Đại Tống Phong Lưu Tài Tử


Lúc này Thôi Diệt Lang hỏi sao con chó mẹ đó biết cậu, cậu mới nói, trước đây gia đình du mục này cũng cho con trai họ đi tòng quân, nhưng sau đó con trai họ bị trọng thương. Lúc đó chính cậu đã dìu con trai họ về. Trông thấy bộ dạng to lớn hung mãnh của những con chó này cậu lấy làm thích thú, thậm chí còn vui đùa với chúng. Không ngờ con chó mẹ này vẫn nhận ra cậu. Chả trách có người gọi loại chó ngao này là “chó thần”. Vừa nói cậu vừa cẩn thận băng bó vết thương ấy con chó con, những con chó này cũng để yên cho cậu băng bó mà không hề giãy giụa. Nhưng khi những binh sĩ khác muốn vuốt ve thì chúng không ngừng gầm gừ, tỏ ý phản kháng. Điều này khiến Thôi Diệt Lang, Chu Sỉ, Chu Hận và cả Địch Thanh cũng không ngừng ngưỡng mộ Đinh Mão.

Sau đó Đinh Mão mang ba con chó ngao này về kinh thành. Vì không tiện mang theo bên mình nên đã tặng chúng cho Thạch Kiên. Nhưng cứ mỗi khi trời chập choạng tối là chúng lại nhìn về phía tây bắc và không ngừng kêu gào. Dường như chúng muốn khóc cho chủ và cha mẹ chúng bị sát hại vào chập tối ngày hôm đó. Hơn nữa còn trông thấy nước mắt thật sự chảy ra từ khóe mắt của chúng.

Câu chuyện về ba con chó này cũng được truyền ra ngoài. Ngay cả Lưu Nga nghe xong cũng cảm động nói chúng thật là những con chó trung nghĩa. Đồng thời chúng cũng được người trong kinh thành tôn trọng giống hệt như người chủ sau này của chúng —Thạch Kiên.

Mãi tới khi quân Tây Hạ rút lui, đám quân cứu viện kia mới cẩn thận tiến vào Duyên Châu. Bọn họ ngây người vì cảnh tượng thê thảm hiện ra trước mắt. Hiện giờ thành Duyên Châu đã gần như một “thành máu”, khắp nơi đều là máu tươi và thi thể.

Trong trận chiến này, chín nghìn binh sĩ chính quy của Duyên Châu, cộng thêm sáu nghìn hương binh, thì có tới gần một vạn người bị chết, hơn ba nghìn người bị thương nặng. Số còn lại đều bị thương nhẹ, không một ai lành lặn. Ngay cả Phạm lão phu tử cũng bị trúng tên ở bả vai. Dân chúng tham gia chiến trường lúc đó cũng có gần hai vạn người bị thương, còn có mấy nghìn người bị tìm thấy trong đường hầm rồi bị giết chết. Nhưng đồng thời bọn họ cũng khiến hơn ba vạn quân chính quy của Tây Hạ phải bỏ mạng trên mảnh đất này. Hơn nữa còn khiến giấc mộng chiếm lĩnh thành Duyên Châu của Nguyên Hạo tan thành mây khói.

Sau khi nhận được tin báo từ trận chiến này, triều đình bỏ ra một triệu quan tiền để trợ cấp cho dân chúng trong thành và binh sĩ. Nhưng ngoài tình hình thảm hại của Duyên Châu lần này thì còn bộc lộ một điều hết sức đáng buồn đó là sức chiến đấu của binh sĩ Tống triều quá yếu kém. Đặc biệt là quân viện trợ Uy Đức, trong tình huống binh lực ngang ngửa với địch như thế nhưng chỉ chưa đầy hai canh giờ đã hoàn toàn tan rã khiến bọn người Đảng Hạng càng thêm ẫhm muốn chiếm đất của triều Tống. Đương nhiên, lần này Nguyên Hạo cũng tổn thất nặng nề, y còn phải trở về phục hồi lại quân đội. Nhưng tất cả mọi người đều biết , sau khi Nguyên Hạo hồi phục lại thì sẽ có một trận chiến ác liệt hơn nữa nổ ra.

