- Không tốt.
Nguyên Hạo đột nhiên hô to:
- Mau rút lui.
Không chỉ nói hắn, mà là tất cả những người biết chữ trong đại quân Tây Hạ, cũng biết Khúc Tiếu Gian, về sau tan thành tro bụi. Lại đã từng nghe chuyện hắn đối phó với loạn đảng trong cung. Không cần phải nói, ở trong thung lũng này hắn đã chôn thuốc nổ. Hơn nữa bọn họ có rất nhiều người từng đánh vào thành Duyên Châu, ngay tại nội thành đã phải nếm qua nỗi khổ này.
Ngay lập tức người hô ngựa hý, bảy tám vạn đại quân Tây Hạ bỏ chạy ra ngoài thung lũng. Trong lúc vội vàng bối rối, lại có mấy trăm binh lính bị liên lụy, ngã xuống khỏi ngựa, khiến những còn chiến mã chồm chạy phía sau giẫm chết.
Có người nói ta nghĩ ra rồi. Khẳng định không thể là thuốc nổ. Đám ở trong cung kia chỉ là mấy ngàn bạn đảng. Đây là mấy vạn đại quân, phải bao nhiêu thuốc nổ mới nổ chết bọn họ. Hơn nữa khoảng cách quá xa, mồi lửa không khống chế được khoảng cách dài như vậy.
Nguyên Hạo dẫn đại quân hoảng sợ mà chạy ra ngoài thung lũng. Nhưng qua nửa ngày, cũng không nghe thấy tiếng vang. Trong nháy mắt, hắn liền hiểu rằng đã bị Thạch Kiên lừa. Thạch Kiên muốn đặt thuốc nổ ở đây. Trừ phi hắn có thể đoán ra chính mình sẽ bị đuổi đến nơi đây. Như vậy trừ phi là thành thần, mới có thể đoán được những việc trong tương lai. Nhưng Nguyên Hạo biết rõ, Thạch Kiên cũng chỉ là thông minh hơn bình thường một chút thôi.
Ví dụ đơn giản nhất, chính là nếu hắn có thể đoán việc sẽ xảy ra, tại sao lại điều đại quân Tống triều đến Kính Châu?
Vì thế hắn lại nổi giận đùng đùng dẫn đại quân tiến công vào thung lũng. Quả nhiên Thạch Kiên đã mang đại quân lui đến một bãi đất cao. Lợi dụng thế ỷ dốc để phòng thủ. Hơn nữa quân Tống ở làm một chuyện. Bọn họ xếp từng đống 2 vật thể một với nhau, nhìn thấy Nguyên Hạo lại mang đại quân tiến vào. Bọn họ mới dùng ngọn lửa châm. Sau đó một ngọn khói đặc bùng lên. Hoá ra bọn họ đang thả khói báo động.
Nguyên Hạo hiểu rõ, bọn họ đang gọi viện binh. Vậy là tốt, hy vọng viện binh của các ngươi tăng tốc đuổi đến đây, đuổi được càng nhanh càng tốt. Nhìn thấy quân Tống thả khói báo động, Nguyên Hạo quay lại lệnh đại quân dừng bước, không cần tiến công Thạch Kiên
Đáng tiếc đại quân của hắn lúc này tất cả đang ở trong thung lũng, không biết tình hình bên ngoài. Theo làn khói báo động đang bay lên này, xa xa lại có vài làn khói báo động cũng đồng thời bay lên, từng làn từng làn tiếp tục truyền đi. Tiếp theo, bọn Dương Văn Quảng mang mười vạn đại quân, đã nghỉ ngơi một ngày một đêm ở Hồ Lô xuyên. Nhìn thấy những làn khói báo động này lại xuất phát. Năm vạn đại quân bơi thẳng qua thượng du Lạc xuyên, phong kín tuyến đường rút quân của Nguyên Hạo. Mặt khác năm vạn đại quân tán thành những cánh quạt lớn, tụ tập về phía Mã Đầu Sơn.
