từ bên ngoài vào bẩm báo, nói bên ngoài có một người, nói hắn ta có bản lĩnh như Thân Lưu Trung, nhưng bây giờ đang gặp nguy hiểm. Nếu Thạch Kiên không cứu người này, thì Thạch Kiên sẽ mất đi một Thân Lưu Trung thứ hai.
Thân Lưu Trung chính là Thân Nghĩa Bân. Sau khi trận chiến này kết thúc rất nhiều người biết thủ hạ của Thạch Kiên có một mưu thần quan trọng tên là Thân Nghĩa Bân, tự Lưu Trung, túc trí đa mưu. Kỳ tích trong cuộc đại chiến lần này,cũng có công ông ta đưa ra nhiều chủ ý trong đó. Việc này khiến rất nhiều người đọc sách trong thiên hạ không ngừng học hỏi.
Thạch Kiên nghe xong sững sờ. Người này thật điên cuồng. Đã so sánh mình với Thân Nghĩa Bân. Phải biết bây giờ Thân Nghĩa Bân danh tiếng lớn như vậy, đặc biệt là ở Tây Bắc này. Loại người này ở kiếp trước của hắn gặp quá nhiều. Có một số người như Mao Toại tự đề cử mình. Kỳ thực chính là một tên điên tự đại tự kỷ. Nói cách khác, đúng là thần kinh. Khi Thân Nghĩa Bân gặp mình lúc đó, tuy không trì tài ngạo vật, nhưng cũng không so sánh mình với người này người kia.
Đương nhiên trong số những người này có một số người có bản lĩnh. Ví dụ như Mao Toại, hoặc là Gia Cát Lượng so sánh mình với Quản Trọng Nhạc Nghị. Nhưng như vậy có mấy người?
Thạch Kiên nghe xong hơi có chút phản ứng. Hơn nữa người có tài vẫn có sự nguy hiểm tính mạng? Đây đang còn là giữa thanh thiên bạch nhật, ai dám giết người?
Bởi vì có Thạch Kiên trấn thủ nên dải đất này trị an vô cùng tốt. Quan lại ở đây không ai không biết Thạch Kiên ghét ác như kẻ thù, nên làm việc đều cẩn trọng, chỉ sợ phạm phải sai lầm để Thạch Kiên biết.
Nhưng người điên này đã mở miệng, Thạch Kiên muốn xem xem là người như thế nào, mà dám so sánh với Thân Nghĩa Bân và hắn sẽ có nguy hiểm gì. Thế là đi ra ngoài cổng. Trong phủ hắn không cho người này đi vào. Bên trong còn có Mai Đạo Gia. Hắn thật không muốn để người khác biết Mai Đạo Gia đang làm khách ở đây.
Hắn nhìn thấy một người thanh niên tướng mạo rất được đứng trước phủ của hắn, khí phách hiên ngang. Chỉ cí điều quần áo hắn ta bây giờ không biết do đâu mà bị rách tung mấy chỗ, còn dích bùn đất và rêu xanh, vô cùng nhếch nhác.
Sau khi gười thanh niên đó nhìn thấy Thạch Kiên, nói to:
- Tiểu nhân đã gặp Thạch đại nhân.
Lời nói của hắn còn chưa dứt, thì nghe thấy một tiếng hô to đằng sau:
- A, lần này ngươi chạy đi đâu.
Người thanh niên không cần quay đầu cũng biết ai đến. Hắn vội vàng chạy đến đằng sau Thạch Kiên trốn .
Thạch Kiên nhìn rõ rồi, một thiếu nữ xinh đẹp dẫn theo mấy a hoàn, trên ty còn cầm bảo kiếm, nổi giận đùng đùng chạy đến. Việc này còn không làm cho Thạch Kiên kinh ngạc. Điều làm Thạch Kiên kinh ngạc là nhìn thấy phía sau các cô ấy còn có mười mấy thiếu phụ áo quần lòe loẹt vừa chạy tới vừa thở hồng hộc.
Ở đằng sau họ, lại có mấy trăm dân chúng theo xem. Thạch Kiên nghĩ đây là đang làm gì đây? Đóng phim à? Nhìn thấy nhiều người như vậy, đặc biệt là mấy tiểu cô nương tay còn cầm vũ khí, Chu Lạp và các hộ vệ lập tức ngăn các cô ấy lại.
Cô gái kia cũng đoán ra vị quan trẻ này là Thạch Kiên. Nhưng bây giờ cô ấy đang tức giận, cũng không hành lễ. Cô ấy chỉ người thanh niên nói:
- Tô Sĩ Quốc, ngươi có giỏi thì trốn ở đây cả đời, chỉ cần ngươi thò mặt ra, lão nương sẽ giết ngươi.