Tuy nhiên lần này triều đình cũng không phải không có thu hoạch gì. Đặc biệt là biểu hiện của năm viên tiểu tướng khiến triều đình vô cùng vui mừng. Bọn họ thừa cơ Nguyên Hạo nghỉ ngơi để triệu năm viên tiểu tướng này về kinh thành. Lưu Nga và Triệu Trinh đã đích thân ban thưởng cho họ.

Đương nhiên, lá gan của Thạch Kiên hiện giờ cũng không lớn đến mức dám cùng cả bốn cô lên giường, có lẽ năm sau thì còn có khả năng một chút chứ hiện tại thì không được. Nếu việc này truyền ra ngoài, không chỉ quan lại trong triều chỉ trích, chỉ cần nước miếng của thầy đồ trong thiên hạ cũng đủ để hắn chết đuối rồi.

Triệu Cận vì còn nhỏ tuổi nên không quan tâm đến chuyện này. Nhưng mấy người khác, như Hồng Diên và Lục Ngạc đều đã hơn 20 tuổi, Triệu Dung cũng lớn hơn Thạch Kiên một chút, các nàng đều hiểu đó là cái gì. Những lời này cũng khiến các nàng chìm đắm trong tưởng tượng. Bởi thời tiết quá nóng, nên các nàng đều mặc ít quần áo, toàn là lụa mỏng như giấy, mơ hồ có thể thấy ngọc thể lúc ẩn lúc hiện. Lúc này mặt các nàng đã đỏ ửng, như nước sau cơn mưa mùa xuân, xuân ý bắt đầu dâng lên tràn trề Thạch Kiên dường như cũng ngửi được hương vị xuân tình này trong không gian.

Đây là ảo giác của Thạch Kiên, hiện tại trời nóng như vậy, trên người mọi người đều ít nhiều đều có mồ hôi, mồ hôi này bay trong phòng chắc chắn có mang theo mùi cơ thể, nhưng Thạch Kiên lại nghĩ đây là hương vị xuân tình.

Hắn cũng là một con người, hơn nữa lại là một nam nhân rất bình thường. Đương nhiên cũng đủ khả năng như người khác hắn có thể đẩy gần gũi từng người một. Nhưng giờ thì không được, ít nhất hiện tại hắn chưa có giường lớn đủ để tất cả cùng ngủ. Cho dù không sợ người ngoài nói, sau này ở trên giường cũng phải chú ý lần lượt, có lẽ phải học theo Vi Tiểu Bảo cách đổ xúc xắc. Thạch Kiên tuy nhân phẩm khá tốt, một số thời điểm trong lòng vẫn nghĩ về chế độ 1 vợ 1 chồng ở thế giới trước, nhưng không có nghĩa là hắn không muốn có sự hưởng thụ hạnh phúc này, chỉ có điều việc phải nắm giữ quyền điều khiển mấy con xúc sắc ở trong tay.

Thạch Kiên lúc này cảm nhận được không khí mờ ám, hắn hô to không chịu nổi. Thậm chí hắn hoài nghi nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn thực sự có thể gần gũi với tất cả các nàng. Hơn nữa dường như các thiếu nữ cũng không có ý cự tuyệt. Về phần Triệu Dung thì cùng lắm là sẽ tranh đầu tiên, những cái khác thì không lo. Hồng Diên và Lục Ngạc thì sẽ vừa lòng mãn nguyện. Còn Triệu Cận nhất định sẽ nói:
- Hay lắm, làm hay lắm.

Hắn vội vàng chạy ra khỏi phòng, đi đến cạnh giếng, tìm thùng nước lạnh, đổ cả lên người để hạ hỏa bớt.


Vợ Đinh Phố thấy vậy vội vàng khuyên can:
- Thiếu gia, ngài đừng làm thế, sẽ sinh bệnh đó!