Đây chỉ là một đường của bọn họ. Đồng thời. Phạm Trọng Yêm cũng đem hai vạn đại quân được phái từ những binh lính lưu lại giữ Bảo An quân theo hướng tây bắc tiến quân về bên này. Dương Sùng Huân thành Duyên Châu cũng phái năm nghìn binh lính theo hướng đông bắc tiến quân về đây. Lộc Châu ( huyện Phú), Long Tuyền trại (huyện Cam Tuyền) cũng phái hơn bảy ngàn người tiến về đây theo hướng đông nam. Nếu biểu thị trên bản đồ, năm đội quân này đã bố trí thiên la địa võng tại khu vực nhỏ hẹp này, Hơn nữa tấm lưới này càng thu càng chặt.
Chỉ có điều ở đây chỗ xa, chỗ gần, đáng tiếc vừa rồi Nguyên Hạo chỉ là tạm gọi người lục tìm một chút trong thung lũng này, đã cuống quít đuổi Thạch Kiên vào thung lũng . Nếu không bọn thám tử này thuận theo hai bên núi lớn tiếp tục lật lại, sẽ phát hiện khi trèo qua một ngọn núi lớn ở phía bên kia hai ngọn núi đều có binh lính Tống ẩn nấp. Hiện tại nhìn thấy những làn khói báo động này, trên người bọn họ đang cõng một vật nặng, bắt đầu vội vàng vội vội vượt lên hai ngọn nói lớn, tiến gần về đại sơn hai bên thung lũng.
Lại nói rõ một chút, nếu không rõ binh lực có thể xem bản đồ một chút . Ngoài ra còn nói thêmchút, đại chiến trận Tam Xuyên Khẩu chính là ở phía Bắc nơi diễn ra trận chiến này.
Mà những làn khói báo động còn tỏa khắp cả ở phương xa, vượt qua thành Duyên Châu, vượt qua Kim Minh trại, An Viễn thành.
Lúc này Dã Lợi Ngộ Hất đang dẫn theo mười ngàn tinh kỵ cũng nhìn thấy đám khói báo động này. Hắn thấy đám khói báo động này là từ đất Tống truyền ra, cũng không hề để ý. Hiện giờ hắn cũng biết đại quân Tây Hạ lần này không may, bị thiệt hại nặng ở Kim Minh trại và Bảo An quân. Hiện giờ Nguyên Hạo đang dẫn đại quân tiến lên trước chặn đường Thạch Kiên. Áp dụng biện pháp vây đánh viện binh, diệt gọn mười vạn quân Tống ở Hồ Lô xuyên. Như vậy còn có thể tiếp tục chiếm ưu thế.
Hiện tại đám khói báo động đang từ hướng Lạc Xuyên truyền đến. Không cần phải nói, là Thạch Kiên bị vây rồi. Đang cầu cứu bên ngoài đây.
Hắn còn thản nhiên tự đắc dẫn dắt đại quân di chuyển theo hướng nam. Bởi vì Nguyên Hạo đã lấy trọng tâm tác chiến triển khai ở hướng nam. Để đánh bọc sườn, hắn cũng phải đem quân đội tiến quân hướng nam. Để tránh những phiền phức không cần thiết mà quân Tống đem đến cho Nguyên Hạo theo hướng Duyên Châu, Bảo An quận
Chẳng những là hắn. Mà chính Địch Thanh cũng không biết tình hình rốt cục thế nào. Nhìn thấy đám khói báo động từ phía nam Bảo An Quận truyền đến, hắn cũng đang lo lắng. Nhưng hiện tại binh lính Kim Minh trại của hắn không còn nhiều nữa. Bây giờ lại còn có mười ngàn du kỵ Tây Hạ đang như hổ rình mồi ở bên cạnh. Lại càng không dám phái chi viện ra. Có điều hay là hắn nhóm khói báo động. Xem quân lính Tống ở các hướng khác có thể rút ra không. Chỉ có điều khiến hắn cảm thấy kỳ quái là khói báo động là thứ thời gian trước vạn bất đắc dĩ mới dùng. Mấy ngày hôm trước lúc mới đầu Duyên Châu và Kim Minh trại nguy hiểm như vậy, bọn họ cũng không châm ngòi khói báo động.