Thạch Kiên chau mày. Tiểu cô ngương này cũng chỉ mười bảy mười tám tuổi, mà lại tự xưng là lão nương, có cá tính đây. Nhưng ngay cả hắn giờ đây cũng không biết xảy ra chuyện gì. Hắn còn chưa kịp suy nghĩ, liền nghe thấy đám thiếu phụ nói:
- Vị tiểu quan này là ai, hình như cũng không kém là bao so với tướng công của chúng ta.
- Đồ ngu, người này mà ngươi cũng không biết. Ngươi hãy nhìn quan phục trên người ông ta. Đó là màu tím, còn có bức họa rồng. Thắt lưng còn đeo túi Kim ngư. Đây là quan nhất phẩm. Bây giờ quan nhất phẩm là Thạch đại nhân tài tử số một của Tống triều.
- Ồ, Cậu ta chính là Thạch đại nhân à. Vậy mà không thấy nói cậu ta giống như tiên đồng giáng trần. Nhưng ta thấy hắn không đẹp trai hơn tướng công của chúng ta là mấy.
- Đúng vậy, đúng vậy. Hắn không trắng trẻo như tướng công.
- Tuy tướng công trắng, nhưng tướng công hình như là kém Thạch đại nhân một chút. Các chị em, mọi người nhìn xem, Thạch đại nhân đứng ở đó trong như giống như một quả núi, khí chất cao quý. Tướng công chúng ta còn kém rất nhiều.
- Tướng công à, người đứng thẳng lưng lên, không được khom lưng như thế.
- Đứng thẳng lên cũng không tác dụng gì. Thạch đại nhân là tài tử số một thiên hạ. Tướng công chúng ta tài hoa không so được với ông ta.
Người thiếu nữ đó sợ gặp phải mấy trường hợp này, chỉ lặng lẽ dựa vào một cái cây to, không nói gì.
Ầm ĩ một hồi, một thiếu phụ mới nhớ ra nói:
- Thạch đại nhân à, ngài phải cứu tướng công chúng tối, tướng công chúng tôi rất là có tài. Chàng trên thì biết thiên văn, dưới biết địa lý. Nếu không phải bị vướng mắc với nha đầu rắc rối snày, không biết chừng lần này chàng đã có thể giúp ngài đưa ra rất nhiều chủ ý hay.
- Đúng vậy, đúng vậy. Nghe nói Thạch đại nhân có con mắt tinh tường. Người như thế nào ngài chỉ cần nhìn là đã biết rồi. Ngài hãy nhìn kỹ tướng công của chúng tôi xem.
- Thạch đại nhân, ngài xem, nha đầu này thật lợi hại. Không ngờ đứng trước mặt ngài cũng muốn hành hung. Ngài cần phải để ý chuyện này.
Thạch Kiên cuối cùng cũng hiểu ra một chút, quay người hỏi người thanh niên:
- Những cô nương này đều là vợ ngươi?
Đối diện với bảy tám vạn đại quân Tây Hạ hắn cũng đều điềm tĩnh tự nhiên. Nhưng khi hỏi câu này, giọng nói có chút run lên.
Anh chàng thanh niên đó hành lễ trả lời:
- Đúng là vợ của tiểu nhân.
Sau một hồi, Thạch Kiên mồ hôi đầy đầu nói:
- Ngươi đúng là loại siêu cấp.
Thạch Kiên nghe thấy vậy lại lộ ra ý cười, hắn nghĩ tới bộ dáng hung hăng của cô nương kia, bộ dáng này chẳng cần nghĩ nhiều cũng đoán ra, Tô Sĩ Quốc đã chọc trúng tổ ong vò vẽ rồi.
Quả nhiên vừa Tô Sĩ Quốc nói, thiếu nữ kia nghe thấy hắn có tới bốn mươi lão bà, nàng liền phát hoả. Nàng vốn có xuất thân tốt, tuy rằng Tô gia có tiền, nhưng dù sao cũng chỉ là một thương nhân. Hiện tại thấy hắn cũng có vẻ không xấu, còn có một chút tài học vấn, nói không chừng nếu ra chiến trường thực đúng là có thể làm một quân sư. Hơn nữa nàng hiện nay đã thất thân, cho nên mới phải chịu thiệt mà gả cho hắn. Nhưng thật không ngờ hắn lại đã có tới bốn mươi lão bà rồi.
Vì thế nàng đánh cho Tô Sĩ Quốc một trận, Tô Sĩ Quốc cũng thật không ngờ một tiểu cô nương tay chân mảnh khảnh lại lợi như vậy, chẳng những hắn mà ngay cả vài lão bà ra tay hỗ trợ cũng lập tức bị đánh ngã. Sau khi đánh Tô Sĩ Quốc, đại tiểu thư này bắt đầu khóc. Khóc xong nghĩ lại dù sao thân thể mình cũng đã bị hắn chiếm rồi, có giết hắn đi cũng vô dụng. Vì thế nàng cùng Tô Sĩ Quốc đàm phán, yêu cầu hắn bỏ các vị phu nhân kia, sau đó cưới nàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...