Đinh Phố một tay kéo vợ về, còn nói khẽ:
- Bà thì biết cái gì. Thiếu gia đang dập hỏa.

Vài năm gần đây, Đinh Phố cũng đã già hơn, tuy nhiên hắn hiện giờ coi như là toại nguyện. Con cả như mong muốn đỗ kỳ thi tú tài, chuẩn bị tiếp thi cử nhân. Con út cũng rất có bản lĩnh, đã ra đến tiền tuyến. Đương nhiên hắn chưa biết chiến sự tây bắc ác liệt. Hiện giờ quốc gia thái bình đã lâu, với năng lực của con út hắn lại ít nhiều cũng có phong phạmđược lây tiếng thơm của thiếu gia, còn không tiến vù vù ở trong quân ngũ sao. Viễn cảnh này khiến Vương Khôn nhìn hắn một hồi lâu hắn cũng không biết liền đập hắn mộtgậy trúc, đập cho hắn một gậy. Vợ hắn nói:
- Vương Khôn này cũng lạ, sắp thành người giàu nhất thiên hạ rồi, vẫn còn định đập người lấy tiền à?

Đinh Phố đắc ý nói:
- Cứ để hắn đập đi, hắn đang ghen tị đấy mà.
Nói xong cười to. Cũng không hẳn vậy, nếu luận về chuyện tình cảm, người đầu tiên Thạch Kiên tìm chính là Vương Khôn, nếu luận về sự trợ giúp thì Vương Khôn là người đã giúp Thạch gia rất nhiều. Nếu không phải Vương Khôn mua phương pháp pha chế rượu của Thạch Kiên thì Thạch Kiên làm sao có tiền mà ra ngoài ở? Làm sao mà có thể an tâm đọc sách, không phải chịu sự khinh bỉ ở Lý gia, rồi sau đó lại đưa mình vào Thạch gia. Đinh Phố nhớ lại những việc mình làm trước đây, cũng có thể nói là sáng suốt

Hắn hiện đang thì thầm nói chuyện cùng vợ, nhưng Thạch Kiên vẫn có thể nghe thấy. Chợt nghe vợ Đinh Phố nói:
- Tiêu cái gì hỏa? Chẳng lẽ thiếu gia bị bệnh?

Đinh Phố nói:
- Bà thế nào mà lại ngu thế? Bên trong kia các chủ nhân hỏa khí cũng rất vượng.

Vợ Đinh Phố lo lắng hỏi:
- Chẳng lẽ bọn họ cãi nhau?

- Bà ngu thế! Tôi nói chính là cái kia phát hỏa!

Vợ Đinh Phố lúc này mới hiểu ý. Bà mỉm cười kỳ lạ:
- Tốt lắm. Thiếu gia có thể ôm tiểu thiếu gia.


Đinh Phố nói:
- Tốt cái đầu bà! Nếu chẳng may làm tiểu công chúa xảy ra chuyện, tương lai để tiểu công chúa ôm một đứa nhỏ vào Thạch gia. Lúc đó trong triều không loạn mới là lạ!

Vợ Đinh Phố ngẫm nghĩ một chút, liên tục gật đầu, nói:
- Lão già. Ông nói điều này có đạo lý. Chuyện này thật không thể cấp bách. Tôi tranh thủ múc mấy xô nước giếng vào để mấy vị chủ nhân kia giảm nhiệt.

Thạch Kiên nghe xong không kìm nổi lắc đầu, thế thì còn ra thể thống gì nữa chứ!

Thạch Kiên trở lại trong phòng. Hồng Diên nhìn thấy cả người hắn đều ướt, vội vàng quan tâm hỏi:
- Thiếu gia. Ngài làm sao vậy, mau thay quần áo đi.

Thạch Kiên đáp:
- Không có việc gì, trời nóng quá, ta dùng ít nước giếng cho bớt nóng.