Nhưng mà. Theo ngọn khói báo động đang truyền về hướng Bắc. Mấy cái trại, cùng với Lân Châu (nay là phía bắc Thần Mộc Thiểm Tây), Phủ Phâu ( nay là Phủ Cốc Thiểm Tây) bắt đầu có quân Tống kéo ra. Sau đó hội hợp thành ba đường. Cuối cùng Chiết Kế Tổ mang theo tám ngàn binh lính Tống xuất phát về hướng Tĩnh Châu (nay là tây bắc Thước Chi Thiểm Tây). Chiết Kế Thế mang theo chín ngàn binh lính xuất phát về hướng Tuy châu ( nay là Tuy Đức Thiểm Tây). Đinh Mão mang theo một vạn người xuất phát về hướng Hựu Châu ( nay phía đông Tịnh Biên Thiểm Tây).
Và bọn họ đều mang theo loại máy bắn đá kiểu mới của Thạch Kiên. Còn mang theo mấy cái xe ngựa to. Trên xe ngựa đặt mấy cái hòm gỗ lớn. Bên ngoài dùng dùng vải bọc kín.
Nguyên Hạo không thấy được tình thế này. Cho nên hắn rất vui vẻ. Hắn đi lên trước trận địa. Nói với Thạch Kiên:
- Thạch đại nhân, ta thấy ngươi lúc này đi vào đường cùng rồi. Trẫm cho ngươi một cơ hội. Chỉ cần ngươi đầu hàng trẫm. Trẫm phong ngươi làm Tịnh Kiên vương.
Hiện tại theo ba quyển tiểu thuyết truyền lưu của Thạch Kiên. Rất nhiều văn nhân thi rớt cũng ở nhà viết sách mà sống . Đến nỗi xuất hiện rất nhiều tiểu thuyết. Nhưng rốt cục là thể loại mới, rất nhiều người nắm không chắc. Để lấy lòng thư thương và người nghe, nội dung tác phẩm không tốt. Nhưng được thổi bùng lên thành phong trào rộng rãi. Rất nhiều sách đều giống như tiểu thuyết huyền ảo. Về võ nghệ bên trong, không có một quyền phá vỡ tinh cầu. Nhưng một quyền giết chết một con trâu rừng thì thường gặp. Thạch Kiên cũng xuất hiện trong những tiểu thuyết này. Nhưng hiện nay là nhân vật chính trong sách. Thạch Kiên dù sao cũng không kém hơn là mấy so với truyền thuyết Bao Chửng đời sau. Còn về cái từ Tịnh Kiên vương này đã xuất hiện trong sách trước đó nhiều năm.
Tuy nhiên Nguyên Hạo muốn mời chào Thạch Kiên. Đó khẳng định là thật. Thằng ngốc cũng biết nếu Thạch Kiên tới Tây Hạ, sẽ giúp được nhiều cho Tây Hạ.
Thạch Kiên cười, nói:
- Ngươi muốn ta đầu hàng, nhưng ngươi cần phải đánh bại ta, mới được. Nếu không thì ta đầu hàng bại tướng trong tay ta sao, ta chẳng phải ngốc mà còn có ý ngược lại đấy. Chính là ngươi đưa tới hơn mười vạn đại quân, lặn lội đường xa, tình trạng kiệt sức hơn nữa ở trên cánh đồng này nữa. Đại Hạ (Tống gọi là Tây Hạ, Nguyên Hạo kiến quốc goi là Đại Hạ) cũng chỉ là món ăn khai vị của ta mà thôi.
- Ngươi không thấy là trẫm vẫn khôngđuổi tận giết tuyệt ngươi sao. Kỳ thật trẫm chính là muốn bức ngươi đến tuyệt cảnh này, để cho ngươi xin hàng. Nếu không thì còn có thể đợi cho ngươi tiến vào thung lũng này sao? Dù ngươi không thả khói báo động. Trẫm cũng để ngươi cho người xông ra khỏi vòng vây Đại Hạ của chúng ta, đi xin viện binh.
Thạch Kiên lắc đầu. Hắn nói:
- Ngươi cho là quân đội của ngươi thật sự có thể đuổi theo đại quân của ta. Các tướng sĩ, thắp sáng lên, con khỉ đen này nhìn một chút.
- Vâng!
Mười ngàn quân Tống đáp. Sau đó bọn họ xoay người lên ngựa, lại xoay người xuống ngựa, động tác rất chỉnh tề.
Nguyên Hạo nheo mắt nhìn thấy động tác chỉnh tề này của quân Tống , hắn dường như ngửi thấy mùi nguy hiểm.
Thạch Kiên lúc này mới cười tủm tỉm nói:
- Nghe ta nói này, hắc hầu tử Hoàng đế, có phải ngươi cho rằng Tống triều chúng ta không có mấy người biết cưỡi ngựa. Cho dù là vì ta đánh bại Vệ Mộ Kim, thu được rất nhiều chiến mã, cũng không có mấy chiến sĩ biết khống chế nó? Cho nên chúng ta dù có chiến mã. Tốc độ cũng sẽ không nhanh, đúng không?"
Đến đây, hắn lại cười:
- Vậy chính ngươi đã sai rồi, hoặc là hiện tại binh lính Đại Tống chúng ta cưỡi không tốt bằng người Tây Hạ các ngươi. Dù sao các ngươi lớn lên trên lưng ngựa. Nhưng cũng chẳng qua là cưỡi ngựa mà. Đến bản quan cũng biết cưỡi, tuy rằng cưỡi không được thuần thục, nhưng cưỡi nó chạy còn có thể mà.
Nguyên Hạo nghe xong ngẫm lại cũng đúng. Từ sau khi Thạch Kiên bị mình đuổi kịp. Hắn không để lộ chút kinh hoảng. Lẽ nào đúng là hắn đang dùng kế, dụ mình đến đây?
Sắc mặt hắn biến đổi đến xấu xí, hắn trầm giọng nói:
- Nhưng bất luận ngươi dùng mưu kế gì, trẫm chỉ cần xung phong một cái là có thể làm cho đám người các ngươi thành tro bụi. Lại dựa vào số quân Tống này của các ngươi, đã rời khỏi tường thành , muốn giao đấu với những binh sĩ dũng mãnh Tây Hạ của trẫm ở ngoài đồng, còn muốn giành thắng lợi. Ta xem ngươi đang nằm mơ giữa ban ngày - vọng tưởng.
Thạch Kiên gật gật đầu, nói:
- Nếu là ở ngoài đồng, trừ phi là nhân vật như Địch tướng quân. Không thì không đánh nổi binh línhTây Hạ các ngươi.
Nghe xong những lời này, Nguyên Hạo mặt đỏ lên. Tuy nhiên mặt hắn vốn đã đen, cho dù đỏ, cũng không ai có thể nhìn ra được. Quả thật, trận chiến ấy là Địch Thanh đánh như kẻ điên. Dựa vào bốn ngàn khinh kị, bất kể theo số người hay là trang bị, đều thua xa hai vạn đại quân cảu Dã Lợi. Nhưng vẫn đánh bại Dã Lợi một cách vinh quang. Hơn nữa này là giao chiến mặt đối mặt, chưa tới nửa không dung chút thủ đoạn nào. Có thể thấy được binh lính Tây Hạ cũng không phải vô địch tuyệt đối.