Triệu Dung ở bên cạnh nói:
- Hồng Diên, ngươi không cần lo lắng, thiếu gia nhà ngươi đang làm thế để tiêu hỏa đấy.

Sau đó đảo mắt , nhìn Thạch Kiên, nói:
- Ta còn thực sự nghĩ ngươi là Liễu Hạ Huệ, hoá ra cũng không phải.

Thạch Kiên cũng vui đùa, nói:
- Ta muốn làm Liễu Hạ Huệ, chỉ sợ ngươi là người đầu tiên không vui.

Vừa rồi Triệu Cận đúng là cho rằng phải ngủ ở trên một cái giường thật lớn, chơi đùa mới tốt nhưng sau khi nói ra, mới biết được lời này dễ dàng làm cho người ta hiểu lầm, đến bây giờ mới lắp bắp giải thích:

- Thạch Bất Di, vừa rồi ta nói cùng ngủ trên chiếc giường lớn là không bao gồm ngươi.

Nàng không giải thích còn tốt, giải thích ra rồi mọi người lại mở to đôi mắt, Thạch Kiên vội vàng chạy đến thư phòng đọc sách. Phòng này dứt khoát để ấy đại tiểu thư giày vò đi.

Thạch Kiên không vào kinh ngay, cho dù giờ có cho hắn một đôi cánh cũng không thể lập tức đã bay đến kinh thành được. Chuyện Tây bắc kết cục cũng đã rõ ràng. Hắn đến sớm vài ngày hay muộn vài ngày cũng không khác nhau mấy. Hắn còn có một việc muốn làm, là phải nhanh chóng đến gia đình Hồng Diên và Lục Ngạc cầu hôn.



Hiện tại phụ thân Lục Ngạc được điều đến Giang Ninh nhậm chức, rất gần Hòa Châu. Vào tháng tư, ông ta còn đến Thạch gia thăm nữ nhi của mình. Với việc nữ nhi chỉ có làm tiểu thiếp của Thạch Kiên, ông ta cũng không phản đối. Một là địa vị hai người cách nhau quá lớn; hai là hiện giờ thanh danh của Thạch Kiên nổi tiếng gần xa, nữ nhi của mình cũng không có điểm gì xứng làm chính thê người ta, cũng không thể tranh giành với công chúa và Dung quận chúa, đương nhiên Thạch Kiên không thể chấp nhận quan điểm này; ba là Thạch Kiên đối đãi với nữ nhi rất tốt, đặc biệt khi ông ta thấy tiểu nha hoàn Hồng Diên kia bắt nạt Thạch Kiên, điều này làm cho ông ta không thể tin nổi, ít nhất nữ nhi của mình đi theo một người đối đãi với tôi tớ như vậy, cũng sẽ không bị khinh bỉ. Nếu nữ nhi không rời hoàng cung, có thể được thái tử nhìn trúng, như vậy tiền đồ còn lớn hơn so với việc đi theo Thạch Kiên, nhưng mà tỉ lệ xảy ra chuyện này cũng rất nhỏ. Và cũng bởi vì trong tình hình hiện tại người ta không nhìn ông ta bằng con mắt thương hại, ngược lại có rất nhiều người nhìn ông ta với ánh mắt cực kỳ hâm mộ.

Về phần phụ thân Lục Ngạc là một thầy đồ, ông ta là một thư sinh cổ hủ điển hình. Thiên hạ này nữ tử ngoại trừ mẹ ông ta cùng với Thái hậu Lưu Nga, những nữ tử khác chỉ là một đống phân. Nữ nhi của mình có thể đi theo Thạch đại nhân khiến ông ta rất vui mừng, hơn nữa bây giờ còn chính thức là thiếp.

Hai nhà này không có gì ngăn trở, đều qua được. Đương nhiên bởi vì các nàng chỉ là thiếp, không thể cưới hỏi đàng hoàng, chỉ làm qua loa. Nhưng trong lòng Thạch Kiên băn khoăn. Không giống với lão thái thái, hắn chưa bao giờ làm ơn huệ, bố thí cho người nghèo cái gì. Đương nhiên hắn cũng không dám làm như vậy. Lão thái thái làm thì không có việc gì, hắn mà làm như thế, triều đình lại thấy khả nghi. Hiện tại Thần Đồng Thiêu (tên loại rượu do Thạch Kiên phát minh) càng ngày càng bão hòa, tiền lãi chia cho hắn cũng dần dần ít đi, nhưng hắn hiện tại làm quan Tham tri chính sự, được hưởng lương nhất đẳng của triều đinh. Chỉ riêng số tiền này hắn dùng cũng không hết. Bây giờ thêm cả lợi nhuận của việc nghiên cứu chế tạo vài loại sản phẩm mới, không cần hắn làm gì, trong nhà cũng đầy tiền. Vì thế mỗi ngày Hồng Diên cầm tiền hoa hồng, mặt mày hồng hào tính toán xem trong nhà có bao nhiêu tiền. Điều này làm cho Thạch Kiên không biết nói gì. Hắn hoài nghi nếu giờ để cho Hồng Diên đi làm quan, thế nào cũng thành một tham quan.

Bởi vì trong nhà điều kiện rất tốt, Thạch Kiên lại cảm thấy áy náy, lần này Thạch Kiên lễ hỏi rất nhiều, gia thân Lục Ngạc là một phú hộ, đối với lễ vật nhiều như thế chỉ cảm thấy băn khoăn. Mà thầy đồ thì thiếu chút nữa té xỉu, điều này khiến hai tiểu thiếp vô cùng cảm kích Thạch Kiên.

Nhưng Hồng Diên lại làm một chuyện khiến Thạch Kiên không biết nói gì. Nàng không ngờ lại ăn mặc đẹp , đi tới Trương gia, nói là phải cảm tạ Trương gia đã đưa nàng đến đây. Vốn Hồng Diên vô cùng bất mãn với Trương gia, nhờ nàng cương liệt, may mắn thoát ma trảo của Trương lão gia, nhưng Trương gia ở bên ngoài lại bịa đặt. Nếu không phải sau khi lão thái thái bị gãy chân, nàng hầu hạ hết sức tận tâm, mới làm cho người ta sinh ra hảo cảm. Nhưng danh dự một thời của nàng cũng không thay đổi gì. Bởi vì quan hệ không minh bạch của mình với Thạch Kiên, lại nói chỉ là thân phận của một nô tì, nàng cũng vẫn chịu đựng những điều bàn tán đó. Hiện giờ nàng danh chính ngôn thuận, nên dùng chiêu bài cảm tạ. Kỳ thật là gây phiền toái cho Trương gia

Thạch Kiên sau khi nghe được tin tức này, sợ Hồng Diên làm quá, vội vàng đi đến Trương gia. Hắn thấy Hồng Diên đang ngồi trên ghế, nhấm nháp trà, từ từ nhìn ra cây hoa hồng ngoài cửa sổ nói:
- Trương lão gia, Trương phu nhân, cây hoa hồng bên ngoài kia là lúc đó ta tự tay trồng, không ngờ giờ nó đã lớn như vậy.

Còn Trương lão gia và Trương phu nhân kia đang quỳ trên mặt đất, trên mặt bọn họ còn vết sưng đỏ , dường như là vừa tự vả miệng mình. Trương lão gia cười nịnh bợ, nói:
- Đó là đương nhiên, đương nhiên, ai nhìn cũng không ngờ vậy.

Hồng Diên còn nói thêm:
- Nhìn đến hoa này, ta nhớ tới thiếu gia từng đọc một bài thơ, nơi hoa hồng nở rộ, là quê hương đáng yêu của tôi. Cây hoa hồng hoa phản chiếu trên mặt nước, cây hoa hồng hoa nở rộ trên khuôn mặt cô nương.