Thạch Kiên tiếp tục ung dung nói:
- Kế hoạch này của bản quan gọi là nhảy múa trên mũi dao, thoạt nhìn đều đặt mình vào tuyệt cảnh. Trên thực tế bản quan rất an toàn. Không thì sao lại có thể dẫn ngươi đến đây? Tuy rằng binh lính Đại Tống chúng ta là từ xa tới. Nếu đối mặt binh lính mạnh nhất Tây Hạ các ngươi, chỉ ở thế hạ phong. Nhưng nếu là đối mặt với binh lính đã bị đánh tơi bời của Tây Hạ các ngươi thì …
Nguyên Hạo càng nghe càng khó chịu. Cuối cùng hắn không nhịn nổi, quay lại phía sau binh lính giơ tay lên, lệnh binh lính tiến công.
Thạch Kiên quay sang Tiểu Dương công công nói
- Vừa rồi bản quan nói khúc tiếu gian, đằng sau cái gì đang tới, ngươi còn không thay bản quan trả lời cho vị hầu tử Hoàng đế này sao.
Dương công công vừa mới chưa trả lời. Nguyên Hạo liền dẫn đại quân tháo chạy. Hiện tại hắn tuy rằng đối mặt với bảy tám vạn đại quân Tây Hạ đúng là như hổ rình mồi, nơm nớp lo sợ. Nên đáp lại vẫn còn run:
- Thạch đại nhân, đằng sau là tan thành tro bụi."
Hắn vừa nói xong, Thạch Kiên liền châm ngọn lửa trong tay.
Nguyên Hạo ngay từ đầu cũng đã nghi ngờ. Tuy nhiên hiện tại hắn đầu óc xoay chuyển rất nhanh. Nếu thật sự Thạch Kiên đặt thuốc nổ ở dưới đống tuyết. Vậy thì hậu quả thiết tưởng không tưởng tượng nổi.
Hắn lại nghĩ đến lời nói vừa rồi của Thạch Kiên. Đúng vậy, bọn họ rõ ràng đều cưỡi ngựa rất khá, tại sao ở trên đường lại làm bộ như không biết? Đây rõ ràng không phải đang dụ địch sao? Hơn nữa đến bản thân Thạch Kiên cũng ở trong đại quân. Hắn không nắm chắc dám lấy thân thị hiểm sao? Nhưng vì sao vừa rồi hắn không châm thuốc nổ?
Đúng rồi, Nguyên Hạo đột nhiên nhớ tới, vừa rồi đại quân của mình tiến vào còn chưa đủ sâu. Theo sự rút lui của bọn họ, Thạch Kiên dẫn quân Tống tiến thêm một bước lui vào trong cốc. Thoạt nhìn biểu hiện bề ngoài, bọn họ là muốn chiếm cứ bãi đất cao này, phòng thủ. Nhưng thực tế đại quân của mình khiến cho bọn họ rút lui, thì không thể không tiến vào càng sâu bên trong cốc. Nói cách khác hiện giờ châm thuốc nổ thì hiệu quả mới lớn hơn nữa.
Nghĩ đến đây, hắn nhìn thấy Thạch Kiên đã cúi lưng xuống, làm như muốn châm đốt cái gì đó. Bất thình lình hắn lớn tiếng nói:
- Mau rút lui!
Lại là một trận binh hoang mã loạn.
Những binh lính này chạy thục mạng ra ngoài.
Thạch Kiên cúi người nhặt lên một cây cây đuốc từ dưới đất, lắc đầu nói:
- Quả nhiên đúng là một người đa nghi, bản quan chẳng qua là đốt một cây cây đuốc mà thôi. Không thấy trời đã tối rồi sao? Thật khiến người ta không còn lời để nói.
Tất cả mọi người ở bên cạnh hăn đều cảm thấy toát mồ hôi. Trời mới biết là hắn đốt đuốc, hay là châm thuốc nổ!
Dương công công nhìn thấy đại quân Tây Hạ đang chạy như điên ra ngoài. Mới lau mồ hôi. Hắn vừa rồi ở bên cạnh Thạch Kiên, cách đại quân Tây Hạ rất gần. Chẳng những nhìn thấy hết bộ dạng nhĩng tên lính Tây Hạ đứng đối diện. Mà còn ngay cả một nốt ruồi trên mặt Nguyên Hạo cũng nhìn thấy rõ mồn một. Hắn còn nhìn thấy cái giơ tay vừa rồi của Nguyên Hạo. Đó rõ ràng là đợi tay vừa hạ xuống, liền chỉ bảo tiến công.
Hắn chân mềm nhũn dựa vào con ngựa đỏ thẫm phía sau nói:
- Ta nói Thạch đại nhân, cũng không thể đùa như vậy. Nhảy múa trên mũi dao nhọn này không hề dễ chơi.
Tuy rằng hiện tại Nguyên Hạo quả thực đang làm khỉ cho Thạch đùa. Nhưng trong chốc lát hắn phát hiện không có thuốc nổ, vậy là muốn tiến vào. Đến lúc đó thì chờ bọn hắn trút giận đi.
Nguyên Hạo vẫn chưa hoàn hồn chạy ra ngoài thung lũng. Nhưng lúc lâu sau, trong thung lũng đến một tiếng động cũng không còn. Có điều hắn không dám khẳng định, rốt cuộc Thạch Kiên có đặt thuốc nổ trong thung lũng hay không. Vì thế cho gọi đám người Trương Nguyên đến thảo luận.
Lúc này trời đúng là đã tối. Thượng Xuyên ở bên ngoài Mã Đầu Sơn yên tính không một tiếng động. Ở cuối đại quân Tây Hạ đuổi theo Thạch Kiên qua đây, dân chũng Thượng Xuyên liền khóc cha kêu mẹ chạy trốn vào trong núi. Hiện tại tất cả dân chúng Tống triều đều biết Nguyên Hạo chuyện Nguyên Hạo giết hại dân chúng ở phía Bắc Duyên Châu. Không chỉ người Tống mà ngay cả người Đảng Hạng cũng hận cách làm này của Nguyên Hạo.
Thượng xuyên hiện tại rất im lặng, chỉ còn lại cánh đồng mờ mịt, trên đó còn có lúa mì vụ xuân. Hiện tại đang bị phủ một tầng tuyết dày. Mã Đầu Sơn cũng lặng im trong màn đêm. Thung lũng trước mắt này giống như một quái vật, làm cho Nguyên Hạo cảm thấy đau đầu.
Đầu tiên Nguyên Hạo hỏi Dương Khuếch:
- Ngươi xem Mai Đạo Gia có đáng tin không?
Lần này rất nhiều tình báo đều là Mai Đạo Gia cung cấp . Lần trước Mai Đạo Gia trở về, Thạch Kiên quả nhiên phân tích Nguyên Hạo như vậy, không hề trách tội Mai Đạo Gia. Mặc dù không có công lao, cũng chịu khổ. Thạch Kiên cho Mai Đạo Gia làm chức thư ký quan. Đương nhiên Mai Đạo Gia quyền vị rất thấp. Tiếp xúc với không nhiều tình báo cơ mật. Nhưng là vì Tây Hạ gửi đi rất nhiều gián điệp dò hỏi không được kế hoạch của quân Tống. Thông qua những thong tin kế hoạch này Mai Đạo Gia gửi, bọn Trương Nguyên liền có thể phân tích ra hoàn toàn hành động của Thạch Kiên.
Hiện tại Nguyên Hạo lo lắng Mai Đạo Gia lại lần nữa phản lại Tây Hạ, đầu nhập Tống triều. Hiện tại cung cấp cho hắn chính là tình báo giả. Nhưng Mai Đạo Gia là con rể Dương Khuếch, cho nên Nguyên Hạo hỏi Dương Khuếch.
Dương Khuếch suy nghĩ một hồi, nói:
- Khả năng này không lớn. Hắn bình thường đôí với con gái ta tốt lắm. Nếu hắn vẫn còn nhớ Đại Tống, sẽ không làm như vậy. Mặt khác, hiện tại bởi vì hắn đã từng làm phản, về sau Tống triều cũng sẽ không tin tưởng hắn, cho nên hắn cũng như là bị Thạch Kiên lợi dụng lần này, lần sau cũng bị vứt bỏ. Hắn là một người khôn khéo, không phải không nghĩ đến điểm này, cho nên hắn sẽ không đầu quân cho Tống triều một lần nữa.