- Hảo thơ, hảo thơ, không hổ là do Thạch đại nhân làm
Trương lão gia lại cười nịnh bợ

Thạch Kiên nghe xong thiếu chút nữa té xỉu, đây là hắn trong lúc vô ý ngâm nga ca khúc《 nơi hoa đào nở rộ》(1) , nhưng qua Hồng Diên thay đổi, quả thực là ông nói gà bà nói vịt, cái này đúng là quá giả mạo rồi , còn hoành tráng hơn nhiều so với mấy kẻ đạo văn trên các trang web trong kiếp trước của hắn.


1. Mời các bạn thưởng thức
youtube /watch?v=CRN4DlHv-dM


Hắn vội vàng nâng hai người kia dậy, nói:
- Hồng Diên không hiểu chuyện, khiến các vị bị sợ hãi.

Sau đó nói với Hồng Diên:
- Hồng Diên, chúng ta về thôi.

Hồng Diên không vui, Thạch Kiên chẳng những không giúp nàng, ngược lại còn nói nàng không hiểu chuyện, nàng bĩu môi nói:
- Ta không về, ta còn chưa cảm tạ đủ vợ chồng Trương lão gia.

Thạch Kiên nói vào tai nàng:
- Nàng nghe qua chuyện một con hổ so đo với một con chuột chưa?

Hồng Diên hỏi:
- Ngươi nói ta là hổ?

- Không sai, nàng là con cọp cái rất lợi hại.

Đáng thương Hồng Diên không biết cọp cái là có ý gì, nàng còn tưởng rằng Thạch Kiên đang khen nàng, mừng rỡ mặt mày hớn hở, lúc này mới đồng ý trở về.

Lúc này mới khiến Trương gia vợ chồng thở phào nhẹ nhõm một hơi. Từ lúc Hồng Diên bước vào Thạch gia, lúc ấy Thạch Kiên chỉ là một tiểu hài tử tám tuổi, bọn họ cũng không coi Thạch Kiên vào đâu, còn tiếp tục loan tin đồn về Hồng Diên. Tuy nhiên Thạch Kiên lúc ấy bởi vì biểu hiện rất kinh khủng ở Lý gia, bọn họ có hơi sợ hãi, mới không để Thạch Kiên liên quan vào. Sau đó địa vị của Thạch gia được nâng lên cao, từng đạo thánh chỉ của triều đình đưa tới Hòa Châu. Hai người mới thấy sợ hãi. Bọn họ nhìn thấy người Thạch gia thì vội vàng tránh xa. Thật không ngờ Hồng Diên lại chủ động tới trước cửa. Chẳng những là bọn họ, cả tôi tớ lúc ấy trong Trương gia cũng đều ức hiếp Hồng Diên quá mức, nhìn thấy Hồng Diên đến đây toàn bộ đều né tránh. Nhưng vợ chồng Trương gia thì không thể trốn. Bọn họ chủ động quỳ xuống, vừa tự đánh vừa nhận sai. Hiện tại bọn họ còn tận mắt nhìn thấy Thạch đại nhân cũng đến vì cô nương này, nghĩ đến trước đây tung tin vịt nói xấu Hồng Diên nếu không có hai chủ nhân tôn quý xen vào (chỉ công chúa Triệu Cận và quận chúa Triệu Dung), nàng rất có thể làm chính thê của Thạch Kiên. Bọn họ cũng không biết rằng hai chủ nhân tôn quý đang ở ngay tại Hòa Châu, trong đó có một nữ chủ nhân còn cùng chơi đùa với Hồng Diên vài năm trước. Đối với hai cô gái “lai lịch không rõ” bên cạnh Thạch Kiên, kỳ thật một ít quan viên ở Hòa Châu cũng đoán ra, nhưng đoán ra thì đoán ra, ai dám nói.