Dương Khuếch còn nói thêm:
- Hơn nữa Thạch Kiên này cũng có một khuyết điểm, đó là mềm lòng với người của mình. Cho nên tiểu quận chúa của Liêu quốc kia mới trà trộn vào bên cạnh hắn. Ngươi xem Hương Phi cũng không làm cho hắn hoài nghi, lại càng không nghi ngờ Mai Đạo Gia .
Nguyên Hạo nghe cũng có lý. Hắn trầm tư một hồi, nói:
- Như vậy vừa rồi Thạch Kiên đang phô trương thanh thế ?
Trương nguyên suy nghĩ một hồi, nói:
- Khó mà nói. Có thể là phô trương thanh thế, cũng có thể là thật . Chỉ thấy bọn họ chỉnh tề lên xuống ngựa thì không tnói lên điều gì. Nếu bọn họ cưỡi ngựa, thi lên xuống ngựa đương nhiên là toàn bộ đều biết. Hơn nữa ta cũng nghe nói, hắn có một phương pháp huấn luyện mới lạ, tỷ như đứng dậy, giẫm chận tại chỗ ..., đều phải chú ý chỉnh tề. Có lẽ đây là duyên cớ hắn yêu cầu đội hình đội ngũ chỉnh tề.
- Trương thượng thư nói có lý, trẫm đã muốn quên chuyện này. Nhưng mấu chốt là hắn có đặt thuốc nổ trong thung lũng không?
Trương Nguyên xoa tay, nói:
- Thần cũng không hiểu rõ vật này lắm, vừa rồi người nhiều quá, khắp nơi đều là dấu chân, nếu không đã có thể thấy được có người đến hay không. Dù sao đem chôn rất nhiều thuốc nổ xống dưới đất, cũng là một công trình không nhỏ.
Một đại tướng hạ thủ của Nguyên Hạo nói:
- Bằng không chúng ta bắt một người Tống đến hỏi một chút.
Trương Nguyên lắc đầu nói:
- Vừa rồi toàn bộ đám người Tống đều từ thôn trang chạy vào trong núi rồi. Nếu bắt đến, Thạch Kiên đã có thể sắp xếp như vậy, cũng không thể để cho những dân chúng bình thường đều biết. Như vậy thì sao còn có thể giấu được thám tử của chúng ta?
Lúc này Dương Khuếch cứ im lặng suốt.
Nguyên Hạo quay sang hắn hỏi:
- Dương đại nhân, ngươi đang suy nghĩ gì thế?
Dương khuếch đáp:
- Ta suy nghĩ một câu, dường như rất quan trọng, nhưng vẫn không nghĩ ra.
Lúc này một sĩ binh đến bẩm báo:
- Bệ hạ, những chiến mã chạy đến bây giờ, đều rất khát, có cần đun một chút nước cho chúng uống không?
Những chiến mã này không giống với người, binh lính khát nắm lấy một nắm nước tuyết nhét vào miệng là có thể giải khát. So với binh lính Tống, đúng là binh lính Tây Hạ có thể chịu khổ hơn. Nhưng chiến mã uống nước nhất định phải dùng ấm sắt đun lên, mới có thể cho chúng uống được.
Dương Khuếch đột nhiên ánh mắt sáng lên, nói:
- Ta nhớ ra rồi, lần trước Mai Đạo Gia cũng từng đề cập với ta loại thuốc nổ này, nói là nó sợ nước.
- Ừ, việc này và việc đặt thuốc nổ có quan hệ gì? Nguyên Hạo hỏi.
- Bệ hạ, người ngẫm lại xem, nhiều ngày nắng như vậy, tuyết đều đang tan thành nước, hơn nữa bởi vì tuyết tan thành nước chậm, cho nên tính thẩm thấu mạnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...