Hiện tại bọn họ chỉ có cảm tạ Thạch Kiên đã đại lượng. Nếu hắn cũng trợ giúp Hồng Diên, như vậy cả nhà mình đều không xong rồi. Không chỉ nói thế lực, chỉ cần một lời từ thiếu niên này, sẽ không biết có bao nhiêu người Hòa Châu đưa bọn họ vào chỗ chết. Hai người vội vàng đứng lên. Đến chùa miếu dâng hương, cảm tạ Thạch đại nhân, cảm tạ lão Bồ Tát.
Thạch Kiên kéo Hồng Diên về, hắn còn có rất nhiều chuyện phải xử lý. Bởi vì này lần có thể phải đến tây bắc, không thể đưa mấy tên đệ tử theo, hắn phải bố trí đề tài, vạch phương hướng cho bọn họ nghiên cứu. Đặc biệt là làm thế nào ra viên đạn, và tiêu chuẩn ra sao. Hiện tại súng có thể làm ra, nhưng thuần túy là nhờ may mắn. Viên đạn cũng thế. Mấy tháng này hắn mới làm ra được khẩu súng lục thứ tư. Còn có cả súng trường, về đạn tiêu chuẩn hắn cũng chỉ làm ra được có mấy chục viên. Hắn chỉ thí nghiệm uy lực chút mà luyến tiếc vô cùng. Đạn quá ít, dùng một viên là mất một viên. Cái này lãng phí vô số tài nguyên. Có thể nói cái súng lục này còn có giá trị hơn cả số vàng tạo ra nó. Loại giá trị chế tạo này hắn căn bản là không có khả năng tiếp tục. Bên cạnh đó, hắn còn dặn bọn họ nghiên phát pháo cối. Loại pháo này trọng lượng nhẹ, dễ vận chuyển. Đương nhiên tốt nhất vẫn là súng, nhưng hiện tại chưa thể hi vọng vào nó được . Mỗi khi nghĩ đến đây, hắn hận mình sao ngày đó không học chuyên về khoa học tự nhiên. Tuy nhiên hắn thật không ngờ một điều, chính là cho dù sinh viên giỏi nhất khoa học tự nhiên ở đây, dựa vào hiện tại điều kiện cũng đau đầu vô cùng. Đồng thời hắn còn dặn làm ra cả lựu đạn, muốn sản xuất theo số lượng lớn. Nhưng loại vũ khí kiểu mới này, vì giữ bí mật, hắn đều không bẩm báo triều đình. Cuối cùng còn chuyện lốp xe nữa, cũng khiến hắn thất vọng. Bởi vì thiếu hóa chất sợi, lốp xe không vững chắc, làm xe đạp thì không có vấn đề gì, nhưng để làm cho xe vận tải thì căn bản là không được. Dù có thay lốp xe, cũng không thay được. Hiện tại cao su đều là từ nam Mỹ Châu vận chuyển tới. Không lẽ thật sự phải làm tàu hỏa động cơ hơi nước?

Giải thích cho đám đệ tử xong, hắn lại đến một loạt phòng ốc khác. Đó là đám đệ tử do những người nhà thám hiểm mời, bọn họ đi theo Thạch Kiên học tập sửa chữa máy hơi nước. Hiện tại người biết sử dụng máy hơi nước chỉ có rất ít, dựa vào các đệ tử triều đình lần trước này, căn bản không đủ dùng. Hơn nữa bởi vì cần quặng sắt, hiện tại thuyền cũng càng ngày càng nhiều. Vì thế những nhà hàng hải liền phái người đến chỗ Thạch Kiên đàm phán điều kiện, hắn dạy cho những học đồ này, nhà hàng hải sẽ bỏ tiền ra tu sửa đường. Chỉ có điều Thạch Kiên không muốn nổi danh, hiện tại thanh danh khiến hắn bó buộc, cũng không muốn để Lưu Nga có bất cứ ý tưởng gì. Vì thế lần giao dịch này không để người ngoài biết, triều đình cũng nghĩ nhà hàng hải là đi theo giúp vui Thạch Kiên. Đối với nhà hàng hải, Thạch Kiên là đại ân nhân, bọn họ làm như vậy cũng không có ai cảm thấy kỳ lạ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui